Tác giả: Vân Phi Mặc
Số đời của vampire quyết định dựa trên đối tượng sơ ủng.
Chẳng hạn như Vua của các vampire sơ ủng một người bình thường, người nọ sở trở thành vampire đời thứ hai.
Vampire đời thứ hai sơ ủng người khác, người đó sẽ trở thành vampire đời thứ ba.
Vampire đời thứ nhất là mạnh nhất, sau đó đến đời thứ hai, các vampire càng về sau thì càng yếu, vampire đời thứ nhất có thể khống chế được bản năng của mình, còn vampire thấp kém thì chỉ biết hút máu.
Sơ ủng là quá trình một vampire biến một con người thành vampire.
Kẻ thống trị thế giới không phải con người, mà là huyết tộc vampire.
Ngoài huyết tộc thì còn có nhân tộc bình thường. Nhưng nhân tộc chiếm một phần khá nhỏ.
Theo lời các cô gái, nhân tộc chẳng qua là vật nuôi của huyết tộc, họ sinh ra là để trở thành đồ ăn cho huyết tộc. Nhiều thế hệ truyền lại, quan niệm này đã ăn sâu bén rễ vào hai chủng tộc, không ai cảm thấy có gì sai.
Đương nhiên, đôi khi trong lịch sử cũng có nhân tộc tỉnh táo, muốn đứng lên phản kháng, đáng tiếc kết quả chỉ có một đường chết.
Điều này khiến nhiều thế hệ nhân tộc đều tồn tại như đồ ăn của huyết tộc.
Rất nhiều người muốn trở thành vampire, cho dù là vampire cấp thấp thì cũng là vinh quang vô cùng.
Đây cũng là lý do vì sao các cô gái đều đâm đầu muốn vào lâu đài, trở thành đồ ăn của ngài Công tước.
Ngài Công tước là vampire mạnh nhất trong lãnh địa, cũng là người thống trị của lãnh địa.
Giờ Bắc Vũ Đường gặp phải tình huống trở thành đồ ăn, giờ cô cần phải lo xem nên sống sót kiểu gì. Vì không có hệ thống, nếu lỡ bất hạnh chết đi, không biết cô còn về được thế giới trước hay không.
Đây là nỗi lo của Bắc Vũ Đường hiện giờ.
Sống sót thì mới có hy vọng chờ đến ngày hệ thống sửa xong.
"Các người biết Ngài Công tước là huyết tộc thế nào không?" Bắc Vũ Đường hỏi cô gái mặt trẻ con.
Cô gái mặt trẻ con tên là Eve, trong mấy người, cô ấy là người hay nói nhất, là người nghĩ sao nói vậy, "Ngài Công tước cao quý, tuấn mỹ, là vampire lợi hại nhất vương tộc."
"Tôi hỏi tính cách ngài ấy thế nào? Có thói quen hay đam mê gì đặc biệt không?"
Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cần phải biết được thói quen của người này, phán đoán tác phong làm việc thì mới lên kế hoạch để mình sống sót được trong thế giới quái đản này chứ.
Eve ngẩn người, lắc đầu với Bắc Vũ Đường.
Thấy mấy người đều không biết, Bắc Vũ Đường cũng không mất mát.
"Theo mọi người thì khi nào Ngài Công tước sẽ gọi chúng ta qua?" Eve bừng bừng hứng thú hỏi.
"Hẳn là mai thôi."
Khi các cô gái nói chuyện, cánh cửa đồng lại mở ra, một thị vệ vampire tiến vào, ánh mắt sắc bén đảo qua, chỉ vào cô gái bên cạnh Eve, "Đi theo ta."
Cô gái bị gọi đôi mắt toả sáng, kích động đứng lên, các cô gái khác cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Bắc Vũ Đường nhìn họ như vậy, không biết nên nói gì.
"Theo mọi người Era có được Ngài Công tước nhìn trúng, trở thành con nối dõi của ngài ấy không?" Eve không nhịn được hỏi.
"Không biết."
"Hẳn là có."
Bắc Vũ Đường không muốn bàn vấn đề này, lại bị Eve gọi tên, để cô không muốn nói cũng không được.
"80% là không." Bắc Vũ Đường không dám nói 100%, sợ làm mấy người vỡ mộng.
Theo lời họ, vị Công tước này chỉ có một con nối dõi, chứng tỏ người này sẽ không tùy ý sơ ủng. Muốn được chọn thì rất khó, từ đó có thể suy đoán được đồ ăn cách một thời gian đưa vào đây đều trở thành thi thể.
Bắc Vũ Đường không muốn trở thành thi thể, nên cô cần phải nghĩ ra đối sách trước khi bị gọi đến. Mấy người các cô trừ ăn cơm thì chỉ có việc ngủ, không cần làm gì khác.
Đồ ăn mỗi ngày đều rất ngon, theo lời mấy người Eve, nếu không phải là đồ ăn của ngài Công tước thì sẽ không được ăn đồ ăn cao cấp như vậy đâu.
Mấy người họ luôn khen ngợi Công tước tốt bụng.
Bắc Vũ Đường nghe xong chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.
Tốt chỗ nào cơ? Rõ ràng là đang vỗ béo rồi làm thịt chứ?!
Bắc Vũ Đường biết khái niệm này đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng của các cô ấy, cần phải mất một thời gian dài mới thay đổi được.
Cung điện này nhìn thì xa hoa, nhưng nói thẳng ra thì là một nhà tù khá xịn sò mà thôi, thậm chí còn có thể gọi là chuồng heo, mà các cô chính là những con 'heo' đang được nuôi. Tuỳ lúc đều sẽ bị chủ nhân giết chết.
Nơi này không có ngày, không có đêm, các cô mệt thì ngủ, tỉnh thì ăn.
Đếm số lần đồ ăn được giao tới thì Bắc Vũ Đường đoán họ đã đến nơi này bảy ngày.
Đến ngày thứ tám, cánh cửa đồng thau lại mở ra, một vampire đi vào, mấy người thấy hắn không mang theo đồ ăn thì nghĩ đến gì đó, cả đám lại trở nên kích động.
Vampire hờ hững nhìn qua mấy người, cuối cùng nhìn về phía Bắc Vũ Đường, chỉ tay vào cô, "Ngươi đi theo ta."
Bắc Vũ Đường rời đi cái chuồng heo nạm vàng này dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mấy người Eve.
Tên vampire kia đi rất nhanh, không quan tâm cô có theo kịp bước hắn hay không, may mà gần đây cô tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng, còn thường xuyên rèn luyện thân thể nên mới miễn cưỡng theo kịp.
Đi xuyên qua từng cung điện hoa lệ, hai người đi chừng một giờ mới đến một cung điện, Bắc Vũ Đường bị đẩy vào trong, bên trong có một cái ao lớn, hơi nước quẩn quanh.
Bốn thị nữ nhân tộc tiến lên cởi áo cho cô, sau đó tắm rửa.
Họ rất mạnh tay, kỳ cọ như muốn lột một lớp da của cô xuống vậy.
"Không cần các người, tôi tự làm được."
Bốn người kia như không nghe thấy, lực tay vẫn mạnh như vậy.
Bắc Vũ Đường thấy họ không nghe, dùng chút kĩ xảo tránh khỏi tay bọn họ.
Bốn người kia không ngờ cô dám làm thế, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
"Cô sắp được đưa đến trước mặt ngài Công tước, chúng tôi cần loại bỏ tất cả những thứ dơ bẩn trên người cô, tránh làm bẩn ngài Công tước. Mau lại đây, đừng tốn thời gian, nếu không kết cục của chúng ta đều không tốt." Thị nữ trưởng lạnh lùng cảnh cáo.
"Không cần, tôi có thể tự xử lý sạch sẽ."
Bốn người nhìn nhau, nhưng không đuổi kịp Bắc Vũ Đường, chỉ có thể để cô tự mình tắm.
Đù, đây là tắm rửa sạch sẽ cho người ăn à?!
Ăn này là ăn nghĩa đen đấy nhé!
Nghĩ đến việc mình sắp thành đồ ăn trong miệng người ta là cô lại thấy đau trứng, dù cô cũng không có trứng.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô mặc kệ bốn người kia mặc lễ phục hoa lệ cho mình. Vừa đi ra khỏi phòng tắm, người chờ ngoài cửa đã tiếp nhận Bắc Vũ Đường.
"Đeo cái này vào." Thị vệ vampire đưa cho cô một miếng vải đen.
Bắc Vũ Đường nghe lời, dùng miếng vải đen kia bịt kín mắt lại.
Sau đó, cô cảm thấy mình bay lên, mấy phút sau đã chạm đất.
Không chờ cô chần chờ hay giãy giụa, hai tay hai chân cô đã bị xích lại bằng xích sắt. Tuy không nhìn rõ tình huống của mình hiện giờ, nhưng cô cảm giác được, mình đang bị treo trên giá chữ thập.
Miếng vải đen vẫn bịt trên mắt khiến cô không thể nhìn rõ tình huống bên ngoài.
Mãi đến khi ngửi được mùi xạ hương nhàn nhạt trong không khí, cô biết là có người tới.
Người đến cũng không nói gì, đi đến trước mặt cô, Bắc Vũ Đường vừa ý thức được có người tiếp cận thì cổ tay đã tê rần, máu tươi chảy từ cổ tay ra, nhỏ vào trong một cái cốc.
"Thưa ngài, có thể tháo bịt mắt của tôi ra không?" Giọng nói thanh thuý của Bắc Vũ Đường đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Người nọ không để ý đến cô.
"Chẳng lẽ ngài không đẹp nên mới không dám để người khác nhìn sao?"
Người nọ vẫn không để ý đến cô.
"Thật ra xấu không phải là lỗi của ngài. Đây là do trời sinh, ngài đứng quá tự ti."
Căn phòng vẫn im lặng, chỉ nghe được tiếng máu tươi nhỏ vào cốc.
Người nọ yên tĩnh đến mức khiến cô sinh ra ảo giác trong căn phòng này chỉ có mình cô.
"Thưa ngài, tôi có thể hỏi một câu không?"
"Ngài Công tước có đẹp không?"
......
Bắc Vũ Đường không biết đối phương là ai, tám chín phần là thủ hạ của ngài Công tước. Cô muốn giữ mạng thì ít nhất cũng phải khiến đối phương nói chuyện với mình.
Người này không để ý đến cô thì cô phải tự cứu bản thân kiểu gì?!
Dù Bắc Vũ Đường nói thế nào thì đối phương vẫn không để ý đến cô.
Mãi đến khi không còn ngửi được mùi xạ hương kia nữa, Bắc Vũ Đường dừng lại.
Cô vẫn luôn chờ, tính toán xem có thể làm quen với vampire đưa cơm không, nhưng khi bụng cô đói vang lên vẫn không có ai đưa cơm tới. Mãi đến hôm sau mùi xạ hương kia mới lại xuất hiện trong phòng.
Lần này giống lần trước, cắt rách cổ tay cổ để lấy máu.
Bắc Vũ Đường biết đối phương không đi, lại bắt đầu nói.
"Thưa ngài, tôi rất đói, tôi có thể ăn không?"
Không ai đáp lại, đối phương hoàn toàn coi cô như không khí.
"Ngài không nói, chẳng lẽ ngài......" Hai chữ cuối cùng cô không nói ra, nhưng biểu cảm khoa trương lại đã thay cô biểu thị hai chữ còn lại ấy.
Đối phương không tức giận, cũng không để ý đến cô, làm lơ sự tồn tại của cô.
Bắc Vũ Đường cũng không nhụt chí, "Tuy chúng tôi là đồ ăn ngài Công tước nuôi nhưng không phải nên cho chúng tôi ăn no sao? Không phải như vậy mới cung cấp được lượng máu tươi sao? Các ngài không để chúng tôi ăn thì không phải lãng phí sao."
Cùng lúc đó, trong một cung điện tối tăm, một bàn tay khô trơ xương vươn ra từ trong quan tài, sau đó một thi thể ngồi dậy từ quan tài hoa lệ.
Một hộ vệ vampire bưng ly máu đỏ tươi đi vào.
Thây khô kia duỗi tay nhận lấy máu tươi, một ngụm uống cạn, sau đó thân thể tựa như hồ nước cạn khô được tháo đầy, thân thể căng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ trong chớp mắt, cái thây khô đã biến thành một người đàn ông tuấn mỹ.
Người đàn ông liếm môi, vẻ mặt chưa đã thèm.
Lâu lắm rồi không được nếm máu tươi mỹ vị như vậy.
Máu lúc trước không tệ, nhưng so với hôm nay thì hiển nhiên không cùng một cấp bậc.
Người đàn ông hưởng thụ cảm giác thèm thuồng trong cơ thể mà có chút kinh ngạc.
Đã bao lâu hắn chưa cảm nhận được cảm xúc này rồi?
Thị vệ vampire kia thấy ngài Công tước vừa lòng với máu này như vậy thì không khỏi hỏi, "Thưa ngài, có cần tôi mang cô ta đến không?"
Ý là một lần hút cạn.
"Không."
Công tước từ chối.
"Sắp cử hành hội nghị của năm tộc rồi, vừa lúc có thể để họ nếm thử."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Ban đêm, bịt mắt của Bắc Vũ Đường được gỡ ra, đám người kia đưa đồ ăn ngon đến cho cô. Những món ăn này còn ngon hơn trước vài phần.
Cô muốn hỏi, nhưng đối phương đưa đồ ăn xong là chạy vội, căn bản là khinh thường không thèm để ý đến cô.
Huyết tộc cao ngạo sao có thể để ý một đồ ăn được.
Cũng giống như một con người sao có thể nói chuyện với gia súc của mình đâu.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể quy sự bất thường này ra là lời cô nói có tác dụng, hoặc là ba ngày cô mới được cho ăn một lần. Dù là thế nào thì ít nhất cô còn chưa chết đói.
Từ sau ngày đó, cách hai ngày sẽ có người tới lấy một ly máu của cô. Ngày nào cô cũng được ăn ngon uống tốt.
Cô không biết những người trước cũng như vậy hay không, nhưng cô luôn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau mười ngày, cô thấy họ mang một bình lớn đến, cắn đứt tứ chi của cô, bắt đầu lấy một lượng máu lớn.
Đù! Định rút cạn máu của cô trong một lần luôn đây mà!
Bắc Vũ Đường muốn tránh thoát, nhưng giờ nhân tộc yếu ớt như cô đã là con cá nằm trên thớt trước mặt huyết tộc.
Thật ra, thời gian này cô luôn muốn tìm ra mục đích của đám người này, nhưng mà dù có muốn thì cũng không làm được gì khi đối phương khinh thường để ý cô.
Lúc này hệ thống còn không ở đây, nghĩ thôi cũng thấy suy sút rồi.
Cùng lúc đó, tại đại sảnh xa hoa năm Công tước có huyết thống Hoàng tộc đang ngồi trên một cái bàn dài, họ là những tồn tại mạnh mẽ nhất trong thế giới này.
Công tước của lãnh thổ này cười nói, "Nào, ta mời mọi người nếm thử thức ăn ta đã chuẩn bị sẵn."
Hắn nói xong, mấy thị nữ quyến rũ bưng ly máu đỏ tươi xuất hiện trong địa sảnh. Trước mặt mỗi Công tước đều có một ly máu tươi, chạm vào còn cảm nhận được độ ấm của máu.
Một nữ Công tước đặt lên chóp mũi ngửi, "Thật thơm."
"Ta cũng muốn xem là loại máu nào lại khiến Công tước Harrison thưởng thức đến vậy." Vị Công tước lên tiếng uống cạn ly máu, sau đó đôi mắt hơi sáng lên."
"Không tệ, là máu cực phẩm."
Mấy Công tước khác nghe được thì đều vội nếm thử.
"Đúng là tuyệt vời."
"Lâu rồi không nếm được máu tươi ngọt lành ngon miệng đến vậy."
Công tước Harrison thấy biểu cảm của họ thì lộ ra nụ cười vừa lòng, chỉ là khi nhìn đến Semond ngồi cuối cùng thì hơi híp mắt, cười nói, "Sao Semond không uống?"
Ba Công tước khác đều nhìn qua Semond, người này là người tàn nhẫn độc ác nhất cũng là người mạnh nhất trong năm Công tước.
Các công tước khác đều rất kiêng kị anh. Trước kia có Sáu đại Công tước, một Công tước đã biến mất trong tay Semond, như vậy thì sao bốn Công tước khác không kiêng kị người này cho được.
"Chẳng lẽ ngài sợ ta bỏ thứ gì không sạch sẽ vào bên trong?" Công tước Harrison cười tủm tỉm nói, hàm ý của câu nói này khiến người ta rất không thoải mái.
Semond bễ nghễ nhìn Harrison một cái khiến hắn cứng người.
Ánh mắt vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi. Sao Harrison hắn có thể nhịn được, sao hắn có thể sợ tên này?!
Harrison có địch ý với Semond, nhưng địch ý này chỉ có thể chôn sâu trong nội tâm. Giờ hắn mới vừa thức tỉnh, sức mạnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, không phải là đối thủ của Semond.
Nữ Công tước duy nhất cười tủm tỉm nói, "Semond, nếu ngày không muốn uống thì ta có thể uống giúp ngài."
Nói rồi, nữ Công tước liếm môi, tựa như rất thèm ly máu kia.
Semond bưng ly máu đỏ tươi lên, nhẹ nhấp một ngụm, khi máu tươi tiến vào yết hầu, tiến thẳng về phía trái tim, thân thể anh run lên, lập tức bỏ ly máu xuống.
Mấy người Harrison bị hành động của anh hoảng sợ, ba Công tước khác kinh nghi nhìn về phía Harrision, dường như nghĩ hắn đã động tay động chân với ly máu kia.
Harrison cảm thấy nhức trứng, hắn có làm cái quái gì đâu?!
Nhưng mà phản ứng của Semond quá kỳ lạ.
Semond bất thình lình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Harrison, "Cô ấy ở đâu?"
Harrison ngớ người, không biết anh đang nói gì.
Sau đó, Semond biến mất trước mặt Harrison, Harrison phản ứng cũng nhanh, nhưng dù muốn tránh thì vẫn ăn trọn một chưởng của Semond.
Harrison nhảy ra xa, nghiêng đôi mắt âm trắc nhìn về phía người đã rơi vào cuồng loạn, "Semond, ngươi phát điên gì ở đây. Ta không gian lận gì trong máu, ngươi đừng có định hại ta."
"Ta hỏi lần cuối, chủ nhân của máu này ở đâu?" Giọng Semond đã lộ ra lạnh lẽo.
Semond tưởng tượng đến việc máu họ uống đều chảy ra từ trên người cô thì lại như một con sư tử điên cuồng cắn người. Anh lo lắng cô gặp bất trắc.
Một người mất nhiều máu như vậy, tính mạng nguy hiểm.
Trừ khi tìm được cô lúc cô còn thở, sơ ủng cô, bằng không thì không ai cứu được cô.
Harrison phản ứng lại, thì ra anh nổi điên vì chủ nhân của máu này, "Sao? Ngươi muốn cướp người từ tay ta? Cô ta là huyết ngưu ta trăm ngàn cay đắng tìm tới đấy."
Sắc mặt Semond âm trầm đến đáng sợ, "Giao cô ấy ra đây, bằng không ta huyết tẩy lãnh địa của ngươi."
Lời vừa dứt, các đại Công tước đều kinh ngạc nhìn anh, đặc biệt là Harrison, hắn không ngờ anh lại điên cuồng đến vậy.
Một Công tước đánh nhau với một Công tước khác thì không phải chuyện gì lớn, nhưng một lãnh địa đối chiến với một lãnh địa khác thì không ổn rồi, nếu không tốt thì có lẽ sẽ phân chia lại cục diện của cả đại lục.
Việc này không phải là việc nhỏ, tuyệt đối không phải trò đùa.
Lần đối chiến lãnh địa gần nhất cũng là chuyện từ tám nghìn năm trước rồi.
Harrison nhìn Semond như nhìn người điên.
Chẳng qua chỉ là một huyết ngưu nhỏ bé, cần phải chuyện bé xé ra to như vậy à?!
****
Roro: Em chết chắc rồi Harrison à (◔‿◔)