Tác giả: Vân Phi Mặc

Tần Vũ Hiên lạnh lẽo nhìn qua, "Lắm miệng."

Ngọc Trúc sợ quá im luôn.

Tần Vũ Hiên nhìn hướng mẫu tử Bắc Vũ Đường rời đi, nở nụ cười tà tứ.

Chậc chậc, đứa bé kia đã đủ cổ quái rồi, nương của nó cũng không kém cạnh nữa.

"Đi, đi ăn cá." Tần Vũ Hiên khép quạt lại, đi thẳng về phía tầng hai.

Bên này, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc vừa rời khỏi tửu lầu Hồng Phú không lâu thì một tiểu nhị vội vàng đuổi tới, chặn trước mặt họ.

Tiểu nhị kia thở hổn hển hồi lâu rồi mới nói, "Phu nhân, tiểu công tử. Chủ nhân chúng ta mời hai người đi tửu lầu."

Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Có việc gì sao?"

Tiểu nhị cười nói, "Đúng vậy, là chuyện tốt. Mời hai vị dời bước qua."

Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đi theo tiểu nhị về lại tửu lầu, chưởng quầy thấy họ quay lại thì vội tiến lên đón.

Hắn mỉm cười tủm tỉm với Bắc Vũ Đường, "Phu nhân, chủ nhân chúng ta thấy tiểu thiếu gia quá hiếu thuận nên cảm động, đặc biệt mở một tiền lệ, hôm nay làm thêm một bàn cá yến, miễn phí tặng tiểu công tử."

"Chúng ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."

Phúc chưởng quầy cười ha hả, "Tài hoa của tiểu công tử rõ như ban ngày, chỉ với bản lĩnh của tiểu thiếu gia, không phải khôi thủ nhưng hơn hẳn khôi thủ. Bàn cá yến này là tiểu công tử nên được."

Bắc Vũ Đường cũng không từ chối, "Thay ta cảm tạ chủ nhân nhà ngươi."

Tiểu Tử Mặc cũng chắp tay làm một tạ lễ với Phúc chưởng quầy.

Tiểu nhị dẫn hai mẫu tử lên tầng hai, chọn một phòng gần cửa sổ, vừa ngắm cảnh đẹp, vừa hưởng mỹ thực.

"Thỉnh hai vị chờ một lát, cá yến đang được chuẩn bị."

Bắc Vũ Đường gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời lấy hai lượng bạc vụn đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị nhận tiền, thái độ càng nhiệt tình hơn.

Tần Vũ Hiên ở phòng bên cạnh đang chán muốn chết, đột nhiên nghe được giọng Bắc Vũ Đường thì hơi nhếch mày.

"Đi xem phòng bên cạnh thế nào."

"Rõ." Ngọc Trúc vừa quay người đã bị Tần Vũ Hiên gọi lại.

"Thôi. Không cần qua."

Lúc này, Bắc Vũ Đường ở phòng bên cạnh hỏi, "Mặc Nhi, con có biết vì sao lão bản tửu lầu lại cố ý mở thêm một bàn cho con không?"

Tiểu Mặc Nhi trầm ngâm một lát rồi trả lời, "Vì họ thấy được giá trị từ Mặc Nhi."

Bắc Vũ Đường vừa lòng gật đầu, "Không sai."

Tiểu Mặc Nhi nhà nàng đúng là thông tuệ, một chút đã hiểu, hơn nữa còn không nghĩ đơn thuần như biểu hiện bên ngoài. Ý đồ của lão bản tửu lầu rất đơn giản, đó là vì muốn kết thiện duyên với Tiểu Mặc Nhi.

Hôm nay Tiểu Mặc Nhi biểu lộ ra bản lĩnh và tài hoa đã đủ thấy được thành tựu của bé sau này. Nếu đúng như họ suy nghĩ, Tiểu Tử Mặc trở thành nhân vật danh chấn một phương thì tửu lầu bé từng ăn cá yến cũng coi như một chuyện khiến người ca tụng, khiến giá trị của tửu lầu tăng thêm.

Còn nếu không giống như họ dự đoán, thì coi như miễn phí một bữa ăn không trả tiền mà thôi.

Bọn họ kết thiện duyên trước, tuy có chút tính toán, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

Bắc Vũ Đường thấy bé hiểu thì nói thêm, "Có một số người muốn kết thiện duyên thì con có thể tiếp nhận, nhưng có người lòng mang ý xấu thì lại không thể đồng ý."

Tiểu Tử Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Nương, có phải như người vừa mời chúng ta thì không thể đồng ý không?"

Tần Vũ Hiên đang ở phòng bên nghe lén đột nhiên nghe vậy, phun hết trà trong miệng ra.

Đậu má, mấy người nhìn thấy lão tử lòng mang ý xấu ở đâu hả?!!!

Tần Vũ Hiên buồn bực quá!

Hắn cẩn thận hồi tưởng, biểu hiện của hắn từ đầu tới cuối coi như phong độ nhẹ nhàng, cách xa vạn dặm với cái từ 'lòng mang ý xấu' kia đấy!

"Ta giống người xấu à?" Tần Vũ Hiên nhìn Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc không nghe được âm thanh ở phòng bên nên không hiểu vì sao thiếu gia nhà mình sẽ đột nhiên phun nước, lại đột nhiên hỏi một câu khó hiểu như vậy. Nhưng mà thiếu gia đã hỏi, Ngọc Trúc chỉ cần thành thật trả lời là được.

"Không giống. Thiếu gia phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang. Dù nhìn thế nào cũng không giống người xấu." Ngọc Trúc chọn những từ dễ nghe để nói.

Khi họ nói chuyện, phòng bên cạnh cũng nói đến vấn đề này.

Bắc Vũ Đường thấy bé con đoán đến Tần Vũ Hiên nhanh như vậy, không nhịn được chọc trán bé.

"Sao con lại cảm thấy hắn là người như vậy?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.

Tiểu Tử Mặc rất thành thật trả lời, "Vì mẫu thân từ chối lời mời của hắn, lại không từ chối lời mời của lão bản."

"Con chỉ dựa vào điều này để phán đoán ư?" Bắc Vũ Đường mỉm cười.

Tiểu Tử Mặc gật đầu, "Trước khi mẫu thân hỏi thì hài nhi đã đoán vậy rồi, nhưng mẫu thân hỏi xong, hài nhi lại nghĩ khác."

"Như thế nào?" Bắc Vũ Đường có chút tò mò, không biết bé phát hiện điều gì.

Bé chậm rãi nói, "Vị Tần công tử kia nhìn như phong độ nhẹ nhàng, thật ra là người trong ngoài bất nhất, hành động quái đạt, là người kiệt ngạo khó thuần lại tàn nhẫn độc ác."

Bắc Vũ Đường bị lời bé nói làm kinh sợ, nàng từng làm hồn phách theo sau Cố Phiên Nhiên năm năm, từng thấy cách làm người của Tần Vân Huyên, thấy thủ đoạn của hắn với kẻ địch, nên biết tính hắn.

Giờ Tiểu Tử Mặc chỉ mới ở cùng hắn nửa ngày đã nhìn ra được tính cách của hắn, sao mà nàng không kinh ngạc cho được.

"Sao con nhìn ra?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tần Vũ Hiên ở phòng bên cạnh nghe Tiểu Tử Mặc đánh giá mình như thế thì đúng là má nó!

Đồ tiểu tử, dám hình dung hắn như thế!

Hắn muốn xem thằng nhãi này còn nói gì thêm nữa!

Tần Vũ Hiên mặt thì mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo vô cùng.

Ngọc Trúc hầu hạ bên cạnh thấy thiếu gia cười như vậy thì cảm thấy cả người phát lạnh.

Thiếu chủ làm sao vậy?

Ai chọc đến hắn thế?

Lúc này Tiểu Tử Mặc chậm rì rì uống một ngụm trà rồi nói tiếp, "Thứ nhất, thư đồng bên người hắn, có câu chủ nào tớ nấy. Chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó. Thư đồng kia trước đó lúc đăng ký đã không coi ai ra gì, còn là một người có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi. Nhìn tớ như vậy thì có thể biết phẩm tính của chủ.

Thứ hai, trong lúc thi đấu, bài thơ hắn làm ra có thể thấy được mặt kiệt ngạo khó thuần của hắn.

Thứ ba, lúc chơi cờ, hắn rõ ràng có thể một kích tất sát đối thủ, lại cố tình trêu đùa, có thể thấy được sự tự phụ của hắn. Mà phong cách chơi cờ của hắn, nhìn như ôn hoà, thực chất lại vô cùng tàn nhẫn.

Thứ tư, biểu hiện bên ngoài của hắn cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại hoàn toàn ngược lại, đây là lý do vì sao hài nhi nói hắn trong ngoài bất nhất."

Nghe bé con nói hết, Bắc Vũ Đường không thể không dựng ngón cái cho bé.

"Mẫu thân, con phân tích đúng không?" Bé con mở to đôi mắt đen tròn sáng ngời nhìn nàng, khẩn trương lại chờ mong nàng khích lệ.

Bắc Vũ Đường vươn tay, xoa đầu bé, "Không sai, phân tích rất tốt. Tiểu Mặc Nhi nhà ta thật lợi hại."

Bé con nghe được nương khen, đôi mắt lập tức lấp lánh ánh sáng.

Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt mum múp của bé đỏ đỏ, cảm thấy đáng yêu quá, hận không thể cắn một cái.

'Bẹp' một tiếng, Bắc Vũ Đường hôn trộm thành công.

Đôi mắt đen sáng của bé trừng thật to, chu miệng nhỏ, nhắc nhở, "Mẫu thân, đang ở bên ngoài."

Thấy bé con giận mà không dám nói gì, Bắc Vũ Đường cảm thấy rất vui.

"Không sao, không sao. Ở đây chỉ có hai chúng ta, những người khác không thấy." Nói xong, đôi tay nàng lại không thành thật nhéo má bé, ôi, xúc cảm tốt ghê.

Tiểu Mặc Nhi thấy mẫu thân thực hiện được 'gian kế', thầm thở dài, nhéo đi, nhéo đi, mai bảo đây là nương bé làm chi.

Khi hai mẫu tử Bắc Vũ Đường đang sung sướng, phòng bên cạnh lại không được như vậy.

Tần Vũ Hiên nghe Tiểu Tử Mặc nói, lời như châu như ngọc, từng câu xuyên tim.

Tần Vũ Hiên hắn tự nhận là phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, nào biết lớp da này lại bị một thằng nhóc chọc thủng, còn chọc rách đến không thể nào rách hơn được nữa.

Hắn lạnh lùng liếc Ngọc Trúc bên cạnh, ánh mắt lạnh buốt khiến Ngọc Trúc dựng hết cả lông tơ, rụt rụt cổ.

"Thiếu gia." Ngọc Trúc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nhìn thiếu chủ nhà mình.

Vì sao hắn cảm thấy ánh mắt thiếu chủ không đúng lắm, như là muốn giết người diệt khẩu vậy.

"Ngọc Trúc, lần này về sơn trang, sau này không cần theo ta ra ngoài nữa." Tần Vũ Hiên lạnh lùng ra lệnh.

Hắn cũng không nên giữ lại một tôi tớ làm hỏng phẩm tính của mình.

Ngọc Trúc cảm thấy hoảng hốt, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể rưng rưng đáp, "Vâng, thiếu gia."

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, tiểu nhị bưng thức ăn đến dọn bàn, từng món ăn ngon miệng được đặt lên, nhưng Tần Vũ Hiên lại đã chẳng còn muốn ăn gì nữa.

Con sâu thèm ăn của hắn đã bị đôi mẫu tử bên cạnh phá sạch đuổi đi rồi.

Bên này đồ ăn của Tần Vũ Hiên được bưng lên, bên kia, một bàn đồ ăn của mẫu tử Bắc Vũ Đường cũng được dọn lên. Khi món cuối cùng được đặt lên bàn, tiểu nhị cười tủm tỉm nói, "Đồ ăn đã mang lên đủ, hai vị từ từ dùng."

Tiểu nhị rời đi, hai mẫu tử nhìn một bàn đồ ăn, cảm thấy lãng phí ghê. Hai người họ ăn không hết nhiều như vậy, những món này đều làm từ Cá yến Tam Thuỷ cả.

"Mùi thơm quá." Tiểu Tử Mặc ngửi ngửi, "Không biết hương vị thế nào."

"Nếm thử là biết mà."

Bắc Vũ Đường gắp một miếng cá để vào bát Tiểu Tử Mặc.

Tiểu Mặc Nhi nhìn cá, cười ngọt ngào với Bắc Vũ Đường, "Cảm ơn nương."

"Ăn nhanh đi."

Tiểu Tử Mặc để vào miệng, tinh tế nhấm nháp, "Cá Tam Thuỷ đúng như lời đồn, thịt cá tươi ngon, chất thịt tinh tế, chỉ là nấu không ngon bằng mẫu thân."

Bắc Vũ Đường cũng nếm thử, đúng như lời Tiểu Tử Mặc nói vậy.

"Quá trình nấu thiếu hai bước. Thịt cá không được cắt ra trước, không tẩm gia vị. Thứ hai là nếu tưới chút nước hành thơm, thêm chút tiêu nữa thì hương vị sẽ thấm vào thịt cá."

Tiểu Tử Mặc gật đầu tán đồng, "Nếu mẫu thân nấu món này thì nhất định sẽ càng ngon hơn.

Tần Vũ Hiên ngồi phòng bên nghe hai mẫu tử bình luận, tò mò gắp một miếng cá hấp, hương vị tươi ngon, còn ngon hơn món hắn từng ăn ở Vương phủ.

Nhưng mà nghe lời bình của hai mẫu tử ở phòng bên, nghe thế nào cũng thấy món này không ổn lắm?

Nếu những người khác nói lời này, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng họ nói vậy, hắn lại tin. Tuy thời gian họ biết nhau cũng ngắn, nói với nhau cũng chẳng được mấy câu, nhưng hắn lại biết hai mẫu tử này không phải hạng người nói năng sáo rỗng.

Xem ra tiểu nương tử có ý tứ kia trù nghệ phi phàm, có cơ hội có thể đi nếm thử tay nghề của nàng xem có đúng là xuất sắc như họ nói không.

Tần Vân Huyên nghe phòng bên bình luận về món ăn tiếp theo thì cũng thử dùng món đó, bất tri bất giác đã ăn no.

Mà hai người phòng bên cũng đã no.

Ăn xong, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc cảm tạ lão bản chiêu đãi, đứng dậy rời đi.

Khi họ rời khỏi tửu lầu, ở lầu hai, Tần Vũ Hiên đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng hai người rời đi, đến khi không còn nhìn thấy người nữa mới thu hồi tầm mắt.

Thật là một đôi mẫu tử có ý tứ.

"Mẫu thân, người nọ không đi theo."

Đến khi đi đủ xa, Tiểu Tử Mặc mềm mại nói.

"Không đi theo thì tốt."

Sớm ở lúc lên lầu, Bắc Vũ Đường đã cảm giác được Tần Vũ Hiên, nên lúc ăn cơm mới kéo Tiểu Mặc Nhi nói đông nói tây.

Tần Vũ Hiên, Bắc Vũ Đường thầm niệm tên này.

Bao ngày bao đêm, nàng hận không thể giết hắn. Giờ thấy kẻ thù, nàng lại không thể giết ngay, khiến nội tâm nàng cảm thấy rất dày vò.

Thực lực, thực lực của nàng còn chưa đủ.

Tần Vũ Hiên, đường đường là một thế hệ Minh chủ võ lâm, công phu của hắn há nàng địch nổi?

Bắc Vũ Đường trầm mặc, Tiểu Mặc Nhi nhạy bén cảm nhận được sự mờ mịt của nàng, lo lắng nhìn qua.

Bé biết nương có bí mật, là vì bí mật đó nên nương mới không vui.

Bé muốn biết bí mật đó, nhưng bé lại không dám hỏi.

Bởi vì bé biết mẫu thân không nói là có lý do.

Bé con yên lặng nắm chặt tay Bắc Vũ Đường, ra vẻ không biết gì cả, nhẹ nhàng hỏi nàng, "Nương, giờ chúng ta đến sông Tam Thuỷ nhé?"

"Được."

Hôm nay vốn muốn dẫn bé đi xem, đương nhiên nàng sẽ không từ chối.

Bắc Vũ Đường thu hồi cảm xúc, nở nụ cười, dẫn theo Tiểu Tử Mặc đi du ngoạn. Một buổi chiều, hai người đi tới đi lui khắp huyện thành, nhìn nơi này, ngó nơi kia, đến khi màn đêm buông xuống, hai người tuỳ ý ăn vặt ven đường rồi về khách điếm.

Trở lại khách điếm, Tiểu Tử Mặc cầm một túi giấy dầu gõ cửa phòng của Trương xa phu bên cạnh.

"Ai vậy?" Trương xa phu mở cửa, vừa thấy tiểu công tử đứng ngoài thì lập tức nở nụ cười, "Tiểu công tử tìm ta có việc gì sao?"

"Trương thúc, đây là mua cho thúc."

"Tiểu công tử, không cần đâu, ta đã ăn rồi. Ngươi để ăn đi."

Tiểu Tử Mặc banh mặt nhỏ, nghiêm túc nói, "Ta và nương đã ăn rồi, đây là để phần cho thúc. Trương thúc, nếu thúc không nhận, ta sẽ rất đau lòng."

Nói xong, miệng bé bẹp lại.

Trương xa phu thấy bé uỷ khuất, chỉ có thể cười nhận lấy.

Sáng sớm hôm sau, Trương xa phu thu dọn hành lý xong, ở khách điếm chờ hai người. Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc cùng đi đến cửa hàng son phấn Lôi thị. Vừa vào cửa, tiểu nhị đã dẫn họ đến phòng riêng ở lầu hai.

"Chưởng quầy của chúng ta sẽ qua ngay, hai vị chờ một lát."

"Được, ngươi đi làm việc trước đi."

Tiểu nhị đưa trà và điểm tâm lên rồi lui xuống.

Mười lăm phút sau vẫn chưa thấy Lâm chưởng quầy xuất hiện.

"Mẫu thân, con đi hỏi lại." Tiểu Tử Mặc nhảy xuống ghế, đi ra ngoài. Đến cầu thang, nhìn thấy một tiểu nhị thì ngăn lại.

"Tiểu công tử có chuyện gì sao?"

"Lâm chưởng quầy đang ở đâu?" Tiểu Tử Mặc hỏi.

"Chưởng quầy đang ở phòng thu chi ở lầu một. Ngươi tìm chưởng quầy có việc gì sao?"

"À, không có gì."

Tiểu Tử Mặc chắp tay thi lễ rồi rời đi.

Bọn họ lại chờ thêm mười lăm phút, nếu không khởi hành thì đến khi trời tối đen mới về đến phủ Lâm Châu mất.

Đang lúc Bắc Vũ Đường chuẩn bị đi tìm tiểu nhị thúc giục, cửa phòng bị một người đẩy ra. Một tiểu nhị pha thêm bình trà, vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, chưởng quầy còn đang bận, tạm thời chưa đến được."

"Chưởng quầy của các ngươi đang bận việc gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Đang tiếp một vị khách khó chơi, đuổi được vị khách đó đi thì hắn sẽ tới đây ngay. Chưởng quầy bảo ta đến xem, phu nhân và công tử có cần gì không?" Thái độ của tiểu nhị thành khẩn và nhiệt tình hỏi.

"Không cần. Phiền ngươi đi báo một tiếng. Sau một tuần trà nữa, nếu hắn không tới thì không cần kết toán tiền." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

"Được, được, tiểu nhân sẽ truyền đạt lại ý của phu nhân."

Tiểu nhị rời đi, Bắc Vũ Đường hơi nhăn mày lại.

Trước đó còn cảm thấy Lâm chưởng quầy làm việc đáng tin, không ngờ lại là thế này.

Rõ ràng đã hẹn trước, lại bắt họ chờ không ở đây lâu như vậy.

Lần này, họ chờ không hết một tuần trà đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm chưởng quầy đi vào phòng.

"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi." Lâm chưởng quầy vừa vào phòng đã liên tục xin lỗi, "Vị khách kia rất quá đáng, cứ truy hỏi ta đòi Băng Cơ Sương, nói gì mà lần sau nhất định phải giữ lại mấy bình cho hắn."

"Ngươi cũng biết, Băng Cơ Sương này ngàn vàng khó cầu, hắn một lần đòi tận mấy bình, ngươi nói ta lấy đâu ra được." Lâm chưởng quầy bất đắc dĩ.

"Lại nói, vẫn là Mộc phu nhân lợi hại. Băng Cơ Sương này không có ngươi thì không được." Lâm chưởng quầy lại cảm khái.

Bắc Vũ Đường ngắt lời thao thao bất tuyệt của hắn, "Lâm chưởng quầy, phiền ngươi kết toán tiền."

"Được." Lâm chưởng quầy đáp lời rất dứt khoát, trực tiếp mở sổ ghi ra, nói với Bắc Vũ Đường, "Dựa theo ghi chép lần trước, số tiền kết toán lần này là 5000 lượng. Ngươi xem có đúng số này không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play