Tác giả: Vân Phi MặcBắc Vũ Đường đương nhiên biết viên ngọc này đào từ hố cũ ra, nhưng cô vẫn ra vẻ lão luyện, dùng các công cụ xem xét
“Tôi mua.” Bắc Vũ Đường sảng khoái nói.
“Cần cắt ra hay mang đi luôn?” Người kia hỏi.
Ở chợ có khu chuyên cắt nguyên thạch, để tiện cho các thương nhân mang đi, cũng là vì thú vui đấu giá đổ thạch.
Giới đổ thạch truyền lưu một câu thế này, 'Một đao thiên đường, một đao địa ngục', có thể thấy sự nguy hiểm của việc đổ thạch. Có lúc một đao cắt xuống có thể giúp bạn trở thành triệu phú, cũng có lúc một đao cắt xuống, khiến bạn lỗ sạch vốn.
Đây là đổ thạch, trò chơi đầy kích thích.
Đương nhiên đổ thạch kiểu này đều là đánh cược, có minh tiêu và ám tiêu, có nghĩa là mua nguyên thạch khác nhau, có lúc là cắt một vết trên mao liêu, để nhìn đến tình huống bên trong viên nguyên thạch.
Còn có cắt cả viên ra, nhìn qua là thấy thịt ngọc bên trong.
Dù như vậy, vẫn có thể sẽ lỗ vốn.
Bắc Vũ Đường không chọn cắt ở đây, chủ yếu là để an toàn. Vì cô biết, mấy viên này chắc chắn là ngọc cao cấp. Ở nơi rồng rắn hỗn tạp này, rất dễ bị theo dõi.
Mấy năm trước có không ít thương nhân ngọc thạch chết ở Thái Miến, đa số đều cắt được ngọc thạch cao cấp, bị người ta cướp. Những năm gần đây, có rất ít thương nhân dám cắt mao liêu ở đây.
Đương nhiên các lão đại tài đại khí thô thì không lo việc này.
Cho nên, thường xuyên nghe được tin ở chợ ngọc Thái Miến cắt được ngọc cao cấp.
Bắc Vũ Đường vòng đi vòng lại, lại mua một viên nguyên thạch, viên này có giá 200 nghìn. Bắc Vũ Đường cùng ngày đóng gói gửi cả hai viên nguyên thạch về qua đường bưu điện.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa vào chợ, đã thấy một nam một nữ ở xe bên cạnh đi xuống, nam thanh tú, nữ lại nóng bỏng quyến rũ, vừa nhìn đã biết là một vưu vật gợi cảm.
Trần Phi Phong liếc mắt đã thấy Bắc Vũ Đường cách đó vài bước, thấy Bắc Vũ Đường, ánh mắt hắn khẽ thay đổi.
Lam Yên chú ý Trần Phi Phong nhìn chằm chằm một người phụ nữ, diện mạo người đó chẳng ra gì, điều duy nhất khiến người ta ghé mắt chỉ sợ là khí chất, khí chất đó làm người ta cảm thấy không nói nên lời.
Chỉ cần đứng trong đám người, dù diện mạo bình thường, nhưng cũng là sự tồn tại khiến người ta chú ý.
Lam Yên thấy hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, có hơi ghen, thân thể mềm như bông dựa sát vào hắn, đặt tay ngọc lên ngực hắn, dựa bên tai hắn thì thầm, tựa như u lan, “Anh trai, anh coi trọng em gái kia.”
Lam Yên lớn mật khẽ cắn vành tai Trần Phi Phong, Trần Phi Phong chỉ cảm thấy cả người tê dại, như có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể.
Trần Phi Phong bị sự nhiệt tình của Lam Yên kéo hồn về, thu mắt, cúi đầu nhìn mỹ nhân như yêu tinh trước mặt, ôm chặt lấy eo thon, từ từ sờ xuống, cuối cùng hung hăng nhéo lên cái mông căng tròn vểnh lên.
Hắn cúi người, 'hung tợn' nói, “Về xem anh thu thập em thế nào.”
Lam Yên chớp đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, mị sắc như tơ, “Được nha, em chờ anh đến thu thập.”
Trần Phi Phong bị nữ yêu tinh này trêu chọc đến nóng cả người, nếu không phải hôm nay còn có chuyện quan trọng, nhất định hắn sẽ 'dạy dỗ' nữ yêu tinh này.
“Đi thôi.”
Lam Yên chú ý thấy Bắc Vũ Đường không nhìn qua nơi này một cái thì có hơi kinh ngạc.
Vừa rồi cô ta cố ý làm vậy, muốn dọa em gái nhỏ kia, đáng tiếc, người ta không thèm nhìn lấy một cái.
Vào trong chợ, Bắc Vũ Đường nắm chắc thời gian tìm kiếm nguyên thạch.
Hôm qua cô có thể tìm thoải mái, hôm nay thì không được, lỡ bị Trần Phi Phong tìm thấy trước thì không ổn.
Bắc Vũ Đường vòng đi vòng lại, cuối cùng tìm được một viên nguyên thạch ở góc là ngọc lục bảo cao cấp. Cô vừa tìm được thì phát hiện Trần Phi Phong và người phụ nữ của hắn cũng đi về phía này.
Cô trực tiếp nói với chủ chỗ nguyên thạch, “Tôi muốn mua viên nguyên thạch này.”
Người nọ thấy cô dứt khoát như vậy, dường như rất muốn, khoa tay múa chân thủ thế, “500 nghìn.”
Nguyên cốt truyện, viên này chỉ bán giá 50 nghìn, bởi vì có vết nứt, nhìn cũng xấu, nên bán giá thấp. Giờ người nọ ra giá 500 nghìn là vì nhìn ra Bắc Vũ Đường muốn mua, cố ý tăng giá.
Bắc Vũ Đường hiểu nhưng cũng không dây dưa gì nhiều.
“Được.” Bắc Vũ Đường lấy thẻ ngân hàng ra.
Khi cô lấy thẻ ngân hàng ra, hai người Trần Phi Phong cũng đã đến đây.
Trần Phi Phong nhìn Bắc Vũ Đường một cái, rồi mới chú ý đến viên nguyên thạch cô mua.
Hắn có cảm giác là lạ, khiến hắn nhanh chóng dùng thiên nhãn quan sát.
Trần Phi Phong động lòng, dùng thiên nhãn xem kỹ, vừa nhìn xong, đồng tử co rụt.
“Tôi muốn mua viên nguyên thạch này.” Trần Phi Phong có chút vội vàng nói.
Người đang chuẩn bị quẹt thẻ dừng động tác, kinh ngạc nhìn hắn. Nói thật viên nguyên thạch kia cũng không đẹp, thậm chí còn có vết rạn, xung quanh có nhiều viên tốt hơn nó nhiều, nhưng một viên như vậy lại có hai người cạnh tranh, khiến hắn thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ thịt ngọc bên trong không tệ.
Bắc Vũ Đường nói với nhân viên kia, “Phiền nhanh lên.”
“Từ từ đã. Tôi muốn mua viên này.” Trần Phi Phong mạnh mẽ chen vào.
“Trần Phi Phong, viên nguyên thạch này là của tôi.”
“Bắc tiểu thư, cô nói sai rồi. Cô còn chưa trả tiền, viên này còn chưa thuộc về cô.” Trần Phi Phong mỉm cười nói.
Lam Yên nhìn cũng hiểu là hai người có xích mích.
Lúc trước còn lo Trần Phi Phong sẽ lại thông đồng một yêu tinh nữa, giờ xem ra có thể yên tâm rồi.
Nhân viên công tác kia thấy hai người đối chọi gay gắt còn tưởng là viên nguyên thạch này tốt lắm, giờ nhìn là biết đối phương cố ý gây sự với nhau.
Chuyện như vậy rất thường thấy ở nơi này, thường gặp mấy đối thủ một mất một còn, vì mâu thuẫn của nhau mà liều mạng tăng giá, khiến giá nguyên thạch không ngừng tăng lên. Với tình huống như vậy, các lão đại ở nơi này đều rất vui mừng.
Nhân viên công tác dừng động tác quẹt thẻ lại, nhìn Trần Phi Phong, “Viên nguyên thạch này giá 500 nghìn, anh ra giá bao nhiêu?”
Bắc Vũ Đường nghe vậy là biết hỏng chuyện rồi.
Trần Phi Phong tuy biết viên kia là ngọc tốt, nhưng cũng không muốn tốn nhiều tiền, “550 nghìn.”
Hắn vừa báo giá, Bắc Vũ Đường lập tức tăng thêm, “700 nghìn.”
Viên ngọc này tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn.
“800 nghìn.” Trần Phi Phong bình tĩnh tiếp tục tăng giá.
“900 nghìn.” Bắc Vũ Đường tăng thêm.
Tuy họ ở góc, nhưng mà có những thương nhân ngọc thạch đi qua, thấy tình hình giữa Bắc Vũ Đường và Trần Phi Phong thì đều dừng chân xem náo nhiệt. Một hai người dừng lại, dần có ba bốn người, thậm chí càng có nhiều người vây xem.
Mỗi năm ở nơi này có rất nhiều màn diễn như vậy, mọi người cũng đều thích xem tiết mục này.
“Ô, kia không phải là tiểu tử mới nổi trong quốc nội sao? Hình như tên là Trần Phi Phong thì phải. Sao tiểu tử này lại hăng hái so giá với một cô gái thế nhỉ. Tôi nghe nói họ Trần kia rất có bản lĩnh, viên nguyên thạch cắt ra đều là cao cấp.” Có người nhận ra Trần Phi Phong.
Người bên cạnh nghe vậy, theo bản năng nói, “Chẳng lẽ viên nguyên thạch kia có chỗ nào tốt?”
Mọi người tò mò nhìn viên nguyên thạch bình thường kia, xem bề ngoài thì không giống như là một viên tốt.
Khi đoàn người đều suy đoán viên nguyên thạch tốt ở đâu, có người nhận ra Bắc Vũ Đường.
“Cô gái kia sao nhìn như thiên kim tập đoàn Bắc thị – Bắc Vũ Đường thế nhỉ?”
“Anh nói đúng, chính là cô ấy.”
Nước Thái Miến và nước H liền nhau, thương nhân tới nơi này mua nguyên thạch, có hơn tám phần là đến từ nước H, nên thường xuyên nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới ngọc thạch ở đây, mọi người quen nhau cũng là rất bình thường.
Nói đến Bắc Vũ Đường, mọi người lập tức nhớ đến chuyện xảy ra mấy tháng trước ở thành phố K, có thể nói là oanh động toàn bộ giới ngọc thạch. Phải biết trong xưởng ngọc thạch kia, cùng một ngày cắt ra được Huyết ngọc, Ngọc lục bảo và Đế vương lục.
Xong việc ngay cả ông chủ xưởng đó cũng đau lòng, cảm thấy mình mất tong ngọc cực phẩm.
Chuyện này quá oanh động, người trong giới ngọc thạch rất ít người không biết việc này.
Giờ thân phận của hai người đều bị nhận ra, lại nhìn tình hình trước mắt, lập tức suy đoán được bảy tám phần.
“Ai ui, viên nguyên thạch bị hai người coi trọng, chắc chắn là viên ngọc tốt.” Có người nói, thậm chí đáy mắt có hứng thú, rất muốn chen một chân vào.
Giờ giá đã tăng từ 500 nghìn lên một triệu rưỡi.
Bắc Vũ Đường và Trần Phi Phong đều chú ý đến phản ứng của người xung quanh, với Bắc Vũ Đường, viên ngọc này chỉ cần không rơi vào tay Trần Phi Phong là được, cô thì không sao hết.
Đối với Trần Phi Phong, hắn không muốn vứt bỏ viên ngọc cao cấp này.
Trần Phi Phong chờ mong Bắc Vũ Đường nói cái gì đó, hắn sẽ đáp lại được, để mọi người lầm tưởng họ tranh chấp viên nguyên thạch này chỉ là do mâu thuẫn cá nhân thôi, không phải vì viên nguyên thạch này tốt.
Nhưng mà, hắn thất sách rồi.
Bắc Vũ Đường chẳng nói gì hết, khiến hắn không thể giải thích.
Quả nhiên, có người không kiềm chế được.
“Tôi ra giá 1,7 triệu.” Một ông chủ ngọc thạch ở Mân Trung.
Bắc Vũ Đường quyết đoán tăng tiếp, “2 triệu.”
Trần Phi Phong cũng tăng giá theo, “2,1 triệu.”
Lại có người tăng giá, “2,2 triệu.”
Trần Phi Phong tăng giá tiếp, “2,3 triệu.”
“2,4 triệu.” Vị thương nhân Mân Trung tăng giá tiếp.
Bắc Vũ Đường lại không tăng giá, để những người khác cạnh tranh với Trần Phi Phong. Trần Phi Phong thấy Bắc Vũ Đường rút lui, trong lòng vui vẻ, muốn dùng giá cao nhất đẩy lui tất cả đối thủ cạnh tranh.
“4 triệu.” Trần Phi Phong trực tiếp hô.
Giá này không thể nói không cao, phải biết viên nguyên thạch kia chỉ to như một cái ghế, bề ngoài không tốt, lại không phải cược nửa, giá này đã là giá trên trời.
Mấy thương nhân bị giá này dọa sợ, không tăng thêm nữa.
Khi Trần Phi Phong nghĩ mình có thể lấy được viên này, Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm hô tiếp, “5 triệu.”
Người xung quanh nghe vậy thì đều hít hà.
Một lần tăng thêm một triệu, đúng là tàn nhẫn!
Người thích cược như họ đều ôm tâm lý mua ít được nhiều. Nhưng mà viên nguyên thạch nho nhỏ trước mặt kia, dù có cắt ra được ngọc cao cấp, chế tạo ra đồ vật cũng bán được ngang giá này mà thôi.
Giờ mà còn tăng giá tiếp, chính là lỗ vốn rồi.
Sắc mặt Trần Phi Phong khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, dường như cô đã làm một chuyện tội ác tài trời.
Bắc Vũ Đường làm lơ sắc mặt của hắn, “Trần tổng, anh còn muốn tăng không?”
Trần Phi Phong âm thầm cắn răng, “5,5 triệu.”
“6 triệu.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Người xung quanh nghe giá này, đều nhìn hai người như nhìn kẻ điên.
Đáng chết, con khốn này tranh với mình!
Trần Phi Phong cũng không yếu thế, “6,5 triệu.”
“7 triệu.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh báo giá.
“8 triệu.” Trần Phi Phong nghiến răng nghiến lợi.
Nghe giá này, người xung quanh cũng phản ứng lại, hẳn là sẽ không ai sẽ cạnh tranh với họ.
Một khi đã vậy, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không thể để họ nghĩ viên nguyên thạch này là đồ cực phẩm.
“8,1 triệu.” Bắc Vũ Đường báo giá xong, “Dù anh trả thế nào, tôi cũng thêm 100 nghìn.”
Lời này vừa ra, mọi người ồ lên.
“Bắc tiểu thư đúng là khí phách.” Có người tán thưởng.
Bọn họ coi như nhìn ra, hai người đang đánh nhau.
Bắc Vũ Đường mỉm cười giải thích, “Tôi không dám nhận hai từ khí phách. Tôi chỉ cảm thấy người nào đó quá vô sỉ. Viên ngọc này rõ ràng là tôi nhìn trúng, đã đưa thẻ cho chủ quán rồi, không ngờ người nào đó nhìn thấy vậy lại làm khó dễ, cục tức này không xả ra, sợ rằng cả đời này cũng không tiêu tan được.”
Mọi người nghe cô giải thích, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Thật ra có một luật bất thành văn ở đây, ai nhìn trúng trước, người khác đều sẽ không đoạt, trừ khi muốn xé xác nhau ra thôi. Chuyện đắc tội người ta như vậy, chỉ có quan hệ đối địch mới làm như thế.
Trần Phi Phong cười lạnh, nếu cô đã khí phách như thế, vậy thì hắn sẽ để cô phải hộc một ngụm máu lớn.
Trần Phi Phong lại lần nữa dùng thiên nhãn nhìn qua, xác định là ngọc lục bảo, căn cứ độ lớn để xác định lợi nhuận sau khi tạo thành sản phẩm, đưa ra một con số.
“200 triệu.” Trần Phi Phong báo ra giá, đưa một ánh mắt khiêu khích qua, “Bắc tiểu thư muốn ra giá 200 triệu 100 nghìn sao?”
Bắc Vũ Đường hiểu mục đích của hắn, những người khác cũng hiểu mục đích của hắn.
“Ấy, Trần Phi Phong này muốn chỉnh chết Bắc Vũ Đường sao!”
“Chậc chậc, 200 triệu, dù là có cắt được ngọc lục bảo cũng là lỗ rồi.”
“Không biết Bắc tiểu thư có thể tăng được tiếp hay không?”
“Vừa rồi không phải cô ấy nói, dù Trần Phi Phong ra giá bao nhiêu cũng tăng 100 nghìn sao.”
…...
Mọi người đều nhìn xem Bắc Vũ Đường sẽ làm thế nào.
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang, mỉm cười nói, “Tôi nhớ ra giá thì cần đủ tiền mặt để trả, nếu báo giá mà không có năng lực trả, vậy thì không tính. Giờ Trần tiên sinh ra giá 200 triệu, vậy để mọi người xem anh có đủ tiền không, cũng có đủ tư cách đấu giá không.”
“Đương nhiên, vì tỏ vẻ tôi đủ khả năng chi trả, tôi cũng sẽ thử.” Nói rồi, Bắc Vũ Đường lấy một tấm thẻ bạch kim trong túi xách ra.
Không có tiền là tình trạng hiện tại của Trần Phi Phong, đơn giản là vì hắn đã dùng toàn bộ tiền mua nguyên thạch rồi, nhưng những nguyên thạch đó đều nằm trong không gian, nên hiện tại toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn đều nằm trong không gian.
Sắc mặt Trần Phi Phong trở nên rất khó coi.
Giờ hắn chỉ mang đến 30 triệu, mà 30 triệu này là số vốn lưu động cuối cùng của công ty, dùng để mua ngọc cao cấp để công ty có thể tiếp tục hoạt động.
“Trần tổng, mời đi.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Trần Phi Phong bình tĩnh lại, cảm thấy dường như khi đối mặt với người này, mình sẽ không kiềm chế được tính tình. Hắn cũng không biết vì sao, đáy lòng rất phản cảm người này, luôn có xúc động muốn dẫm cô xuống dưới chân.
“Tôi rời khỏi cuộc đấu giá.” Trần Phi Phong lạnh mặt nói.
Trần Phi Phong tuy từ bỏ, nhưng lại nghẹn một bụng lửa giận, “Tôi thật ra không biết Bắc tiểu thư lại hiểu ngọc thạch như thế. Viên ngọc này không tệ, nếu tôi không lầm, tám chín phần sẽ ra ngọc lục bảo. Nếu có đủ tiền, nhất định tôi sẽ lấy viên này.”
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, thầm cười lạnh. .
Ngôn Tình SắcĐúng là đồ dù chết cũng không muốn người khác sống tốt.
Không ít người nghe vậy đều nhìn chằm chằm viên ngọc kia. Họ biết bản lĩnh của Trần Phi Phong. Nếu hắn đã nói thế, vậy tất nhiên sẽ có xác suất cắt được ngọc lục bảo.
Đương nhiên, có càng nhiều người nghĩ Bắc Vũ Đường làm vậy là để hố Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không để hắn như ý, “Thưa mọi người, nếu ai cảm thấy viên ngọc này tốt như lời Trần tổng nói, vậy có thể đấu giá với tôi. Chỉ cần ra giá 8,2 triệu, để tôi rời khỏi đấu giá. Đương nhiên, trừ người nào đó ra.”
Mọi người thấy cô nói thế, vừa có tâm tư lập tức từ bỏ. Lỡ trong đó không phải ngọc lục bảo mà chỉ là ngọc cao cấp thì không có lời.
Không có người cạnh tranh, cuối cùng Bắc Vũ Đường mua viên ngọc lục bảo kia với giá 8,1 triệu.
Khi Bắc Vũ Đường cầm lấy viên ngọc kia, cô cảm nhận được năng lượng dao động.
Lần trước cô cũng cảm nhận được như vậy.
Bắc Vũ Đường động lòng, đặt tay lên viên ngọc khác, dùng Hàn Băng Chưởng rót vào ngọc thạch, sau đó cảm nhận được dao động năng lượng từ ngọc thạch truyền ra. Dao động này có mạnh có yếu, có cái còn không thấy gì.
Cuối cùng Bắc Vũ Đường đưa ra được một kết luận, dao động mạnh yếu có nghĩa là phẩm chất của thịt ngọc bên trong cao hay thấp. Dao động càng lớn, phẩm chất càng cao.
Như vậy, cô có thể ganh đua cao thấp với Trần Phi Phong rồi.
Sau đó, Bắc Vũ Đường và Trần Phi Phong xem như liều mạng với nhau, chỉ cần là ngọc Trần Phi Phong nhìn trúng, Bắc Vũ Đường đều chặn ngang tăng giá, dù là mua hay không, cô cũng cạnh tranh tăng giá với hắn.
Trần Phi Phong còn muốn đặt bẫy để Bắc Vũ Đường mua phế liệu, đáng tiếc chiêu này vô dụng với Bắc Vũ Đường.
Bản lĩnh của cô khiến Trần Phi Phong kiêng kị, thầm hoài nghi có phải cô cũng có đôi mắt thấu thị như mình hay không, bằng không sao lại biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
30 triệu của Trần Phi Phong vốn có thể mua được nhiều nguyên thạch tốt, nhưng bị Bắc Vũ Đường phá đám, chỉ mua không đạt đến một phần ba kỳ vọng ban đầu, điều này khiến Trần Phi Phong thầm hộc máu, càng hận Bắc Vũ Đường đến tận xương.
Đáy mắt Trần Phi Phong xẹt qua nét âm lãnh.
Nếu cô đã không biết điều như vậy, không cho cô một bài học, hắn khó tiêu được nỗi hận trong lòng.