Tác giả: Vân Phi Mặc
Gia chủ Y gia biết chuyện này không nhỏ nên hỏi, "Cha, giờ nên làm gì?"
Y lão gia trầm mặt, lạnh lùng nói, "Người nọ nói vậy tất nhiên là có thù oán với Y gia ta. Bọn họ biến Ise thành huyết tộc chỉ sợ là vì muốn làm điên đảo Y gia ta."
Y lão gia không hổ là người đa mưu túc trí, chỉ nhìn chuyện này đã đoán được dụng tâm hiểm ác của đối phương, đây không đơn giản chỉ là trả thù, cũng không phải trò đùa.
Sắc mặt của gia chủ Y gia và Ise đều thay đổi, Ise sợ ông và cha sẽ giết mình để bảo toàn gia tộc.
"Chúng ta nên ứng đối thế nào?" Gia chủ Y gia nhìn qua con gái, trong mắt hiện lên nét đau xót.
Cách tốt nhất là giết Ise, như vậy đối phương sẽ không làm gì được nữa.
Ise bị cha mình nhìn như vậy thì sợ run, nức nở nói, "Ông, con, con không muốn chết."
Y lão gia nhìn cháu gái khóc nức nở thì tức giận nói, "Con là người Y gia ta, dù là huyết tộc đi nữa, ta cũng sẽ không để ai làm tổn thương con."
Ise nghe vậy, trái tim luôn treo cao an ổn lại.
"Nhưng mà thời gian này phải uỷ khuất con rồi."
Ise căng thẳng, bất an nhìn ông mình.
Thấy cháu gái như thế, Y lão gia tử mềm lòng, "Ta sẽ nói với bên ngoài là cháu chết bệnh. Chúng ta sẽ đưa cháu đến sống chỗ khác."
Tim Ise chìm xuống, cô ta không ngu, sao có thể không nhận ra là họ đã hoàn toàn trục xuất mình.
Nếu sự việc bại lộ, họ có thể lấy cớ là cháu mình đã chết, người này không phải người Y gia. Ise thấy mất mát, vô cùng mất mát và tuyệt vọng.
Trong tuyệt vọng, cô ta sinh oán hận. Cô ta cúi đầu không dám nhìn ông và cha mình, sợ tâm tư trong mắt mình bị họ nhìn ra.
Ba ngày ngày sau, Ise bị đưa đến một nơi yên tĩnh, họ nhốt cô ta lại. Thiên chi kiêu nữ ngày xưa giờ đã bị người nhà giam cầm, nói không hận là không thể nào.
Thời gian dần trôi, hận ý của Ise ngày càng nhiều, nhiều đến mức cô ta sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Cô ta muốn biến toàn bộ Y gia thành huyết tộc, đến lúc đó cô ta muốn xem ông mình sẽ xử lý họ thế nào.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã mọc nhanh như cỏ dại, càng lúc càng chắc.
****
Cùng lúc đó, ở toà lâu đài bí ẩn nơi xa.
Trong cung điện rộng lớn, huy hoàng và tráng lệ, không có bất kỳ đồ vật gì, chỉ có một chiếc quan tài.
Chiếc quan tài đậy kín đột nhiên có động tĩnh, sau đó cả cái quan tài bay lên, rơi mạnh trên đất.
Thủ vệ chờ ngoại điện nghe được tiếng động thì đi vào trong, thấy một thân ảnh cao cao đang bay trên không trung.
Đôi mắt người đó vẫn nhắm chặt, áo gió đen không gió tự bay, làn sương đen hơi mỏng tản ra từ người đó, làn sương đen như có linh tính vây quanh người đó.
"Ngài ấy sắp tỉnh lại rồi!" Một thủ vệ kinh hỉ nói.
"Mau, mau đi báo cho các trưởng lão!"
Một thủ vệ ở lại bảo vệ nơi này, một người khác thì kích động chạy ra ngoài.
Mười lăm phút sau, các huyết tộc trong lâu đài đều đã tới đại điện, tất cả đều yên lặng quan sát, chờ đợi Vua của họ trở về.
Semond mở mắt ra, trong mắt toát ra ánh sáng đỏ chói mắt, xuyên qua cung điện, người chờ trong điện đều quỳ xuống, một đám hô lớn với Semond trên không trung, "Cung nghênh ngài trở về."
......
Semond từ từ hạ xuống, nhìn người phủ phục dưới đất, "Đứng dậy đi."
Một đám người đứng lên, họ đã trông ngóng anh tỉnh lại từ lâu, dẫn dắt họ một lần nữa khống chế thế giới này. Trong thời gian này, huyết tộc đã điều tra rõ tình hình bên ngoài.
Họ hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần ngài Công tước của họ về là không thành vấn đề.
Semond cho người lui hết, chỉ để lại Đại trưởng lão và Bát trưởng lão.
"Đại nhân, tình huống bên ngoài giờ đã khác trước......" Đại trưởng lão báo rõ tình hình bên ngoài cho anh.
Semond nghe xong, sắc mặt như thường, "Các ngươi ra ngoài tìm kiếm một cô gái, tên là Bắc Vũ Đường."
Anh có dự cảm, cô đang ở đây.
Năm đó nhìn cơ thể không còn sinh khí của cô, anh giận dữ đại chiến với Công tước Harrison, sau đó giết chết hắn. Vốn anh cũng không muốn sống nữa, muốn nhờ tay Công tước khác giết mình, nhưng ba Công tước kia không dám chống chọi lại anh.
Trong hỗn chiến bốn người, anh lại vô ý chìm vào giấc ngủ say.
Lần này tỉnh lại là vì giọt máu của Đường Nhi tác động, khiến anh tỉnh lại.
"Chuyện này làm bí mật, đừng để ba Công tước kia biết." Semond không yên tâm dặn dò một câu.
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi xử lý." Bát trưởng lão rời đi.
Đại trưởng lão lại hỏi, "Thưa ngài, Ngài xem nên xử lý chuyện thu phục lãnh địa này thế nào?"
"Tạm thời để đấy."
Trước khi tìm được Đường Nhi, Semond nào có tâm tư quan tâm lãnh địa với không lãnh địa cái gì chứ. Anh không muốn ngồi chờ, giờ anh bức thiết muốn tìm được Đường Nhi, muốn biết cô có khoẻ mạnh hay không.
-Thành Era-
Trường học số một trong thành Era gần đây không bình yên, ai ai cũng hoảng sợ, vì trong trường có rất nhiều học sinh liên tiếp chết đi, họ đều bị huyết tộc hút cạn máu đến chết.
Nhiều gia trưởng tự phát hợp lại, muốn trường học đưa ra lời giải thích.
Bởi vì người chết đều là học sinh trong trường nên Công hội thợ săn nghi ngờ huyết tộc kia trà trộn trong số các học sinh hoặc trốn ở một góc nào đó trong trường.
Công hội thợ săn phong tỏa trường học, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, cả trường học bị cách ly.
Người ở trong trường học đều trở nên thấp thỏm lo âu, đặc biệt là khi biết có thể huyết tộc kia ở ngay bên cạnh mình, cả đám đều không dám tới gần người khác, sợ người bên cạnh đột nhiên biến thành huyết tộc.
Bắc Vũ Đường nhìn qua các bạn học đã chết, những người này đều có một điểm chung, nếu không phải xinh thì là gia thế tốt, càng quan trọng hơn: Họ đều là nữ và từng có tranh chấp với Ise.
Từ khi nghe được tin Ise chết, Bắc Vũ Đường còn thấy đáng tiếc cho quân cờ này. Cô không thể không bội phục sự quả quyết và nhẫn tâm của Y gia.
Đang lúc cô định lên kế hoạch khác thì có chuyện xảy ra trong trường.
Một hai người xảy ra chuyện khiến Bắc Vũ Đường nhận ra manh mối.
Trước đó cô đã nghi là Ise chưa chết, rất có thể đó là một cách lừa gạt người khác thôi, nhưng cô lại không có chứng cứ chứng minh.
Giờ nhìn những thi thể trong trường, cô đã khẳng định được.
Ise đã điên cuồng ra tay, hẳn là đang phát tiết nỗi hận trong lòng. Như vậy thì cô cũng tiện làm nhiều việc hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn cổng trường bị phong toả, cảm thấy rất đau đầu.
Cô cũng không hy vọng Ise bị Công hội bắt. Cô còn chờ Ise nháo lớn hơn, như vậy mới không phụ sự 'khổ tâm' của cô cơ.
"Làm sao giờ, chúng ta sẽ bị nhốt đến khi nào?"
"Huyết tộc thật sự ở trong trường sao?"
"Tớ không biết phải làm sao giờ nữa."
......
Mọi học sinh đều bất an, không biết phải làm gì.
Loa trường đột nhiên vang lên, đó là tiếng của Hiệu trưởng.
"Các em học sinh thân mến, thầy rất xin lỗi các em vì một số trường hợp xấu xảy ra trong trường. Giờ các em ở đây đi theo lớp rời khỏi lớp học. Mười phút sau, tập trung ở sân thể dục."
Mười phút sau, các lớp dưới sự dẫn dắt của giáo viên, trải qua các đợt kiểm tra nghiêm ngặt, xác định không phải là huyết tộc thì mới có thể rời đi.
Bắc Vũ Đường và các bạn cùng lớp chờ khoảng nửa giờ, người xếp hàng không những không giảm mà còn ngày càng dài.
Trước đó là các học sinh năm trên đang kiểm tra, đột nhiên, một cô gái mặc đồ vàng ôm bụng, nói với người kiểm tra là mình muốn đi vệ sinh.
Nào biết đối phương không để cô gái đó đi.
"Nếu em quá buồn thì em kiểm tra trước, chỉ cần đạt điều kiện thì em muốn đi đâu cũng được."
Cô gái kia đỏ bừng mặt.
Bắc Vũ Đường nhìn cô gái kia e lệ, cô gái hơi cúi đầu, nhìn như bị người ta chèn ép đến không chỗ dung thân, cô chú ý tới đôi tay cô gái đã nắm chặt thành quyền.
Bắc Vũ Đường bước ra, nói với người kiểm tra, "Con người có ba việc gấp, cũng không thể để người ta nghẹn như vậy. Chẳng lẽ các người không biết là nghẹn lâu quá sẽ hỏng người à. Ngay cả đi vệ sinh các người cũng không cho, coi chúng tôi như phạm nhân vậy."
Không ít bạn học nghe vậy cũng phụ hoạ.
Có không ít người muốn đi vệ sinh đều bị mấy người kiểm tra kia không cho.
Bọn họ chỉ dám nói thầm, không dám đối đầu, giờ có người lên tiếng, họ tất nhiên sẽ nhân cơ hội phụ hoạ, chốc lát, tiếng bất mãn càng lúc càng lớn, lớn đến mức người phụ trách kiểm tra đồng ý yêu cầu của họ.
Cô gái kia nghe là có thể rời đi thì thở dài nhẹ nhõm.
Trước khi đi, cô gái nhìn về Bắc Vũ Đường, vừa lúc đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Bắc Vũ Đường, ánh mắt đó khiến cô gái hãi hùng khiếp vía.
Lúc đó, cô gái có cảm giác dường như Bắc Vũ Đường đã biết thân phận của mình rồi.
Không, không đúng, nếu đã biết thân phận của mình thì sao có thể giúp mình được!
Dù có nghĩ thế nào thì Ise cũng đã thành công trốn khỏi đội ngũ.
Bắc Vũ Đường biết nếu mình không ra tay giúp đỡ thì cô ta chắc chắn không trốn được.
Cô gửi một mệnh lệnh cho Nothan.
Mười lăm phút sau, một phần lớn thợ săn kiểm tra trường học đều đã rời đi, chỉ để lại một số ít người tiếp tục làm việc.
"Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi không? Có ai biết không?" Có bạn học nhỏ giọng thì thầm.
"Hình như bên ngoài có vampire xuất hiện, hình như chính là kẻ đã giết học sinh trường mình. Hẳn là họ đuổi theo bắt hắn rồi."
Bắc Vũ Đường rời đi thì đến nơi Nothan ở tạm thời. Cô đến thì Nothan đã thoát khỏi đám thợ săn về đến nhà. Vừa về đã ngửi được mùi hương quen thuộc.
"Thơm quá." Nothan nhìn chằm chằm ly máu đỏ tươi mà Bắc Vũ Đường đang lắc trong tay.
Nothan cầm lấy uống một ngụm, chép miệng, "Vị này ngon hơn máu vịt lần trước nhiều. À, đúng rồi, máu gì đây?"
"Máu người." Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
"Cái gì?!" Nothan nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, "Em... Em lấy máu người từ đâu ra?"
"Đừng dùng ánh mắt kinh ngạc đó nhìn em. Đây là máu trong bệnh viện. Em trộm mấy túi cho anh, coi như đồ ăn trong thời gian này."
Nothan tinh tế nhấm nháp, "Tuy máu người này đã qua xử lý nhưng hương vị vẫn tốt hơn rất nhiều so với máu gà, máu vịt."
"Trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ uống máu người?"
Với gia nghiệp của Nothan lúc trước, muốn lấy máu người thì rất dễ dàng mà?
Nothan lắc đầu, "Anh sợ bị phát hiện, càng chán ghét thân phận huyết tộc của mình. Nếu anh uống máu người thì anh không chịu được. Giờ anh đã hoàn toàn bị con người ghét bỏ, nghĩ lại bản thân lúc trước, cảm thấy những việc mình từng làm đều là dư thừa."
"Anh hẳn nên sớm biết, từ ngày mình thành huyết tộc, anh không thể cùng tồn tại với con người nữa."
Bắc Vũ Đường thấy hắn mất mát thì vỗ vai hắn, "Có lẽ vào một tương lai không xa, con người và huyết tộc có thể cùng tồn tại."
"Có lẽ vậy." Nothan trả lời có lệ, trong lòng hoàn toàn không tin là một ngày như vậy sẽ xuất hiện.
Mãi đến rất lâu sau, khi nhân tộc và huyết tộc cùng tồn tại, hồi tưởng lại lời cô gái nói lúc đó thì lại càng cảm khái.
****
Semond đi qua hơn nửa lãnh địa, nhìn từng thành phố phồn hoa, anh dừng lại nửa tháng ở mỗi thành phố, tra xét toàn thành phố. Hôm đó, anh tới địa bàn của Rem, vừa tra xét được nửa thì bị gián đoạn vì người nào đó đến.
Rem tỉnh lại từ nửa tháng trước, đang khôi phục, không ngờ Semond lại tới địa bàn mình, khiến cô ấy có chút bất an. Dù sao thì người này cũng không phải người dễ chọc.
Rem cười tủm tỉm lại gần, "Công tước Semond, hôm nay có chuyện gì mà đến chỗ tôi vậy? Nếu anh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói. Giờ cũng không giống trước kia, huyết tộc ta cần đoàn kết một lòng thì mới có thể trở lại như trước kia."
Cô ấy thử nói ra khốn cảnh của huyết tộc và suy nghĩ của mình.
Semond chỉ nhìn cô ấy một cái, lãnh đạm nói, "Đi ngang qua thôi."
Rem thấy anh không phải đến tìm việc thì cũng thở ra, cô ấy rất sợ kẻ này tới gây chuyện. Nếu mình mà bị người ta ghét bỏ thì chết, nên cô nàng mau chóng tạm biệt rồi rời đi.
Trưởng lão theo sau Rem hỏi, "Thưa ngài, có cần phái người giám sát Công tước Semond không?"
Rem liếc hắn một cái, "Giám sát hắn? Ngươi chắc chắn thuộc hạ của ngươi không bị hắn phát hiện à? Nếu có người như vậy thì ta không ngại cho ngươi làm."
Trưởng lão kia lập tức tắt tiếng, biết mình phạm vào sai lầm. Nếu cho người giám sát Semond, bị anh phát hiện, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Ba ngày sau, Semond rời đi.
Anh mở ra danh sách các thành phố có người tên Bắc Vũ Đường, các thành phố đều bị vòng lại, chỉ cần là nơi anh đi qua thì đều bị gạch đi.
Trên bản đồ, thành phố gần nhất là thành Era, nơi đó có khoảng hai trăm người tên là Bắc Vũ Đường. Semond cuốn lại bản đồ, nháy mắt biến mất khỏi mái nhà.
Trên toà cao ốc đối diện có người yêu thích thiên văn thấy được bóng đen xẹt qua dưới ánh trăng, trợn tròn cả mắt. Khi người đó định xác nhận lại có phải mình hoa mắt không thì bóng đen đó đã biến mất vô tung.
Lúc này Bắc Vũ Đường không biết là anh đang tới gần mình, giờ cô đang rất thoải mái, vì Ise quá được việc, quá xịn sò, cô chỉ cần nhẹ nhàng đẩy phía sau một cái, Ise đã hoàn thành chuyện cô cần làm.
Giờ cả thành Era đều bị giới nghiêm tìm kiếm huyết tộc.
Bản lĩnh của Ise cũng không phải cao minh, nhưng người ta còn có cả Y gia sau lưng, có họ che chở, nơi đó sẽ không bị người tra tới.
Hôm đó, gia chủ Y gia nổi giận đùng đùng tới nơi Ise đang ở.
Gia chủ Y gia vừa thấy Ise, chưa chờ cô ta lên tiếng đã tát cô ta một cái.
Ise khó tin nhìn cha mình, "Cha."
"Đừng có gọi ta. Những chuyện bên ngoài có phải do mày làm không?" Gia chủ Y gia chất vấn.
Ise đang định phủ nhận, nhưng dưới đôi mắt sắc bén của cha mình, cô ta cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu, sự nhút nhát trong mắt đã bị phẫn nộ thay thế, "Đúng vậy, đều là do con giết. Cha, cha vì đám tiện dân đó mà đánh con, chỉ trích con. Con có phải con gái cha không?"
Gia chủ Y gia thấy con gái khóc thì mềm lòng, dù sao cũng là con gái mình yêu chiều nhiều năm.
Ise thấy cha đã mềm lòng, không chút cảm động, còn càng ngoan độc với sự tuyệt tình của họ.
"Con muốn uống máu thì cha sẽ tìm cho con. Con đừng ra ngoài mạo hiểm nữa, sẽ bị phát hiện." Gia chủ Y gia trầm giọng nói.
"Không phải con còn chưa bị phát hiện sao? Con làm rất cẩn thận, sẽ không bị phát hiện." Ise tự tin nói, bằng không sao cô ta có thể bình an vô sự đứng đây."
Gia chủ Y gia thấy con gái kiêu ngạo thì chọc thẳng, "Chưa bị phát hiện? Nếu con không phải con gái ta thì con đã sớm bị bắt rồi."
Trước đó hắn còn không nghi ngờ con gái mình, nhưng bằng chứng ngày càng nhiều, hắn càng chắc chắn là Ise. Hắn che giấu tất cả, đó cũng là lý do Công hội mãi không bắt được một vampire dưới đời thứ năm.
Ise muốn phản bác, cuối cùng ngậm miệng lại.
"Cha, đã lâu rồi con và cha không ăn cùng nhau, hôm nay cha ở lại ăn cùng con nhé?" Ise đột nhiên khẩn cầu và khát vọng nhìn cha mình.
Gia chủ Y gia đang định trở về, nhưng thấy con gái đáng thương như vậy, nghĩ dù sao gần đây nó một mình sống ở ngoài nên mềm lòng, "Được rồi."
Ise thấy hắn đồng ý thì rất vui vẻ.
Ise lấy rượu vang đỏ trong tủ rượu ra, đổ vào trong ly, kẽ ngón tay có gì đó rớt vào, nhanh chóng hoà tan cùng rượu.
Hai cha con nâng ly chất lỏng màu đỏ, khác ở chỗ một người là rượu vang, một người lại là máu.