Tác giả: Vân Phi Mặc
"Có người báo nguy? Ai báo nguy?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Đương nhiên là người bị đánh." Nữ cảnh sát theo bản năng buột miệng thốt ra.
Bắc Vũ Đường không chút khách khí cười nhạo một tiếng, "Nếu tôi nhớ không lầm, cô vừa nói người bị tôi đánh đang nằm viện hôn mê bất tỉnh, người báo nguy lại là người bị tôi đánh, chẳng lẽ người bị tôi đánh hồn lìa khỏi xác đi báo nguy à?"
Nữ cảnh sát trợn tròn mắt, nam cảnh sát kia cũng không nhịn được đỡ trán.
"Cảnh sát, lần sau nói dối phiền cô chuẩn bị bản thảo trước đi."
"Cô... Cô......" Nữ cảnh sát bị Bắc Vũ Đường dỗi đỏ cả mặt.
Mãi nửa ngày sau mới tức giận nói, "Nói năng sắc bén cũng không thay đổi được sự thật cô đã đánh người."
Nam cảnh sát bên cạnh thấy cảnh sát kia mất khống chế, kéo cô ta lại, "Cô đi ra ngoài lát đi, để tôi hỏi."
Nữ cảnh ast không tình nguyện đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi, nam cảnh sát mỉm cười nhìn cô, "Đây là kết quả khám của bệnh viện, cô có thể nhìn xem."
Bắc Vũ Đường tuỳ ý nhìn qua nội dung, cảm thấy thật buồn cười.
Xương sườn đứt gãy, chảy máu trong......
Chậc chậc, đúng là có tiền, có quyền thì làm gì cũng được.
"Người bị tôi đánh chảy máu trong là ai?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Anh Tiền Minh Hạo." Nam cảnh sát nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Xem ra cô đã thừa nhận mình đánh người."
Bắc Vũ Đường không nói gì, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, "Giờ cảnh sát đều hỏi như vậy à? Đương sự chẳng nói gì đã chủ động thừa nhận hành vi phạm tội thay đương sự?"
Nam cảnh sát nghẹn, hít sâu một hơi, "Giờ chứng cứ đã bày ra trước mắt, cô còn gì để nói?"
Bắc Vũ Đường chẳng để ý nhún vai, "Luật sư của tôi sẽ tới ngay thôi. Anh ấy sẽ nói cho anh."
Sau đó, dù cảnh sát có nói gì, Bắc Vũ Đường vẫn không mở miệng, điều này khiến đối phương rất bực bội.
Bọn họ nghĩ đối phó với một học sinh cấp ba rất đơn giản, nào biết cô lại khó xử như vậy, giống như đám xã hội đen kia.
Nửa giờ sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Điển Vi dẫn theo một luật sư xuất hiện.
"Tôi là luật sư của đương sự, việc này tôi sẽ toàn quyền xử lý." Luật sư tiến lên nói với cảnh sát kia.
Bắc Vũ Đường khẽ nói với Điển Vi một tiếng, Điển Vi nhanh chóng ra ngoài, gọi một cuộc."
"Xin lỗi, các người không thể nộp bảo lãnh để cô ta ra ngoài. Nhân chứng đã chỉ ra và xác nhận Bắc Vũ Đường đánh anh Tiền Minh Hạo."
Điển Vi lên tiếng, "Vừa lúc chúng tôi cũng có nhân chứng, chứng minh đương sự là bạn tôi đã ở đâu."
Nhân chứng hai bên cùng đến, lấy camera theo dõi, thì lại phát hiện đoạn đường kia không có camera. Như vậy thì cục cảnh sát muốn giữ người cũng không có lý do.
Khi hai bên giằng co, một người đàn ông trẻ cầm một phần tài liệu vào cục cảnh sát.
Bắc Vũ Đường xem tư liệu xong, đặt đồ trước mặt cảnh sát, "Đây là thương thế thật của Tiền Minh Hạo. Chúng tôi dù có đánh người hay không, chỉ riêng việc hắn làm giấy khám vết thương giả cũng đủ truy cứu trách nhiệm của hắn."
"Nếu các người còn muốn giữ tôi lại, tôi sẽ theo trình tự khởi tố các người lạm dụng chức quyền, giữ công dân trái pháp luật." Bắc Vũ Đường ung dung nhìn cảnh sát.
"Giờ chúng tôi đi được chưa?"
Mấy cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng vẫy tay với cô, "Cô có thể đi rồi."
Mấy người chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường rời đi dưới mắt mình, người trong cục thấy họ đi rồi thì lập tức gọi cho Cục trưởng Phó.
Cục trưởng Phó thấy điện thoại thì hỏi thẳng, "Làm xong cả chưa?"
"À, ừm, Cục trưởng Phó, chúng tôi không thể giữ người lại. Đối phương dẫn theo luật sư, còn tìm nhân chứng và vật chứng, chúng tôi không giữ được người." Sở trưởng vuốt mồ hôi lạnh báo cáo.
Cục trưởng Phó nhăn mày, "Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong."
Sở trưởng cười khổ, "Thật sự là đối phương chuẩn bị quá đầy đủ, chúng tôi không có lý do gì giữ người."
Cục trưởng Phó lười nghe tố khổ, "Được rồi, tôi biết rồi."
Sở trưởng nhìn điện thoại đã bị ngắt thì cười khổ.
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ.
Cục trưởng Phó cầm di động, nghĩ nghĩ, cuối cùng gọi cho Tiền Minh Hạo, nhưng đối phương nửa ngày không nghe.
Ông ta gọi hai cuộc liên tiếp đều không có ai nghe thì không gọi nữa.
Lúc này Tiền Minh Hạo đã xuất viện, đang chơi bời trong club, không rảnh rỗi tí nào.
Bên kia, cha mẹ Bắc ở nhà chờ cũng không yên tâm nổi, đi đến cục cảnh sát thì thấy Bắc Vũ Đường bình an đi ra.
"Cha mẹ, hai người ra ngoài làm gì vậy?"
"Còn không phải là lo cho con sao."
Hai vợ chồng già vốn nghe lời Bắc Vũ Đường chờ ở nhà, nhưng mà không yên tâm nên chạy tới.
"Con đã bảo rồi, con sẽ không sao." Bắc Vũ Đường ôm tay hai ông bà.
"Hai người này là?" Cha Bắc đánh giá Điển Vi và luật sư kia.
Bắc Vũ Đường giới thiệu, "Người này là một người bạn của con, còn người này là luật sư anh ấy mời tới. Chuyện lần này cũng nhờ có họ."
Cha mẹ Bắc nhiệt tình tiến lên, "Cám ơn hai vị, tối muộn như vậy còn mời hai người qua giúp, thật ngại quá."
"Bác trai, bác gái khách khí rồi. Cháu và Vũ Đường là bạn bè, cần phải giúp đỡ nhau mới phải." Điển Vi cười nói.
Sau khi tác ra với Điển Vi, một nhà ba người Bắc Vũ Đường về nhà mình.
Đêm khuya, Tiền Minh Hạo uống say khướt loạng choạng ra khỏi club, đang định mở cửa xe, đột nhiên, một đám người từ trong bóng tối lao ra, một người trùm đầu hắn, kéo hắn vào ngõ nhỏ ở sau.
Một đám người đấm đá hắn, trực tiếp đánh hắn đến ngất xỉu.
Hôm sau hắn mới bị nhân viên vệ sinh đi dọn rác phát hiện, đưa đến bệnh viện.
Tiền Minh Hạo tỉnh lại ở bệnh viện, phát hiện mình bị bọc thành cái bánh chưng, tức điên người.
Là ai, thằng khốn nào dám đánh hắn!
Tiền Minh Hạo muốn tìm di động, nhưng tìm không thấy. Lúc này, một y tá đi vào phòng, Tiền Minh Hạo hung ác nhìn cô ấy, giận dữ hét, "Di động, đưa di động của tao đây!"
Y tá bị dọa sợ, thấy thái độ của người này ác kiệt như thế, sắc mặt cũng trầm xuống, "Chàng trai này, lúc cậu bị đưa vào bệnh viện thì không có gì cả. Tôi có thể cho cậu mượn di động của mình, cậu mau gọi cho người nhà tới trả tiền thuốc men cho cậu đi."
Tiền Minh Hạo oán hận cướp di động của y tá qua, hắn muốn gọi cho Tiền Chấn Hào, nhưng nghĩ mình sẽ bị đưa về thì đổi ý.
"Ai vậy?" Đầu bên kia là tiếng Lượng Tử.
"Là anh." Tiền Minh Hạo khó chịu nói.
Lượng Tử đầu kia sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua số di động, "Tiền ca, anh đổi số à?"
"Ngu ngốc, đổi cái gì mà đổi, đây là di động của người khác. Giờ anh đang ở bệnh viện trung tâm của Hàng Châu. Mày mau qua đây đi."
"Bệnh viện? Tiền ca, không phải anh xuất viện rồi à?" Lượng Tử nghi hoặc hỏi.
"Tao bảo mày qua thì qua đi, sao lắm lời thế."
Lượng Tử thấy hắn tức giận thì vội cười làm lành, "Giờ em qua ngay đây."
Ngắt điện thoại xong, người vừa rồi còn cười làm lành lập tức trầm mặt.
Mẹ nó, thật sự coi mình là Hoàng đế à, vênh vênh váo váo, tự đắc như thế.
Lượng Tử tuy tức giận, nhưng ngại thế lực của Tiền gia nên vẫn đi qua.
Bên kia, Bắc Vũ Đường hôm sau nhận được mấy tấm ảnh có ý tứ, trong ảnh là một người bị trùm đầu bằng túi đen, cả người bẩn thỉu ngã trên đất.
Bắc Vũ Đường xem xong thì xoá hết ảnh đi.
Tối đến, Bắc Vũ Đường về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cô vào bếp thì thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì ạ? Sao nhiều đồ ăn ngon vậy?"
Mẹ Bắc tâm tình tốt, cười nói: "Hôm nay cha con ký được một hợp đồng lớn, ký hợp đồng xong sẽ kiếm được tiền lãi một năm."
Bắc Vũ Đường nghe vậy, không những không vui mà còn thấy bất an.
Nếu cô đoán không sai, đây là cái hố Tiền Minh Hạo đào cho cha Bắc.
Tiền Minh Hạo vẫn đi đường kiếp trước, chuẩn bị đào hố lừa cả nhà họ, khiến họ nợ nần chồng chất, bức họ lên đường chết.
Bắc Vũ Đường lo lắng, không nói chuyện với mẹ Bắc mà lấy di động ra, gọi cho Bắc Lập Tông.
Cô vừa gọi xong thì đã nghe được tiếng chuông ngoài cửa.
Bắc Lập Tông mở cửa vào nhà, tâm tình tốt nói với Bắc Vũ Đường, "Đường Đường, sao con gọi cha vậy?"
"Cha, cha ký hợp đồng chưa?" Bắc Vũ Đường nôn nóng hỏi.
Trước khi Tiền Minh Hạo xuất hiện, Bắc Vũ Đường đã âm thầm nói rất nhiều bẫy rập trên thương trường, để cha Bắc gặp được tình huống này không bị lợi ích làm choáng váng.
Bắc Lập Tông nhất thời chưa phản ứng lại, "Hợp đồng gì con?"
"Chính là hợp đồng lớn, có thể kiếm tiền lãi một năm đó." Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi.
Vừa nói đến hợp đồng này thì Bắc Lập Tông lại kích động, "Con nói nó à, đã ký xong rồi. Hoàn thành đơn hàng này, tiền lỗ năm nay đều có thể kiếm lại được."
Bắc Lập Tông tâm tình rất tốt, không còn suy sút như trước.
Lâu nay Bắc Lập Tông vẫn miễn cưỡng duy trì xưởng nhỏ, đó còn là Bắc Vũ Đường ở sau giúp đỡ một hai, nếu không thì công ty nhỏ đã sớm đóng cửa.
Bắc Vũ Đường nghe đáp án này, trái tim chìm xuống.
Chậm một bước rồi!
Nhưng mà, nghĩ đến cảnh không thể bồi thường 80 triệu, Bắc Vũ Đường chau mày.
80 triệu cũng không phải con số nhỏ.
Trừ khi bán công ty cô và Điển Vi cùng mở mới có thể trả nổi.
Bắc Lập Tông tỉnh lại từ hưng phấn, thấy biểu cảm của con gái không đúng, "Đường Đường, sao vậy con?"
"Cha, có thể cho con xem hợp đồng không?"
Bắc Lập Tông không nghi ngờ cô, lấy hợp đồng ra.
Bắc Vũ Đường nhanh chóng đọc lướt qua, trong lòng đã có kết luận, hợp đồng này chính là hợp đồng Tiền Minh Hạo tính kế nhà cô.
Bắc Lập Tông thấy cô nhíu mày, "Có vấn đề gì sao?"
"Cha, hợp đồng này chỉ sợ là một cái bẫy." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
"Cái gì? Sao có thể?" Bắc Lập Tông không tin, cũng không muốn tin.
Bắc Vũ Đường bắt đầu phân tích cho ông, "Cha, cha xem, một đơn hàng lớn như vậy, đối phương đến xưởng lớn nào cũng có thể trở thành một khách lớn, vì sao lại chọn chúng ta. Điểm thứ hai, là thời gian giao hàng, rõ ràng là thời gian nhà xưởng của chúng ta không hoàn thành kịp. Điểm thứ ba, số tiền bồi thường khi vi ước quá lớn, vượt quá xa giá trị đơn hàng này."
Bắc Lập Tông không để bụng những điểm đáng nghi cô chỉ ra, cười nói, "Những chuyện con nói thì cha đều đã suy xét rồi. Trước kia công ty con của họ từng đặt hàng chỗ chúng ta, cảm thấy không tệ nên mới chọn chúng ta. Điểm thứ hai mà con nói, tuy chúng ta không thể làm đủ số lượng đó, nhưng cha đã hẹn với chủ tịch các công ty có quy mô tương đương, sẽ đen một phần đơn hàng cho họ chế tạo, như vậy có thể hoàn thành trong thời gian hẹn. Còn về tiền vi phạm hợp đồng, đúng như con nói, có hơi cao. Nhưng người ta là công ty lớn, có quy định này, để chúng ta hoàn thành đơn hàng của họ tốt hơn."
"Đường Đường, con yên tâm, cha hiểu rõ mà." Bắc Lập Tông nói thế, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Bắc Vũ Đường thấy ông nói vậy thì không nói thêm gì nữa.
Chờ đến lúc xảy ra chuyện thì cha Bắc sẽ hiểu. Nhưng mà Tiền Minh Hạo muốn hố họ, sao cô có thể để hắn toại nguyện được.
"Con về phòng."
Bắc Lập Tông bị Bắc Vũ Đường nói thì cũng thấp thỏm, vừa về đến phòng thì đã gọi cho mấy chủ tịch các nhà máy khác, nghe họ đảm bảo sẽ nhận đơn này thì mới thở phào một hơi.
Buổi tối, cả nhà vui vẻ ăn tối, tản bộ tiêu cơm trong tiểu khu rồi cười nói về nhà, ai về phòng người nấy.
Bên kia, Lượng Tử đuổi tới bệnh viện thì thấy Tiền Minh Hạo bị bó thành cái bánh chưng, vô cùng hoảng sợ.
"Tiền ca, đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại thành thế này?" Lượng Tử vẻ mặt lo lắng, quan tâm hỏi.
Tiền Minh Hạo đã nghẹn một bụng lửa giận, hắn gọi điện để Cục trưởng Phó tra ra người đánh mình, kết quả lại chẳng tra được gì nên hắn rất tức giận. Hắn muốn tìm người nọ báo thù, lại chẳng biết phải tìm ai.
Không chỉ có thế, Cục trưởng Phó vô dụng kia còn chẳng giữ được một con bé cấp ba, đúng là phế vật.
"Ai mà tàn nhẫn như vậy? Sẽ không phải Bắc Vũ Đường chứ?" Lượng Tử theo bản năng hỏi.
Tiền Minh Hạo khinh miệt nói, "Hừ, Bắc Vũ Đường? Mày xem trọng nó quá. Chỉ bằng nó thôi sao!"
Chuyện này, từ đầu tới cuối, Tiền Minh Hạo không nghi ngờ Bắc Vũ Đường. Bởi vì trong mắt hắn, Bắc gia không có bối cảnh, không có bản lĩnh, không có năng lực đó.
Lượng Tử nghĩ cũng thấy đúng, "Vậy tìm được hung thủ chưa?"
"Đừng nói nữa. Cảnh sát Hàng Châu toàn một lũ phế vật, một việc nhỏ cũng chẳng làm xong." Tiền Minh Hạo nổi giận đùng đùng nói.
Vừa lúc hắn nói câu này, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu đứng lặng, người này chính là Cục trưởng Phó của Cục ba của Hàng Châu. Cục trưởng Phó biết tình huống của hắn, nể mặt cha hắn nên đến thăm hắn, nào ngờ vừa đến đã nghe được câu này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lượng Tử vội trấn an, "Tiền ca đừng tức giận, đừng tức giận. Dù sao thì Hàng Châu cũng kém Lâm Hải."
"Cục trưởng Phó kia một người còn không giữ được, bắt người cũng không được, đúng là phế vật. Không hiểu sao người như thế cũng làm Cục trưởng được."
Cục trưởng Phó đứng ngoài cửa sắc mặt cực kì khó coi, đen như đáy nồi.
Vốn còn định đến thăm, giờ chẳng thèm vào nữa, xoay người rời đi.
Hai người trong phòng hoàn toàn không biết, còn đang quở trách Cục cảnh sát của Hàng Châu không đáng tin thế nào, rác rưởi bao nhiêu."
"Chuyện anh bảo mày làm đến đâu rồi?" Tiền Minh Hạo hỏi.
Lượng Tử cười nói, "Em đã làm thì anh yên tâm. Bắc Lập Tông đã ký hợp đồng, mấy nhà máy ông ta nhờ thì em cũng đã gọi rồi, đến lúc đó họ sẽ làm ra sản phẩm không đạt tiêu chuẩn. Chờ đến lúc giao hàng, Bắc Lập Tông sẽ phải bồi thường 80 triệu."
Tiền Minh Hạo nhăn mày lại, "Sao chỉ có 80 triệu. Sao mày không ghi 100 triệu."
Lượng Tử cạn lời, 80 triệu đã rất không bình thường rồi, vượt gấp hơn ba lần giá trị đơn hàng, nếu tăng nữa thì người ta còn lâu mới ký.
"Tiền ca, mãi người ta mới chịu ký hợp đồng với 80 triệu này đấy. Nếu không, như bình thường thì nhiều nhất chỉ bồi thường 30 triệu thôi."
"Rồi, rồi, anh biết rồi." Tiền Minh Hạo nghĩ gia đình bình dân như Bắc gia, dù có đập nồi bán sắt cũng không lấy ra được 80 triệu, "Anh thật sự rất mong chờ ngày đó đến."
"Không lâu nữa anh sẽ thấy được." Lượng Tử cười nói.
Tất cả đã tiến hành đâu vào đấy, vốn theo cốt truyện, thời gian này Tiền Minh Hạo sẽ luôn quấn lấy Bắc Vũ Đường, nhưng vì hắn bị thương nặng nên phải ở bệnh viện, khiến Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng hơn hẳn.
Không bị con rệp Tiền Minh Hạo quấn lấy, toàn bộ tâm tư của Bắc Vũ Đường đều đặt lên cổ phiếu. Vì cô phát hiện nó rất thú vị.
Trên thị trường cổ phiếu có người đang làm lớn, nếu có thể đi nhờ một chuyến này, cô hoàn toàn có thể kiếm được một khoản cực lớn.
Cổ phiếu lớn trước giờ đều được các chuyên viên lâu năm trong giới tài chính khống chế, bọn họ rất lợi hại, có thể kiếm được mấy tỷ trong một đêm, số tiền này đều đến từ những cá nhân chơi cổ phiếu mà ra.
Đương nhiên, hành vi như vậy là trái pháp luật, người đằng sau khiến cố phiếu tăng giảm giá, hoàn toàn là hành vi trái pháp luật, nhưng lại rất khó bắt được họ. Những người này dám làm vậy thì đều có thế lực chống đỡ.
Bắc Vũ Đường kết hợp tình hình tăng giá của cổ phiếu cả trong nước và quốc tế, nhanh chóng tính toán trên giấy, phân tích ra khi nào họ ra tay, bắt đầu từ đâu, mà mình cần phải vào thế nào mà không bị người khác phát hiện dễ dàng.
Cô dùng một buổi tối mới tính toán ra được, trên bàn là một chồng giấy dày, tất cả đều là những công thức tối nghĩa khó hiểu.
Cùng ngày, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dừng trên bàn, cô gái ngồi bên bàn thở ra một hơi, cuối cùng cũng tính xong.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đồng hồ, nghỉ ngơi một lát, tối nay hẳn là phải thức đêm.
Bắc Vũ Đường lấy lý do cơ thể không khỏe xin nghỉ một ngày, ngủ bù cho tốt.
Đến tối, Bắc Vũ Đường đóng cửa lại, bấm đốt ngón tay tính giờ của thị trường cổ phiếu quốc tế, bắt đầu đăng nhập sở giao dịch chứng khoán. Cô nhìn tốc độ tăng của ba loại cổ phiếu mình tính toán.
Hai loại cổ phiếu luôn tăng giá, một loại lại ngã giá nhẹ.
Bắc Vũ Đường luôn nhìn chằm chằm ba loại cổ phiếu này.