Tác giả: Vân Phi Mặc

“Có tìm được không?”

“Bên Trương gia hình như có vừa lòng với người nào đó, nhưng bị Trương nhị thiếu phá nên không thành. Đêm đến, ta âm thầm đi theo Trương nhị thiếu gia, thấy hắn tiến vào một đình viện bình thường, ta trèo tường vào theo, mới phát hiện đó là nơi hắn nuôi một người tên Linh.” Nói đến đây, sắc mặt Triệu Nhị Hổ trở nên cổ quái.

“Nói đi, sau đó xảy ra chuyện gì.”

Triệu Nhị Hổ do dự một lát rồi mới thấp giọng nói, “Ta... Ta thấy Trương nhị thiếu gia đè lên người tên Linh kia...”

Lời sau đó không cần nói rõ thì cũng biết là có chuyện gì.

“Trước đó ta còn suy đoán hắn bị đoạn tụ, giờ đã có thể xác định. Trương nhị thiếu gia thích nam nhân, không thích nữ nhân.”

Bắc Vũ Đường nghe được cũng chẳng cảm thấy gì.

“Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, nếu có việc, ta sẽ lại đến tìm ngươi.”

Tạm biệt Triệu Nhị Hổ, Bắc Vũ Đường trực tiếp đến phủ Trương viên ngoại.

Tâm nguyện của Tú Hồng là trở thành thê tử của Trương nhị thiếu gia, giờ vị nhị thiếu gia kia là người có ham mê đặc biệt, nàng cần đến nói rõ cho Tú Hồng. Dù sao nàng ấy cũng là con gái Trương xa phu, nàng không thể báo ân qua loa mà tổn hại hạnh phúc của nàng ấy.

Lần này đến Trương phủ thuận lợi hơn lần trước nhiều.

Bắc Vũ Đường nhanh chóng gặp được Tú Hồng, Tú Hồng tiều tuỵ hơn lần trước nàng gặp, nhưng thương thế đã tốt hơn trước rồi. Tú Hồng nhìn thấy Bắc Vũ Đường, trái tim luôn treo cao mới yên tâm lại.

Nàng còn lo Bắc Vũ Đường sẽ đi luôn, giờ thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện, mới yên tâm hơn không ít.

“Đại Nha, hôm nay ta đến là vì có việc muốn nói với ngươi. Ngươi nghe xong thì lại quyết định.”

“Chuyện gì?”

“Trương nhị thiếu gia không phải là một phu quân tốt. Hắn có long dương chi hảo.”

Biểu cảm của Tú Hồng hơi cứng lại, sau đó tức giận nói, “Ngươi không thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện, thì đừng có lấy lý do hoang đường này để qua loa có lệ với ta!”

Với nghi ngờ của nàng ta, Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh, “Nếu ngươi không tin, ta có thể đưa ngươi đi xem.”

“Được, ta cũng muốn thử xem.” Tú Hồng hoàn toàn không tin lời Bắc Vũ Đường nói.

“Ngươi chờ tin tức của ta.”

Bắc Vũ Đường không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy rời đi.

Có một số việc không phải nói nhiều thì có thể thay đổi, còn không bằng chính mắt thấy một lần.

Vận khí của họ không tệ, đêm đó, theo tin tức Triệu Nhị Hổ tiết lộ, Trương nhị thiếu gia lại lần nữa gặp tiểu tình nhân. Bắc Vũ Đường biết được tin, mang Tú Hồng ra khỏi Trương phủ trước rồi đưa đến ngoài tiểu viện kia.

“Hai người họ ở bên trong, ta đưa các người vào.”

“Không cần đâu, ta đưa vào là được.” Nói rồi, Bắc Vũ Đường nhấc cổ áo Tú Hồng bay vọt vào trong viện.

Triệu Nhị Hổ đứng ở ngoài tường kinh ngạc nhìn một màn này, hắn hoàn toàn không ngờ, Mộc phu nhân nhìn như yếu đuối mong manh lại biết võ công.

Hai người bên trong nhanh chóng tìm được gian phòng kia, Bắc Vũ Đường và Tú Hồng ngồi xổm ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở khép hờ, thấy rõ ràng được mọi việc trong phòng.

Chỉ thấy Trương nhị thiếu gia ôm một nam tử gầy yếu, diện mạo thanh tú trong lòng, hai người đang thân mật tán tỉnh nhau.

Tú Hồng ngoài cửa sổ thấy cảnh này, giật mình trợn to hai mắt.

Khi hai người trong phòng gắn bó hôn nhau, nàng ta sợ đến mức thét cả lên, may mà Bắc Vũ Đường nhanh tay bịt miệng nàng ta trước, mới không bị bại lộ.

Một lát sau, hai người trong phòng đã củi khô bốc lửa cháy hừng hực.

Tú Hồng nhìn hai người trong phòng như vậy, như bị sấm đánh, ngốc lăng cả người.

Mùa đông hai năm trước, nàng ta bị đại nha hoàn trong viện chèn ép, bị phạt đi quét tuyết trong hoa viên, không cẩn thận bị ngã, suýt rơi vào hồ. Lúc ấy, một đôi tay vươn ra, túm chặt lấy nàng ta, bảo vệ mạng của nàng ta.

Đó là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Nhị công tử, đã bị dung mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã của hắn hấp dẫn. Khi đó, hắn không chê bai thân phận của nàng ta là thấp kém, phủi đi tuyết rơi đọng trên người nàng ta, còn dặn dò phải chú ý an toàn.

Từ sau ngày đó, tim nàng ta đã gửi trên người Nhị công tử.

Nàng ta muốn tới gần Nhị công tử, sửa lại tính tình chất phác, ăn nói vụng về của mình, ép mình đi lấy lòng ma ma quản sự, nịnh bợ các đại nha hoàn khác trong viện, khom lưng cúi đầu, chỉ muốn tới gần Nhị công tử thêm một chút.

Nhưng mà, nỗ lực hai năm vẫn chẳng thể vào được sân của Nhị công tử.

Mãi đến khi Bắc Vũ Đường tìm tới, nàng ta chỉ ôm tâm lý thử một lần, không ngờ đối phương lại đồng ý. Thời gian đó nàng ta ngày nào cũng chờ đợi, lo lắng, sợ đây chỉ là một giấc mộng của mình.

Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy Nhị công tử và người tên Linh kia... Nhị công tử trong cảm nhận của nàng ta lập tức vỡ tan sụp đổ.

Đây không phải Nhị công tử nàng ta biết, không phải Nhị công tử nàng ta nhớ mãi không quên trong lòng.

Tay bịt miệng Tú Hồng của Bắc Vũ Đường cảm thấy ướt át. Nàng nghiêng đầu nhìn qua, Tú Hồng đã đỏ ửng hai mắt, nước mắt như hạt trân châu lăn cuồn cuộn. Nhìn biểu cảm và đau thương trong mắt nàng ấy, nàng đã hiểu.

Aizz, xem ra trước đó nàng hiểu lầm nàng ấy rồi thì phải.

Lúc trước nàng còn tưởng nàng ấy đưa ra điều kiện kia là vì thân phận và địa vị của Nhị công tử, muốn cuộc sống vô ưu, phú quý. Giờ xem ra chỉ sợ nàng ấy đã sớm yêu người trong phòng kia.

Giờ thấy cảnh này thì mới có thể như thế.

Tổn thương tình cảm mới là đau nhất.

Bắc Vũ Đường thấy hai người trong phòng sắp tiến vào việc chính, dẫn theo Tú Hồng rời đi. Vừa ra ngoài, Bắc Vũ Đường mới buông tay, tiếng khóc thút thít cũng đến.

Triệu Nhị Hổ không đi vào, không biết tình hình bên trong thế nào, thấy Tú Hồng gào khóc thì mờ mịt.

Triệu Nhị Hổ đang định dò hỏi thì đã nhận được một ánh mắt của Bắc Vũ Đường, tức khắc ngậm miệng lại.

Bắc Vũ Đường không nói gì thêm, mặc Tú Hồng ngồi xổm một góc không ngừng khóc thút thít.

Nàng ấy khóc nửa canh giờ, Bắc Vũ Đường luôn đứng bên trông, chờ nàng ấy tự dừng lại.

“Đi nào, về thôi.” Bắc Vũ Đường đỡ nàng ấy dậy.

Hai người ngồi trên xe ngựa, thùng xe rất yên lặng, chỉ có tiếng bánh xe ngựa lộc cộc lăn trong đêm. Khi sắp về đến Trương phủ, Bắc Vũ Đường mới nói, “Ngươi còn muốn tiếp tục tâm nguyện ấy không, nghĩ kỹ đi. Ta cho ngươi ba ngày suy xét kỹ rồi nói lại với ta.”

Tú Hồng không nói gì, mãi đến khi xe ngựa dừng lại mới xoay người nhìn nàng, “Ta muốn tiếp tục.”

Bắc Vũ Đường dừng bước, xoay người nhìn nàng ấy, “Ngươi chắc chắn muốn tiếp tục?”

“Đúng vậy, ta chắc chắn.” Tú Hồng trịnh trọng và nghiêm túc nói.

Bắc Vũ Đường đã từng gặp người có khuynh hướng đoạn tụ trong thế giới nhiệm vụ, biết những người này vì đối phó với gia tộc và tránh đi ánh mắt của người đời mà cưới một thê tử về làm con rối. Nữ tử làm thê tử của người như vậy, có mấy ai được hạnh phúc đâu.

Nàng muốn khuyên, không chỉ vì Tú Hồng là con gái của Trương xa phu, càng là vì nàng ấy là một người nàng quen.

Biết rõ phía trước là hố lửa, lại trơ mắt nhìn bạn bè nhảy xuống, Bắc Vũ Đường không thể làm như không thấy như vậy.

“Ngươi cần nghĩ kỹ, một khi trở thành thê tử của hắn, sau này chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu sủng hạnh nam tử khác, luôn vắng vẻ ngươi. Hắn sẽ vắng vẻ ngươi cả đời. Ngươi chịu đựng được sao?”

“Có lẽ, ngươi vì yêu hắn mà chịu được một hai năm, nhưng lâu dần, tình yêu của ngươi với hắn sẽ bị mài mòn, ngươi còn chịu đựng được sao?”

“Ta... Ta...” Tú Hồng dừng lại, không biết nên trả lời thế nào.

Thật ra nàng ấy cũng mê man, nhưng mấy năm nay Nhị công tử là tín niệm của nàng ấy.

“Chuyện này liên quan đến cả đời ngươi, tự mình nghĩ kỹ đi. Ba ngày sau ta sẽ lại đến tìm ngươi.”

Bắc Vũ Đường xoay người rời đi, vừa ngồi lên xe ngựa đã thấy Tú Hồng đứng cạnh xe.

“Ta quyết định.”

Bắc Vũ Đường vén màn xe lên nhìn nàng ấy.

“Ta còn muốn ở bên cạnh hắn, dù hắn vĩnh viễn không yêu ta.” Tú Hồng kiên định nói.

Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy một cái thật sâu, “Được, nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ không ngăn cản nữa. Mai ta sẽ bảo Triệu Nhị Hổ chuộc ngươi ra khỏi Trương phủ, sau đó ngươi phải nghe ta sắp xếp.”

“Được.”

Hôm sau, Triệu Nhị Hổ đến chuộc Tú Hồng khỏi Trương phủ. Trên mặt Tú Hồng có một vết sẹo nhạt, vết sẹo này là do Tú Hồng tạo thành lúc trước vì không muốn bị bọn buôn người bán vào thanh lâu.

Giờ vết sẹo đó vẫn còn, nhìn từ xa thì không rõ, nhưng nhìn gần có thể thấy một vệt đỏ nhàn nhạt.

Đây cũng là nguyên nhân Tú Hồng muốn được điều đến viện của Nhị công tử nhưng không thành.

Bắc Vũ Đường cũng không Tú Hồng đưa vào viện của mình, mà để nàng ấy ở một khách điếm. Bắc Vũ Đường đặt một cái lọ trước mặt nàng ấy, “Mỗi ngày dùng hai lần, sáng một tối một, có thể loại bỏ vết sẹo trên mặt ngươi.”

Tú Hồng mở hộp ra, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Nàng ấy từng nghe nói đến Băng Cơ Sương, lại chưa từng thấy Băng Cơ Sương.

Giờ nhìn thấy hộp này, đương nhiên không biết, chỉ coi nó là thuốc mỡ bình thường.

“Khi nào ta có thể được như nguyện?” Tú Hồng truy hỏi.

“Không vội. Trước đó xoá sạch vết sẹo của ngươi rồi tính tiếp. Bắt đầu từ ngày mai, ta mời vài ma ma già dạy ngươi ít quy củ của gia đình giàu có, ngươi học tập quy củ theo họ.”

“đúng rồi, từ giờ trở đi, ngươi không phải nha hoàn Tú Hồng nữa, mà là một tiểu thư nhà quan gia đạo sa sút. Lần này đến phủ Lâm Châu tìm người thân, nhưng người thân lại không ở đây nữa.” Bắc Vũ Đường nói.

Tú Hồng nghe mà trợn tròn mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin.

“Nếu... Nếu bị người ta phát hiện thì làm sao giờ?”

“Không bị phát hiện đâu. Ngươi chỉ cần nói với họ, ngươi là họ hàng xa của Bắc gia - Trung Võ Hầu của Nam Đường Quốc, ngươi và Đại tiểu thư Bắc gia Bắc Vũ Đường là khuê mật......” Bắc Vũ Đường nói, biến Tú Hồng thành một biểu muội gặp nạn vì sơn phỉ, nên mất tích nơi phương xa.

Tú Hồng càng nghe càng sửng sốt, nàng nói quá kỹ càng tỉ mỉ, khiến nàng ấy không khỏi hoài nghi, nàng là họ hàng xa của Trung Võ Hầu, hoặc đó là người quen của nàng.

“Nhớ kỹ những điều đó, sau này nếu có người hỏi, ngươi có thể nói xuất thân này ra, không có người hỏi thì đừng có nói kỹ.”

Tú Hồng gật đầu, bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc lời nàng vừa nói.

Cùng lúc đó, ở biên giới Nam Đường Quốc và Hoàng triều Đại Chu cách đó xa ngàn dặm, một chiếc xe ngựa bình thường đang chạy như bay qua, chiếc xe bên ngoài nhìn như bình thường, nhưng bên trong lại hết sức xa hoa.

“Tiểu thư, sắp đến đất của Đại Chu rồi, có nghỉ ngơi trước không?” Xa phu đánh xe rõ ràng là một cao thủ võ công nội lực thâm hậu.

“Mã hộ vệ, chạy một ngày đường cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút đi.”

“Tuân lệnh.”

Mã hộ vệ dừng xe ngựa ở một bóng cây, một nha hoàn đỡ một giai nhân thanh lệ từ trên xe xuống. Một nha hoàn khác thì tiến đến dưới bóng cây, tìm một hòn đá bằng, lót một chiếc khăn gấm lên.

Cố Phiên Nhiên ngồi lên tảng đá kia, nha hoàn ở bên nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.

“Hôm nay nóng thật.” Cố Phiên Nhiên rút khăn lụa từ cổ tay áo ra, nhẹ nhàng chấm lau mồ hôi tinh tế trên trán.

“Tiểu thư, ngài nhịn lát nữa, sắp đến Đại Chu rồi.” Nha hoàn ở bên thấp giọng nói.

“Ừ.” Cố Phiên Nhiên khẽ đáp.

Đúng lúc này, Mã hộ vệ lạnh lùng hét một tiếng về phía rừng cây, “Ai ở đó?!”

Chủ tớ Cố Phiên Nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn về phía rừng cây.

Mã hộ vệ nói với Cố Phiên Nhiên, “Tiểu thư, mọi người chờ ở đây. Thuộc hạ qua xem.”

“Mã hộ vệ cẩn thận.”

Mã hộ vệ cầm theo đao tiến vào rừng cây, sau đó nhanh chóng quay lại.

“Có phát hiện gì không?” Cố Phiên Nhiên hỏi.

“Tiểu thư, trong rừng cây có một thi thể.”

“Thi thể?” Cố Phiên Nhiên nhướng mày.

Hai nha hoàn đi theo ả đều hoảng sợ trợn to mắt.

“Qua đó nhìn xem.”

Nha hoàn ở bên nghe chủ tử nói vậy, lập tức khuyên can, “Tiểu thư, chúng ta đừng qua. Gặp thi thể sẽ bị đen đủi quấn lấy, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Cố Phiên Nhiên không để tâm lắm, “Không sao, xem một chút mà thôi. Nếu hai ngươi sợ hãi thì chờ chúng ta ở đây.”

“Chuyện này...” Hai nha hoàn nhìn nhau.

Chủ tử đã qua, làm nha hoàn sao có thể mặc kệ chủ tử, chỉ có thể căng thẳng đi theo sau.

Mã hộ vệ đi trước dẫn đường, Cố Phiên Nhiên theo sát phía sau, hai nha hoàn khẩn trương đi bên cạnh Cố Phiên Nhiên. Bốn người đi một lát thì thấy một người nằm trong bụi cỏ.

Hai nha hoàn nhìn thấy người nọ, không tự giác rụt cổ lại.

Cố Phiên Nhiên tiếp tục tiến lên theo Mã hộ vệ, đến đủ gần thì có thể thấy rõ tình huống của người nọ.

Người nọ cả người đầy máu, trên người dày đặc vết thương.

Cố Phiên Nhiên lại nhìn chằm chằm mặt người nọ, nam nhân này thật đẹp, đẹp hơn tất cả phái nam ả từng gặp.

Cố Phiên Nhiên ma xui quỷ khiến tới gần người nọ, Mã hộ vệ thấy chủ tử nhà mình sắp chạm vào thi thể kia thì vội vàng ngăn cản, “Tiểu thư.”

“Không sao, ta xem hắn đã chết thật chưa.” Cố Phiên Nhiên duỗi tay, ả còn chưa chạm vào thi thể, đã bị một bàn tay đầy máu tóm lại.

Cố Phiên Nhiên hoảng sợ, ngay cả Mã hộ vệ và hai nha hoàn cũng bị doạ.

“Tiểu thư.” Mã hộ vệ rút đao tiến lên, còn chưa ra tay, đối phương đã buông tay ra, hoàn toàn ngất đi.

“Mã hộ vệ, đừng khẩn trương như vậy. Hắn bị thương rất nặng, sẽ không làm gì được ta.” Cố Phiên Nhiên thấp giọng nói, ánh mắt lại dừng trên mặt nam tử kia.

Hai nha hoàn thấy người nọ còn sống, lúc này mới to gan lại gần.

“Tiểu thư, người này tuy còn sống, nhưng nhìn vết thương của hắn thì chỉ sợ không sống được bao lâu.” Mã hộ vệ nói.

“Chỉ cần hắn còn một hơi thở, chúng ta không thể vứt bỏ không màng.” Cố Phiên Nhiên rất trượng nghĩa nói.

“Tiểu thư.” Hai nha hoàn cũng không tán đồng. (Nó lên cơn dại trai rồi còn đâu.)

“Được rồi, các ngươi đừng khuyên ta. Ta không thể trơ mắt nhìn một người chết đi trước mặt ta, lương tâm ta sẽ rất bất an.” Cố Phiên Nhiên nhẹ giọng nói.

Mã hộ vệ và hai nha hoàn nghe vậy, bị sự trượng nghĩa và tính lương thiện của Cố Phiên Nhiên thuyết phục, cũng khiến họ càng tận tụy phục vụ người này.

“Mã hộ vệ, phiền ngươi nâng hắn lên xe ngựa.”

Mã hộ vệ chắp tay thi lễ, “Tiểu thư khách khí rồi.”

Ba thuộc hạ đưa nam tử lên xe ngựa, Cố Phiên Nhiên tìm thuốc trong hành lý, bắt đầu xử lý đơn giản cho hắn, tránh để hắn chết trên xe.

-Phủ Lâm Châu, Hoàng triều Đại Chu-

Bắc Vũ Đường trở lại nhà thì đã là khuya.

Nàng vừa vào đình viện thì đã thấy một người ngồi trong đình, người này chính là Phong Ly Ngân.

Nhìn y có vẻ như đang chờ nàng.

Bắc Vũ Đường trực tiếp mở miệng hỏi, “Có việc gì sao?”

“Đúng là có một số việc.” Phong Ly Ngân cũng không dám giấu diếm, “Ta cần ngươi giúp mua một vài dược liệu.”

“Được. Dược liệu gì?”

Phong Ly Ngân liên tiếp nói ra một vài vị thuốc, nàng nghe qua là biết y định làm gì, “Ngươi định dùng nó trị vết thương của mình?”

Phong Ly Ngân tuy không phải đại phu, nhưng vì từ nhỏ đã mắc quái bệnh, thăm hỏi danh y không có kết quả, nên thường tự mình đọc y thư, muốn tìm ra cách giải. Cho nên, tuy không phải đại phu, nhưng y cũng tinh thông dược lý.

“Đúng vậy.” Phong Ly Ngân gật đầu đáp.

“Ta cảm thấy ngươi vẫn chớ nên sử dụng phương thuốc này.” Bắc Vũ Đường thành tâm kiến nghị.

“Có chỗ nào không ổn sao?”

Phong Ly Ngân nghe Đại Hương nói mới biết, thời gian mình hôn mê, Tiểu Tử Mặc là người chữa trị cho mình. Lúc đầu y còn tưởng là người trước mặt, nhưng không ngờ nàng còn chưa ra tay, mà để một đứa bé ra tay.

Lúc tỉnh lại phát hiện thương thế của mình tốt lên rất nhanh, kết luận người trị liệu nhất định có y thuật bất phàm, không ngờ lại là một đứa trẻ. Mà sư phụ của bé lại là người trước mắt, đủ thấy y thuật của nàng còn cao minh hơn những gì y phỏng đoán.

Giờ nàng khuyên mình, nhất định là có chỗ không ổn.

“Phương thuốc ngươi vừa nói có dược tính quá mạnh, tuy có thể nhanh chóng khiến ngươi khỏi hẳn, nhưng cũng lưu lại di chứng. Thân thể ngươi giờ quá yếu, không thể dùng thuốc có dược tính quá mạnh. Ngươi có thể thử phương thuốc của ta.”

Bắc Vũ Đường thuận miệng báo ra một tràng các vị thuốc.

Phong Ly Ngân nghe nghe, đôi mắt hơi sáng lên.

“Y thuật của Mộc phu nhân thực sự tinh vi, không biết sư phụ đang ở đâu?” Phong Ly Ngân nghi ngờ có phải nàng là truyền nhân của Thần y Cốc không.

Y nhớ rõ Cốc chủ của Thần Y Cốc chỉ có một nữ nhi, không biết có phải người trước mắt không.

“Không môn không phái.” Bắc Vũ Đường thản nhiên nói.

Phong Ly Ngân nhướng mày, có chút kinh ngạc.

“Phong công tử, không biết học vấn của ngươi thế nào?” Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi.

“Tạm được.”

Dám nói hai chữ này, nhất định là một người có học vấn giỏi.

Bắc Vũ Đường thuận miệng hỏi ngôn luận của mấy danh gia, đối biện với y, sau khi đối biện, nàng cũng đã có nhận thức nhất định về học thức của y.

“Phong công tử, có thể nhờ ngươi một việc không?”

“Chuyện gì?”

“Phiền Phong công tử dạy học thức cho con ta. Trong thời gian ngươi dưỡng thương, dạy dỗ bé. Đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, rời đi mới thôi, được chứ?”

Bắc Vũ Đường nghĩ họ chắc sắp chuyển chỗ ở tiếp rồi.

Chỉ cần giải quyết xong chuyện Tú Hồng, họ sẽ rời khỏi phủ Lâm Châu.

Giờ tìm phu tử chỉ sợ hơi muộn. Còn không bằng chọn người khác, mà Phong công tử trước mắt nhìn đã biết là học thức không tệ, có y dạy dỗ Tiểu Mặc Nhi, nhất định tốt hơn phu tử bình thường.

Thời gian này nàng bận việc Tú Hồng, không thể chăm sóc Tiểu Mặc Nhi, chỉ có thể giao bé cho người khác dạy dỗ.

Phong Ly Ngân còn tưởng là chuyện gì quan trọng, giờ nghe nàng nói vậy thì đáp, “Không thành vấn đề.”

“Làm phiền rồi.”

Bắc Vũ Đường hơi gật đầu, đi về phòng mình, chỉ là mới đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với y, “Đã khuya rồi, nên đi nghỉ.”

Phong Ly Ngân quay đầu, nhìn bóng nàng rời đi, đôi môi mím chặt gợi lên một độ cong mờ nhạt.

Thời gian sau đó, Bắc Vũ Đường vội vã dạy Tú Hồng lễ nghi và phong tục tập quán của Nam Đường Quốc. Đồng thời, hai ma ma cũng dạy dỗ nàng ấy.

Tú Hồng chưa bao giờ biết thì ra muốn làm một thiên kim tiểu thư phải vất vả như vậy, cần học nhiều như vậy.

“Mộc tỷ tỷ, vì sao phải học mấy thứ này?” Tú Hồng không hiểu.

“Trương gia tuy là nhà thương nhân, nhưng Nhị thiếu gia trong phủ là người nổi bật nhất trong nhà, muốn gả cho hắn, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó. Muội cần phải có một gia thế tốt, nhất định để phu quân chọn trúng, cũng có thể để nhà chồng tiếp nhận muội. Đương nhiên, thân phận chỉ giúp muội nhất thời, cuộc sống sau này phải dựa vào thủ đoạn của muội để gắn bó, có thể đứng vững ở Trương gia hay không thì còn phải xem vào bản lĩnh của muội.”

“Bản lĩnh chưởng gia là môn học cần thiết của đích tiểu thư nhà quan, ta không yêu cầu muội phải tinh thông, nhưng cần biết một ít.”

Bắc Vũ Đường nói những tình huống sau này có thể gặp được cho nàng ấy, tận lực giúp nàng ấy chuẩn bị sẵn sàng.

Tú Hồng nghe nàng nói mà cảm thấy da đầu tê dại, nhưng nghĩ đến Nhị công tử lại cắn răng tiếp tục kiên trì.

May mà năng lực lĩnh ngộ của Tú Hồng không tệ nên cũng tiếp thu được nhanh.

Bắc Vũ Đường không yêu cầu cao với nàng ấy, chỉ cần mỗi thứ biết ít là được. Dù sao thì nàng ấy gả vào nhà thương nhân, không phải hầu môn quý tộc, lừa gạt tí là vẫn qua được.

Khi Tú Hồng và ma ma học tập, Bắc Vũ Đường thông qua tư liệu Triệu Nhị Hổ cung cấp về Trương Đan Phong, bắt đầu tạo ra những tình huống tình cờ gặp mặt. Thật ra, muốn gả Tú Hồng vào Trương gia thì đơn giản lắm.

Nàng chỉ cần tới tìm Trương Đan Phong, nói toạc ra giới tính thật của hắn và mục đích của mình, dùng giao dịch là có thể khiến Tú Hồng trở thành thê tử của hắn như mong muốn. Nhưng như vậy thì Trương Đan Phong và Tú Hồng sẽ chẳng có chút tình ý nào.

Cách đó tuy đơn giản, hữu hiệu, nhưng Bắc Vũ Đường lại từ bỏ, lại chọn cách khó nhất, đó là khiến Trương Đan Phong yêu Tú Hồng.

Làm một người gay yêu một nữ tử thì đúng là hơi khó, nhưng mà dù khó thì cũng phải thử một lần mới biết được có thành công hay không.

Nếu không được thì lại dùng cách đầu tiên cũng không muộn.

Sau ba ngày để Tú Hồng học lễ nghi quý tộc cơ bản, Bắc Vũ Đường quyết định dẫn nàng ấy ra ngoài.

Nàng ném một bộ xiêm y đến trước mặt nàng ấy.

PS: Mặc gia nhìn thấy bình luận của các bạn yêu ở chương trước, cảm thấy có hơi cạn lời.

Vì sao?! Vì sao mọi người không nhìn ra trọng điểm!!!!

Trọng điểm là, Mặc gia sẽ không viết tình huống máu chó như nhận sai người, vì sao mọi người lại chỉ nhớ mỗi câu Mặc gia nói đùa vậy.

Trời ạ, tình huống này đúng là......

Mặc gia sau này không dám nói đùa nữa.

Các bạn nhỏ đáng yêu, tế bào hài hước của các bạn đâu, tế bào hài hước đâu hả.

囧, lại hai giờ sáng rồi.....

Ngủ ngon!
****

Roro: Mạng nhà tui mấy hôm nay lag quá, mãi chẳng tải truyện lên cho mọi người được :((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play