Tác giả: Vân Phi Mặc

Trần Phi Phong mở bài viết, nhanh chóng kéo xuống.

Sắc mặt hắn ngày càng khó coi, đặc biệt là nhìn thấy kết luận cuối bài viết, doạ hắn toát mồ hôi lạnh.

Người kia tuy không đoán được hắn có dị năng, nhưng kết luận thì lại cực kỳ bất lợi với hắn. Dù sao thì, ai cũng không ngờ trên thế giới này lại có dị năng.

Sắc mặt Trần Phi Phong âm trầm đọc bình luận, nhưng thấy một bình luận trong đó hắn giật mình nheo mắt lại.

'Tôi thấy tám phần ngôi sao mới kia có mắt nhìn xuyên thấu, chứ không sao lợi hại vậy được.'

Bình luận này tuy nhìn như nói đùa, nhưng cũng doạ Trần Phi Phong toát mồ hôi lạnh.

Bình luận tuy kinh hãi thế tục, nhưng lại không ít người like, tỏ vẻ tán đồng. Nhìn xu thế, đề tài này sẽ trở thành đề tài hot nhất nhanh thôi.

Không được, tuyệt đối không thể để bài viết này lại.

Trần Phi Phong lập tức gọi cho Tiền Vũ.

“Xem xong rồi?” Tiền Vũ hỏi.

“Xong rồi.” Tâm tình Trần Phi Phong rất không tốt, có thể nói là vô cùng xấu.

“Tôi chuẩn bị tìm người phụ trách trang web này, bảo người đó xoá bài viết đi.” Tiền Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

Nếu mặc kệ bài viết này, chuyện đó tuyệt đối không tốt cho Trần Phi Phong.

Trần Phi Phong nghe hắn nói vậy, nhíu mày, “Không ổn. Nếu xoá đi thì giống như chúng ta chột dạ, khiến người khác nghĩ là tôi thật sự có phương pháp đặc biệt.”

Tiền Vũ nhăn mày lại, “Nếu kệ bài viết này, như vậy sẽ rất bất lợi với cậu.”

Trần Phi Phong tất nhiên biết đạo lý này, nhưng lại không thể không làm vậy.

“A Vũ, cậu tìm cách tìm ra người viết bài này giúp tôi.” Trần Phi Phong có một dự cảm chẳng lành.

Không biết bài viết này là ngẫu nhiên hay có người giở trò sau lưng hắn, hắn cần phải biết rõ ràng.

“Được. Không thành vấn đề.”

Trần Phi Phong nhìn bình luận nói mình có mắt nhìn xuyên thấu, đôi mắt hận không thể xuyên qua máy tính giết chết người đăng bài. Hắn thật sự muốn xoá bài viết này, lại không dám xoá đi.

Đôi mắt thấu thị, hừ, nói ra chỉ sợ cũng chẳng ai tin.

Trần Phi Phong rời mắt khỏi bài viết, nói với Tiền Vũ, “A Vũ, tôi nghĩ ra một cách để bài viết này chìm xuống.”

“Cách gì?” Tiền Vũ hỏi.

“Dùng một bài viết càng hot hơn thay thế bài viết này của tôi.”

Đôi mắt Tiền Vũ sáng ngời, “Cách này không tệ, chỉ là tìm ai hay bài viết nào rời đi lực chú ý của mọi người giờ?”

Trần Phi Phong nở nụ cười âm lãnh, “Cậu còn nhớ mấy tháng trước tôi cược thua người ta không? Đối phương cắt được hai viên ngọc cực phẩm, bản lĩnh này chỉ sợ không kém tôi. Nếu nói tôi có bí quyết, vậy chắc chắn cô ta cũng có.”

“Cách này được. Như vậy cậu cũng sẽ không phải đặc biệt.” Tiền Vũ hưng phấn, đột nhiên hắn đổi giọng, “Từ từ, người cậu nói, không phải Bắc Vũ Đường chứ?”

“Đúng, không sai. Chính là cô ta.” Trần Phi Phong chuẩn bị hoạ thuỷ đông di, đẩy Bắc Vũ Đường chắn cho mình, mình thì tránh sau, kê cao gối mà ngủ.

(Hoạ thuỷ đông di: Ý chỉ giá hoạ cho người khác, để người khác chịu tội thay.)

“Chuyện... Chuyện này...” Tiền Vũ do dự.

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Trần Phi Phong nhướn mày, chẳng lẽ Tiền Vũ cố kỵ Bắc gia phía sau Bắc Vũ Đường sao.

“Chỉ sợ không hợp lắm.”

“Cậu cố kỵ Tập đoàn Bắc thị đằng sau cô ta?” Trần Phi Phong nói thẳng.

Tiền Vũ thở dài một hơi, “Không phải cố kỵ Bắc thị, mà là cố kỵ Tư gia đằng sau cô ta. Thời gian này cậu ở nước ngoài nên hẳn không rõ lắm. Bắc Vũ Đường và Tư đại thiếu gia đang yêu nhau. Cô ta là vợ tương lai của Tư gia đại thiếu.”

“Tư gia?” Trần Phi Phong không quá hiểu, nhưng nghe Tiền Vũ nói vậy, hẳn là một gia tộc khó giải quyết.

Giờ Trần Phi Phong còn chưa bước vào giới thượng lưu, chưa tiếp xúc với các đại lão quân giới đã nghỉ hưu, không giao thoa gì với các đại lão bên trên, tất nhiên không hiểu rõ chuyện này.

Tiền Vũ giải thích nghi hoặc cho hắn, “Tư gia, là gia tộc đứng đầu thành phố Tứ Cửu, người họ Tư cậu thường thấy trên TV chính là cha của Tư đại thiếu gia.”

Trần Phi Phong nghe vậy mà giật mình, hoàn toàn không ngờ địa vị Tư gia lại lớn như thế.

Tiền Vũ lại thở dài một hơi, “Tư đại thiếu gia – Tư Trần lần đầu tiên thích một cô gái, ý nghĩa của cô gái đó với anh ta nhất định là đặc biệt. Bắc Vũ Đường tám chín phần mười sẽ trở thành người của Tư gia. Nếu tra được chúng ta giở trò quỷ sau lưng, với tính tình của Tư đại thiếu gia, tất sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đến lúc đó, cha tôi cũng không giữ nổi tôi.”

Tiền Vũ nói rõ ràng rành mạch với Trần Phi Phong, muốn hắn bỏ qua suy nghĩ kia, dù sao đối phương không phải là người họ có thể đắc tội.

“Tôi hiểu rồi. Để tôi nghĩ cách khác.” Tâm tình Trần Phi Phong rất không tốt.

“Được. Tôi sẽ xem có chuyện gì đặc biệt để dời đi lực chú ý của mọi người không. Cậu cũng đừng lo lắng quá, tôi sẽ bảo người bên dưới làm sáng tỏ.” Tiền Vũ nói.

“Vất vả cho cậu rồi.”

“Anh em nhà mình, cần gì phải khách khí như thế.”

Ngắt điện thoại, sắc mặt Trần Phi Phong đen sì đáng sợ, Tôn Mộng Thư ngồi bên cũng thấy hơi sợ hãi, rụt cổ nhìn hắn.

Bắc Vũ Đường đáng chết, vậy mà lại leo lên được Tư gia.

Người phụ nữ này đúng là thủ đoạn, không có bề ngoài xuất sắc, vậy mà lại thông đồng được Tư gia.

Trần Phi Phong rất không cam lòng, nếu theo suy nghĩ của hắn, không những giải trừ nguy cơ, mà còn có thể báo thù, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Trần Phi Phong càng nghĩ càng thấy không cam lòng, khi lướt qua Tôn Mộng Thư, lập tức có chủ ý.

Chuyện lần trước của Bắc Vũ Đường đã đắc tội không ít người, trong đó có những người đã bị cách chức tạm thời, mất việc, có người lại bị làm khó trong công việc.

Tôn Mộng Thư sở dĩ tránh được một kiếp là do có Tiền Vũ, nếu không cô ta cũng không thoát khỏi ma trảo của họ.

Họ đắc tội nhiều người như vậy, nhất định là có người ghi hận trong lòng, có thể lợi dụng những người đó công kích Bắc Vũ Đường. Như vậy, hiềm nghi của hắn có thể trừ bỏ.

Trần Phi Phong càng nghĩ càng thông, chuyện này hắn không định nói cho Tiền Vũ, chỉ sợ Tiền Vũ không đồng ý.

Hắn bắt đầu gọi cho thám tử tư trong nước, để họ điều tra những người có mặt trong quán nướng hôm đó. Trần Phi Phong bắt đầu bố trí, để người khác không nghi ngờ hắn, hắn cần phải đứng ngoài cuộc.

Thời gian này vừa lúc có thể ở nước ngoài lâu lâu không về vội.

Bên kia, Bạch Tuấn nghe người dưới báo cáo, Tôn Mộng Thư có Tiền Vũ làm hậu trường, thành ra khiến cô ta chạy thoát, tức đến mức nổi trận lôi đình.

“Các người bị ngu à? Dám thả cô ta chạy?” Bạch Tuấn giận dữ hét với người đầu bên kia.”

“Bạch thiếu gia, không phải chúng tôi không làm, mà là Tiền thiếu tới tìm chúng tôi, chúng tôi không thể đập mặt người ta như vậy được.” Đối phương có vẻ khó xử.

“Tiền Vũ?” Bạch Tuấn dò hỏi.

“Đúng vậy, chính là Tiền thiếu.” Hắc tử đáp. Hắn thật sự không muốn bên trên vả mặt nhau, liên luỵ đến những nhân vật nhỏ bên dưới như họ.

Bạch Tuấn hừ lạnh một tiếng, “Cậu có biết lần này người bảo chúng tôi dạy dỗ cô ta là ai không?”

Hắc tử lẩm bẩm trong lòng, còn chẳng phải là cậu à.

“Ai vậy?” Hắn không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, cung kính hỏi.

“Tư thiếu.”

Hắc tử nghe vậy, giật mình run người, nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không, “Bạch thiếu, cậu nói Tư thiếu muốn ra tay đối phó cô gái kia?”

“Đúng, không sai. Ai bảo cô ta không biết tốt xấu, đắc tội người không nên đắc tội. Đã hại người rồi mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, như vậy mặt mũi Tư thiếu tính sao. Cậu vì thằng nhãi Tiền Vũ kia mà thả cô ta chạy, cậu không sợ Tư thiếu trách tội à?” Bạch Tuấn có chút tức giận, đồ ngu này vậy mà không báo cho cậu một tiếng.

Hắc tư vuốt mồ hôi lạnh, “Bạch thiếu, tôi thật sự không biết. Nếu biết cô gái kia đắc tội Tư thiếu, nói gì tôi cũng không bỏ qua cho cô ta.”

“Đừng có nhảm nữa, cậu mau nghĩ cách xử lý chuyện này đi. Tư thiếu còn đang chờ xem kết quả đấy.”

Hắc tử lập tức đồng ý, “Được. Tôi lập tức cho người đi làm.”

Hắc tử biết đối phương ở Thái Miến, chỉ có thể tiêu tiền thuê người ở nước ngoài ra tay.

Hôm đó, Tôn Mộng Thư đang dùng bữa ở nhà ăn với Trần Phi Phong, thời gian này Trần Phi Phong luôn vội vàng, cuối cùng hôm nay mới thả lỏng, bắt đầu nhàn nhã tán tỉnh tiểu mỹ nhân.

Tôn Mộng Thư thấy Trần Phi Phong trở lại bộ dáng mình quen thuộc, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Bảo bối, mấy ngày nay vắng vẻ em, hôm nay anh sẽ bồi thường cho em thật tốt.” Trần Phi Phong nghĩ đến Bắc Vũ Đường sắp thành cái đích để mọi người chỉ trích trên mạng, tâm tình không hiểu tại sao lại tốt lên.

Tôn Mộng Thư đỏ mặt, người ngoài nhìn có lẽ nghĩ là bị hắn ám chỉ nên đỏ mặt, chỉ có đương sự như họ mới biết thật ra thế nào.

Tôn Mộng Thư cảm thấy hai chân mình tê dại, cô ta phát hiện chân Trần Phi Phong đang không ngừng tấn công lên trên, hình như có ý muốn đi vào sâu hơn.

Tôn Mộng Thư vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Trần Phi Phong, thấy hắn vẫn đang đạm nhiên ăn cơm, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Bảo bối, ăn đi. Món này rất ngon, ngon như em vậy, em thử xem.” Trần Phi Phong xúc một miếng bánh kem đưa đến trước mặt Tôn Mộng Thư.

Tôn Mộng Thư nhìn đồ trên bàn mà đỏ bừng cả mặt.

Một người phục vụ cách đó không xa đang bưng một bát canh nóng hổi đi về phía Tôn Mộng Thư, đến khi người đó tới gần, Tôn Mộng Thư và Trần Phi Phong đều không phát hiện, đơn giản vì lực chú ý của họ đều đặt dưới bàn.

Đúng lúc này, người phục vụ kia hất bát canh nóng về phía Tôn Mộng Thư, nước nóng hất hết lên người cô ta, Tôn Mộng Thư sợ hãi kêu thành tiếng, mà cái chân không an phận dưới bàn cũng dính chiêu.

Trần Phi Phong đau rụt chân về, người phục vụ hất canh xong thì chạy vội, đến khi người đó đi rồi, người trong nhà ăn mới phản ứng lại, cả đám tiến lên xem tình huống của họ.

Tôn Mộng Thư đau khóc to, nước mắt rơi liên tục, đau đớn kêu, “Anh Phi Phong, em đau quá. Có phải em sắp chết rồi không?”

Hai người bị đưa đến bệnh viện, người ra tay là ai, không cần tra họ cũng đoán được.

Trần Phi Phong nhìn bạn gái bị bỏng đến thê thảm, trong mắt đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, “Bắc Vũ Đường.”

Lúc này, Bắc Vũ Đường bị người ta ghi hận đang xem tình hình phát triển trên mạng, phát hiện có người đăng bài nhằm vào mình. Đại khái nội dung nói vận khí của cô cũng không kém, cắt được ngọc cực phẩm, vận khí như vậy có thể so với Trần Phi Phong.

Tuy bài viết không chỉ tên gọi họ, nhưng rất nhiều người biết lần Bắc Vũ Đường và Trần Phi Phong cá cược, đây là muốn gợi lực chú ý của mọi người, làm nhạt đi chuyện Trần Phi Phong bản lĩnh lợi hại.

Bắc Vũ Đường không cần tra cũng biết là ai giở trò quỷ.

Bắc Vũ Đường bảo Bạch Tuấn, có thể tiến hành bước tiếp theo.

“Đúng rồi, lúc làm sáng tỏ, cậu nhớ xoá bình luận kia đi.”

Trước khi Tư Trần đi đã từng dặn dò, có thể tuỳ ý sai bảo Bạch Tuấn. Có tài nguyên đưa đến tận cửa, tất nhiên là phải dùng. Bắc Vũ Đường sai bảo Bạch Tuấn rất chi là thuận tay.

Bạch Tuấn đáp, “Vâng.”

Bạch Tuấn và Bắc Vũ Đường tiếp xúc không lâu, nhưng cậu lại sâu sắc hiểu được sự lợi hại của cô. Bắc tiểu thư này phúc hắc y như Tư đại ma vương vậy, quả là không phải người cùng một nhà thì không vào chung một cửa mà!

Sau đó trên mạng rất nhanh có bài viết tranh cãi lại, nội dung rất đơn giản, đăng ảnh Bắc Vũ Đường cắt mấy viên nguyên thạch phế liệu, dùng sự thật chứng minh người ta nào may mắn được như Trần Phi Phong.

Những bức ảnh này là Bắc Vũ Đường cố ý chụp, người ngoài căn bản không biết, vì tính chân thật, bên ảnh còn có đám thiếu gia nổi danh trong thành phố Tứ Cửu. Có mấy người họ, không ai nghi ngờ độ chân thật của bức ảnh.

Sau đó có một bài viết được đăng lên, người đăng bài chính là người nói đùa Trần Phi Phong có mắt nhìn xuyên thấu. Bình luận của hắn bị xoá nên nhảy ra lên án, nói Trần Phi Phong chột dạ, comment của ai không xoá, lại xoá comment của hắn, có phải vì bị hắn đoán trúng rồi không? Trần Phi Phong chắc chắn có đôi mắt thấu thị!

Tin Trần Phi Phong có đôi mắt thấu thị hay không nhanh chóng lan truyền, trên thế giới có dị năng hay không cũng nhanh chóng trở thành đề tài nóng trên mạng.

Người lên mạng nhiều, có võng hữu tìm ra được chứng cứ, chứng minh thế giới có tồn tại dị năng.

Trần Phi Phong bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, hắn không chỉ nổi danh trong giới ngọc thạch, mà bên ngoài cũng rất nổi danh.

Trần Phi Phong trốn ở Thái Miến đọc tin mà tức hộc máu đến nơi rồi.

“A Vũ, có cách nào khống chế không?” Trần Phi Phong âm trầm hỏi.

Tiền Vũ rất đau đầu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức họ không kịp trở tay. Họ vừa định sửa chữa thì lại có chuyện mới nhảy ra, liên tiếp từng chuyện, hoàn toàn là có dự mưu.

“Không thể khống chế.” Tiền Vũ cảm thấy rất sốt ruột, chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến việc làm ăn của công ty, “Có phải cậu đắc tội ai rồi không?”

Chuyện này chỉ rõ ra rằng có người nhằm vào Trần Phi Phong.

“Trừ Bắc Vũ Đường thì không còn ai khác.” Trần Phi Phong chỉ nghĩ đến một mình cô.

“Nếu là cô ta, vậy thì phiền toái rồi.”

Phía sau Bắc Vũ Đường là Tư gia, đó không phải là người họ có thể đối phó.

“Khi nào cậu về?” Tiền Vũ hỏi.

“Giờ tôi còn ở bệnh viện, chờ Mộng Thư tốt hơn chút thì về.”

“Được. Vậy nhớ chú ý an toàn.”

Tiền Vũ ngắt điện thoại, không khỏi xoa trán.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang.

“Mời vào.”

Thư kí đi vào phòng, “Tiền tổng, đã cắt toàn bộ mao liêu Trần tổng mua ở Thái Miến, tất cả đều tăng giá, hơn một nửa trong đó là ngọc cao cấp.”

Nhìn kết quả này, nếu lúc trước, Tiền Vũ sẽ rất vui vẻ, nhưng giờ trong lòng lại có giọng nói bảo hắn, có lẽ suy đoán trên mạng là thật.

Thư ký vui vẻ nói, “Trần tổng thật quá lợi hại. Các đại sư ngọc thạch trước đây cũng không lợi hại bằng Trần tổng!”

“Đến kho hàng.”

Thư ký thấy sắc mặt Tiền Vũ không vui, trong lòng nghi hoặc, lại không nói gì thêm, đi theo sau hắn.

Hai người đi vào kho hàng, công nhân bên trong đang vây quanh mấy viên ngọc mà nghị luận, không phát hiện hai người đến.

“Mấy người nói xem, có phải Trần tổng thật sự có đôi mắt xuyên thấu không?”

“Ai mà biết được. Nhưng mà có thể chắc chắn rằng Trần tổng có cách phân biệt nguyên thạch, bằng không sao có thể bách phát bách trúng được.”

“Còn phải nói sao. Lúc trên mạng còn chưa có đồn đãi, tôi đã nghi ngờ Trần tổng có dị năng đặc biệt, nếu không, công ty nhà ai có thể có tỷ lệ 100% tăng giá như công ty chúng ta. Phải biết công ty ngọc thạch lâu đời, những chuyên gia ở đó đều là cấp quốc bảo, có lúc cũng còn nhìn nhầm, nhưng nhìn công ty chúng ta đi. Nói không có gì thì ai tin chứ.”

“Lần này toàn bộ nguyên thạch đều tăng giá, những mao liêu này đều do Trần tổng mua về, đủ thấy sự lợi hại của Trần tổng.”

“Tôi thấy tám phần là Trần tổng thật sự có đôi mắt thấu thị, có thể liếc mắt là nhận ra đồ trong mao liêu, nên mua một cái chuẩn một cái.”

“Nếu tôi có đôi mắt thấu thị thì tốt, vậy thì phát tài rồi. Đến lúc đó có thể giống Trần tổng, trái ôm phải ấp, tài phú vô hạn.”

“Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn.”

“Sao không được. Trước kia Trần tổng có bằng tôi đâu, trước đó chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ, còn không bản lĩnh bằng tôi nhé. Nhưng nhìn người ta giờ xem, lắc mình một cái đã thành phú hào. Tôi đoán Trần tổng chắc chắn là một nam chính tiểu thuyết, đột nhiên có được dị năng đặc biệt, sau đó bắt đầu đi lên đỉnh cao nhân sinh.” Có một người trẻ tuổi bừng bừng hứng thú nói.

“Phụt, tiểu thuyết, còn nam chính, cậu bổ não quá đấy.” Có người không để bụng.

“Các người không thấy chuyện xảy ra trên người Trần tổng rất giống nam chính trong tiểu thuyết à?” Người trẻ tuổi chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.

“Ha ha, cậu nói đúng, đúng là có điểm giống.”

…...

Người trong kho hàng nói chuyện rôm rả, tất cả mọi người đều cảm thấy Trần tổng không đơn giản.

Hai người đứng ở cửa kho hàng yên lặng nghe người bên trong nói. Thư ký thường nhìn trộm Tiền Vũ một cái, thấy sắc mặt hắn âm trầm, hơi kinh sợ, thầm than mấy công nhân nói không lựa lời.

Nhưng mà, thư ký nghe họ họ nói, lại kết hợp vào những gì đã thấy từ khi đến công ty, có phần tin lời đồn đãi bên ngoài, dù sao thì sự thật chính là thế. Nhưng mà, cô ấy nghĩ vậy, nhưng không dám lộ ra.

Cô ấy biết quan hệ của Tiền tổng và Trần tổng rất tốt, ai lại khua môi múa mép loạn sau lưng cũng sẽ chọc tức Tiền tổng.

Thư ký thông minh tất nhiên sẽ không làm chuyện chọc tức Boss như vậy.

Tiền Vũ nhìn kho hàng một cái, đột nhiên xoay người rời đi.

Thư ký vội vàng đuổi kịp, cũng không biết Tiền tổng làm sao, hẳn là tức giận.

Lúc này Tiền Vũ đang cảm thấy ngũ vị tạp trần, trong đầu không ngừng vang lên tiếng những người công nhân chuyện trò.

Đôi mắt thấu thị, khai quải nhân sinh......

(Khai quải: Kiểu như hack game vậy.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play