Tác giả: Vân Phi Mặc

“Tối qua đọc sách chăm chú quá, đọc xong thì đã là hừng đông rồi.”

“Thức đêm không tốt cho cơ thể. Bắc tiểu thư sau này cố gắng tránh thức đêm thì hơn.” Bác sĩ Chương kiến nghị.

Bắc Vũ Đường gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau cô, Lý Manh Manh, Công Tôn Minh Nguyệt, Phong Khanh cũng lần lượt xuống tầng.

A Hoa đi tới, nói với mọi người, “Thưa các vị, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Một đám người cùng vào phòng ăn, ai ngồi về chỗ nấy. Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh một cái, khẽ cau mày.

Ông Hoàng đâu?!

Bác sĩ Chương chú ý đến biến hoá rất nhỏ trên mặt Bắc Vũ Đường, “Cô Bắc cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”

Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Sao ông Hoàng chưa tới?”

Nghiêm Cẩn lên tiếng, “Hẳn ông Hoàng còn ở bên ngoài.”

“Bên ngoài?”

“Lúc tôi xuống tầng thì thấy ông Hoàng ra ngoài. Hẳn là đi tập thể dục buổi sáng.”

Cơn bão lớn đêm qua đã tạnh trước sáng, giờ ông Hoàng ra ngoài tập thể dục thì cũng là bình thường.

“Chị Bắc, hôm qua em đến phòng tìm chị nhưng không thấy chị đâu. Có phải chị tìm được chỗ nào thú vị rồi không?” Lý Manh Manh nghịch ngợm hỏi.

Nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của cô ấy, Bắc Vũ Đường mỉm cười, “Đến phòng sách.”

Nói đến phòng sách, đôi mắt Lý Manh Manh sáng lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, “Sao chị không gọi em chứ, em cũng thích đọc sách lắm.”

“Lần sau sẽ dẫn em theo.”

“Nhớ đó nhé.” Lý Manh Manh cười ngọt ngào.

“Quản gia Sâm, hôm nay cảnh sát có thể lên đảo không?” Công Tôn Minh Nguyệt hỏi.

Quản gia Sâm còn chưa trả lời, Nghiêm Cẩn đã nói, “Chỉ sợ cảnh sát còn chưa thể đến đây. Bên ngoài nhìn như gió yên sóng lặng, nhưng thật ra còn có bão to hơn đang đến. Trận mưa đêm qua hẳn là do cơn bão bên ngoài ảnh hưởng. Giờ trên biển đang có gió giật rất mạnh, sóng cũng lớn, ba bốn ngày tới sẽ không có ai ra biển. Vậy nên cảnh sát phải ba bốn ngày nữa mới có thể lên đảo.”

Quản gia Sâm gật đầu, “Nghiêm tiên sinh nói không sai. Bão mạnh nên đi biển rất nguy hiểm. Nếu không cẩn thận sẽ bị lật thuyền, dù bão có qua thì biển vẫn chưa yên. Thông thường khi bão đến thì sẽ có từ ba đến sáu ngày không ai ra biển, đến khi biển hoàn toàn lặng rồi mới ra.”

“Vậy cũng được, không làm tốn thời gian tìm bảo bối của chúng ta. Chúng ta tìm được thì họ cũng tới, vậy thì mười triệu của tôi không thể không cánh mà bay được.” Phong Khanh cười nói.

Bắc Vũ Đường ăn sáng xong, vừa đứng dậy thì Lý Manh Manh bên cạnh cũng đứng lên theo.

“Chị Bắc định đến phòng sách sao?”

Không chờ Bắc Vũ Đường trả lời, Công Tôn Minh Nguyệt vẫn luôn quan sát họ đã nói, “Tôi cũng muốn đến phòng sách nhìn xem.”

“Huhu, phòng sách này rốt cuộc có mị lực gì mà lại được ba mỹ nữ ưu ái như vậy. Tôi cũng tò mò ghê á.” Phong Khanh lười biếng nói.

Bắc Vũ Đường nhìn họ đều nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi, hiểu suy nghĩ của họ.

Họ hẳn đang nghĩ cô tìm được manh mối gì rồi nên mới tụ tập ở phòng sách.

Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Giờ tôi không đến phòng sách, nếu các người muốn đọc sách thì có thể bảo A Hoa dẫn các người qua.”

“Chị Bắc định đi đâu?”

Lý Manh Manh chớp mắt nhìn Bắc Vũ Đường.

“Ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.”

“Em đi với chị nhé.” Lý Manh Manh trực tiếp ôm lấy cánh tay cô.

“Có thể cho tôi gia nhập cùng không?” Công Tôn Minh Nguyệt tuy hỏi nhưng cũng đã đi đến bên cạnh hai người.

Ba người cùng rời khỏi nhà ăn, ra khỏi lâu đài.

Sau cơn mưa lớn đêm qua, hòn đảo như đã được rửa sạch sẽ, thoáng mát thoải mái, không khí dường như còn mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh. Nơi này ngăn cách với thế nhân, khiến tâm thái mỗi người đều trở nên bình thản.

Bắc Vũ Đường luôn hướng tới cuộc sống ngăn cách với thế nhân như vậy, nhưng mà cuộc sống này cách cô quá quá xa.

Một ngày gánh nặng trên vai cô còn chưa được gỡ xuống, thì cô không có tư cách hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Bắc Vũ Đường đứng trước vách đá, nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi.

Lý Manh Manh không dám tới gần vách núi, chỉ có thể đứng cách mười bước nhìn Bắc Vũ Đường.

Sao cô ấy lại đứng yên ở đó vậy?!

Lý Manh Manh nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường.

Không biết vì sao, Lý Manh Manh luôn có cảm giác Bắc Vũ Đường sẽ tìm được đồ vật kia, nên từ sau khi lên đảo, Lý Manh Manh vẫn luôn cố ý vô tình muốn làm thân với Bắc Vũ Đường.

Công Tôn Minh Nguyệt nhìn hai người, hơi nhăn mày lại.

Cô còn tưởng cô gái kia tìm được manh mối gì rồi cơ, nào ngờ cô ta ra ngoài lại luôn đứng ở đó, không cử động.

Chẳng lẽ hai người này vì có cô ở đây nên không tiện làm việc nên đứng đó sao?

Tâm tư Công Tôn Minh Nguyệt quay vài vòng, không canh giữ bên cạnh Bắc Vũ Đường nữa. Nếu cô ta đã ra, hẳn là tìm được gì đó ở bên ngoài này.

Giờ cô đi tìm bên ngoài xem, chưa biết chừng mình may mắn thì còn tìm được trước cả hai người kia.

Công Tôn Minh Nguyệt đi về một phía khá, nơi đó là rừng rậm, xuyên qua rừng là bãi biển. Công Tôn Minh Nguyệt đi về phía rừng rậm, đột nhiên nhìn thấy có ánh sáng nào đó lập loè trước mình.

Công Tôn Minh Nguyệt đi nhanh hơn về phía đó, khi đến đủ gần, đôi mắt trợn to, hét toáng lên.

Bắc Vũ Đường và Lý Manh Manh đứng bên vách núi nghe được tiếng Công Tôn Minh Nguyệt thì giật nảy mình.

Hai người nhanh chóng chạy về phía rừng rậm, đến nơi thì thấy một thi thể lắc lư trong không trung. Thi thể kia khô kiệt, tựa như da bọc xương, trên mặt, trên ngực có từng vết cào như vết cào của dã thú.

Vết cào kia rất sâu, xé rách thịt, lộ ra cả xương trắng, vết thương như vậy trải khắp toàn thân thi thể, cả thi thể đã rách nát vô cùng, hoàn toàn là một bộ xương trắng mặc bên ngoài một lớp da thịt mỏng rách nát.

Cái chết quả khủng bố, còn khiến người ta kinh tủng hơn cả Kha Hoành Vũ.

Công Tôn Minh Nguyệt và Lý Manh Manh xoay người, chống thân cây nôn khan.

Đám người bác sĩ Chương, quản gia Sâm cũng đuổi đến, Phong Khanh còn chưa tới, giọng đã tới trước.

“Sáng sớm đã la hét cái gì?!”

Hắn vừa dứt lời thì người cũng đã đi tới gần, khi nhìn thấy thi thể lắc lư trong không trung, sợ xanh cả mặt, khoé miệng co quắp, mãi nửa ngày không nói được câu nào.

Nghiêm Cẩn và A Hoa nhìn thấy cũng xoay người bắt đầu nôn mửa.

“Đây... Đây......” Phong Khanh sợ đến mức nói cũng lắp bắp.

“Người này chẳng lẽ là...” Bác sĩ Chương nhìn kiểu tóc, quần áo rách, cùng với chiếc đồng hồ đắt tiền kia, về cơ bản đã đoán được người chết là ai.

“Là ông Hoàng.” Bắc Vũ Đường nói nốt lời hắn không nói hết.

Sắc mặt Bắc Vũ Đường nặng nề, tới gần thi thể, quan sát xung quanh.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất, trên đất chỉ có một loạt dấu chân, không nhìn ra dấu chân của người thứ hai. Cô không khỏi nhìn về thi thể treo trên cây, số đo giày của ông Hoàng cùng dấu chân trên đất trùng nhau.

Xem ra dấu chân trên đất hẳn là của ông Hoàng lưu lại.

Vậy dấu chân của hung thủ đâu?!!

Hung thủ làm thế nào mà có thể biến ông Hoàng thành như vậy mà không lưu lại dấu chân chứ?

Bắc Vũ Đường nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không một cái nào có thể làm được hoàn mỹ như vậy, trừ khi... Hung thủ biết bay!

Bác sĩ Chương ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Cô phát hiện ra gì sao?”

Bắc Vũ Đường chỉ những dấu chân trên đất.

Bác sĩ Chương nhìn theo cô chỉ, thấy một loạt dấu chân, không nhìn ra vấn đề gì. Sau đó, đôi mắt hắn trợn to.

“Chú cũng thấy kỳ quái phải không?” Bắc Vũ Đường thấy vẻ mặt của hắn thì biết hắn cũng nghĩ đến rồi.

Bác sĩ Chương nhìn thi thể treo lơ lửng, lại nhìn một loạt dấu chân trên đất, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm, “Sao có thể như vậy? Vậy hung thủ đến bằng cách nào?”

Bắc Vũ Đường lắc đầu.

Cô đi đến rừng cây xung quanh xem xét, bác sĩ Chương cũng không nhàn rỗi, đi theo Bắc Vũ Đường tìm kiếm xem có thể tìm được manh mối nào dùng được không. Quản gia Sâm và Phong Khanh cũng gia nhập, bắt đầu tìm tòi xung quanh.

Không tìm được bất kỳ manh mối nào, hiện trường được xử lý rất sạch sẽ.

Từ tình huống hiện trường có thể thấy, khả năng phản trinh sát của hung thủ rất mạnh, biết cách huỷ diệt tất cả chứng cứ.

Hiện trường vụ án này, thêm cả hiện trường vụ án của Kha Hoành Vũ đều là những hiện trường phạm tội hoàn mỹ.

Bắc Vũ Đường lại tin chắc trên thế giới không có tội phạm nào hoàn mỹ, chỉ có họ không tìm được chứng cứ, những chi tiết đó có lẽ quá nhỏ, nhỏ đến mức họ xem nhẹ nó.

Bác sĩ Chương nói, “Chúng ta cần thăm dò kỹ hiện trường trước khi bão đến, nếu không tất cả chứng cứ sẽ bị cơn bão dọn sạch.”

“Bác sĩ Chương nói rất đúng. Mọi người cần tìm ra, nếu không khi cảnh sát tới cũng chẳng phát hiện được gì. Mọi người tìm kỹ bốn phía rừng cây xem có tìm được vết máu nào không.” Bắc Vũ Đường nhìn mấy người nôn đến trắng mặt, khó lắm mới bình tĩnh được đôi chút.

Bốn người Lý Manh Manh và Công Tôn Minh Nguyệt nghe vậy, chia ra tìm kiếm.

Bắc Vũ Đường nhìn thi thể treo lơ lửng kia.

Điểm giống nhau duy nhất giữa ông Hoàng và Kha Hoành Vũ chính là trên người không còn máu.

Số máu đó đã đi đâu?

Hung thủ cần số máu đó để làm gì?

Hắn lại dùng cách nào rút cạn máu của họ?

Bắc Vũ Đường khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm thi thể kia, lộ ra vẻ trầm tư.

“Ở đây có vết máu!” Lý Manh Manh hô lên.

Tức khắc, mọi người đều đi về phía cô ấy. Bắc Vũ Đường tiến lên, nhìn thấy một vài chiếc lá dính máu.

“Mọi người tìm quanh đây xem còn có vết máu nào khác không.” Bắc Vũ Đường nói.

Một đám người lại tiếp tục tìm kiếm, mà Bắc Vũ Đường thì âm thầm quan sát từng người, xem họ có gì khác thường không. Nửa giờ sau, mọi người lật tung hết lên rồi, nhưng vẫn không tìm được vết máu nào khác.

“Có lẽ vết máu này không phải của ông Hoàng.” Công Tôn Minh Nguyệt suy đoán.

“Chẳng lẽ là hung thủ?” Nghiêm Cẩn buột miệng thốt ra.

“Không loại trừ khả năng này.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói, “Giờ chúng ta không thể kiểm chứng được máu này thuộc về ai. Giờ cất nó đi, chờ cảnh sát kiểm tra xem là sẽ biết đáp án.”

Quản gia Sâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Bão táp sắp đến rồi.”

“Thi thể của ông Hoàng phải làm thế nào bây giờ?”

“Chúng ta dùng di động chụp lại hiện trường trước. Trước khi cảnh sát nghiệm thi thì cần bảo vệ tốt thi thể. Chụp ảnh xong thì đưa thi thể về lâu đài.” Bác sĩ Chương nói.

“Không phải chứ! Vậy chẳng phải trong lâu đài lại nhiều thêm một thi thể à?!” Mặt Công Tôn Minh Nguyệt lại tái đi rồi.

“Một thi thể và hai thi thể thì có gì khác nhau.” Bác sĩ Chương trầm giọng nói.

Mấy nam sĩ khuân thi thể về lâu đài, đặt ông Hoàng về phòng ông sống lúc trước. Đến khi xong hết rồi, bên ngoài lại bắt đầu sấm sét ầm trời, mưa to gió giật.

Khi họ đặt thi thể, Bắc Vũ Đường kiểm tra phòng ông Hoàng, muốn xem có gì đáng nghi không.

Cô còn chưa tra ra được gì, mọi người đã chuẩn bị xong.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi. Đừng ai động vào đồ trong phòng, tránh phá huỷ chứng cứ.” Bác sĩ Chương nói với quản gia Sâm, “Phiền quản gia Sâm khoá căn phòng này lại.”

“Được, không thành vấn đề.”

Một đám rời khỏi phòng ông Hoàng về đại sảnh. Tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, không khí vô cùng áp lực và căng thẳng.

“Người đầu tiên là Kha Hoành Vũ, giờ lại đến ông Hoàng. Hung thủ nhất định còn ở trên đảo, sau này chúng ta cần phải tuỳ thời hành động.” Giọng Nghiêm Cẩn trầm trọng vang lên.

“Tôi nghi ngờ hung thủ nằm trong số chúng ta.” Tên côn đồ Phong Khanh dò xét nhìn đám người.

Không ai phản đối câu này.

“Hung thủ muốn nuốt trọn mười triệu kia, nên giết những người khác.” Phong Khanh trầm giọng nói.

Bắc Vũ Đường lên tiếng, “Kha Hoành Vũ là một người đàn ông trẻ, muốn lặng yên giết anh ta thì cần khoẻ, ít nhất là khoẻ hơn anh ta. Muốn bố trí thi thể của ông Hoàng thành như vậy cũng cần khoẻ, từ đó có thể phán đoán được hung thủ là một người có rất khoẻ.”

Lý Manh Manh lập tức nói, “Sức em yếu lắm, em tuyệt đối không thể nào là hung thủ.”

Công Tôn Minh Nguyệt cũng nói theo, “Cũng không phải tôi.”

Từ điểm này là có thể loại đi bốn cô gái.

“Vậy thì chưa chắc. Chưa biết chừng các người có thủ đoạn đặc biệt nào đó, có thể giết chết người cường tráng hơn mình.” Phong Khanh phản bác.

Bắc Vũ Đường gật đầu, “Không loại trừ khả năng này, nhưng trước mắt tạm thời không có chứng cứ chứng minh điều này. Cho nên hiện tại người bị tình nghi có khả năng là hung thủ hơn là các quý ông ở đây. Tôi nhớ trước đó thầy Nghiêm Cẩn từng nói nhìn thấy ông Hoàng ra ngoài vào sáng sớm.”

Nghiêm Cẩn gật đầu, “Đúng vậy. Khi đó tôi xuống tầng thì thấy ông Hoàng mở cửa ra ngoài. Tôi có chào ông ấy như hình như ông ấy không nghe tiếng.”

“Sau đó anh có còn thấy ông ấy nữa không?” Bắc Vũ Đường truy hỏi.

Nghiêm Cẩn lắc đầu, “Không. Tôi xuống tầng thì sau đó bác sĩ Chương cũng xuống, tiếp theo là cô. Sau đó chính là những người khác.”

“Như vậy, có thể đoán được đại khái là tôi và Bắc Vũ Đường không có thời gian gây án, còn những người sau đó, cũng không có thời gian gây án. Dù sao thì muốn rút cạn máu của một người, còn bố trí thi thể người đó thành như vậy mà mọi người không phát hiện, còn về đến lâu đài, một đi một về, nhanh nhất cũng cần mười lăm phút.” Bác sĩ Chương chống cằm, lộ vẻ trầm tư.

Phong Khanh mở miệng, “Nếu lỡ có người nói dối thì sao?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thì nhìn Phong Khanh bằng ánh mắt khó tin.

“Cậu có ý gì? Cậu hoài nghi tôi là hung thủ?” Nghiêm Cẩn tức trừng to mắt.

Phong Khanh làm lơ hắn, từ từ nói, “Vừa rồi bác sĩ Chương phỏng đoán là căn cứ vào lời của ông anh, nhưng nếu ông anh nói dối thì sao?”

“Vì sao tôi phải nói dối ?!” Nghiêm Cẩn rất tức giận.

“Anh đang thẹn quá thành giận à?” Phong Khanh cười tủm tỉm.

“Cậu... Cậu...” Nghiêm Cẩn bị Phong Khanh làm cho tức run người.

“Lời Phong Khanh không phải không có lý.” Lý Manh Manh nói, “Dù sao thì anh cũng không có chứng cứ chứng minh lời mình nói.”

Đúng lúc này, A Hoa vẫn luôn im lặng lên tiếng, “Tôi có thể chứng minh Nghiêm tiên sinh không nói dối.”

Mọi người cùng nhìn về A Hoa.

“Buổi sáng tôi ở phòng ăn, có thể nghe được tiếng mở cửa đi ra ngoài, sau đó nghe được tiếng Nghiêm tiên sinh và Hoàng lão tiên sinh chào hỏi nhau.”

Nghiêm Cẩn lập tức dương mi thổ khí, khiêu khích nhìn Phong Khanh, “Giờ nghe được chưa, tôi không nói dối. Nhưng mà người nào đó cố ý làm loạn lên, không biết đang định làm gì. Theo tôi thì cậu mới là hung thủ.”

Phong Khanh lập tức nổi giận, “Ông có bản lĩnh thì nói lại xem!”

Nghiêm Cẩn không sợ hắn, bình tĩnh nói, “Cậu bị tôi nói trúng nên thẹn quá thành giận à?”

Nghiêm Cẩn trả nguyên câu Phong Khanh vừa nói về cho hắn, Phong Khanh lập tức nổi trận lôi đình.

Quản gia Sâm và bác sĩ Chương vội ngăn lại hai người sắp đánh nhau.

“Hai vị đều bình tĩnh lại đi, lúc này chúng ta hẳn phải đoàn kết.” Quản gia Moir làm người hoà giải nói.

Công Tôn Minh Nguyệt cười khanh khách, “Theo tôi thì Nghiêm Cẩn nói không phải không có lý. Dù sao người nào đó còn từng cãi nhau với ông Hoàng đấy. Chưa biết chừng lại ghi hận trong lòng nên hạ sát thủ với người ta thì sao.”

“TMD mày, ngậm máu phun người à!” Đôi mắt Phong Khanh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Công Tôn Minh Nguyệt như muốn ăn thịt người.

“Ngậm máu phun người? Ha hả, không biết các người có phát hiện điểm khác nhau lớn nhất giữa Kha Hoành Vũ và ông Hoàng là gì không?” Công Tôn Minh Nguyệt từ tốn nhìn người xung quanh.

Bắc Vũ Đường hiểu cô ấy định nói gì, “Điểm khác biệt lớn nhất giữa họ là một người không có vết thương, mà ông Hoàng lại người đầy vết thương, những vết thương đó nhìn qua là do dã thú tạo thành, nhưng tôi lại không cho là vậy. Những vết thương đó như là có người cố ý trả thù. Hung thủ hẳn là cực kỳ thù hận ông Hoàng, nên mới biến thi thể ông ấy thành thảm như vậy.”

Công Tôn Minh Nguyệt nhướn mày nhìn Bắc Vũ Đường, tựa như khá ngạc nhiên, “Xem ra không phải chỉ tôi nhìn ra. Giống như lời Bắc Vũ Đường, hung thủ dường như hận ông Hoàng, có phần giống như đang phát tiết, trả thù. Trong số chúng ta, người duy nhất từng xung đột với ông Hoàng chỉ có anh. Nghi ngờ anh là hung thủ không phải hợp lý sao?”
****

Roro vẫn chưa thi xong (╥﹏╥)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play