Tác giả: Vân Phi Mặc

Tôn Mộng Thư chạy ra khỏi quán nướng thì đâm phải một người.

Trần Phi Phong đang khó chịu, đột nhiên bị đâm thì nổi trận lôi đình, đang định tức giận thì phát hiện đối phương là nhóc đáng thương đang đỏ mắt, khuôn mặt tròn tròn, đáng yêu lại đáng thương, hoả khí của Trần Phi Phong lập tức bị dập tắt.

“Xin, xin lỗi.” Tôn Mộng Thư liên tục xin lỗi.

Trần Phi Phong bị đôi mắt ướt dầm dề của cô ta nhìn đến kích động, dường như có gì rót vào lòng, nháo đến mức lòng hắn run nhè nhẹ, “Không sao. Em làm sao vậy?”

Tôn Mộng Thư nghe anh đẹp trai trước mặt hỏi chuyện thì uỷ khuất bật khóc.

“Đừng khóc nào, em khóc nữa, người ta còn tưởng tôi làm gì em.” Trần Phi Phong duỗi tay ôm đầu vai Tôn Mộng Thư, thấy cô ta không phản kháng, động tác càng thêm lớn mật.

Trần Phi Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Tôn Mộng Thư, “Không khóc, không khóc nào.”

Dễ tiểu mỹ nhân xong, hắn hỏi, “Nói cho anh, ai bắt nạt em, anh làm chủ cho em.”

Tôn Mộng Thư nghe vậy, ngẩng đầu thì gặp đôi mắt quan tâm của hắn, nói hết chuyện xảy ra ở quán nướng cho hắn, “Em thật sự chỉ không cẩn thận thôi, nhưng không ai tin em. Hu hu, nếu họ trả thù, em biết làm sao bây giờ?”

“Ngoan, không sợ, không sợ.” Trần Phi Phong ôn nhu trấn an.

Một giờ sau, Trần Phi Phong mang theo Tôn Mộng Thư về một chung cư khác của hắn. Sau đó, anh trai tốt bụng an ủi, trong lúc an ủi ăn sạch sẽ bé thỏ trắng.

Hai người dựa vào thành giường, Trần Phi Phong ôm Tôn Mộng Thư, “Lát nữa chúng ta đến nhà ăn của em xem camera, tìm ra hai người kia trước.”

“Vâng.” Tôn Mộng Thư gật đầu, “Anh Trần, em biết tên cô gái kia.”

Bàn tay to của Trần Phi Phong vuốt ve thân thể trắng nõn của Tôn Mộng Thư, chẳng chút để ý nói, “Tên là gì?”

“Bắc Vũ Đường.” Nói đến tên này, giọng cô ta mang theo sự oán hận.

“Em nói cái gì?!” Trần Phi Phong rùng mình, cất cao giọng.

Ngực Tôn Mộng Thư bị hắn véo đau, hàng mày thanh tú nhăn lại, “Đau quá.”

Trần Phi Phong ý thức được bản thân không ổn, buông tay ra, “Thư Thư, em vừa nói, cô gái kia tên là gì?”

Tôn Mộng Thư bị biểu cảm nghiêm túc của hắn làm khẩn trương, không tự giác rụt cổ, sợ hãi nhìn hắn.

Trần Phi Phong thấy cô ta như thế, không tự giác nhu hoà bớt, “Đừng sợ, em nói cho anh, em vừa nói người kia là ai?”

“Cô ta tên là Bắc Vũ Đường.” Tôn Mộng Thư nói xong thì truy hỏi, “Anh quen cô ta sao?”

Trần Phi Phong không trả lời, ôm tâm lý may mắn hỏi, “Có phải là thiên kim tập đoàn Bắc thị không?”

Tôn Mộng Thư gật đầu, “Đúng vậy, chính là cô ta. Anh thật sự quen cô ta?”

Sắc mặt Trần Phi Phong lập tức trở nên âm trầm, không ngừng lẩm bẩm trong lòng.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy!

Cô gái kia sao có thể là Bắc Vũ Đường?!

Mấy giờ trước, tên trùm buôn thuốc phiện đáng chết kia còn nói cho hắn, Bắc Vũ Đường đang làm bạn với đám rắn độc và côn trùng độc trong rừng mưa, sao có thể nháy mắt về đến thành phố K, còn thoải mái đến quán nướng dùng bữa?

Mẹ nó! Tên trùm buôn thuốc phiện kia nhất định đã lừa hắn!

Vậy mà còn mặt mũi tới đòi tiền hắn, có phải cảm thấy hắn rất dễ lừa không?!

Giờ khắc này, Trần Phi Phong hận không thể ăn tươi nuốt sống tên trùm buôn thuốc phiện đáng chết kia.

Tôn Mộng Thư bị sắc mặt âm trầm của hắn doạ, “Anh Trần ơi, anh làm sao vậy?”

Trần Phi Phong hít sâu một hơi, nở nụ cười với Tôn Mộng Thư, “Anh không sao.”

Hắn vốn định chuyển tiền, giờ xem ra không cần chuyển nữa.

Trong bệnh viện tư thành phố K, là bệnh viện tư tốt nhất tỉnh Z, viện trưởng đang nói chuyện với người khác, đột nhiên nghe được thư ký báo cáo, ánh mắt loé lên.

“Cậu xác định sao?” Viện trưởng Phương hỏi.

Thư ký gật đầu, “Bác sĩ bên dưới báo cáo, thật sự là Tư Đại thiếu gia.”

“Được, tôi biết rồi.”

Viện trưởng Phương kết thúc cuộc trò chuyện với đối phương, vội vàng đuổi tới khoa da liễu, còn chưa vào cửa đã cảm thấy không khí tràn đầy áp lực bên trong.

“Nhẹ tay chút.”

Viện trưởng Phương nghe được một giọng nói âm trầm, có thể nhận ra tâm tình của chủ nhân giọng nói đang rất tệ.

“Nhẹ thêm chút nữa, cô không thấy em ấy rất đau à?”

Người nói chuyện hình như có dấu hiệu sắp bùng nổ.

“Cô có làm được hay không?” Âm thanh làm người ta sợ hãi, người nghe không tự giác run lên.

Viện trưởng Phương thò đầu vào nhìn xem thì thấy Tư đại thiếu gia vạn năm lạnh lùng đang âm trầm mặt mũi, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm y tá trẻ. Y tá trẻ bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt gấp gáp khiến người ta sợ hãi nên mặt nhỏ trắng bệch, sắp khóc đến nơi rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn Tư Trần mặt mày âm trầm như muốn giết người, lại nhìn y tá trẻ trắng bệch cả mặt, tay cũng run rẩy, ngẩng đầu nói với Tư Trần, “Anh đi ra ngoài.”

Tư Trần sửng sốt, “Sao vậy em?”

Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt, còn làm sao, anh mà ở đây nữa, cô sẽ bị 'hại' thảm chứ sao.

“Anh chiếm nhiều chỗ quá.” Bắc Vũ Đường nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Viện trưởng Phương đứng ngoài rình coi nghĩ Tư đại thiếu gia sẽ không bị tống cổ dễ dàng như thế, nào ngờ lại thấy Tư đại thiếu gia ngoan ngoãn xoay người rời đi, sợ quá chạy vội, chỉ là chạy hai bước mới nhớ ra mình đến đây chào hỏi người ta.

Trong phòng không còn Tư Trần, y tá không tự giác thở ra một hơi.

Mẹ ơi, người đàn ông kia nhìn thì đẹp, nhưng doạ người quá!

Bắc Vũ Đường nhìn y tá âm thầm thở ra một hơi, khoé miệng không tự giác cong lên.

“Em tiếp tục đi.”

Y tá gật đầu, không còn Tư Trần ở đây, quả nhiên y tá chuyên nghiệp xử lý vết thương rất nhanh.

“Bắc tiểu thư, chị thật lợi hại.” Y tá trẻ không nhịn được nói một câu.

Một câu khó hiểu, nhưng Bắc Vũ Đường lại hiểu.

“Thật ra anh ấy rất tốt, không phải sợ anh ấy.” Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.

Y tá trẻ lại nói: “Khí thế của anh ấy quá mạnh, anh ấy đứng ở đây, em còn không cả dám thở dốc. Bắc tiểu thư, chị có thể sai được anh ấy, đúng là lợi hại.”

Bắc Vũ Đường cười nói, “Em từng nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?” Y tá trẻ tò mò hỏi.

“Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông, có nghĩa là có được thế giới. Đàn ông càng mạnh mẽ, thì càng phải dũng cảm chinh phục.” Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.

Y tá trẻ gật đầu, “Có đạo lý nhưng mà đàn ông càng mạnh mẽ thì càng khủng bố, như Tư thiếu vậy.”

Bắc Vũ Đường nhìn y tá trẻ một bộ xin tha cho em, em bất tài, cảm thấy chơi thật vui.

Rốt cuộc cô ấy sợ Tư Trần đến mức nào chứ!

Tư Trần ngoài phòng bệnh đang trò chuyện với người ta, “Lâm Tử, giúp anh xử lý một việc. Trên đường Phượng Khởi có một quán nướng tên Thanh Thanh, trong quán có một người phục vụ tên là Tôn Mộng Thư, tìm ra cô ta.”

“Sao thế? Cô gái đó có vấn đề gì sao?” Vạn Lâm hỏi.

“Cô ta đắc tội anh.” Giọng Tư Trần mang theo sự lạnh lẽo.

Vạn Lâm nghe vậy, lập tức tỉnh táo hẳn, “Ái chà, thế mà lại có người dám đắc tội anh cơ à. Cô gái này to gan thật đấy. Anh muốn xử lý cô ta thế nào?”

“Ăn miếng trả miếng.” Tư Trần trầm giọng nói.

Nghĩ đến vết thương trên người Vũ Đường, Tư Trần lại hận không thể lột da Tôn Mộng Thư.

“Ok.” Vạn Lâm hiểu rõ, “Đúng rồi, chuyện anh bảo em tra cũng có kết quả rồi. Là bọn bên Hắc Xà ra tay, hình như muốn bắt một cô gái.”

“Hắc Xà à?” Tư Trần lạnh lẽo nói, “Cậu bảo bọn Đông Tử đi xử lý Hắc Xà đi.”

Vạn Lâm vừa nghe điện, tay cũng không ngừng, đang xâm nhập vào hệ thống camera theo dõi của quán nướng Thanh Thanh, thấy được cây vạn tuế già thế mà lại ở bên một cô gái. Hắn lập tức nghĩ đến chuyện lần trước, còn thêm chuyện này.

OMG! Cây vạn tuế già có bạn gái từ lúc nào á?!

“Anh Trần à, anh thật không phúc hậu đâu nhé. Quen bạn gái lúc nào đấy?” Vạn Lâm đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, nào biết đối phương không cho mình cơ hội, ngắt điện thoại ngay và luôn.

Vạn Lâm nhìn điện thoại đã tắt máy, cạn lời.

Cây vạn tuế già nào đó ra hoa rồi, sao mà vẫn đáng ghét thế nhỉ?

Người nào đó bị người ta ghét vẫn đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, thấy y tá trẻ rời đi thì mới đi vào phòng.

Tư Trần nhìn Vũ Đường bị bó như cái bánh chưng, ánh mắt trở nên âm trầm, anh cảm thấy ăn miếng trả miếng hình như quá tiện nghi cho người phụ nữ kia rồi.

Trong lòng Tư Trần đang cân nhắc có nên dùng cách ác hơn không.

“Có đau lắm không?” Tư Trần nắm tay cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không sao. Anh đừng lo.”

Tư Trần nhìn thôi đã thấy đau, sao có thể tin lời cô được.

“Vết thương nhỏ này, thật ra không cần nằm viện.” Bắc Vũ Đường nói.

Thái độ của Tư Trần rất kiên quyết, “Không được.”

Nhìn anh khẩn trương như vậy, Bắc Vũ Đường không nói gì thêm, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, yên tĩnh làm một bệnh nhân.

Tư Trần thấy cô nghe lời, không la hét đòi xuất viện thì thấy an tâm hơn nhiều.

“Thật chán.” Bắc Vũ Đường chống cằm, đáng thương nhìn anh, “Em muốn nghe anh kể chuyện.”

“Được.” Tư Trần lấy một quyển danh nhân thế giới từ chỗ viện trưởng ra, mở trang đầu tiên.

Đầu giờ chiều, ánh nắng mặt trời ấm áp tiến vào phòng bệnh trắng tinh, vừa lúc dừng bên cạnh anh, ánh sáng ấm áp phủ lên khiến ngũ quan anh càng thêm thâm thuý, lại mang theo sự mông lung, như phủ thêm một vầng sáng vàng nhàn nhạt.

Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh, thuần hậu mang theo ôn nhu, hoàn toàn không có đạm mạc và xa cách ngày xưa. Bắc Vũ Đường híp nửa mắt, trong mắt hằn sâu thân ảnh của anh, bên tai là giọng nói của anh.

Bắc Vũ Đường có một suy nghĩ, muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.

Vì cô không biết, lần tiếp theo gặp lại sẽ là lúc nào.

Giờ khắc này, cô cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc.

Trong muôn vàn thế giới, vì có anh tồn tại, cô cảm nhận được ấm áp, làm cô lại một lần tin tưởng vào 'tình yêu'.

Tư Trần ngẩng đầu, vừa lúc gặp đôi mắt tràn ngập nhu tình của cô.

Đôi mắt cô rõ ràng đang mỉm cười, khoé mắt lại treo một giọt nước mắt trong suốt.

Anh duỗi tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt đi giọt nước mắt kia.

Không cần bất kì một lời nào, chỉ cần một ánh mắt, anh đã hiểu được lòng cô.

“Anh vẫn sẽ luôn bồi em, dù em đến đâu, dù em biến thành thế nào, anh đều sẽ tìm được em.”

Bắc Vũ Đường cong môi lên, mỉm cười nhưng nước mắt lại ngày càng nhiều, “Được.”

Tư Trần cúi người hôn lên nước mắt trên khoé mắt cô, cuối cùng ôn nhu hôn lên môi cô.

Câu chuyện vẫn còn, âm thanh đê đê trầm trầm, như rượu ngon vẫn luôn quanh quẩn trong phòng bệnh, không hề dừng lại.

Khi người nghe chuyện đã ngủ, Tư Trần mới gấp sách lại, đắp chăn cho cô, vô ý đụng vào vết thương, lại khiến cô đau đến nhăn mày.

Tư Trần nhìn hơn một nửa người bị bỏng của cô, đôi mắt lại sâu hơn vài phần.

Tư Trần đi ra khỏi phòng bệnh, lấy di động ra gọi cho Bạch Tuấn.

Bạch Tuấn đang chia sẻ sự tích của Tư đại ma vương cho anh em trong vòng, đột nhiên thấy tên Tư đại ma vương nhảy ra trên màn hình điện thoại, sợ quá suýt rơi cả di động.

Má nó, chẳng lẽ ai đi mật báo cho Tư đại ma vương rồi à?!

Bạch Tuấn chột dạ nhận điện thoại, không tự giác nịnh nọt gọi, “Anh Trần.”

Tư Trần nghe giọng thằng nhãi này chột dạ, biết cậu chàng đã làm chuyện gì không tốt, chỉ là lười không muốn truy cứu, “Mấy người khiêu khích trong quán ăn hôm nay, mấy đứa xử lý đi.”

Bạch Tuấn vội vàng đáp, “Vâng ạ. Anh Trần, anh định xử lý người phục vụ kia thế nào, có cần bọn em tàn nhẫn xử lý không?”

Tư Trần cảm thấy chuyện này giao cho đám vô lại này thì hợp hơn làm giao cho Vạn Lâm, “Mấy đứa xem mà làm, chỉ cần không nháo ra mạng người là được.”

Bạch Tuấn lập tức bảo đảm, “Em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Sau khi ngắt điện thoại với Bạch Tuấn thì có cuộc gọi đến của Vạn Lâm, Tư Trần nhấn nghe.

“Tư Trần, em vừa tra được người phía sau, là một người tên là Trần Phi Phong thuê Hắc Xà đối phó với chị dâu.” Vạn Lâm báo cáo.

“Bối cảnh của Trần Phi Phong là gì?”

“Em tra qua thì cha mẹ là công nhân, không có bối cảnh gì. Nửa năm trước, hắn ta đột nhiên xuất hiện ở giới ngọc thạch, cắt được mấy viên ngọc cực phẩm giá cực cao, có chút danh tiếng trong giới ngọc thạch. Sau đó, hắn hợp tác với con trai Thị trưởng Tiền mở một công ty ngọc thạch, làm ăn không tệ. Mấy tháng trước, Trần Phi Phong và chị dâu cá cược ở xưởng của lão Chu, hắn thua. Mấy ngày trước ở Bàn Sơn của Thái Miến lại xung đột với chị dâu, lúc ấy hắn hạ độc thủ với chị dâu, muốn chị dâu có đi mà không có về.”

“Có đi mà không có về.” Giọng Tư Trần đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Vạn Lâm nghe ra được thằng nhãi kia chạm vào điểm mấu chốt của Tư Trần rồi, xem ra xúi quẩy sắp kéo đến với Trần Phi Phong rồi đây.

“Cậu bảo Đông Tử bên kia đổi sách lược, không cần tiêu diệt hoàn toàn Hắc Xà, giữ cho chúng một hơi tàn, thuận tiện cho chúng biết người sau lưng ra tay đối phó với chúng là Trần Phi Phong.”

Vạn Lâm hiểu, anh đang định để chó cắn chó.

“Em hiểu. Chị dâu sao rồi?” Vạn lâm hỏi.

Hắn thử hỏi, chỉ là muốn biết vị Bắc tiểu thư kia có thật sự khiến cây vạn tuế già kia nở hoa động phàm tâm rồi hay không.

Quả nhiên, hắn hỏi xong, Tư Trần vậy mà lại không sửa sai gì.

Xác định rồi, Tư Trần nghiêm túc.

“Cô ấy rất tốt.” Tư Trần cũng không nhiều lời.

Vạn Lâm cũng không hỏi nhiều, ngắt điện thoại xong, Vạn Lâm bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Nếu muốn để Hắc Xà tin là bút tích của Trần Phi Phong, vậy không thể để hắn phát hiện dễ quá, lại không thể khó quá, còn phải chú ý sắp xếp thế nào để chúng vô tình gặp được chân tướng, vậy mới giống thật.

Đương nhiên, tiền đề là còn phải có một lý do hợp lý hợp pháp, mà lý do này là gì, Vạn Lâm nhanh chóng nghĩ đến Bắc Vũ Đường.

Nếu nhiệm vụ thất bại, vậy thì có rất nhiều chi tiết dùng để thêu dệt nên câu chuyện được đây.

Bắc Vũ Đường không biết là Tư Trần đã bắt đầu giúp mình dạy dỗ Trần Phi Phong, mà Trần Phi Phong bị người ta theo dõi giờ đang đắm mình trong ôn nhu hương, đang tình chàng ý thiếp với bạn gái mới là bé thỏ trắng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã tới gần.

Thời gian sau đó, Bắc Vũ Đường đều phải nằm trong bệnh viện, chờ bác sĩ nhiều lần bảo đảm là không có việc gì rồi, Tư Trần mới đồng ý thả cô về.

Lần này, thành phố B đang tổ chức một hội nghị thượng đỉnh hàng đầu trong nước.

Các đại lão thương nghiệp ngày thường ít thấy đều xuất hiện ở đây.

Một nhóm các đại lão thương nghiệp đi vào hội trường, trước khi hội nghị bắt đầu, từng người đều đang nói chuyện với người quen, mà cha Bắc đang được một đám người vây quanh.

“Bắc tổng, anh có một đứa con gái rất ngoan.”

“Con gái Bắc tổng thật lợi hại, đâu như đứa nhà tôi, chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, chẳng để tôi bớt lo tí nào.”

Một đám khen ngợi, cha Bắc chỉ nghĩ họ nói về chuyện con gái cắt được mấy viên ngọc cực phẩm ở giới ngọc thạch.

Nghe có người khen con gái mình, cha Bắc cảm thấy mặt mày sáng sủa, rất là tự hào.

“Nó chỉ thích nghịch lung tung thôi, nào có bản lĩnh gì.” Cha Bắc ngoài miệng nói thế, nhưng trên mặt lại là vẻ tự hào.

“Lão Bắc, ông khiêm tốn vừa thôi. Lúc nào con gái ông kết thân với Tư gia thì đừng quên chia kẹo mừng cho chúng tôi đó nhé.” Một đại lão cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Phải biết người Bắc gia sắp leo lên không phải thương gia, mà là Tư gia nổi danh lừng lẫy trong giới chính trị. Sau này có Tư gia, tập đoàn Bắc thị chỉ sợ sẽ càng lớn mạnh.

Người ở đây đều cực kỳ hâm mộ, cảm thấy con gái lão Bắc thật lợi hại, có thể bắt vị kia làm tù binh. Vị kia nhà Tư gia đã hơn ba mươi, mấy năm trước nghe nói Tư gia tìm vợ cho anh, nhưng người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Trên dưới Tư gia không làm gì được anh, mắt thấy tuổi anh ngày càng lớn, họ đã trực tiếp thả lời ra, chỉ cần là nữ thì họ đều có thể tiếp nhận.

Thật ra, với bối cảnh của Tư gia, gia đình kết thân phải có bối cảnh không khác lắm, không phải quân giới thì là giới chính trị, căn bản sẽ không nhìn đến thương giới. Dù sao thì các gia tộc đỉnh cấp vẫn chướng mắt hào môn.

Nhưng mà Tư gia sợ vị Tư thiếu gia kia không kết hôn, độc thân cả đời, trực tiếp đưa ra điều kiện, chỉ cần là nữ, bối cảnh, thân phận gì đều không quan trọng.

Năm đó Tư gia thả tin ra, rất nhiều tiểu thư danh môn đều muốn tiếp xúc với Tư Trần, kết quả cuối cùng là người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Giờ, tin Tư thiếu gia thích thiên kim tập đoàn Bắc thị truyền ra, họ thật hâm mộ và đố kỵ.

Một đám chỉ hận con gái mình sao không lợi hại như tiểu thư Bắc gia, lọt vào mắt Tư thiếu gia.

Nhóm người đến chúc mừng đều ôm tâm thái tạo quan hệ tốt, căn bản không biết cha Bắc còn chưa biết gì. Bởi vì trong mắt mọi người, Bắc Vũ Đường là con gái cha Bắc, chắc chắn cha Bắc sẽ biết đầu tiên, còn cần người ta nhắc à?

Thành ra không ai nói cho cha Bắc, cuối cùng cha Bắc thành người chẳng biết gì.

Cha Bắc đột nhiên nghe người nọ nói, vẻ mặt chấm hỏi, “Kết thân cái gì?”

Con gái ông còn chưa có đối tượng thì kết thân bằng niềm tin à?

Người khác thấy vậy, tưởng ông còn đang giữ bí mật.

“Lão Bắc, đừng che giấu nữa. Giờ không ai cướp được con rể nhà ông đâu. Nếu Tư đại thiếu gia dễ cướp như vậy thì cũng đã không độc thân đến giờ rồi.”

Cha Bắc ngẩn người, “Các người đang nói cái gì vậy? Tư đại thiếu gia cái gì?”

Người xung quanh sửng sốt, kinh nghi nhìn ông, thấy cha Bắc không giống như đang diễn trò.

****

Lời tác giả:

Các bạn nhỏ đáng yêu, hãy cho Mặc gia chút linh cảm:

Vắt hết óc suy nghĩ, phát hiện đầu trống rỗng.

Từ sau khi đăng năm chương trước (các chương 43, 44, 45, 46, 47), Mặc gia ngồi nhìn máy tính hơn ba tiếng đồng hồ mà đầu óc vẫn trống rỗng.

Không viết ra được, thật sự không viết ra được gì!

Bởi vì nghĩ đến cốt truyện quyển sách này, hôm nay vẫn chưa có chương mới!

Mặc gia cần mọi người cho tôi chút linh cảm.

Mọi người muốn nhìn thấy điều gì, hoặc là nói muốn ngược Trần Phi Phong như thế nào?

Tóm lại mọi người cùng suy nghĩ rồi nói xem.

Có những lúc mọi người vô ý nói một câu lại có thể cho tôi linh cảm.

Mặc gia cần mọi người, cho tôi chút linh cảm đi!

Giờ nghĩ cốt truyện, nghĩ đến mức tôi cũng nóng nảy. Bởi vì đã đến giờ đăng chương lại vẫn chưa viết ra được gì, cả người vô cùng bực bội.

Các bạn đáng yêu, nhắn lại ở khu bình luận sách đi, nói xem ý tưởng của mọi người là gì.

Mặc gia cần mọi người!

A a a a a a!!!!

Không thể vượt qua chướng ngại vật này, ăn cơm cũng không ngon!

****

Editor: Phần lời tác giả là sau chương 47 của thế giới này trong convert, nhưng vì khi ghép chương thì nó chênh vênh giữa chương nên tui dời nó xuống cuối chương, đỡ ngắt mạch đọc của mọi người nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play