Tác giả: Vân Phi Mặc
Phải biết là ở tuổi này nhiều người mới chỉ bắt đầu bắt chước chữ của tiền bối, không có hình thành khí khái của bản thân. Chỉ ở điểm đó, Tiểu Mặc Nhi đã vượt trên không ít người.
Tần Vũ Hiên trước sau đều nhìn chằm chằm Tiểu Mặc Nhi, khi mọi người khen ngợi mình, bé vẫn banh mặt, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng hắn chú ý thấy đôi mắt đen nhánh của bé hơi sáng lên.
Chậc chậc, còn tưởng thằng nhóc này thật sự đạm nhiên cơ. Nhưng mà, với tuổi này mà đã làm được như vậy đã rất tốt rồi.
Không ít người lớn hơn bé, được người khen ngợi, đều không tự giác lộ rõ vẻ vui sướng lên mặt, mà đứa bé trước mắt lại đã giấu hết đi, chỉ có đôi mắt đã tiết lộ tâm tình hiện tại của bé.
Có người bắt đầu niệm ra vế dưới của Tiểu Mặc Nhi.
"Bát tiên quá hải, các hiển thần thông các quá hải, bộ bộ thăng thiên."
"Không tệ, không tệ."
"Vế này không tệ. Với tuổi của đứa bé mà đối được như vậy đã rất tốt rồi."
Mọi người đều thừa nhận câu đối của Tiểu Mặc Nhi.
Phúc chưởng quầy nói tiếp, "Sau đây là người dự thi cuối cùng."
Khi chưởng quầy nói xong, gã sai vặt buông câu đối của Tần Vũ Hiên xuống.
Khi câu đối đó hiện ra trước mặt mọi người, cả đám đều mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
"Đối hay."
"Diệu, quả là diệu."
Một nam thanh niên phe phẩy quạt lông, nhẹ giọng đọc diễn cảm, "Thất thập nhị biến, thiện hàng yêu ma thiện phục ma, lũ lũ thành công."
Ánh mắt Tiểu Mặc Nhi nhìn chằm chằm câu đối kia, khuôn mặt nhỏ căng thẳng hơn vài phần.
Bé cũng nhìn ra được, ván này bé đã thua người kia.
Bé có chút mất mát, nhưng không biểu lộ ra ngoài, mà đứng thẳng sống lưng, muốn quyết đấu ở vòng sau.
Tần Vũ Hiên luôn chú ý đến bé đương nhiên cũng nhận ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử của bé.
Bắc Vũ Đường ở bên ngoài rất vừa lòng với biểu hiện của Tiểu Mặc Nhi, bé có thể làm đến vậy đã khiến nàng rất vừa lòng rồi.
Các vị học giả thương nghị xong, Phúc chưởng quầy cầm kết quả cuối cùng đi ra.
"Hai mươi vị qua vòng đầu lần lượt là, số 2, số 7, số 12, số 20, số 21, số 25, số 29, số 30, số 32, số 37, số 38,......"
Tiểu Mặc Nhi nghe được số 37 của mình, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Qua vòng một, trong sân chỉ còn 20 tuyển thủ.
Tiểu Tử Mặc quay đầu nhìn về phía người vây xem, nhìn qua đã thấy vị trí của nương. Khi bé quay đầu, mẫu thân của bé làm một động tác cố lên với bé.
Người khác không biết ý nghĩa của động tác này, nhưng bé biết.
Tiểu Mặc Nhi cũng làm một động tác tương tự với mẫu thân, nụ cười ngọt ngào hiện lên trên mặt bé.
Tần Vũ Hiên thấy hai mẫu tử tương tác, hơi nhếch mày.
Tuy không hiểu động tác kia nghĩa là gì, nhưng hắn đọc hiểu khẩu hình của Bắc Vũ Đường, 'Cố lên'.
"Cố lên." Tần Vũ Hiên lẩm bẩm hai chữ này, nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Được rồi, giờ bắt đầu vòng so đấu thứ hai. Vòng hai lấy 'phật Di Lặc' là chủ đề, làm một bài thơ, thời gian lần này là một nén hương. Nếu sau một nén hương còn không hoàn thành, sẽ bị loại."
'Tùng' tiếng trống vang lên, gã sai vặt cũng hô, "Bắt đầu."
Hai mười người dự thi bắt đầu suy tư, lần này Tiểu Mặc Nhi không viết ngay, cầm bút suy tư. Tần Vũ Hiên động bút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bé, thấy bé vẫn còn đang suy tư.
Quần chúng vây xem bên ngoài đều nhìn các tuyển thủ, Tần Vũ Hiên vừa rồi nổi bật được chú ý nhất, Tiểu Mặc Nhi thì khác. Tuổi còn nhỏ nên người ta thường dễ bỏ qua.
"Nhìn kìa, lần này vị số 38 kia lại bắt đầu trước rồi."
"Ta thấy khôi thủ lần này rất có thể là hắn và số 2."
"Đứa bé lần trước đề bút nhanh lại không làm gì, không viết được sao?" Có người nhìn chằm chằm Tiểu Mặc Nhi, thấy bé chưa động, không khỏi xem nhẹ bé vài phần.
"Một đứa bé mà thôi, câu đối vừa rồi đã là khá lắm rồi."
"Trước đó thấy đứa bé đó đối nhanh như vậy, hẳn là vì am hiểu câu đối."
"Ta còn muốn thấy đứa bé đó đi đến cuối, xem ra là vô vọng rồi."
Bắc Vũ Đường đứng trong đám người cũng không có cảm giác gì, càng không lo lắng. Nhưng thư đồng của Tần Vân Huyên thấy vậy thì lại không giấu được sự vui sướng khi người gặp hoạ. Khôi thủ lần này nhất định là thiếu gia nhà hắn!
Tên nhãi con kia cũng chẳng là gì cả!
Thấy bé sắp bị loại, tâm tình thư đồng trở nên cực kỳ tốt.
Phúc chưởng quầy thấy một nén hương sắp hết, nhắc nhở những người còn không động bút, "Thời gian không còn nhiều, chưa đến nửa chén trà."
"Vốn muốn xem tiểu bằng hữu kia có thể làm ra bài thơ thế nào. Xem ra không được rồi."
"Nhưng đứa bé đó cũng trấn định, đến giờ vẫn chưa thấy hoảng loạn." Có người không khỏi tán thưởng Tiểu Mặc Nhi một tiếng.
Trong một đám người lớn, vóc người nho nhỏ của bé dẫm lên ghế, khiến người ta không chú ý cũng khó.
Sắp hết giờ, Tiểu Mặc Nhi động bút, tốc độ viết của bé rất nhanh, hiển nhiên đã sớm nghĩ ra.
Lúc này Tần Vũ Hiên đã sớm viết xong thơ giao cho gã sai vặt.
Hắn nhìn Tiểu Mặc Nhi, thấy bé không chút hoảng loạn viết.
'Tùng'~~~
Tiếng trống lại vang lên, gã sai vặt nói với người dự thi, "Đã hết giờ, mời các vị dừng bút."
Khi tiếng trống vang lên, Tiểu Mặc Nhi không chút hoang mang đặt bút xuống.
"Giờ bắt đầu đọc theo thứ tự."
Gã sai vặt dựa theo bảng số bắt đầu đọc, đến số 37, gã sai vặt mở giấy ra, đặt trước mặt mọi người.
"Khai khẩu thường tiếu, tiếu thiên hạ khả tiếu chi nhân; Đại đỗ năng dung, dung thiên hạ nan dung chi sự." Một lão giả vuốt chòm râu, tinh tế đọc bài thơ này.
(Miệng hay cười lớn, cười những việc khó cười trong thế gian; Bụng trống năng dung, dung những điều khó dung trong thiên hạ.)
"Hay, rất hay." Lão giả tinh tế đánh giá, không nhịn được khen một câu.
"Không ngờ đứa bé này lại lợi hại như vậy."
"Đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên."
"Kinh khủng, quá kinh khủng. Người này về sau tất thành châu báu."
Một thư sinh trẻ rung đùi đắc ý nói, "Giờ mới là đứa bé mấy tuổi mà đã làm được bài thơ như vậy, nghiền áp mọi người phía trước. Lợi hại, lợi hại, tiểu sinh bội phục."
"Chậc chậc, ta thấy vị này có thể so với vị thần đồng ở kinh thành kia." Có người không nhịn được mang Tiểu Mặc Nhi ra so sánh với vị thần đồng truyền kỳ kia.
"Quá khoa trương. Đứa bé này còn kém vị thần đồng kia." Có người phản đối.
"Ta không nghĩ vậy, xem tuổi thì người này cùng lắm mới năm tuổi, năm tuổi mà đã làm được thơ từ tinh diệu như vậy, có thể so nói là lợi hại hơn vị thần đồng kia. Vị thần đồng kia 6 tuổi mới có thể làm thơ, mà đứa bé này có thể còn nhỏ hơn vị kia một tuổi." Nam tử trung niên coi trọng Tiểu Mặc Nhi nói.
Mọi người nghe hắn nói, không ít người đều gật đầu.
Từ tuổi mà nói, Tiểu Mặc Nhi nhỉnh hơn.
Nam thanh niên đứng về phía vị thần đồng ở kinh thành cãi lại, "Bên ngoài truyền là 6 tuổi làm thơ, các ngươi có thể khẳng định vị ấy năm tuổi không biết làm?"
Nam tử trung niên lập tức cãi lại, "Chuyện này cả ngươi và ta đều không thể nói rõ, muốn hiểu rõ thì phải hỏi đương sự. Nhưng theo những gì mọi người biết thì hài đồng trước mặt này hơn một chút."
"Nói không sai. Cho dù không bằng thần đồng ấy thì chỉ với biểu hiện hôm nay của đứa bé này, gọi là thần đồng cũng không quá." Một lão giả nói một câu rất đúng trọng tâm.
Lời này được nhiều người tán đồng.
Bắc Vũ Đường đứng trong đám người nghe mọi người khen Tiểu Mặc Nhi thì rất vui. Còn có lợi hại hơn thần đồng kia không thì Bắc Vũ Đường không quan tâm.
Nếu những người này biết bé mới đọc sách nửa năm thì chỉ sợ sẽ không dám nói Tiểu Mặc Nhi không bằng thần đồng kia đâu.
Đương nhiên Bắc Vũ Đường sẽ không chạy ra nói với người ta là bánh bao nhỏ nhà nàng mới học nửa năm thôi, phần lớn thời gian còn là không có phu tử dạy nữa. Nếu để họ biết, chắc chắn sẽ nghĩ là không thể nào!
Tiểu Mặc Nhi lợi hại đến mức chính Bắc Vũ Đường cũng phải khiếp sợ.
Sau khi xuyên qua nhiều vị diện, nàng chưa từng gặp được đứa trẻ nào địch lại nổi bé.
Tiểu Mặc Nhi nghe mọi nười cảm thán, khen ngợi, cũng không có phản ứng gì lớn. Nếu vòng thứ nhất bé còn thấy vui vẻ và tự hào, cảm giác sung sướng vì được mọi người tán thành, nhưng sau khi thất bại ở vòng đầu, không thể áp được số 38, bé có hơi khó chịu.
Lần này chưa thấy bài thơ của số 38, bé sẽ không đắc chí vì được người khác khen ngợi.
Ánh mắt Tiểu Mặc Nhi sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Vũ Hiên, đôi mắt đen nhánh hừng hực ngọn lửa.
Tần Vũ Hiên tất nhiên thấy được ánh mắt mang theo chiến ý của bé, nở nụ cười nhạt.
Đứa bé này cũng rất có ý tứ.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Tiểu Mặc Nhi, gã sai vặt mở ra bài thơ của số 38.
Tiểu Mặc Nhi nhanh chóng nhìn qua, thầm nhẩm trong đầu, "Khai khẩu tiện tiếu, tiếu cổ tiếu kim phàm sự phó nhất tiếu; Đại đỗ năng dung, dung thiên dung địa dữ kỷ hà sở bất dung."
(Mở miệng là cười, cười xưa cười nay mọi sự phó cho nụ cười; Bụng lớn bao dung, dung trời dung đất với người chỗ nào chẳng dung.)
Bài thơ của Tiểu Tử Mặc trước đó cũng rất tuyệt.
Bài thơ này nói không bằng Tiểu Tử Mặc thì không phải. Nói vượt qua Tiểu Tử Mặc nhưng lại không nghiền áp hoàn toàn. Hai bên coi như ngang nhau.
Nhưng ba lão giả đánh giá có hai vị bỏ phiếu cho Tiểu Mặc Nhi, chỉ vì tuổi của bé đủ để họ nguyện ý bỏ phiếu này cho bé. Cho nên, lần thứ hai Tiểu Mặc Nhi thắng.
Tiểu Tử Mặc biết kết quả cũng không buông lỏng, vì hiện giờ còn chưa phải thắng lợi cuối cùng. Còn một vòng nữa.
Bé cần dùng tất cả những gì mình học được để thắng trận đấu này, để mẫu thân có thể ăn Cá yến Tam Thuỷ.
Bé con thầm nhủ vậy, nên bé không dám lơi lỏng và tự mãn.
Phúc chưởng quầy nhìn bóng dáng nho nhỏ như cục bột, ánh mắt nhu hoà. Đứa bé này phấn điêu ngọc trác, lại không cao ngạo không nóng nảy, cực kỳ thông tuệ, đứa bé như vậy ai mà chẳng thích.
Phúc chưởng quầy cũng hy vọng bé sẽ thắng vòng tiếp theo, như vậy thì sẽ lại có một câu chuyện để mọi người ca tụng.
"Qua bình chọn, các tuyển thủ vượt qua vòng hai gồm số 2, số 20, số 31, số 37, số 38,... Mười tuyển thủ này sẽ bắt đầu tham gia vòng đấu cuối cùng."
"Vòng cuối cùng, theo quyết định cuối cùng của chúng ta, sẽ dùng cờ để phân thắng bại. Thi đấu lần lượt, một nhóm hai người, người thắng trong nhóm sẽ đấu với người thắng trong nhóm khác. Còn đối thủ là ai sẽ do rút thăm quyết định. Tuyển thủ rút thăm con số giống nhau sẽ là một nhóm. Nếu thắng sẽ so với đội thắng tiếp theo. Lần lượt loại trừ."
"Xét thấy có tất cả mười tuyển thủ, sẽ có hai người được qua thẳng vòng so đấu. Hai người may mắn lần lượt là khôi thủ vòng một số 38 và khôi thủ vòng hai số 37."
"Mời hai vị qua bên nghỉ ngơi trước. Tám tuyển thủ còn lại qua bên kia rút thăm."
Tám người bắt đầu rút thăm, rút được tờ cùng số thì trở thành một nhóm đấu nhau. Chơi cờ khác với làm thơ đối câu, chơi cờ cần tài nghệ, bày mưu lập kế với người.
Có rất nhiều cao thủ chơi cờ đều có thể đi một bước đoán mười bước, không chỉ đi đâu được đến đó, thậm chí bước tiếp theo đối thủ sẽ đánh thế nào cũng có thể bị người đó tính ra.
Một bàn cờ nhỏ lại có thể thiên biến vạn hoá, có thể bước bước sát khí, nói đơn giản thì đây là trò chơi của người thông minh, người suy nghĩ đơn giản sẽ thua rất rất thảm.
Bắc Vũ Đường nghe là chơi cờ thì hơi nhíu mày. Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng chưa từng dạy bé con chơi cờ.
Bé con nhà nàng hẳn sẽ không biết chơi cờ.
Aiz, xem ra phải dừng bước ở đây.
Tiểu Mặc Nhi luôn quan sát bốn bàn cờ, người khác chỉ chú ý một, mà bé lại chú ý cả bốn.
Tần Vũ Hiên chú ý thấy điều này thì tò mò đi đến trước mặt bé, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nhìn bốn bàn cờ có thể nhớ hết sao? Nếu muốn thắng thì hẳn nên chú ý người có thể sẽ là đối thủ tiếp theo của mình."
Tần Vũ Hiên hiếm khi có lương tâm kiến nghị, nhưng Tiểu Mặc Nhi không quản hắn, chỉ lo nhìn đi nhìn lại bốn bàn cờ, lúc nhìn bên này, lúc nhìn bên kia.
Cảm giác này là một cảm giác rất tuỳ ý, hoàn toàn như là quần chúng vây xem.
Nửa nén hương sau, một người thắng đã xuất hiện, người thắng thứ hai cũng xuất hiện.
Sau nửa chén trà thứ ba, tất cả mọi người nhìn bàn cờ thứ tư.
Hai người này đấu rất lợi hại, cờ nghệ sàn sàn nhau, bàn cờ đã đầy hai quân trắng đen, thấy sắp không có chỗ đặt cờ, phút cuối cùng, số 2 thắng sát nút với một quân ít ỏi.
Qua vòng thứ nhất, người trong sân chỉ còn lại bốn, thêm Tiểu Tử Mặc và Tần Vũ Hiên là có tổng cộng sáu người. Sáu người họ lại rút thăm lựa chọn đối thủ tiếp theo.
Bốn người thắng đều chờ mong rút cùng số với Tiểu Tử Mặc, bởi vì trong mắt họ, một đứa bé dù lợi hại thì cũng không thể tinh thông cả cờ nghệ.
Tất cả mọi người cũng nghĩ vậy, dù sao Tiểu Tử Mặc còn quá nhỏ, nhỏ đến mức người ta không tin tưởng.
Tiểu Mặc Nhi không được xem trọng cũng không có phản ứng gì lớn.
Bé rút ra một thẻ tre, viết một số tám.
Một nam thanh niên thấy, không giấu được kích động, hứng thú bừng bừng lại gần, "Tiểu bằng hữu, chúng ta cùng nhóm."
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn người đó, lễ phép gật đầu.
Nam thanh niên thấy bé đáng yêu lại lễ phép thì rất thích, không nhịn được nói, "Ngươi yên tâm, lát ta sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không để ngươi thua quá đau."
Tiểu Mặc Nhi chớp mắt nhìn hắn, phun ra hai chữ, "Tương tự."
"Hả?!!" Nam thanh niên mộng bức nhìn bé.
Tần Vũ Hiên ở bên hiểu ý bé, hứng thú nhìn qua. Hắn rất muốn xem thử cờ nghệ của thằng nhóc này như thế nào.
Bắc Vũ Đường đứng giữa đám người nghe Tiểu Mặc Nhi nói vậy thì hơi sửng sốt.
Hở? Xem ra bé con biết chơi cờ.
Nhưng mà bé học lúc nào?
Bắc Vũ Đường nhớ đến Phong Ly Ngân, hẳn là y dạy, chỉ là nếu nàng nhớ không nhầm thì thời gian Phong Ly Ngân dạy bé rất ngắn, vậy thời gian dạy chơi cờ sẽ càng ngắn hơn.
Bắc Vũ Đường ôm tâm thái bé con mới chơi cờ lần đầu xem bé thi đấu.
"Bắt đầu."
Gã sai vặt hô xong, mọi tiếng nghị luận đều biến mất.
Nam thanh niên chơi cùng Tiểu Mặc Nhi vì tỏ vẻ mình rộng lượng đã để bé đi trước. Tiểu Mặc Nhi cũng không từ chối, cầm quân trắng tuỳ ý đặt xuống.
Nam thanh niên nhanh chóng đặt quân đen, Tiểu Tử Mặc thấy hắn vừa đặt xuống đã đặt quân trắng tiếp theo xuống.
Tốc độ đặt cờ này rất nhanh, mọi người cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng vừa bắt đầu ván cờ mà thôi. Nhưng đám người vây xem Tiểu Tử Mặc rất nhanh đã chú ý đến tốc độ đặt cờ của Tiểu Mặc Nhi không hề giảm đi chút nào.
Chỉ cần đối phương vừa đặt cờ xuống, bé sẽ lập tức đặt quân tiếp theo, như đã đoán được trước, lại dường như cực kỳ tuỳ ý.
Nam thanh niên ngồi đối diện Tiểu Tử Mặc thấy vậy thì cũng kinh ngạc, khó tránh khỏi cảm thấy áp lực, dù sao nếu mình mà không thắng được một đứa trẻ năm tuổi thì sẽ rất mất mặt, vậy nên hắn nhanh chóng đặt cờ xuống.
Hai người liên tục đặt cờ.
So sánh cả ba bàn thì tốc độ đặt cờ của bàn họ là nhanh nhất.
Khi Tiểu Tử Mặc nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống, bé nhẹ giọng nói với nam thanh niên đối diện, "Đa tạ."
Mọi người còn chưa phản ứng lại, ngay cả nam thanh niên đối diện cũng chưa kịp phản ứng lại. Khi nghe bé nói vậy thì vẫn còn đang mộng bức. Trong số này chỉ sợ chỉ có Bắc Vũ Đường và một lão giả khác nhìn ra.
Tiểu Tử Mặc cố ý dùng hai chiêu đơn giản đối phó với nam thanh niên. Đầu tiên là cố ý hạ cờ nhanh, khiến đối phương bị áp lực, đối phương không muốn thua bé nên tất nhiên sẽ tăng tốc độ hạ cờ.
Sau đó, lúc hắn hạ cờ thường sẽ hạ hai bước, một minh mưu, một ám mưu. Minh mưu hiểu đơn giản là nhìn qua đã biết ý đồ của đối phương. Khi hai bên nhanh chóng hạ cờ, đối phương chỉ nhìn thấy minh mưu bé đưa ra, còn ám mưu đã bị bé che giấu rất kỹ.
Đó là lý do Tiểu Tử Mặc đã làm bước đầu tiên, lót đường cho bước thứ hai.