Tác giả: Vân Phi Mặc
Những vampire đời thứ hai trước sau nối nhau xuất hiện, quá thường xuyên, cứ như đã bàn sẵn từ trước.
Bắc Vũ Đường có dự cảm một cơn bão sắp sửa kéo đến.
Các phương Đông Tây Nam Bắc đều là nơi năm Đại Công tước từng sở hữu. Trận chiến ba ngàn năm trước khiến Tứ Đại công tước rơi vào ngủ say, thuộc hạ của họ cũng ngủ say theo chủ nhân.
Giờ các vampire đời thứ hai xuất hiện nhiều như vậy, hẳn không bao lâu nữa, bốn Vương giả của huyết tộc – Tứ Đại công tước sẽ lần lượt xuất hiện thôi.
Sự xuất hiện của họ sẽ khiến cân bằng hiện tại của xã hội bị phá vỡ.
Những vampire chìm vào giấc ngủ tỉnh lại thấy huyết ngưu từng là đồ ăn của mình đột nhiên trở thành chủ nhân của thế giới này, còn huyết tộc từng cao cao tại thượng như họ lại thành chuột chạy quá đường, các huyết tộc cao ngạo sao có thể chịu đựng được cơ chứ.
Trận đại chiến trong tương lai là không thể tránh né.
Người cùng suy nghĩ với Bắc Vũ Đường đại đa số đều là các thành viên cao cấp trong Công hội.
Độ cao của một người quyết định tầm nhìn của người đó.
Lời này không phải không có lý.
Đương nhiên, những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả,
Bắc Vũ Đường vừa đến cửa tiểu khu thì nghe thấy một bác gái cản cô lại.
"Vũ Đường, mẹ cháu gặp chuyện rồi."
Bắc Vũ Đường căng thẳng, "Mẹ cháu làm sao ạ?"
"Cô ấy bị xe đâm."
"Mẹ cháu đang ở đâu? Giờ mẹ sao rồi ạ?" Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi.
"Cô dẫn cháu đi." Bác gái thấy cô nôn nóng như vậy, cũng thương cô không có cha, dẫn theo cô đến nơi xảy ra chuyện.
Hai người nhanh chóng tới chợ, thấy ven đường có một đám người vây quanh.
Bắc Vũ Đường rẽ đám người ra, thấy mẹ Bắc ngồi dưới đất, hai chân hai tay đều dính máu tươi.
"Mẹ!"
Mẹ Bắc thấy cô thì có chút kinh ngạc.
"Mẹ bị thương ở đâu? Có sao không?" Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi.
Mẹ Bắc khuây khỏa nói, "Không sao, chỉ xước da, chảy tí máu, không có chuyện gì lớn."
Lúc nắm tay mẹ Bắc, Bắc Vũ Đường cũng đã bắt mạch cho bà, lại quan sát bà một lượt, đúng như lời bà nói, chỉ là vết thương nhẹ.
"Sao lại bị xe đâm?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Một thím vừa đi cùng mẹ Bắc nói: "Đều tại tên lái xe kia, rõ ràng thấy cô và mẹ cháu đi từ bên kia tới, không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc, đúng là có bệnh mà! Người không biết còn tưởng cô và mẹ cháu có thâm cừu đại hận với hắn nên muốn đâm chết người đấy!"
Mẹ Bắc cười nói, "Hẳn là tài xế không cẩn thận dẫm nhầm chân."
"Aizz, tôi chỉ nói vậy thôi. May mà chị trốn nhanh, không đúng là có chuyện lớn rồi." Thím ấy vẻ mặt sợ hãi nói tiếp.
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến một người.
Tốt nhất là không phải cô ta, nếu là cô ta thật, cô không ngại cho cô ta nếm chút khổ sở.
Người qua đường đã gọi xe cứu thương, nhân viên y tế đưa mẹ Bắc đi, dù thế nào thì cũng cần đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.
Bắc Vũ Đường đi cùng mẹ Bắc đến bệnh viện, kiểm tra toàn thân, xác định không có vấn đề gì thì hai người mới thở dài nhẹ nhõm.
Về đến nhà thì đã là 10h tối.
Bắc Vũ Đường về phòng, gửi một đoạn video đã bị cắt đến mail của Ise, đồng thời cũng nhắn tin cho cô ta, bảo đảm cô ta nhìn thấy.
Quả nhiên, cô gửi qua chưa đến mười lăm phút thì nhận được cuộc gọi của Ise.
"Bắc Vũ Đường, mày có ý gì?" Ise nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ise hận không thể giết Bắc Vũ Đường, nhưng mà cô lại có nhược điểm của cô ta, khiến cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tôi có ý gì ấy à?" Bắc Vũ Đường cười lạnh, "Chẳng lẽ cô không biết?"
"Mày đừng có ẩn ý, có gì thì nói thẳng đi." Ise đè nén lửa giận nói.
Bắc Vũ Đường không giải thích gì hết, "Tôi cho cô thời gian một buổi tối, đến ngày mai, tôi muốn cô cho tôi một lời giải thích."
Nói xong, chưa chờ Ise lên tiếng, Bắc Vũ Đường đã ngắt điện thoại.
Khuôn mặt Ise dữ tợn, đáy mắt tràn đầy oán độc.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường tỉnh lại, khoanh chân đả toạ một giờ rồi vào bếp nấu bữa sáng. Đến khi ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường dặn dò mẹ Bắc ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì đeo cặp rời đi.
Bắc Vũ Đường vừa xuống xe bus thì di động vang lên, thấy tên là Ise, cô lập tức nghe điện.
"Bắc Vũ Đường, chuyện mẹ mày không phải tao làm." Ise vào thẳng vấn đề.
"Vậy sao?"
Nghe ra được là cô không tin, Ise lại nói, "Dù mày tin hay không thì tao cũng không ra lệnh cho người làm chuyện này. Mày còn nắm thứ đó trong tay thì sao tao dám làm mẹ mày tổn thương."
"Ha hả." Bắc Vũ Đường cười lạnh hai tiếng.
"Tuy tao hận mày, nhưng tao cũng không ngu đến mức dùng thanh danh của bản thân và gia tộc để cược." Ise chính đáng nói.
"Ise, cô nghĩ tôi và cô giống nhau à?" Nói xong, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Ise nhìn điện thoại bị ngắt, thầm mắng một tiếng.
Đồ ngu đáng chết, có việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Ise luôn oán hận, nhưng ngại thứ Bắc Vũ Đường nắm trong tay nên không dám làm gì, nhưng nếu không phát tiết thì cô ta cảm thấy mình sẽ điên mất.
Cô ta muốn khiến người nhà Bắc Vũ Đường gặp tai nạn qua đời, như vậy sẽ không ai phát hiện. Nhưng không ngờ con tiện nhân Bắc Vũ Đường lại không tin!
Ise nhanh chóng nhận được video thứ hai, video này rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, mà nội dung lại khiến người ta kinh hãi. Những người trong video đều bị làm mờ mặt, không nhận ra ai với ai, nhưng chỉ nhìn dáng người trần truồng kia của cô gái đã khiến người ta nóng người.
"Đây là lần đầu tiên nên chỉ cảnh cáo thôi, lần sau sẽ không như vậy đâu."
Ise cuống quýt mở trang web và diễn đàn trường, cô ta toàn thấy được video kia.
Ise hiểu, Bắc Vũ Đường là người nói được làm được, nếu cô ta dám làm chuyện gì nữa thì chỉ sợ sẽ không đơn giản như lần này nữa.
Từ sau ngày đó, Ise an phận.
Bắc Vũ Đường nhìn ngày cuối cùng trên lịch bị xé ra, nhân vật quan trọng cô chờ đợi sắp xuất hiện rồi.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường nhắn cho mẹ Bắc một tin báo mình sẽ về muộn.
Rời khỏi trường, cô dựa theo ký ức đi đến một con hẻm cũ.
Ngõ nhỏ trước mắt trùng với ký ức của cô.
Đúng là nơi này rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn đồng hồ, sớm một giờ so với lần đầu họ gặp mặt.
Cô nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một quán ăn vặt, chuẩn bị dùng cơm chiều trước rồi đi gặp huyết tộc kia.
Bắc Vũ Đường nhàn nhã dùng cơm chiều rồi quay lại ngõ nhỏ kia. Ngõ nhỏ âm u, ẩm ướt, không khí còn mang theo mùi mốc nhàn nhạt.
"Meo meow~"
Đột nhiên, một con mèo nhỏ chạy từ trong ngõ ra, suýt nữa nhào vào Bắc Vũ Đường, may mà cô phản ứng kịp thời, tránh sang một bên.
Đúng lúc này, mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào mũi cô.
Bỗng dưng, Bắc Vũ Đường nghiêng người, một cánh tay thon dài vươn từ sau tai cô qua.
Người tới không ngờ cô phản ứng nhanh như vậy, lúc hắn ngây người, Bắc Vũ Đường đã nắm lấy bàn tay muốn rút về kia, nhanh chóng làm một cái quăng vai, hoàn toàn không cho người đằng sau có cơ hội phản ứng.
'Ầm' một tiếng, người nọ ngã mạnh xuống đất.
Bắc Vũ Đường nhìn vết thương của hắn chảy ra máu đỏ sậm.
Máu của con người có màu đỏ tươi, mà máu của huyết tộc lại có máu đỏ sậm. Người trước mắt chính là vampire kia, nhưng kịch bản hình như không đúng lắm.
Lúc nguyên chủ tới đây thì ông anh vampire này đã nằm dí chết đất rồi. Giờ còn sức đánh lén cô nữa, chỉ dựa vào tình cảnh vừa rồi là cô biết hắn còn dư sức.
Bắc Vũ Đường chế trụ hai tay hắn, "Anh là huyết tộc?"
Người nằm trên đất không đáp lại.
"Chậc chậc, hôm nay đúng là may mắn, bắt được một huyết tộc. Giao anh cho Công hội thì có thể nhận được 100 nghìn tệ tiền thưởng." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói.
"Tôi có thể cho cô 200 nghìn." Huyết tộc kia thở phì phò, nhỏ giọng nói.
"200 nghìn?"
"Đúng. Hai mươi nghìn." Huyết tộc kia thấy cô động lòng thì gấp gáp nói.
Đúng lúc này, hai người cùng nhìn về phía đầu hẻm.
Người đàn ông cảm nhận được hơi thở của thợ săn, mà Bắc Vũ Đường cảm thấy có người tới gần nơi này.
Người đàn ông huyết tộc muốn trốn khỏi sự khống chế của Bắc Vũ Đường, nếu không thợ săn tới là hắn xong đời rồi. Nhưng hắn vừa động thì đã nghe được âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên, "Đừng nhúc nhích. Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tôi nói."
Huyết tộc kia thật sự không động đậy. Bắc Vũ Đường buông hắn ra, sau đó dẫn theo hắn vào một ngõ nhỏ khác.
"Bôi cái này lên người." Bắc Vũ Đường giao cho hắn một cái bình sứ.
Bắc Vũ Đường thấy hắn mãi không động, không vui, "Anh còn dong dài cái gì? Chờ họ tới bắt mình?"
Người đàn ông huyết tộc kia cuối cùng cũng xác định cô thật sự biết là ai đang đến.
Tình cảnh hiện tại không cho hắn thời gian suy nghĩ, hắn chỉ có thể nghe theo cô gái này, bằng không, với tình huống hiện tại của hắn thì không bao lâu nữa sẽ bị họ bắt đi.
Người đàn ông huyết tộc không còn do dự, bôi thuốc bột lên người, miệng vết thương của hắn lập tức biến mất một cách kỳ tích.
Hắn ngạc nhiên chưa kịp tỉnh táo lại thì Bắc Vũ Đường đã kéo hắn trốn sau một ván cửa cũ nát, dùng ván cửa che đi cơ thể hai người.
Người đàn ông huyết tộc kia đang định nói gì đó thì một bàn tai đã bịt miệng hắn lại.
Trong bóng đêm, hắn thấy được đôi mắt đen sáng ngời của cô gái, tim hắn không tự giác chậm lại. Hắn nhìn sườn mặt của cô đến xuất thần.
Tiếng bước chân hỗn độn tới gần họ, hai người đó đứng cách họ mấy trăm mét.
"Kỳ lạ, mùi vị bắt đầu biến mất từ đây."
"Chim dò tìm của cậu không có vấn đề chứ?" Một thợ săn khác hỏi.
"Không. Nếu không có nó nhắc thì tôi suýt bỏ lỡ huyết tộc kia rồi."
"Xem ra hắn rời đi từ đây."
Hai người nhìn thoáng qua mái hiên không quá cao ở đây, với bản lĩnh của huyết tộc kia, dù bị thương thì độ cao này cũng không phải vấn đề.
"Truy tìm đi. Hắn đã bị trọng thương, không chạy được quá xa."
"Ừ."
Hai tiếng 'cộp' vang lên, hai thợ săn nhảy lên nóc nhà thấp thấp, đi ra bên ngoài.
Họ vừa đi, Bắc Vũ Đường đã kéo hắn ra, "Chúng ta mau rời khỏi đây."
"Vì sao?"
Bắc Vũ Đường trừng hắn một cái, "Lát nữa họ không tìm thấy anh thì chắc chắn sẽ trở lại nơi này."
Người đàn ông huyết tộc theo cô ra khỏi ngõ nhỏ, gọi một chiếc xe rời đi. Họ rời đi không lâu, hai thợ săn kia quả nhiên thấy không đúng nên quay lại nơi này. "Chết tiệt, trúng kế rồi!"
Hai người thấy vệt máu đỏ sậm sau cánh cửa thì sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Đừng lo, hắn chỉ ở quanh đây thôi, nhất định sẽ tìm được hắn."
Bên kia, Bắc Vũ Đường mang theo người anh em huyết tộc kia vào một khách sạn ba không, không cần chứng minh, ai cũng có thể ở được, khá tiện cho người anh em huyết tộc này.
Đương nhiên quan trọng nhất là tiền, nơi này không đắt đỏ như các khách sạn khác.
Người anh em huyết tộc thấy hoàn cảnh nơi này thì nhíu chặt mày.
Bắc Vũ Đường đương nhiên cũng thấy, lại chẳng quan tâm, đến khi họ thuê phòng, cầm tấm thẻ lên tầng ba, vào phòng rồi, người anh em huyết tộc kia mới không nhịn được lên tiếng, "Chúng ta có thể ở khách sạn tốt hơn."
Bắc Vũ Đường trừng hắn một cái, "Anh có tiền không?"
Người anh em huyết tộc kia tắt nắng, yên lặng ngồi trên cái giường duy nhất trong phòng.
"Tắm rửa sạch sẽ đi, thuốc này có thể tiêu trừ độc tố trên vết thương của anh. Nhớ phải lau đi." Bắc Vũ Đường ném một bình sứ vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thoáng qua đồ trong tay, lại nhìn cô, có cảm giác xa lạ.
Cảm giác rất xa lạ này lại không khiến người ta khó chịu.
Nửa giờ sau, hắn mặc đồ chỉnh tề đi ra.
"Cảm ơn." Người đàn ông cảm tạ cô, "Tôi tên là Nothan."
"Bắc Vũ Đường." Bắc Vũ Đường cũng nói tên bản thân ra.
"Anh không giống huyết tộc, lại giống nhân tộc."
Huyết tộc đều là người cao ngạo, khinh thường làm bạn với nhân tộc, huống chi oán hận giữa hai tộc rất sâu, không thể giải trừ. Theo ký ức của nguyên chủ và hắn thì không khó nhận ra hắn cũng không oán hận con người mà lại rất thân cận với con người.
Điều này khiến Bắc Vũ Đường nghĩ đến một khả năng.
Cô thấy ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, "Sao vậy? Có lý do gì khó nói à?"
"Mười năm trước, tôi vẫn còn là một con người......"
Nothan kể câu chuyện đời mình ra, Bắc Vũ Đường nghe được sửng sốt, không ngờ người này gặp nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn lành lặn đứng đây được. Đúng là ông trời phù hộ.
Mười năm trước, hắn gặp tai nạn gãy hai chân, không thể đi lại. Hắn nghĩ cả đời mình chỉ có thể đi trên xe lăn, anh họ lại bảo với hắn là biến thành vampire rồi là bệnh gì cũng sẽ khỏi.
Lúc đầu nghe vậy hắn không đồng ý, nhưng theo thời gian, nhìn những ánh mắt khác thường dần phóng tới, nhìn vị hôn thê vì chuyện của mình mà âm thầm gạt lệ, hắn bắt đầu dao động.
Cuối cùng, hắn đồng ý. Anh họ tìm một vampire giúp hắn, nghe nói rất nhiều người bị bệnh nan y hay tàn tật đều tìm tới vampire này, trở thành huyết tộc, thoát khỏi đau đớn mà bệnh nan y và tàn tật mang đến.
Nothan bị huyết tộc kia sơ ủng thành công, hai chân hắn khỏi hẳn. Ba tháng sau, hắn lại một lần nữa đứng dậy trước mặt mọi người, qua lần này, Nothan như thoát thai hoán cốt.
Nothan là thiên tài kinh thương, hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo nên một cơ đồ. Hắn trở thành người nổi tiếng ở thành Notown, bên ngoài ai cũng xem trọng hắn, ca ngợi hắn.
Hắn cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ hạnh phúc mỹ mãn như vậy, nhưng mà khi lớp màn hạnh phúc giả dối này bị chọc phá, hắn mới biết mình ngốc cỡ nào. Anh họ hắn coi là ân nhân cứu mạng và vợ hắn ngoại tình với nhau!
Họ âm thầm lập mưu, khiến thân phận huyết tộc của hắn lộ ra ngoài, còn lập bẫy muốn bắt hắn.
Nothan vận khí tốt trốn được. Khi hắn rời đi, công ty của hắn tạo ra cũng rơi vào tay đôi cẩu nam nữ kia.
Qua chuyện này hắn mới biết, vợ hắn đã thông đồng cùng anh họ kia từ năm năm trước, trước đó chúng không ra tay là vì nghĩ hắn còn kiếm được càng nhiều tiền hơn cho chúng!
Nhưng không may là hắn phát hiện ra chuyện của chúng nên chúng cùng đường ra tay với hắn.
Giờ hắn không xu dính túi, bị thợ săn đuổi giết, có thể nói là chật vật vô cùng.
Hôm nay nếu không gặp Bắc Vũ Đường thì chỉ sợ đã bị Công hội thợ săn bắt được, trở thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Nói đến đây, Bắc Vũ Đường cũng rất kinh ngạc.
Nothan cũng vô ý mới biết.
Rất nhiều huyết tộc bị bắt sẽ bị đưa đến Công hội thợ săn, bị đưa đến phòng thí nghiệm bí mật, cụ thể thí nghiệm gì thì hắn cũng không biết, nhưng theo Nothan phân tích thì rất nhiều thuốc bột và vũ khí có tính sát thương cao với huyết tộc đều từ phòng nghiên cứu đó mà ra.
Nhưng Nothan còn có một suy đoán, phòng thí nghiệm kia chắc chắn không đơn giản như vậy, thậm chí có thể còn đang nghiên cứu bí mật trường sinh.
Nothan nghi ngờ vậy cũng không phải không có căn cứ, Bắc Vũ Đường cũng cảm thấy có khả năng này.
Từ xưa đến nay, rất nhiều đế vương đều tìm kiếm trường sinh, mà huyết tộc lại dễ dàng có được. Không chỉ vậy, họ còn có năng lực hồi phục mạnh mẽ, có năng lực phi thường, là con cưng của trời đất.
Khuyết điểm duy nhất là không thể đi lại lâu dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên nếu mặc trang phục đặc biệt vào thì lại chẳng khác gì người thường, mà hắn bị trúng chiêu là do bị người thân làm hại, hẳn là người bên cạnh hắn động tay động chân vào quần áo, khiến hắn lộ ra thân phận vampire trước mặt bao người.
"Anh muốn báo thù không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nothan gật đầu, "Muốn."
"Chúng ta hợp tác đi."
Nothan kinh nghi nhìn cô, không hiểu ý tứ của cô là gì.
"Tôi có người mình hận, anh cũng vậy, vừa lúc chúng ta có thể hợp tác. Tôi đối phó với kẻ thù của anh. Anh đối phó với kẻ thù của tôi."
Mục đích của Bắc Vũ Đường rất đơn giản, đó là để Nothan biến Ise thành vampire.
Cô muốn xem gia tộc của cô ta biết cô ta là vampire thì sẽ có phản ứng gì. Bao che, hay vì đại nghĩa diệt thân. Nguyên chủ kiếp trước vì là vampire nên chết rất thảm, còn liên luỵ cả mẹ cô ấy.
Đây là nỗi đau vĩnh viễn tồn tại trong lòng cô ấy.
Có thể nói là gây họa cho cả người thân.
Mẹ Bắc lúc ấy là con người, bà ấy có gì sai? Vậy mà họ lại dùng cách tàn nhẫn như vậy thiêu sống bà đến chết!
*****
Roro: Thể theo nguyện vọng của các bạn đọc iu dấu, tui bạo chương rồi nghỉ ngơi ba ngày nghen (*´ω`*)
PS: Cạn kiệt sức lực òi (@_@;)