Tác giả: Vân Phi Mặc
Đảo mắt, chuyện tiểu thư Ise bị Bắc Vũ Đường hắt canh thừa giống như mọc cánh bay khắp trường.
Lúc đầu còn có người không tin, nhưng sau khi video được công bố trên diễn đàn trường thì người không tin lập tức phải tin. Video đăng lên mạng chưa được nửa giờ đã bị xoá bỏ.
Người tuyên bố nặc danh kia còn công khai xin lỗi tiểu thư Ise.
Đương nhiên không cần nói cũng biết là người nhà cô ta cảnh cáo rồi.
Người đăng tin nặc danh còn bị Y gia cảnh cái nhục nhã, Bắc Vũ Đường đắc tội Ise chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Tất cả đang chờ đợi xem kết cục của Bắc Vũ Đường sẽ thảm đến mức nào.
Buổi chiều, người trong phòng học thường thường nhìn về phía Bắc Vũ Đường sau đó thì thầm với nhau. Ngay cả mỗi giáo viên giảng bài cũng sẽ không tự chủ được nhìn về Bắc Vũ Đường.
Mà Bắc Vũ Đường làm đương sự lại bình tĩnh ngồi đó, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Theo các cậu thì Bắc Vũ Đường đang tự nhiên thật hay giả vờ nhở?"
"Ai biết. Chưa biết chừng nó đang sợ lắm ấy."
"Không biết Y gia sẽ xử lý nó thế nào?"
"Chắc chắn sẽ ép nó thôi học. Chỉ sợ toàn bộ thành Era không có chỗ cho nó ở nữa."
......
Bắc Vũ Đường đi từ khu phòng học ra đến cổng trường, nghênh đón vô số ánh mắt. Những ánh mắt này còn nóng bỏng hơn, cả đám đều chờ xem kịch vui của cô.
Bắc Vũ Đường tựa như chẳng thèm để ý chuyện gì xung quanh, bình tĩnh đi đến trạm xe bus, rất nhanh sau đó đã có xe bus cô chờ tới.
Bên kia, Ise về đến nhà thì tắm mãi tắm hoài vẫn cảm thấy người mình có mùi canh cặn.
"Bắc Vũ Đường!" Ise nghiến răng nghiến lợi.
Quản gia thấy tiểu thư ra thì cung kính tiến lên dò hỏi, "Tiểu thư, có cần tôi đi xử lý cô ta không?"
Ise lạnh lẽo nhìn ông ta, "Không cần. Thù này, tôi tự mình trả."
Nếu không chỉnh chết Bắc Vũ Đường thì cô ta sẽ không tên là Ise!
Ise sợ quản gia nhiều chuyện nói cho cha mẹ mình nên dặn dò, "Đừng nói cho cha mẹ tôi. Nếu tôi biết ông bằng mặt không bằng lòng thì tôi sẽ không tha cho ông."
"Tôi hiểu rồi." Quản gia gật đầu.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường xuống xe bus thì qua chợ mua đồ ít cá và rau dưa rồi mới về nhà. Cô vừa về đến nhà đã thấy mẹ Bắc.
"Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?"
Mẹ Bắc che giấu sự ảm đạm sâu trong đáy mắt, nở nụ cười, "Hôm nay công ty không có việc nên mẹ về sớm."
Bắc Vũ Đường liếc qua đã biết sự ảm đạm sau nụ cười của mẹ Bắc, cũng đoán được đại khái chuyện xảy ra. Mẹ Bắc làm việc ở một nhà máy sản xuất bánh mì, nhà máy đó làm ăn rất tốt, tốt đến mức ngày nào bà cũng tăng ca, nhưng lại không được một chút tiền làm thêm giờ nào.
Đây là hành vi áp bức, khiến rất nhiều công nhân giận mà chẳng dám nói gì.
Bởi vì chỉ cần đưa ra ý kiến, bên quản lý sẽ trả lại một câu, "Có muốn làm hay không? Không làm thì thôi việc đi." Sở dĩ nhà máy đó dám làm vậy là vì do dân số quá đông nên số người thất nghiệp nhiều, mỗi công việc đều có rất nhiều người cạnh tranh.
Mẹ Bắc không thể thôi việc, nếu thôi việc, hai mẹ con sẽ không có nguồn thu.
Nhưng mà hôm nay mẹ Bắc lại về sớm như vậy thì đương nhiên là đã xảy ra chuyện ở nhà máy.
Bắc Vũ Đường cũng đoán được đại khái, nhưng lại không nói gì. Cô cầm đồ ăn vào bếp, đang định đeo tạp dề thì bị mẹ Bắc ngăn cản.
"Con về phòng làm bài tập đi, để mẹ nấu cơm." Mẹ Bắc quấn tạp dề, đẩy Bắc Vũ Đường ra khỏi bếp.
Bắc Vũ Đường không từ chối, trở về phòng, mở máy tính ra.
40 phút sau, mẹ Bắc gọi cô xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn bàn đầy đồ ăn, cười nói, "Thơm quá đi."
Mẹ Bắc đã đơm cơm sẵn cho cô, đặt đũa xuống trước mặt cô, "Con đói rồi đúng không? Mau ăn đi."
"Ngon lắm ạ."
Bắc Vũ Đường rất nể tình khen ngợi, mẹ Bắc vừa lòng nhìn con gái, vì để con không nhận ra suy nghĩ của mình, bà cố gắng làm bộ vui vẻ.
Bắc Vũ Đường tất nhiên là xem trong mắt, lại không nói câu gì.
Sắp hết bữa, cô đột nhiên đứng lên, "Mẹ, con có một thứ phải đưa cho mẹ. Mẹ chờ con một lát."
Mẹ Bắc nhìn Bắc Vũ Đường vội vàng chạy về phòng rồi lại nhanh chóng quay về bàn cơm.
Bắc Vũ Đường đặt một tấm thẻ đến trước mặt mẹ Bắc, mẹ Bắc nghi hoặc nhìn cô, "Đây là?"
"Đây là tiền con gái kiếm được."
Mẹ Bắc kinh ngạc nhìn cô, trên mặt không có vui sướng mà còn trầm xuống, "Đường Đường, mẹ biết mình không cho con một cuộc sống tốt được, nhưng mẹ không hy vọng con bôn ba vì kế sinh nhai từ giờ. Nhiệm vụ chính của con bây giờ là học tập."
Bắc Vũ Đường nắm lấy tay mẹ Bắc, "Mẹ, những gì học được trong trường phải đi đôi với hành. Con định thử chút, không ngờ lại thành công. Mẹ mỗi ngày vất vả đi làm, con có thể đóng góp một phần vào gia đình cũng là điều nên làm."
"Mẹ, con sắp mười tám rồi. Mẹ luôn che chở cho con khiến con rất hạnh phúc, nhưng mà chim non thì một ngày nào đó cũng phải bay lượn. Lại nói, cách kiếm tiền của con cũng không tốn nhiều thời gian và sức lực."
"Mẹ cũng thấy thành tích của con ở kỳ kiểm tra tháng trước rồi mà?" Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.
Mẹ Bắc thở dài một hơi, "Aizz, đứa bé này. Đường Đường nhà ta thật sự trưởng thành rồi."
"Mẹ, nếu mẹ cảm thấy làm việc mệt mỏi thì chúng ta có thể nghỉ việc. Tiền trong thẻ đủ để chúng ta sống một năm. Tiền kiếm được sau này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt." Bắc Vũ Đường cũng không vạch trần chuyện mẹ Bắc bị công ty sa thải.
Thật ra, đời trước mẹ Bắc cũng bị công ty sa thải, chẳng qua chuyện đó xảy ra sau khi Bắc Vũ Đường biến thành vampire. Giờ cốt truyện đến trước hẳn là do Y gia động tay.
Nửa tháng trước thì Bắc Vũ Đường đã hiểu, một khi cô và Ise đối đầu nhau thì Ise sẽ không buông tha cho họ. Công việc của mẹ Bắc sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên.
Nếu đã biết trước thì sao có thể không chừa đường lui của mình được.
Mẹ Bắc thở dài, "Mẹ bị sa thải rồi."
Bà thấy Bắc Vũ Đường không ngạc nhiên thì biết con gái đã nhìn ra nên mới đưa bà tấm thẻ này, vừa cảm động, vừa vui mừng.
Hôm sau, mọi người nhìn Bắc Vũ Đường vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt họ thì hơi kinh ngạc.
Họ đã sớm phán tử hình Bắc Vũ Đường rồi.
"Mau nhìn xem, Bắc Vũ Đường tới!"
"Trời ạ, nó còn dám về trường. Nó không sợ Ise ăn thịt nó luôn à?!"
"To gan thật đấy."
"Có chút chờ mong Đại tiểu thư Ise sẽ chỉnh cô ta thế nào."
"Không nói cũng biết là rất thảm. Trước đó nó đã bị chỉnh thảm thế còn gì. Tớ nhớ nửa tháng trước nó bị một đám người đánh hội đồng, nửa tháng không đi học được."
"Vậy lần này chắc chắn sẽ thảm hơn."
"Tớ còn nghe nói, bên Ise chuẩn bị chỉnh chết Bắc Vũ Đường."
"Đương nhiên rồi. Nó dám làm vậy với Ise, không chỉnh chết là không được đâu."
......
Những người đó bàn luận về Bắc Vũ Đường liên tục, giọng rất to, không sợ Bắc Vũ Đường nghe được. Họ còn ước Bắc Vũ Đường nghe được, chờ xem cô run bần bật nữa kìa.
Khi Bắc Vũ Đường bước chân vào khu dạy học, trên đầu có người hô lên một tiếng, "Bắc Vũ Đường!"
Bắc Vũ Đường không ngẩng đầu lên mà lùi về sau mấy chục bước, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt. Cùng lúc đó, một chậu nước màu vàng đổ ập từ trên xuống.
'Rào rào' bắn tứ tung, sau đó là mùi khai của nước tiểu.
Chậu nước tiểu này vốn đổ trên người Bắc Vũ Đường, nhưng mà cô tránh quá nhanh, nên chiêu này hụt rồi.
Người trên tầng kinh ngạc nhìn cô, không thể tin được việc mình đã thất bại.
Rõ ràng cậu ta đã thấy cô tới, sao lại đứng xa như vậy được?
Chàng trai trên tầng ảo não, oán hận trừng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, mỉm cười với cậu ta. Chàng trai này cũng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ. Kiếp trước kẻ đổ nước tiểu lên đầu nguyên chủ là cậu ta. Không ngờ kiếp này cũng không thay đổi.
Đời trước, Bắc Vũ Đường như chó nhà có tang, ai cũng cười nhạo. Họ lấy điện thoại ra chụp ảnh lại bộ dáng chật vật của cô ấy.
Khi đó, Bắc Vũ Đường yên lặng thừa nhận sự cười nhạo, châm chọc của họ, trong đầu cô bây giờ vẫn còn khắc rõ từng khuôn mặt đó.
Cô ấy chạy ra ngoài, chạy ra khỏi trường, đi trên đường, càng khiến người ta tránh còn không kịp.
Cô ấy đứng trên bờ đê, lúc đó cô ấy đã nghĩ, nếu nhảy từ đây xuống thì tất cả sẽ kết thúc, sẽ không phải chịu đựng sự khinh nhục của đám người, không bị đánh, không còn phải sống đau khổ như vậy nữa.
Khi một chân cô ấy bước qua hàng rào bảo vệ, di động trong túi cô ấy vang lên.
Đó là cuộc gọi của mẹ Bắc.
Mẹ......
Nếu mình chết rồi thì mẹ phải làm sao?
Cô ấy do dự, bỏ qua suy nghĩ tự sát.
Chỉ vì cô ấy còn có mẹ.
Một đoạn ký ức như triều dâng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng hoá thành nụ cười lạnh. Cô lạnh lùng nhìn người trên tầng, rõ ràng là đôi mắt mang ý cười, nhưng hàn ý dưới đáy mắt lại giống như băng tuyết ngàn năm, đông đối phương đến lạnh cả người.
Bắc Vũ Đường mấp máy môi với người nọ, 'Hãy đợi đấy'.
Không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng Vương Tiêu trên tầng lại hiểu được.
Anh em của Vương Tiêu ở cạnh thấy cậu ta sững sờ mãi thì vỗ vai cậu ta, "Sao đấy? Lần này không được thì còn lần sau."
Vương Tiêu hồi thần, vứt suy nghĩ buồn cười trong lòng đi.
Con bé nhát gan kia sao có thể dám khiêu khích mình được chứ.
Cửa chính đầy nước tiểu nên không thể đi qua, nhiều người đều đi từ cửa hông vào, Bắc Vũ Đường cũng vậy, cô yên ổn vào được phòng học. Hôm nay trong phòng không có bẫy, nên cô vào phòng cũng nhẹ nhàng.
Đến khi về chỗ mình, cô mở ngăn bàn ra, một con rắn độc hoa đóm đang le lưỡi nhào về phía cô. Bắc Vũ Đường nhanh tay lẹ mắt túm được bảy tấc của nó, sau đó đập mạnh nó lên tường.
Đám người xem náo nhiệt há hốc mồm, nhìn con rắn độc kia nằm liệt trên đất.
Bắc Vũ Đường nhéo con rắn lên, quét qua các bạn học, "Thú cưng nhà ai thế?"
Thú cưng?!!
Một đám cạn lời nhìn cô.
Họ luôn cảm thấy Bắc Vũ Đường trước mắt rất xa lạ, xa lạ đến mức không giống người họ quen biết.
Có lẽ trước giờ họ chưa từng quen cô.
Những ngày sau đó, thủ đoạn đối phó Bắc Vũ Đường cứ kéo ùn ùn đến, ném chuột chết vào cặp cô, hoặc là khoá cửa wc lúc cô đi toilet, hắt nước bẩn,......
Nhưng mà chưa từng thành công, ngược lại, những kẻ bày trò đều gặp chuyện, đặc biệt là thằng nhãi lần trước hắt nước tiểu, cậu ta còn trở thành nhân vật lớn trong trường.
Sau hôm hắt nước tiểu, Bắc Vũ Đường đến trường sớm, cô cũng không đi từ cửa chính vào mà đi theo góc chết của camera vào trường. Khi các bạn học lục tục tới, cô luôn không ngừng tìm kiếm sau đó nhanh chóng xác định được mục tiêu của mình.
Vương Tiêu hôm qua không thành công, không thể làm Ise vui mà còn bị Ise ghét bỏ nên cả ngày hôm qua tâm trạng không tốt, hôm nay đi học vẫn còn rầu rĩ.
Đáng chết, đều tại con bé kia!
Vương Tiêu cúi đầu đi, khi đến cửa khu học sinh thì nghe tiếng 'xoạch' rất nhỏ ở tầng hai vang lên, âm thanh đó rất bé nên bị tiếng người bao phủ, không một ai chú ý.
Sau âm thanh đó, một chậu nước vàng khè ầm ầm đổ xuống.
Vương Tiêu đứng chính giữa và đám người xung quanh cậu ta bị hắt nước đến lạnh thấu tim can.
"Trời ạ!"
Những tiếng kinh hô vang lên xung quanh, mấy học sinh bất hạnh bị dính vào đều trợn tròn mắt.
"Mùi quá!"
"Đó là nước tiểu đấy!"
"Trời ơi, hình như tớ còn thấy vật thể màu vàng!"
"Ở đâu?"
"Trên đầu Vương Tiêu!"
Mọi người đều nhìn về phía đỉnh đầu Vương Tiêu, quả nhiên thấy được vật thể màu vàng khả nghi.
"Đúng thật là......"
Không cần nói rõ, mọi người cũng biết nó là gì.
Sắc mặt Vương Tiêu âm trầm đến đáng sợ, nghe tiếng bàn luận xung quanh, ngửi mùi nước tiểu xộc vào mũi, đúng là khiến người ta buồn nôn vì tởm! Giờ này cậu ta muốn giết người luôn rồi!
"Là ai!" Vương Tiêu nổi giận gầm lên.
Đúng lúc này, Vương Tiêu thấy được Bắc Vũ Đường cách đó không xa đang đi về phía này.
Đôi mắt tựa như tôi độc nhìn cô chằm chằm, "Có phải là mày không?!"
Bắc Vũ Đường đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lượt, "Bạn học, cậu muốn bôi nhọ thì cũng cần chứng cứ. Tôi vừa đi từ ngoài vào, không có thời gian bò lên tầng đổ mấy thứ này xuống."
Vương Tiêu sửng sốt, cảm thấy cô nói có lý, nhưng cậu ta có trực giác chuyện này nhất định có liên quan đến cô.
"Tôi nhớ cậu rất thích nghịch phân với nước tiểu, chẳng lẽ lần này muốn nếm thử cảm giác bị đổ lên người?" Bắc Vũ Đường dùng ánh mắt 'cậu thật lợi hại' nhìn Vương Tiêu.
Các bạn học nghe được, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vương Tiêu tức lảo đảo cả người, "Mày... Mày... Mày..."
Nói mãi nửa ngày vẫn không nói thêm được câu nào.
"Aizz, đúng là thế giới rộng lớn, không chuyện gì là không thể, luôn có những người có đam mê khiến người ta khó có thể tin," Bắc Vũ Đường thấm thía nói.
"Bắc Vũ Đường, mày chờ đấy cho tao!"
Vương Tiêu giận dữ rời đi, mấy người bị tai bay vạ gió cũng bụm mặt rời đi.
Ise nghe được tin này thì chỉ nói hai từ, "Ăn hại."
Bella âm thầm phỏng đoán, "Ise, theo cậu chuyện này có phải do Bắc Vũ Đường làm không?"
"Chắc chắn là vậy. Tớ thấy Bắc Vũ Đường này có vẻ khác trước." Linh Vận cau mày nói.
"Dù có khác thì chúng ta muốn bóp chết nó cũng dễ như trở bàn tay." Bella chẳng để bụng, cũng đang vỗ mông ngựa Ise.
Linh Vận không quan tâm đến Bella, đề nghị, "Ise, chúng ta có cần vây đánh nó một trận không?"
"Không cần. Để đám người kia trị cô ta trước rồi chúng ta ra tay cuối." Ise lạnh lùng nói.
Bắc Vũ Đường, mày có thể trốn được lần này, không có nghĩa lần nào mày cũng may mắn trốn được.
Bảy ngày sau, Ise nhận được tin tức thất bại liên tiếp của đám kia, sắc mặt âm trầm vô cùng.
"Đám ăn hại này! Bao nhiêu người còn không xử được nó!"
Bella lập tức nói, "Đám chúng nó ngu quá, không thành công cũng bình thường, hơn nữa Bắc Vũ Đường kia nhìn như thành thật như thực chất lại rất giảo hoạt."
"Chúng ta gọi mấy chị em kéo nó lên sân thượng rồi đánh một trận xả giận cho cậu nhé, Ise?"
Ise cũng không ngu.
Lần đầu tiên cô tránh được thì có thể coi là may mắn.
Lần thứ hai cũng có thể coi là may mắn.
Nhưng lần thứ ba, thứ tư, thứ năm thì sao?!
Đây đã không chỉ là vấn đề may mắn hay không nữa, xem ra mình đã coi thường con bé Bắc Vũ Đường kia rồi.
"Chuyện này không cần mấy người xen vào." Ise biết kết quả của việc đám người này ra mặt, chắc cũng sẽ giống đám trước mà thôi.
Bella và Linh Vận thấy biểu cảm của Ise như vậy thì biết cô ta đã có quyết định, cũng không nhiều lời nữa.
Ise ra khỏi phòng học, đến chỗ ngoặt không người, gọi một dãy số.
Chạng vạng, Bắc Vũ Đường đeo cặp, vui vẻ thoải mái đi tới. Bạn học xung quanh đều chỉ trỏ cô, họ đã có chút tò mò, có khinh thường, cũng có khâm phục, khâm phục cô có thể tránh hết những lần chỉnh mình.
Đã một tuần kể từ lúc cô trêu chọc Ise mà cô vẫn còn lành lặn đứng đây, những người đó sao có thể không khâm phục được.
Đến cổng trường, mấy tên lưu manh chờ sẵn thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện thì lập tức bao vây cô.
Lão đại dẫn đầu ngậm điếu thuốc lá, cầm gậy sắt trong tay, mắt lé nhìn cô, "Cô em, anh có chuyện muốn nói với cô em, đi nào, theo anh đến một chỗ."
Hắn mới nói được nửa thì đã cho đám đàn em một ánh mắt để chúng vây quanh Bắc Vũ Đường.
Đám học sinh đều thấy được cảnh này, nhưng không ai tiến lên nhúng tay, càng không gọi điện, ngay cả bảo vệ ở cổng trường cũng coi như không thấy.
"Được." Bắc Vũ Đường bình tĩnh đáp lại.
Lão đại uy hiếp: "Anh nói cho cô em biết, nếu cô em không ngoan ngoãn......"
Hắn vừa nói được nửa thì đổi giọng, "Cô em vừa nói gì cơ?"
Chưa chờ Bắc Vũ Đường đáp lại, một thằng đệ đã tung tăng đáp lời, "Đại ca, nó bảo được."
Lão đại đập đầu thằng đệ đó cái, "Mày không nói thì không ai bảo mày bị câm!"
Lão đại thật sự không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, gần như chưa cần mình ra tay, cô em trước mặt đã đồng ý. Không tệ, không tệ, rất thức thời.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường thúc giục.
Lão đại nghe vậy thì thấy cứ quái quái, cứ như hắn mới là bên bị áp bách vậy.
"Cô em, anh nói cho cô em biết, đừng có định giở trò gì. Nếu không thì đừng trách anh đây không khách khí."