Mấy vũ cơ nghe nàng nói vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng, dần nín khóc.
Đám người A Thải nghe vậy thì ngậm miệng, không nói thêm câu gì nữa.
Lời nàng nói, có người nghe lọt, có người chẳng để bụng. Dù là thế nào, sống ở hiện tại mới là thật.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, nội công tâm pháp của Bắc Vũ Đường vẫn chưa đột phá được lên tầng hai.
Thời khắc vận mệnh mà các vũ cơ đều chờ đợi cuối cùng cũng tới.
Trên mặt mỗi người không có tươi cười, một đám đều sầu khổ.
Khi Linh cô nương đến thì thấy các nàng như vậy, mày nhăn chặt, không vui nói: “Thu lại khuôn mặt đau thương của các ngươi lại. Chút nữa nếu ai dám lộ biểu cảm như vậy trước mặt đại nhân thì trực tiếp đánh chết. Giờ tất cả lộ ra khuôn mặt cười đẹp nhất cho ta, ai dám bằng mặt không bằng lòng, đánh chết.”
Lời uy hiếp của Linh cô nương khiến các vũ cơ run người, đều vội lộ ra nụ cười.
Mọi người trang điểm xong, đi theo Linh cô nương đến tiền viện. Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường đến tiền viện, đại đa số các vũ cơ khác cũng vậy.
Nếu là lúc trước, mọi người nhất định sẽ vô cùng hứng khởi. Giờ một đám đều khẩn trương, vô cùng sợ hãi.
Mọi người đứng thành hàng ở ngoài sảnh, lẳng lặng chờ đợi chủ nhân xuất hiện.
Nửa canh giờ sau, Đại tổng quản chậm rãi đi ra, để các vũ cơ lần lượt đi qua trước mặt hắn, nếu bị hắn coi trọng thì đều ở lại, còn không thì loại ra ngoài.
Sắc mặt các vũ cơ bị giữ lại trắng bệch, mà những vũ cơ bị loại ra ngoài thì giống như trúng thưởng, vui vẻ quay lại chỗ mình.
Bắc Vũ Đường là người bị giữ lại.
Đại tổng quản chọn ra tất cả mười tám vũ cơ, mười tám người các nàng bị đưa đến sảnh ngoài. Vị trí chủ thượng đã có một người ngồi chờ sẵn, người nọ bụng phệ, mặt béo chất đầy nét tươi cười, chỉ có đôi mắt là cực kỳ sắc bén.
Đại tổng quản cung kính bẩm báo với vị chủ nhân ngồi trên ghế, “Chủ tử, tổng cộng chọn ra mười tám người, ngài xem nên chọn bốn người nào đưa vào cung ạ?”
Vương Đào Chi vẫy vẫy tay, tổng quản hiểu rõ, ra lệnh cho mười tám người các nàng đứng theo tổ bốn người trước mặt đại nhân để đại nhân lựa chọn.
Bắc Vũ Đường xếp hạng cuối cùng, những người trước dường như không làm vị đại nhân kia hài lòng, hơn mười người rồi mới chọn được hai người, điều này khiến những vũ cơ xếp sau tim đập như sấm nổ.
Đến lượt Bắc Vũ Đường đi lên, bốn người cùng ngẩng đầu.
Vương Đào Chi nháy mắt đã bị dung nhan tuyệt sắc của Bắc Vũ Đường hấp dẫn.
“Đẹp, thật đẹp.” Vương Đào Chi si mê nhìn nàng.
Vương Đào Chi hận không thể chiếm mỹ nhân này cho riêng mình, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, hắn không có can đảm âm thầm nuốt lại mỹ nhân này. Nếu Vương thượng biết chuyện lúc hắn chọn mỹ nhân mà trộm giấu mỹ nhân tuyệt sắc đi, vậy thì tính mạng của cả nhà hắn khó mà giữ nổi.
Thế lực của Ám Long vệ rất lớn, không có bí mật nào trốn được đôi mắt và đôi tai họ.
Hắn không dám mạo hiểm, vì một nữ nhân mà hại chính bản thân mình.
Vương Đào Chi nhìn Bắc Vũ Đường, tiếc nuối vô hạn.
“Nàng ở lại.”
Hết nhóm của Bắc Vũ Đường mà chỉ lựa chọn được ba người.
Đại tổng quản nhắc nhở, “Chủ tử, còn thiếu một người, nên chọn một người từ ngoài tiến vào hay là?”
Vương Đào Chi tuỳ ý nói với hắn, “Một người khác thì ngươi chọn đi, cần đảm bảo phải là xử nữ.”
“Tuân lệnh.”
Người thứ tư được chọn từ những vũ cơ bị loại vừa rồi, bốn người bị chọn được gã sai vặt đưa đến một đình viện lịch sự và tao nhã. Mỗi người các nàng đều có phòng riêng, đồng thời còn có nha hoàn hầu hạ các nàng rửa mặt thay trang phục.
Xiêm y hoa lệ, trang sức châu báu, phấn son thượng đẳng, mấy thứ này là thứ các nàng tha thiết ước mơ. Mà giờ, chúng đặt trước mặt các nàng, nhưng các nàng đã chẳng còn một chút vui sướng.
Bởi vì những thứ này giống như đang đẩy các nàng lên đoạn đầu đài.
Bắc Vũ Đường an tĩnh ngồi trước gương, mặc bọn nha hoàn trang điểm cho nàng. Ngoài phòng có tiếng khóc mơ hồ truyền qua, từ những hướng khác nhau, từ các phòng khác nhau vọng lại.
Mấy nha hoàn nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, dung nhan tuyệt mỹ đến vậy, tiếc rằng mỹ nhân này sẽ chết trong ba tháng tới.
Mấy nha hoàn chờ nàng rơi lệ, nhưng mãi đến khi họ đi, biểu cảm của nàng vẫn như thường, tựa như chẳng để tâm mình có vào cung hay không, chỉ một phần định lực này, đã khiến hai nha hoàn cực kỳ bội phục.
Đến khi hai người rời đi, Bắc Vũ Đường bắt đầu nhập định, tu luyện nội công tâm pháp. Sắp phải vào đầm rồng hang hổ rồi, nếu có thêm một phần sức mạnh, có nghĩa tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên.
Bắc Vũ Đường muốn tranh thủ trước khi vào cung, luyện nội công tâm pháp đến tầng thứ hai.
Đáng tiếc, nguyện vọng của nàng không thành.
Hôm sau, gia chủ dẫn bốn người các nàng vào cung. Trên xe ngựa, ba mỹ nhân đỏ ửng vành mắt, dù đã thoa son điểm phấn, vẫn có thể nhìn ra sự tiều tuỵ của các nàng.
Ba người thấy Bắc Vũ Đường vẫn như thường, một người không khỏi hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không sợ hãi sao?”
Bắc Vũ Đường cười cười, “Đã ở đây rồi, sợ hãi cũng chẳng có ích gì.”
“Tâm thái của ngươi thật tốt. Ta hiểu đạo lý ngươi nói, nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi. Tưởng tượng đến việc sau này sẽ bị......” Đang nói, nữ tử ấy lại nhỏ giọng nức nở.
Hai mỹ nhân khác cũng bị cảm nhiễm, nhỏ giọng khóc theo.
Đại tổng quản phụ trách đưa người ngồi ngoài xe ngựa nghe được tiếng khóc bên trong, xốc màn xe lên, cau có nhìn các nàng.
“Còn khóc nữa thì lập tức đưa đi ngũ mã phanh thây.” Đại tổng quản lạnh giọng quát.
Ba người mới vừa rồi còn nức nở lập tức bị doạ nín.
Xe ngựa dừng ngoài cửa cung, mọi người bước xuống. Sau khi xuống xe, họ nhìn thấy phía trước phía sau có rất nhiều xe ngựa xếp hàng, không ít mỹ nhân từ trên xe bước xuống. Bắc Vũ Đường đi cùng ba mỹ nhân chờ ngoài cửa, lại đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau từ trong phòng truyền ra.
'Phần phật', một bóng người vụt qua từ cửa sổ. Nữ tử đó mặc trung y trắng dính máu tươi.
Mama trong phòng hét to, “Bắt nàng ta lại!”
Thị vệ nhanh chóng tiến vào đình viện, vây quanh nữ tử kia. Các mỹ nhân chờ trong đình viện nào từng gặp trường hợp cậy thế như vậy, sợ quá co rúm hết lại.
Ma ma kia bịt miệng vết thương, đi từ trong phòng ra, ra lệnh cho các thị vệ, “Bắt sống thích khách này!”
Mỹ nhân kia cừu thị nhìn mọi người, lạnh lùng nói, “Đám đao phủ trợ trụ vi ngược các ngươi. Các người có khác gì tên ma quỷ kia đâu!”
Ma ma thấy nàng ta càng nói càng kỳ cục, thúc giục, “Mau bắt nàng ta lại.”
Nữ thích khách nhanh chóng bị các thị vệ chế phục, lúc này người nàng ta đầy vết máu, khuôn mặt kiều mị mang theo sự quật cường bất khuất. Ánh mắt cừu thị của nàng ta nhìn quanh tất cả mọi người, đặc biệt là ma ma dẫn đầu kia.
Nữ thích khách bị dẫn đi, cung nữ trong đình nhanh chóng quét dọn, các mỹ nhân thì tiếp tục kiểm tra như thừng, chỉ là bây giờ kiểm tra càng nghiêm khắc hơn.
Bắc Vũ Đường bị an bài đến Mỹ Nhân Các, nơi các nữ tử đều là mỹ nhân có diện mạo xuất sắc nhất. Nữ tử đi cùng nàng, trừ vị mỹ nhân tên Cách Tang, hai người khác đều bị phân đến biệt viện.
Bắc Vũ Đường và Cách Tang được an bài ở cùng một sương phòng. Trong cung điện rộng lớn này có một người quen biết ở chung, cũng coi như là một chuyện may mắn.
“Vũ Đường, ngươi cảm thấy nữ tử kia sẽ ra sao?” Cách Tang hỏi.
Chuyện vừa rồi khiến mọi người sợ hãi, không khỏi muốn biết kết cục của nữ tử thích khách kia.
“Chết.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Thật ra, chết, với nàng ta mà nói, là sự lựa chọn tốt nhất. Sợ là sợ nàng ta muốn chết cung chết không xong.
Nàng quá rõ, Phượng Quốc có rất nhiều loại khổ hình, cực kỳ nhiều loại khổ hình khiến người ta sống không bằng chết. Tuy Bắc Vũ Đường kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn thấy những khổ hình đó, cũng tê dại hết da đầu.
“Ta nghe nói mỗi năm có rất nhiều người muốn tiến cung ám sát Vương thượng, nhưng nhiều năm qua, Vương thượng vẫn sống rất tốt, lại nhìn những người hành thích đó xem, không phải chết thì cũng là liên luỵ đến người nhà. Lần này vị quyền quý nào đưa nữ nhân đó đến đây thì xúi quẩy chắc rồi.” Cách Tang blah blah mãi, dường như chỉ có vậy mới xua tan được sự khủng bố trong lòng.
Bắc Vũ Đường yên lặng nghe Cách Tang nói.
Buổi chiều, một cung nữ đứng ở đình viện hô, “Ra ngoài, tất cả ra ngoài.”
Các mỹ nhân ở trong phòng đều đi ra, nghi hoặc nhìn cung nữ kia. Cung nữ kia thấy ra hết rồi, mới nói với các nàng, “Đi theo ta.”
Các nàng đi ra ngoài, phát hiện mỹ nhân xung quanh đều đã ra. Một đám đều tò mò, không biết gọi các nàng ra ngoài làm gì.
Toàn bộ mỹ nhân tụ tập trước cửa cung điện lớn thì thấy một ma ma diện mạo hung hãn đã đứng chờ sẵn, xung quanh là một đám thị vệ. Trường hợp này khiến các mỹ nhân đều thấy bồn chồn.
Cách Tang nhỏ giọng hỏi, “Vũ Đường, theo ngươi họ gọi chúng ta ra làm gì?”
“Giết gà dọa khỉ.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói bốn chữ.
Cách Tang hiển nhiên không hiểu ý nàng, vẻ mặt mộng bức nhìn qua, “Có ý gì?”
“Chút nữa ngươi sẽ biết.”
Ma ma đứng trên đài cao lạnh lùng nhìn qua các mỹ nhân, ánh mắt nàng ta chỉ nhẹ nhàng lướt qua, các mỹ nhân châu đầu ghé tai phía dưới lập tức im lặng lại.
Ma ma ra lệnh cho thị vệ, “Nâng ả lên.”
Hai thị vệ kéo một nữ tử người đầm đìa máu chảy lên đài, ma ma đi lên trước, giật tóc nữ tử, khuôn mặt đầy máu bất ngờ đập vào mắt mọi người.
Tuy trên mặt nàng ta đầy máu, nhưng mơ hồ vẫn nhận ra được nữ tử này chính là thích khách vừa rồi.
“Con tiện dân này tiến cung với ý đồ gây rối. Hôm nay ta muốn cho mọi người nhìn xem, kết cục của những kẻ có dị tâm với Vương thượng.” Ma ma vung tay lên, một thị vệ tiến lên, trong tay cầm theo một con dao nhỏ sắc lẹm.
Thị vệ kia lấy mảnh vải trong nữ tử ra, nữ tử vừa được tự do, nghẹn ngào hô lên, “Các ngươi cảm nguyện sống dưới ách thống trị của bạo quân, cam nguyên trở thành......”
Nàng ta còn chưa kịp nói hết, đã bị thị vệ nắm hàm dưới bẻ trật khớp.
Một thị vệ khác kéo lưỡi nàng ta ra, dao nhỏ sắc bén kia xẹt qua.
Các mỹ nhân ở đây cả kinh trừng to mắt, có người thậm chí không chịu nổi mà hét toáng lên.
Một màn máu me này khiến mọi người chấn động.
Có người theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng ma ma kia lại lạnh lùng nói, “Ai dám nhắm mắt sẽ là kẻ đi lên tiếp theo. Nhìn kỹ cho ta, nhìn xem kết cục của kẻ có dị tâm.”
Các mỹ nhân nghe lời ma ma nói, dù sợ hãi cũng không dám nhắm mắt, càng không dám rời mắt.
Mọi người nhìn thị vệ đào mắt, cắt tai, xẻ mũi, chặt tay chân nữ tử kia. Nữ thích khách hét thảm thiết. Bọn họ ném nữ thích khách vào một cái bình lớn.
Nữ thích khách vừa bị ném vào, tiếng kêu càng thêm thảm thiết và thê lương, dường như trong bình có giấu một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Các nàng thấy nữ thích khách lộ đầu, không ngừng run rẩy.
Không ít người muốn nôn, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của ma ma, đều cố gắng nhịn lại.
“Ô ô ô, giết... Giết ta đi......” Nữ thích khách đã không nói rõ được.
“Đậy lại.” Ma ma ra lệnh cho thị vệ.
Thị vệ nhanh chóng đậy một cái nắp đặc biệt lên, chỉ lộ ra đầu của nữ tử. Nữ thích khách kia bị nâng đi, đình viện rộng lớn lập tức trở nên yên lặng.
“Ai còn tâm tư khác, ả, chính là kết cục của các ngươi. Được rồi, về phòng mình đi.” Ma ma vung tay lên, mọi người được đại xá rời đi.
Vừa về đến Mỹ Nhân Các, nhiều người chạy vọt vào phòng, tiếng nôn mửa từng đợt vang lên, hết phòng này đến phòng khác.
Bắc Vũ Đường vào phòng, Cách Tang đang ngồi góc, không ngừng nôn mửa.
Đến khi nàng ấy nôn hết, một cái khăn lụa xuất hiện trước mặt nàng ấy. Nàng ấy thuận tay nhận, lau khoé miệng, khuôn mặt trắng bệch.
Đôi mắt Cách Tang ngậm nước, nghẹn ngào nói, “Vũ Đường, ta không muốn ở đây. Nơi này quá khủng bố. Hu hu, ta còn chưa muốn chết.”
“Suỵt.” Bắc Vũ Đường đặt ngón tay bên môi nàng ấy, “Đừng bao giờ nói lời này ra, miễn cho hoạ từ miệng mà ra.”
Cách Tang sợ quá, lập tức ngậm miệng lại, nước mắt lại rơi lã chã.
Toàn bộ mỹ nhân tiến cung hôm nay đã nhận thức được sự tàn khốc của nơi này, vốn đã sợ hãi hoàng cung, qua việc này, càng là dậu đổ bìm leo, không ít người yếu đuối đã sinh bệnh.
Bắc Vũ Đường nửa đêm tỉnh lại từ nhập định, nghe thấy Cách Tang đối diện đang lẩm bẩm bị bóng đè.
Bắc Vũ Đường đi xuống giường, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài. Nhiệm vụ này khá khó khăn, ba tháng, làm sao phá vỡ ma chú ba tháng, là việc trước mắt Bắc Vũ Đường cần suy xét.
Đối mặt với bạo quân hỉ nộ vô thường, rất khó cân nhắc được rõ suy nghĩ thật sự của y. Dù có chạm vào, chỉ sợ mình còn chưa duỗi tay qua thì tay đã bị y bẻ gãy trước.
Ba ngày sau, ma ma muốn đưa ba mỹ nhân từ Mỹ Nhân Các đi, ba mỹ nhân bị điểm danh như cha mẹ chết, các mỹ nhân còn lại là sống sót sau tai nạn.
Ma ma thấy các nàng như vậy, lạnh lùng nói, “Ba người các ngươi dám dùng gương mặt này hầu hạ Vương thượng, vậy chờ bị xử quyết đi. Hình phạt ba hôm trước còn nhớ không? Đó chẳng qua chỉ là một bữa sáng, đến lúc các ngươi rơi vào tay Vương thượng, vậy thì không đơn giản như vậy đâu. Nếu không muốn chết, lập tức thu lại sự ủ rũ của các ngươi đi.”
Ba vị mỹ nhân bị điểm danh nghe vậy, sợ trắng bệch cả mặt.
“Đi thôi.”
Các mỹ nhân trong Mỹ Nhân Các nhìn theo ba người rời đi, đến khi họ đi xa, một đám mới không tự giác lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cách Tang nắm tay Bắc Vũ Đường, ôm ngực, sống sót sau tai nạn, “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà ma ma không chọn chúng ta.”
“Đúng vậy.” Bắc Vũ Đường đáp lời nàng ấy.
Chiều muộn, không ít nữ tử trong Các nhìn cửa. Cách Tang thường thường nhìn qua, bên cửa vô cùng im lặng, mãi đến tối cũng không có người tiến vào.
“Vũ Đường, ngươi nói họ còn sống trở về không?”
“Có lẽ là có.” Bắc Vũ Đường cũng không chắc, nhưng với phán đoán của nàng, tám chín phần mười sẽ mất mạng.
Đế khi các nàng ngủ rồi, ba vị mỹ nhân vẫn không trở về.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ qua đưa cơm, Cách Tang không nhịn được mà hỏi, “Hai vị tỷ tỷ, hôm qua ba mỹ nhân hầu hạ Vương thượng giờ sao rồi?”
Cung nữ kia không đáp lại, Bắc Vũ Đường đứng lên, tháo cái vòng trên cổ tay xuống đặt vào tay cung nữ, mỉm cười nói: “Mong tỷ tỷ đề điểm một chút.”
Cung nữ kia nhìn thoáng qua vong tay, yên lặng cất đi, nhỏ giọng nói: “Ba vị mỹ nhân kia vừa tiến vào cung điện, không biết làm gì mà khiến Vương thượng không vui, đêm qua đã bị xử quyết.”
Còn xử quyết thế nào, vị cung nữ kia không nói rõ, nói cũng chỉ khiến các nàng lo lắng thêm mà thôi.
Cung nữ nói xong thì vội vàng rời đi.
Cách Tang suy sút ngã ngồi trên ghế, giống như bị người rút hết sức sống, mãi nửa ngày sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vũ Đường, ta thật sự rất sợ hãi.
Chuyện này người khác nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình điều chỉnh lại.
“Ăn cơm đi.”
Cách Tang lắc đầu, “Không ăn được.”
“Đói gầy sẽ không đẹp.”
Cách Tang cười khổ, “Đẹp thì có ích gì, Vương Thượng cũng có đối đãi với mỹ nhân đặc biệt hơn đâu, nói giết là giết.”
“Nếu không đẹp, đến khi xuất hiện trước mặt ngài, ngươi chính là kẻ chết đầu tiên. Xinh đẹp thì còn sống được lâu hơn một ít.”
Cách Tang câm nín nhìn nàng, lại cảm thấy nàng nói rất có lý.
Nửa tháng sau, không ít mỹ nhân lục tục ra ngoài, có người trở lại, có người không bao giờ còn gặp lại nữa. Bắc Vũ Đường vốn tưởng nàng sẽ dễ bị chọn, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Ma ma chọn thế nào cũng không chọn đến nàng, khiến nàng trầm trọng nghi ngờ mình quá đẹp khiến ma ma thương hại, tiếc không để nàng đi chịu chết ngay.
Ba tháng vốn ngắn, lại tốn thêm thời gian ở đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Bắc Vũ Đường trộm đánh lạc hướng Cách Tang, để cung nữ lấy dược liệu nàng cần ở Thái Y Thự, những dược liệu này nhìn thì tầm thường, nhưng điều phối thích đáng lại có tác dụng lớn.
Nửa đêm, Hoàng cung yên tĩnh, trừ các cung điện lớn còn châm một chiếc đèn, còn lại đều một mảnh đen nhánh. Một thân ảnh lặng yên rời khỏi Mỹ Nhân Các, hướng về vị trí trung tâm Hoàng cung.
Càng tới gần cung điện trung tâm, Ám Long vệ tránh ở chỗ tối ngày càng nhiều, nếu không phải nàng tu luyện Hàn Băng Chưởng, ngũ quan nhạy hơn võ giả bình thường mấy lần, chỉ sợ còn chưa tới trung tâm, đã bị Ám Long vệ phát hiện.
Dù là vậy, Bắc Vũ Đường cũng không dám thiếu cảnh giác, cẩn thận đi về phía cung điện của Phượng Xích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT