Tác giả: Vân Phi Mặc
Bác sĩ Chương lên tiếng trước khi Phong Khanh kịp có ý kiến, "Vậy cô cẩn thận một chút."
Phong Khanh không nói thêm nhiều nữa, dặn dò, "Nếu không chịu được thì báo với chúng tôi, chúng tôi kéo cô lên."
"Được."
Bắc Vũ Đường cột chắc dây vào eo mình, một đầu dây khác buộc trên tảng đá lớn, ba người đàn ông sẽ trông chừng.
Cô cẩn thận đi xuống, bên dưới là sóng biển ầm ầm, vách đá chênh vênh đâu đâu cũng là những hòn đá sắc nhọn. Cô tận lực tránh đi những hòn đá nhọn, để tránh việc dây bị đá mài đứt.
Hai chân hơi cong, duy trì một tư thế ổn định, từ từ trượt xuống.
Tới trước một vách đá, Bắc Vũ Đường thấy một miếng vải rách trên hòn đá sắc nhọn.
Bắc Vũ Đường cầm miếng vải lên, đây là vải trên quần áo Lý Manh Manh mặc hôm qua.
Ba người bên vách núi thấy cô ngừng lại, nôn nóng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Tôi tìm được mảnh vải từ quần áo của Lý Manh Manh." Bắc Vũ Đường vươn tay, vẫy vẫy đồ mình vừa tìm được.
Ba người đứng trên vách núi nhìn miếng vải kia thì đều trầm mặt, tuy đã suy đoán được kết cục của Lý Manh Manh, nhưng giờ chính mắt nhìn thấy thì vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bắc Vũ Đường tiếp tục đi xuống, trên đường không còn thứ gì khác, khi cô sắp lặn xuống đáy biển thì đôi mắt đột nhiên trợn to.
Ở trên một khe lõm trên vách có một thi thể, thi thể kia đã bị băm thành vô số khối.
Mọi người thấy cô bất động ở đó thì đều lo lắng.
"Bắc tiểu thư, có chuyện gì sao?"
Bắc Vũ Đường hô với người bên trên, "Mọi người chờ một lát."
Nói rồi, hai chân cô dùng sức đá lên vách đá, thành công nhảy về phía khe lõm kia.
Nó giống như một hang động nhỏ, trên nó còn có một tảng đá lớn che đi tầm mắt của người nhìn từ trên xuống, mà nơi này có thể để cho ba đến năm người đứng thẳng được.
Thi thể đang chất đống ở đây.
Bắc Vũ Đường xem trạng thái của thi thể trước, có thể nói hung thủ xuống tay với Lý Manh Manh còn ác hơn Công Tôn Minh Nguyệt, có thể thấy hận ý của người này với Lý Manh Manh là sâu nhất.
Thi thể giống như những thi thể khác, đều không còn một giọt máu.
Cô tìm được đầu của Lý Manh Manh ở trong góc, kinh ngạc phát hiện đôi mắt Lý Manh Manh đã bị móc xuống, hai tai cũng bị cắt, nhưng kỳ lạ ở chỗ trên mặt vẫn có vết máu.
Vết máu......
Nếu là cách rút cạn máu bình thường thì nhất định sẽ không để lại vết máu, nhưng mà đầu cô ta lại không phải như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng, đó là lúc Lý Manh Manh còn sống đã bị hung thủ móc hai mắt, cắt hai tai.
Lòng Bắc Vũ Đường hơi nặng nề.
Rốt cuộc là hận thù đến mức nào mà khiến hắn giết người tàn nhẫn đến vậy?
Bắc Vũ Đường rất muốn biết hắn đang cất giấu bí mật gì.
Khi chuẩn bị trở về để mọi người xuống mang thi thể lên, cô đột nhiên cứng lại, đi về phía góc ở vách núi, thấy vách đá cạnh thi thể có bột phấn trắng rơi rụng.
Trước đó trên vách núi cô cũng thấy, giờ ở đây cũng thấy.
Thứ này rốt cuộc là gì?
Bắc Vũ Đường nghĩ đến một khả năng, chỉ là giờ cô còn chưa thể xác định.
Xem ra phải đi xem thi thể của những người khác thì mới có thể biết được đáp án.
Bắc Vũ Đường đi lên, ba người kia gấp gáp hỏi, "Sao rồi? Có phát hiện gì không?"
"Tôi đã tìm được Lý Manh Manh."
"Thật sao? Cô ấy thế nào?" Nghiêm Cẩn kinh ngạc lại vui sướng hỏi.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường nặng nề, "Tôi tìm được thi thể của cô ấy."
Một câu này khiến không khí xung quanh trở nên áp lực.
Sau đó, Phong Khanh xuống dưới mang thi thể Lý Manh Manh lên, mọi người nhìn thấy thi thể của cô ta thì đều trầm mặc.
"Nhất định là đám người quản gia Sâm làm!" Nghiêm Cẩn tức giận nói, "Bọn họ nhất định đang trốn ở một góc nào đó trên đảo, tuỳ lúc sẽ xử lý chúng ta."
Bác sĩ Chương thở sâu, "Aizz, hòn đảo này lớn như vậy, cánh rừng lại xum xuê, bọn họ còn quen thuộc với hòn đảo. Dù chúng ta có đi tìm thì cũng chỉ phí công vô ích mà thôi."
"Từ giờ trở đi, chúng ta tuyệt đối không thể hành động một mình." Phong Khanh trầm giọng nói.
"Không biết họ sẽ giết ai tiếp theo."
"Mười triệu, cmn chỉ là một cái bẫy!" Nghiêm Cẩn vừa tức giận vừa ảo não.
Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi, "Vì sao mọi người lại biết đến trò chơi này?"
"Bạn tôi nói cho tôi. Tôi bị bạn bè thách thức nên mới tham gia trò chơi này." Nghiêm Cẩn ảo não nói.
Nếu biết trò chơi này nguy hiểm như vậy, có đánh chết hắn cũng không tham gia!
Bác sĩ Chương, "Tôi thấy nó ở mục quảng cáo trên báo, vừa lúc mấy ngày nay rảnh nên đi chơi coi như nghỉ phép."
Đến lượt Phong Khanh, hắn trả lời thẳng thắn, "Tôi thiếu tiền, thấy phần thưởng là mười triệu nên tham gia luôn thôi."
"Anh thấy nó ở đâu?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Tôi thấy nó trên tờ rơi ở một quán ăn vặt."
"Vậy cô thì sao?" Phong Khanh nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Bác sĩ Chương và Nghiêm Cẩn cũng nhìn cô.
Bắc Vũ Đường còn chưa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên tất nhiên không biết vì sao cô ấy biết đến trò chơi này, cũng không biết mục đích của cô ấy đến đây là vì tiền hay vì gì khác.
"Tôi muốn tự mình khởi nghiệp, nhưng mà chưa có vốn ban đầu, nên muốn đến thử vận may." Bắc Vũ Đường cười nói, "Nào ngờ trò chơi tìm bảo bối này lại là một trò chơi liên quan đến mạng người. Một ngày một người chết, trò chơi này chỉ có bảy ngày, cảm giác như tám người chúng ta phải chết bảy người thì trò chơi mới kết thúc."
Lời vừa dứt, ba người nhìn nhau.
"Nhưng mà hiện giờ chúng ta đã biết ai là hung thủ, không phải lo lắng sẽ chết không biết vì sao. Giờ chúng ta chỉ cần ở cùng nhau mỗi ngày, hẳn vampire đứng sau không dám hạ sát thủ."
Đám người bác sĩ Chương gật đầu tán đồng.
"Thật ra tôi cảm thấy con vampire này không lợi hại lắm. Nếu lợi hại thì ngày đầu tiên chúng ta lên đảo đã giết hết một lượt rồi. Giờ mỗi ngày giết một người, chỉ sợ cũng không mạnh lắm." Bác sĩ Chương bình tĩnh phân tích, "Mọi người thấy sao?"
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Tôi không nghĩ vậy. Tôi cảm thấy con vampire kia cố ý làm vậy. Mục đích của nó là khiến chúng ta hoảng sợ, khiến chúng ta rơi vào tuyệt vọng. Mà hắn sẽ trốn ở chỗ tối xem kịch."
Nghiêm Cẩn rất đồng ý với ý kiến của Bắc Vũ Đường, "Tôi cảm thấy Bắc Vũ Đường nói có lý. Con vampire chết tiệt kia chưa biết chừng đang trốn trong chỗ tối cười nhạo chúng ta đấy."
Phong Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng để tôi tìm ra nó, tôi mà tìm ra thì nó xác định!"
Bắc Vũ Đường đứng lên, "Tôi đi thay quần áo."
"Đi thôi."
Bắc Vũ Đường lên tầng, ba người dưới tầng vẫn còn nói về chuyện vừa rồi.
Lên tầng xong, cô không về phòng mà đi về phòng Kha Hoành Vũ. Cô cẩn thận tìm kiếm xung quanh thi thể, quả nhiên tìm được bột phấn trắng ở mép giường.
Ngay sau đó, cô lại đến phòng ông Hoàng và Công Tôn Minh Nguyệt, cũng tìm được một lượng bột phấn rất nhỏ ở những nơi khó phát hiện.
Mấy thứ này rơi rụng ở những nơi khó phát hiện, còn không có gì đặc biệt nên rất dễ bị bỏ qua.
Cô vừa ra khỏi phòng của Công Tôn Minh Nguyệt thì đã thấy một người đứng trước cửa.
Bắc Vũ Đường thấy người đó, đồng tử không tự giác co rụt.
Người nọ mỉm cười nhìn cô, khiến cô không cảm giác được một chút ấm áp, mà còn thấy lạnh lẽo vô cùng.
"Không ngờ lại để cô phát hiện." Người nọ thấp giọng nói, âm thanh sâu kín vọng trên hành lang dài.
Khi người đó nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã xuống tay trước, nhưng mà đối phương dường như đã đoán được trước, nhẹ nhàng tránh đi đòn tấn công của cô, còn nhanh chóng phản kích.
Người nọ ra tay, Bắc Vũ Đường đã biết được sự chênh lệch giữa hai bên.
Cô không phải đối thủ của người này.
Cô chẳng qua chỉ là một con gà mờ mới tập võ được mấy ngày mà thôi. Tuy cô biết nên ra chiêu thế nào, nhưng mà thân thể lại quá kém, không thể dùng lực, bộc lộ được sức mạnh của bộ võ.
Đối phương lại là một cao thủ, hai người chỉ giao đấu ba chiêu, Bắc Vũ Đường đã nhẹ nhàng bị đối phương khống chế.
Cô muốn hét lên, nhưng đối phương đã sớm đề phòng, bịt miệng cô lại trước khi cô hét lên.
Một chưởng đánh ngất cô.
Hai bên tranh đấu trong một thời gian rất ngắn, ngắn đến mức Bắc Vũ Đường không có cơ hội xoay người.
Trước khi ngất đi, cô biết lần này mình chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, cô nghe được người nọ cười lạnh.
Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện xung quanh là một mảnh đen nhánh, không thể thấy được cả năm đầu ngón tay.
Hai tay, hai chân của cô bị trói chặt, miệng bị dính băng dính, khiến cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nơi này là đâu?
Đã qua bao lâu rồi?
Không biết bên ngoài sao rồi?
Bắc Vũ Đường thích nghi với bóng tối thì phát hiện nơi này là một mật thất, cả mật thất không có cửa sổ, không có ánh sáng.
Thời gian từng chút trôi qua, trong mật thất kín chỉ có tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
Trong không gian kín yên lặng như vậy, nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã sớm khủng hoảng, nhưng mà người đã trải qua quá nhiều vị diện, gặp quá nhiều khổ hình như cô, nó hoàn toàn chẳng là gì cả.
Chờ đến lúc người kia xuất hiện, chỉ sợ cũng là ngày chết của cô.
Ngày đó, cánh cửa luôn đóng chặt từ từ mở ra, một chùm sáng mạnh chiếu vào trong mật thất.
Bắc Vũ Đường nhiều ngày không thấy ánh sáng lập tức nhắm hai mắt lại, híp mắt nhìn bóng người từ từ đi xuống. Người đó ưu nhã bước từng bước về phía cô.
'Xoạch' một tiếng, đèn trong mật thất bật lên, cả mật thất sáng như ban ngày.
Bắc Vũ Đường thích ứng với ánh sáng mạnh, ngẩng đầu nhìn người tới.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Người tới nhìn Bắc Vũ Đường, thấy cô bình tĩnh thì cũng không ngạc nhiên, "Có muốn biết kết cục của hai người bên ngoài không?"
Bắc Vũ Đường im lặng nhìn hắn.
Cô cũng muốn nói lắm, nhưng miệng bị dán nên không nói được.
"Xin lỗi, quên mất cô không thể nói chuyện." Giọng nói áp lực trầm thấp vang lên.
Người đó tiến lên, một tay xé miếng băng dính dán miệng cô xuống.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, giọng nói khó khăn bật ra khỏi cổ họng khô khốc, "Cho... Tôi... Một... Cốc... Nước."
Yết hầu cô đã khô khốc rồi.
Con người có thể mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không chết, nhưng nếu ba ngày không uống nước thì chắc chắn sẽ thiếu nước chết.
Bắc Vũ Đường nói xong thì nhìn đối phương, ý tứ rất rõ ràng, muốn nghe tôi nói thì cho tôi uống nước trước, không thì không bàn nữa.
Người đàn ông hứng thú nhìn cô, trên mặt cô không có một chút lo lắng hay sợ hãi, chỉ bình tĩnh tự nhiên như đối mặt với một người bạn cũ lâu năm.
Chẳng lẽ cô cảm thấy mình không dám giết cô nên mới dám như vậy?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị phủ định.
Cô thông minh như vậy, ắt hẳn đã phân tích ra, cô tuyệt đối sẽ phải chết.
Như vậy chỉ có một khả năng, cô biết chắc mình phải chết nên không phí công giãy giụa nữa.
Điển hình của loại người bất chấp tất cả.
Người đàn ông suy nghĩ một lát đã hiểu tâm thái của Bắc Vũ Đường hiện tại.
"Uống đi."
Người đàn ông đưa một cốc nước tới trước mặt cô, Bắc Vũ Đường cũng không vì quá khát mà uống vội, chỉ từ từ nhấm nháp, để cổ họng quen dần với quá trình này.
Một cốc nước bình thường lại tốn gấp đôi thời gian mới uống xong.
"Thêm một cốc nữa."
Uống một cốc nước rồi, cổ họng cô đã thoải mái hơn, không khô khốc đau đớn như trước nữa.
Người kia không nói gì, rót đầy một cốc nước khác cho cô, thấy cô uống xong còn chủ động hỏi, "Còn muốn thêm không?"
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không cần."
Tuy thân thể vẫn muốn, nhưng Bắc Vũ Đường biết vậy là đủ rồi, nhiều nữa sẽ chỉ tạo thành gánh nặng cho cơ thể.
"Được rồi. Giờ chúng ta có thể tâm sự rồi." Người đó mỉm cười nhìn cô, cảm giác này như đang nói một về một đề tài rất vui vẻ, không ngờ lại ngồi trước mặt người bị hại, thảo luận xem nên giết người đó thế nào.
Một người khác là người sắp bị giết đang bình tĩnh lắng nghe.
"Thật ra tôi cũng khá thưởng thức cô, cũng không muốn giết cô lắm." Giọng đối phương mang theo chút tiếc nuối, "Đáng tiếc là cô cần phải chết. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cho cô chọn cách chết. Có phải bị cảm động rồi không?"
Ánh mắt Bắc Vũ Đường thanh lãnh nhìn người đó, "Tôi có thể hỏi một câu không? Đây là một vấn đề mà tôi không nghĩ ra được đáp án."
"Nói đi."
Đối phương khá tò mò, có chuyện cô không đoán ra cơ à.
"Từ bài thơ kia, có thể thấy anh hận chúng tôi. Tôi muốn biết, chúng tôi đã đắc tội anh lúc nào mà khiến anh căm hận đến mức không tiếc bày ra một bố cục lớn như vậy để giết chúng tôi?"
Bắc Vũ Đường xác nhận thân phận của đối phương xong thì đã hỏi riêng hai người bác sĩ Chương xem họ có biết người này không, nhưng mà lại nhận được đáp án là họ chưa từng gặp người này, hoàn toàn là người xa lạ.
"Cô muốn biết?" Đối phương cười nhìn cô.
"Đúng vậy, tôi muốn biết. Phong Khanh." Bắc Vũ Đường gằn từng chữ nói ra tên đối phương.
Phong Khanh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại, "Trước khi trả lời câu hỏi này của cô, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi cô."
"Câu gì?"
"Sao cô phát hiện ra là tôi?" Phong Khanh tự nhận kế hoạch của mình không có một lỗ hổng.
Mỗi một bước hắn đi đều đã suy nghĩ cặn kẽ, không biết xảy ra sai lầm ở đâu mà để cô nhìn ra sơ hở, nghi ngờ hắn.
"Đơn giản lắm, anh đã mắc phải một sai lầm chí mạng."
Phong Khanh rất hứng thú nhìn cô, "Ồ, là gì vậy?"
"Anh ngụy trang hung thủ thành vampire."
Phong Khanh nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Tôi không tin trên đời này có vampire nên tất nhiên sẽ không nghĩ hung thủ là vampire. Chỉ cần suy từ câu chuyện giả dối này thì rất dễ phát hiện ra âm mưu của anh."
"Vì sao không tin? Trong lâu đài cổ xưa này, người chết đã cạn kiệt máu, cổ còn có dấu răng, tất cả đều vừa lúc chứng minh sự tồn tại của vampire mà? Hợp lý quá đi chứ."
Phong Khanh ngẫu nhiên đến nơi này, phát hiện một loại phấn bột thần kỳ có thể hút máu, nên hắn đã lên âm mưu này.
Trong suy nghĩ của hắn, chờ đến lúc cảnh sát đến cũng chỉ coi nó là một vụ án không thể giải thích.
Dù sao thì hung thủ là vampire, đó là sinh vật bất tử trong truyền thuyết.
"Hợp lý?" Bắc Vũ Đường cười ha hả, "Đúng là vì nó quá hợp lý, thuận lý thành chương đến mức giả dối. Thật ra tôi cũng từng có lúc tin trên thế giới này có vampire, nhưng anh ra tay với tôi khiến tôi tin, đây không phải do vampire làm."
Phong Khanh lập tức nghĩ đến chuyện cô ngất xỉu ở phòng sách, "Là chuyện đó?"
"Đúng. Chính là chuyện đó. Nếu tôi đoán không lầm, mục tiêu tối hôm đó của anh là tôi. Chỉ là anh đổi ý, xuống tay với Công Tôn Minh Nguyệt, đúng không?" Bắc Vũ Đường cười nhạt nhìn hắn, dường như chuyện cô nói chẳng liên quan gì cả.
Phong Khanh cười khẽ một tiếng, "Không sai. Tôi phí công với cô như vậy, tất nhiên là muốn ra tay, chỉ tiếc lại xuất hiện ngoài ý muốn. Đôi cẩu nam nữ Công Tôn Minh Nguyệt và Nghiêm Cẩn kia muốn diễn một vở kịch để tránh bị hoài nghi, vậy tôi thành toàn cho cô ta. Không phải cô ta nói mình bị đánh lén, công kích à, vậy tôi thoả mãn cô ta."
"Quả là vậy." Bắc Vũ Đường chính tai nghe hắn nói, cũng không ngạc nhiên, đây là kết quả cô đã sớm đoán được, "Lần đó anh ra tay, để lại dấu vết, khiến anh mất đi hai trợ lực, cũng khiến tôi có nghi ngờ, còn sinh ra nghi ngờ với suy nghĩ về vampire."
"Cô phát hiện không phải là vampire, vậy sao phán đoán được là tôi?" Phong Khanh quá tự tin với kế hoạch của mình, nếu cô phát hiện thì nhất định đã bại lộ.
Hắn rất muốn biết vì sao mình bị lộ, khiến kế hoạch hoàn mỹ của hắn có tì vết.
"Thật ra, trước khi Lý Manh Manh chết, tôi mới chỉ nghi ngờ anh, lại không chắc chắn được. Lại nói, ba người bác sĩ Chương đến khu phía Đông điều tra, anh và tôi không đi. Lúc ấy anh giúp tôi chẳng qua chỉ vì muốn thuận theo tình thế ở lại."
"Bởi vì anh không còn quản gia Sâm và A Hoa trợ giúp, cần tự mình ra trận. Nên lúc ấy anh muốn tìm một cái cớ để ở lại. Vừa lúc tôi và Lý Manh Manh lựa chọn khác nhau."
****
Roro: Chúc mừng bạn nào đoán đúng hung thủ là Phong Khanh nha 🤣