Khi Bắc Vũ Đường có lại ý thức, nàng cảm giác có gì đó đang rơi trên mặt mình. Nàng mở mắt ra thì thấy Tiểu Mặc Nhi đang không ngừng khóc, rơi lộp bộp trên mặt nàng.
Tiểu Mặc Nhi thấy Bắc Vũ Đường tỉnh lại, đôi mắt trợn tròn, tràn đầy vui sướng. Bé nhào lên người nàng, khóc lớn, nghẹn ngào, “Nương, con tưởng... Con tưởng nương không tỉnh lại được nữa.”
Bắc Vũ Đường cảm giác cơ thể rất yếu, vươn tay ôm lấy Tiểu Mặc Nhi, yết hầu lâu không dùng nên khô khốc khó chịu, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Tiểu Tử Mặc nghe rõ, tụt xuống, chạy đến bên bàn bưng một ly trà qua.
Uống một ly trà nhuận cổ họng, Bắc Vũ Đường cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nàng ngồi dậy, vươn tay lau sạch nước mắt lấm lem trên mặt Tiểu Mặc Nhi, “Lần này có phải nương doạ con rồi không?”
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
Đây là lần đầu tiên mẫu thân ngủ lâu đến vậy, lâu đến mức khiến bé sợ hãi, bé rất sợ mẫu thân sẽ ngủ không dậy nữa, không bao giờ còn cần bé nữa.
Mới đầu bé không lo lắng, nhưng qua ngày thứ bảy, ngày thứ tám, mẫu thân còn không tỉnh lại, điều này khiến Tiểu Mặc Nhi rất lo lắng, bé không ngừng tự nhủ, mẫu thân sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ không sao đâu.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ mười, bé càng lúc càng sợ hãi.
Tiểu Mặc Nhi nhớ nương từng nói, mẫu thân ngủ nhiều nhất là mười lăm ngày, sau mười lăm ngày nhất định sẽ tỉnh lại.
Mỗi ngày bé đều đếm ngón tay, thời gian càng gần mười lăm ngày, bé càng lúc càng sợ hãi. Đến ngày thứ mười lăm, không thấy nương tỉnh lại, bé không thể khống chế được sự sợ hãi nữa, ghé đầu giường nàng mà khóc.
“Là nương không tốt, khiến Tiểu Mặc Nhi lo lắng. Nương đảm bảo lần sau sẽ không như vậy nữa.” Bắc Vũ Đường nhìn đôi mắt đỏ hồng của Tiểu Mặc Nhi, lòng tràn đầy áy náy.
Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn nói, “Nương đừng tự trách, chỉ cần nương tỉnh lại, Mặc Nhi đã rất thoả mãn rồi.”
Thời gian này bé không ngủ ngon, cả ngày lo sợ nương không dậy được, gầy một vòng rồi.
Bắc Vũ Đường sờ mặt nhỏ của bé, cảm thấy bé gầy đi nhiều, có thể thấy bé đã sợ đến mức nào.
Bắc Vũ Đường cảm thấy tự trách và áy náy không nói nên lời.
Tiểu Mặc Nhi nhớ nương đã nhiều ngày không ăn cơm, “Nương, nương có đói không? Mặc Nhi đi nấu cơm cho nương.”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Giờ thân thể này rất yếu, cả người vô lực, muốn tự nấu cơm thì đúng là có hơi cố sức.
Tiểu Mặc Nhi xoay người ra ngoài, nhanh chóng bưng bát cháo nóng và hai đĩa đồ ăn vào phòng.
Bé cẩn thận đặt cháo trước mặt Bắc Vũ Đường, “Nương, con bón cho nương.”
Bắc Vũ Đường cười nói, “Không cần. Nương tự ăn.”
Tiểu Mặc Nhi ngồi bên nhìn nàng, Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt nhỏ gầy ốm của bé, hẳn bé đã nhiều ngày ăn không ngon, ngủ không yên.
“Mặc Nhi, con múc thêm một bát cháo nữa.”
Tiểu Mặc Nhi nghĩ nàng muốn ăn thêm, lập tức vào bếp bưng thêm một bát nữa vào.
Bé đang định đặt xuống, thì nghe Bắc Vũ Đường nói, “Ăn cùng nương nhé?”
Tiểu Mặc Nhi ngửi mùi cháo thơm ngào ngạt, cảm thấy cũng có hơi đói, gật đầu đồng ý.
Hai mẹ con ăn hai bát cháo vào hai đĩa đồ ăn.
Bắc Vũ Đường ăn xong, cảm thấy cả người thoải mái, sức lực cũng khôi phục. Ăn xong, nàng không ngủ tiếp, bước xuống giường, đưa Tiểu Tử Mặc đi tản bộ trong đình.
Hai người ngồi ngoài đình ngắm sao.
“Nương, con muốn nghe chuyện xưa.” Giọng nói mềm mại của Tiểu Mặc Nhi nhỏ nhẹ vang lên.
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mặc Nhi yêu cầu nàng, Bắc Vũ Đường biết lần này doạ bé, hẳn giờ bé vẫn còn lo lắng.
“Chúng ta tiếp tục kể chuyện Phong Thần Diễn Nghĩa lần trước chưa kể xong nhé.”
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
Bắc Vũ Đường nhớ đoạn đang kể, rồi kể tiếp cho bé.
“Nói...”
Ban đêm yên tĩnh, trong đình viện nho nhỏ, hai chiếc ghế dựa sát nhau, âm thanh thanh thuý từ đình viện truyền ra.
Tiểu Mặc Nhi nghe giọng mẫu thân, trái tim luôn hoảng loạn dần ổn định lại.
Nương về rồi, thật tốt!
Tiểu Mặc Nhi nhắm mắt dựa đầu vào vai Bắc Vũ Đường, cảm nhận được độ ấm và hơi thở của mẫu thân, cả người ấm áp hẳn. Mấy ngày không ngủ không nghỉ, lo lắng hãi hùng, cuối cùng bé cũng hoàn toàn thả lỏng.
Buồn ngủ như thuỷ triều ập đến, đôi mắt xinh đẹp của bé nặng dần.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng hít thở đều đặn của bé con bên người, nghiêng đầu nhìn, bé đã ngủ vù vù.
Nàng ôn nhu nhìn bé, trời đêm gió mát, nàng nhẹ nhàng bế bé về phòng, đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng lại cho bé.
Ngủ một giấc dài nên Bắc Vũ Đường không buồn ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến chàng.
Không biết sau khi nàng rời đi, chàng ấy sẽ thế nào.
Nàng lo lắng, lại không thể biết được tất cả về chàng.
Không biết thế giới nhiệm vụ sau còn có thể gặp chàng không.
Cùng lúc đó, ở một lâu đài cổ toạ lạc trông Thiên Sơn cách xa đó ngàn vạn dặm, một người đàn ông trung niên dẫn theo một y giả bạch y bay bay đi về phía cấm địa.
Họ đến trước sân thì vừa lúc nghe được tiếng các hộ vệ.
“Tham kiến thiếu chủ.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, vội vàng chạy đến thì thấy Phong Ly Ngân ra khỏi phòng.
“Thiếu chủ.” Người đàn ông trung niên tiến lên.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua người đàn ông bạch y bên người người đàn ông, người này diện mạo thanh tú, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Người đàn ông trung niên giới thiệu, “Thiếu chủ, vị này chính là đệ tử đắc ý của thần y – Tiết Thiên.”
Tiết thần y ra ngoài, đành tìm đệ tử của ông chữa bệnh cho thiếu chủ.
Lần này thiếu chủ ngủ rát lâu, hiển nhiên là bệnh chuyển biến xấu.
Phong Ly Ngân xua tay, ý bảo họ lui ra.
Quản gia trung niên lại nhíu mày, “Thiếu chủ, vẫn nên để Tiết tiểu thần y khám cho ngài.” Tuy Tiết Thiên không phải thần y, nhưng y thuật là chân truyền của thần y.
“Không cần.” Phong Ly Ngân hiểu rõ cơ thể mình, quái bệnh bẩm sinh này trừ ngủ say mấy ngày ra thì không có đau đớn gì khác. Tựa như lần này, ngủ hơi lâu, nhưng thân thể lại không thay đổi gì.
Quản gia còn muốn khuyên bảo, Tiết Thiên đã bình tĩnh nói, “Quan sát sắc mặt của thiếu chủ, không giống người có bệnh hiểm nghèo. Nếu Phong thiếu chủ không muốn, quản gia cũng đừng miễn cưỡng.”
Quản gia thấy hai người đều nói thế, cũng không kiên trì nữa.
“Tiết tiểu thần y, mời đi bên này.”
Quản sự dẫn theo Tiết Thiên rời đi.
Sau khi hai người đi, Phong Ly Ngân tiến vào thư phòng, mở giấy Tuyên Thành, cầm bút bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành. Lần này vẽ sườn mặt của một nữ tử, sườn mặt mơ hồ, nhưng có thể nhận ra đây là một mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt nàng, cực kỳ sinh động.
Phong Ly Ngân treo bức hoạ cạnh bức hoạ bóng dáng, ánh mắt nhìn qua hai bức hoạ.
Y biết, hai người này là một.
Trong lòng y có cảm giác, mỗi lần ngủ say đều có liên quan đến nữ tử thần bí kia, đơn giản là vì lần ngủ say dài này vậy mà lại khiến y nhớ được mơ hồ sườn mặt của nàng.
Y nhẹ nhàng vuốt bức hoạ, lẩm bẩm, “Sẽ tìm được ngươi nhanh thôi.”
- Trấn Bạch Vân-
Trời mới tờ mờ sáng, Tiểu Mặc Nhi ngồi bật dậy, hoang mang xuống giường, đi về phía phòng bên cạnh. Đẩy cửa ra, trong phòng không thấy bóng dáng mẫu thân, bé nhanh chóng chạy về phòng bếp.
Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Mặc Nhi đột nhiên xuất hiện, hơi ngẩn người, thấy bé chỉ mặc áo đơn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng, thấy mình thì lo lắng và sợ hãi đều biến mất.
Tiểu Mặc Nhi thấy mẫu thân đứng trước mắt mình, ký ức hôm qua hiện lên, bé hiểu đây không phải ảo giác nên am tâm hơn nhiều.
“Mau mặc xiêm y vào.” Bắc Vũ Đường nói.
Tiểu Mặc Nhi vui vẻ đáp, “Vâng ạ.”
Bắc Vũ Đường nhìn bé rời đi, khoé môi không tự giác cong lên một nụ cười nhẹ.
Aizz, xem ra bé bị doạ ghê lắm.
Ăn cơm sáng xong, Bắc Vũ Đường bảo Tiểu Mặc Nhi, ngày mai hai người sẽ rời khỏi trấn Bạch Vân.
Hôm nay chuẩn bị lương khô và đóng gói hành lý.
Vì lên đường, Bắc Vũ Đường lại lên trấn tìm một xa phu đánh xe cho hai người. Thật ra, Bắc Vũ Đường muốn mua một nô bộc, như vậy sẽ khỏi phiền toái, nhưng nghĩ đến tình huống đặc biệt của mình, thực sự không tiện để người ngoài ở trong nhà.
Tiểu Mặc Nhi còn quá nhỏ, lỡ có chuyện gì, hai mẹ con xong rồi.
Bắc Vũ Đường trước khi đi còn đến chào Vương bá cho thuê nhà một tiếng, lại chào Hứa đại nương cách vách một tiếng, còn dọn hết gia cụ trước mua giờ không thể mang theo tặng cho Hứa đại nương.
Hứa đại nương có chút không nỡ, nhưng biết nàng có việc, dặn dò mấy câu, bảo họ trên đường cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, xa phu đánh xe đã đến.
Hành lý đã sớm dọn xong, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc lên xe, Trương xa phu đánh xe ngựa rời khỏi trấn Bạch Vân.
Tiểu Mặc Nhi xốc màn xe, nhìn trấn Bạch Vân dần biến mất trong màn sương sớm dày đặc.
Trương xa phu là một người trầm mặc ít nói, rất ít khi nói chuyện với họ. Trừ chào hỏi mấy câu lúc đầu, người này còn lại đều im lặng không lên tiếng.
Bởi vì dậy sớm, Bắc Vũ Đường bảo Tiểu Mặc Nhi ngủ thêm một lát.
Nàng khoanh chân bắt đầu đả toạ.
Trên đường đi, Tiểu Mặc Nhi tỉnh lại, thấy nương đang đả toạ nên cũng không quấy rầy, cầm một quyển sách lên đọc. Những sách này đều là những sách mẫu thân chọn cho bé đọc.
Tiểu Mặc Nhi xem tập trung, Bắc Vũ Đường nhập định đả toạ, trong xe yên lặng vô cùng.
Mãi đến khi xe ngựa rung mạnh, Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường cùng ngẩng đầu lên, sau đó, một bóng người lặng yên tiến vào xe ngựa. Người tới duỗi tay đánh về phía Tiểu Mặc Nhi đang ngồi.
Tiểu Mặc Nhi phản ứng rất nhanh, nhưng bé có nhanh cũng không nhanh bằng người tới.
Đồng thời, Bắc Vũ Đường cũng công kích người kia.
Người nọ một tay đối kháng Bắc Vũ Đường, một tay bắt lấy Tiểu Tử Mặc.
Thấy Tiểu Tử Mặc bị người nọ khống chế, Bắc Vũ Đường không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Động tĩnh trong xe ngựa khiến Trương xa phu chú ý, “Mộc phu nhân, có cần dừng xe không?”
Nếu người tới lặng yên tiến vào, nhất định là không muốn người khác chú ý.
“Không cần, tiếp tục lên đường.”
“Được.” Trương xa phu không hỏi lại, tiếp tục đánh xe lên đường.
Giờ Bắc Vũ Đường mới có thời gian nhìn người tới, khi nhìn thấy cái mặt nạ quen thuộc kia, nàng hơi kinh nghi.
Đây không phải là Đệ nhất sát thủ giang hồ – Ám Dạ à?
Từ lần trước từ biệt, không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Duyên phận này đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc nhận ra Ám Dạ, Ám Dạ cũng nhận ra mẹ con hai người. Nếu không phải người lựa chọn lên cái xe ngựa này là hắn, hắn cũng muốn nghi ngờ có phải hai mẹ con đã sớm biết hắn ở đây nên cố ý chờ mình hay không.
“Là ngươi?” Bắc Vũ Đường một bộ kinh ngạc nhìn hắn.
Ám Dạ nhận ra hai người Bắc Vũ Đường, buông Tiểu Tử Mặc ra.
Bắc Vũ Đường kéo Tiểu Tử Mặc kiểm tra hết một lượt, xác định bé không sao, mới có công phu đối ứng với Ám Dạ.
Giống như lần trước, hai người ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người y, mùi máu đang nồng dần, hiển nhiên là máu chảy càng lúc càng nhiều.
Ám Dạ nhìn hai mẹ con một cái, kéo cái giọng khàn khàn nói, “Tạm mượn xe ngựa hai người nghỉ ngơi chốc lát, chút nữa sẽ rời đi.”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Đối với đám đàn ông của Cố Phiên Nhiên, Bắc Vũ Đường chán ghét từ đáy lòng, nhưng nàng cũng vui lòng để hắn nợ nhân tình.
Bắc Vũ Đường muốn đào hắn đi, nhưng không ân cần lấy lòng hắn.
Đối với sát thủ như Ám Dạ, lòng phòng bị của họ rất cao, cố tình tiếp cận lấy lòng, không những không thu hoạch được gì, mà còn khiến đối phương cảnh giác, mất nhiều hơn được.
Tiểu Mặc Nhi ngồi bên cạnh Bắc Vũ Đường, tò mò đánh giá hắn, “Đại ca ca, thuốc cầm máu lần trước nương đưa cho huynh dùng tốt lắm đúng không?”
Ám Dạ nghe bé chắc chắn như vậy, trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy đôi mắt sáng ngời trong suốt của bé, không tự giác dỡ phòng ngự, “Ừ.”
Tiểu Mặc Nhi nghe đáp án khẳng định, khuôn mặt mềm mại mang theo tự hào, “Thuốc nương phối rất tốt, đệ không lừa huynh nha!”
Ám Dạ lặng yên không lên tiếng.
Tiểu Mặc Nhi thấy sắc mặt hắn tái nhợt, “Đại ca ca, có phải huynh lại bị thương không?”
Bọn họ biết phối thuốc, hiểu y thuật, nhưng hắn cũng không tin bọn họ, nên không định để Bắc Vũ Đường trị liệu cho mình.
Tiểu Mặc Nhi lấy một cái bình sứ trong bọc hành lý ra, “Đây là thuốc cầm máu.”
Lần này Ám Dạ không từ chối, cầm bình thuốc trong tay Tiểu Mặc Nhi qua, mở nắp bình ngửi, giống lần trước.
Bắc Vũ Đường xoay người, kéo Tiểu Mặc Nhi cùng quay đầu.
Ám Dạ còn không nói, thấy động tác của hai mẹ con, không khỏi nhìn Bắc Vũ Đường thêm vài lần. Không biết có phải ảo giác của hắn không, nữ tử này hình như xinh đẹp hơn lần trước, làn da trắng hơn, dáng người cũng mơ hồ thay đổi.
Ám Dạ ý thức được ánh mắt mình nhìn nàng hơi lâu, lập tức quay đầu, cởi xiêm y, xử lý miệng vết thương trên người. Thuốc bột rắc lên, hiệu quả rất nhanh.
Không thể không nói thuốc cầm máu nàng phối còn tốt hơn thuốc cầm máu của Thần Y Cốc ba phần.
Không biết y thuật của nữ tử này có địch nổi người của Thần Y Cốc không.
Ám Dạ xử lý xong miệng vết thương, “Xong rồi.”
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi quay đầu lại, Bắc Vũ Đường không có ý nói chuyện với hắn, cầm một quyển sách, “Mặc Nhi, có chỗ nào không hiểu không?”
Tiểu Mặc Nhi nghe mẫu thân hỏi chuyện, sự chú ý lập tức dời từ Ám Dạ lên quyển sách.
“Có ạ. Nương, con không hiểu lời này nghĩa là gì.”
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, bắt đầu giảng giải cho bé.
“Tử viết: Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ; đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách. Những lời này có nghĩa là người cai trị đất nước dùng hình pháp ước thúc bá tánh, như vậy bá tánh tuy có thể tránh được sai phạm, nhưng lại mất lòng tự trọng; nếu dùng đức độ và lễ nghĩa lãnh đạo bá tánh, vậy bá tánh sẽ thấy xấu hổ rồi tự cảm hoá.”
Giọng nàng rất nhẹ, rất mềm mại, ôn nhu khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân tháng tư, cả người ấm áp. Ám Dạ đang điều tức không tự giác bị tiếng nàng hấp dẫn, không biết khi nào đã nhìn về phía nàng.
“Con cảm thấy làm vậy có đúng không?” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Mặc Nhi hơi trầm ngâm rồi gật đầu, nhưng thấy biểu cảm của nương có vẻ như không đồng tình, không khỏi hỏi: “Nương, những lời này không đúng ạ?”
Ám Dạ nghe vậy, không khỏi tò mò nhìn nàng, xem nàng định giải thích thế nào.
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, “Đều nói nhân chi sơ tính bảo thiện, trẻ mới sinh như một tờ giấy trắng, mà hoàn cảnh sinh hoạt sẽ vẽ nên màu sắc trên tờ giấy đó. Có người thành kẻ ác, có người thành người tốt. Nếu như câu vừa rồi, những tờ giấy đã bị nhuộm đen, muốn dùng đạo đức lễ nghĩa ước thúc họ, khiến họ thay đổi hoàn toàn, có lẽ sẽ thành công, nhưng có càng nhiều những kẻ ngoan cố không thay đổi được.”
“Những lời này, đối với nương, chuyện trên đời không có tuyệt đối. Không phải kẻ ác ai cũng có thể hối cải thay đổi, nhưng cũng không phủ nhận họ sẽ thay đổi.”
Mặc Nhi nghe mà mờ mịt, nhưng cũng nhanh hiểu ý nương.
Câu vừa rồi nhấn mạnh 'Nhân đức', muốn hoàn toàn dựa vào 'Nhân đức' để thống trị thiên hạ, quản chế bá tánh, như vậy có chút bất công. Như lời mẫu thân, chuyện trên đời không có tuyệt đối, không phải tất cả mọi người đều có thể biến từ đen thành trắng.
Ám Dạ không nói gì, khi hắn nghe Bắc Vũ Đường nói, kẻ ác không phải ai cũng có thể hối cải thay đổi, lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng lời kế tiếp lại khiến hắn lập tức thoải mái hơn.
Hắn chính là một người sống trong bóng tối, trong thế giới của hắn chỉ có bóng tối.
Hắn hiểu rõ, người như hắn, muốn dùng 'nhân đức' để ước thúc, sẽ chỉ khịt mũi coi thường mà thôi.
Còn một phần nhỏ người như Bắc Vũ Đường nói, từ góc độ của hắn mà nói, tuyệt đối không thuộc về bóng tối.
Tiểu Mặc Nhi lại hỏi rất nhiều vấn đề, Bắc Vũ Đường kiên nhẫn giảng giải từng cái một.
Ám Dạ thu hồi suy nghĩ, khoanh chân đả toạ, điều chỉnh hơi thở.
Đến trưa, xe ngựa dừng lại. Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi xuống xe, Ám Dạ thì ở lại trên xe.
“Trương thúc, đây là bánh nhân thịt nương con làm, thúc nếm thử đi, ăn ngon lắm.” Tiểu Mặc Nhi cầm hai cái bánh nhân thịt đưa cho Trương xa phu.
Trương xa phu cười nhận lấy, dưới ánh mắt thúc giục của Tiểu Mặc Nhi, nếm một miếng.
Ăn một miếng, đôi mắt Trương xa phu sáng ngời, “Ăn ngon lắm. Bánh nhân thịt này thật tuyệt, lần đầu tiên ta ăn món bánh nhân thịt ngon như vậy đấy.”
Ám Dạ ngồi mình trên xe ngựa tất nhiên nghe được âm thanh bên ngoài, lúc này, bụng hắn đã thì thầm rung động.
Bắc Vũ Đường lấy một túi nước và ba cái bánh nhân thịt trong túi ra, đi đến trước xe, xốc màn xe lên, ném đồ vào trong xe.
Bắc Vũ Đường không nói gì, Ám Dạ cũng không nói gì, chỉ nhìn thoág qua mấy thứ kia.
Bắc Vũ Đường buông đồ xong thì rời đi.
Ám Dạ nhìn đồ ăn, tuỳ tay cầm một cái bánh nhân thịt để bên miệng cắn, đôi mắt u trầm hiện lên tia sáng lạ, vị của bánh này đúng như lời Trương xa phu, rất ngon.
Lúc cầm bánh thì không ngửi thấy mùi gì, nhưng ăn vào miệng lại cảm nhận được mùi bánh, thịt tươi ngon, mặt bánh mềm, ăn rất ngon.
Một cái bánh nhân thịt bị hắn xử lý trong hai ba miếng, hắn cầm lấy cái thứ hai, càng ăn càng ngon.
Ba cái bánh nhanh chóng bị ăn hết, Ám Dạ lại có chút chưa đã thèm.
Bất tri bất giác, Ám Dạ đã có chút chú ý không nên có với nữ tử kia. Một người biết y thuật, trù nghệ tốt rất hiếm có, càng hiếm có hơn chính là học thức của nàng.
Nghỉ ngơi xong, xe tiếp tục lăn bánh.
Mục tiếp kế tiếp của Bắc Vũ Đường là phủ Lâm Châu, nơi đó là một trong mấy châu phủ lớn của Vương triều Đại Chu, là một thành thị rộng lớn. Từ trấn Bạch Vân đến phủ Lâm Châu cần mười hai ngày đi xe là ít nhất.
Bắc Vũ Đường lần này không vội làm nhiệm vụ, nàng định chuẩn bị tốt chỗ ở cho hai mẹ con trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT