Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường tuy không quá chú ý chuyện Trương Tử Hề, nhưng vẫn nghe được chuyện hắn vừa rời khỏi ngôi miếu kia thì bỏ trốn.

Hứa đại nương hạ giọng nói: “Thời gian trước hắn chật vật chạy về, nghe hàng xóm bên cạnh nói thì hình như là gặp thổ phỉ. Hắn sợ quá đêm đó bỏ chạy luôn. Nhưng mà, chạy chưa được bao lâu thì có người thấy thi thể của hắn ở ven đường.”

“Còn có việc này?”

“Đúng vậy. Khi đó người trong nha môn kéo thi thể hắn về, toàn thân hắn đều là vết thương, đặc biệt là chỗ kia.” Hứa đại nương nói đến 'chỗ kia', ánh mắt mang theo khinh thường và thương hại.

Hứa đại nương dường như sợ nàng không biết chỗ kia là ở đâu, cố ý dùng ngón tay chỉ về phía mông.

“Trương phu tử nhìn qua là người thanh tú văn nhã, nhưng cũng khác với đám tiểu quan. Đám thổ phỉ kia đủ khốn nạn, người tốt lại bị chúng tra tấn đến chết.” Hứa đại nương vẻ mặt cảm thán.

Bắc Vũ Đường không nói gì, tiếp tục nghe nàng ấy lải nhải.

“Oa nhi nhà muội còn đi tìm phu tử khác không?” Hứa đại nương hỏi.

“Không đâu. Qua một thời gian nữa chúng ta sẽ lại rời nhà lên đường.” Bắc Vũ Đường cười trả lời.

Hứa đại nương sờ trán cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, suýt thì quên là hai người thuê ngắn.”

Bắc Vũ Đường cười cười.

“Không chậm trễ chuyện của hai mẫu tử nữa, ta về trước.”

“Được, tỷ cứ bận việc của mình thôi.”

Hứa đại nương đi rồi, Tiểu Tử Mặc mới ngẩng đầu nhỏ hỏi, “Mẫu thân, khi nào chúng ta đi?”

Bắc Vũ Đường tính toán, “Lần sau đi.”

Vừa lúc thời gian thuê không còn nhiều lắm.

Tiểu Tử Mặc hiểu rõ trong lòng, nghĩ mẫu thân lần sau tỉnh là lúc họ rời khỏi nơi này.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy sớm, chuẩn bị rất nhiều thức ăn, sau đó cất toàn bộ vào trong hộp đồ ăn. Bắc Vũ Đường bưng cơm sáng lên bàn, hô về phía Tiểu Tử Mặc đang luyện Hàn Băng Chưởng trong đình, “Mặc Nhi, tắm rửa ăn cơm sáng.”

“Vâng.”

Tiểu Tử Mặc nghe mẫu thân nói, lập tức thu tay, xoay người vào phòng tắm.

Tiểu Tử Mặc tiến từ ngoài vào, thấy hộp đồ ăn, nghi hoặc hỏi, “Mẫu thân, hôm nay chúng ta lại ra ngoài sao?”

Bắc Vũ Đường xoa đầu nhỏ của bé, “Đúng vậy. Nghe nói ngoài trấn Bạch Vân có một sơn cốc, phong cảnh rất đẹp.”

Đôi mắt Tiểu Tử Mặc tức khắc sáng bừng.

“Ăn xong thì chúng ta đi bộ đi.”

“Vâng ạ.” Tiểu Tử Mặc gật đầu.

Bọn họ đã tới trấn Bạch Vân một thời gian, nhưng còn chưa từng ngắm kỹ nơi này. Nàng cũng nên dẫn con ra ngoài chơi ngắm cảnh một chút.

Ngọn núi kia cách trấn Bạch Vân hai mươi dặm, thung lũng dốc, nơi nơi đều là hoa tử kinh, từ rất xa đã có thể ngửi được mùi hoa. Không ít người tới đây du ngoạn, đa số là ngồi xe ngựa đến.

Hai mẹ con Bắc Vũ Đường đi bộ đến, không khiến nhiều người chú ý.

“Mẫu thân, nơi này thật đẹp.” Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Tử Mặc sáng ngời.

Hai người tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, ở đây ít người, còn có thể ngắm cảnh đẹp, là một vị trí khá tốt. Bắc Vũ Đường trải một lớp vải lên mặt cỏ, sau đó lấy thức ăn ra.

Bởi vì bảo quản tốt, thức ăn còn rất ấm.

“Ăn cơm trước sau đó chúng ta đi thả diều.”

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người ngồi khoanh chân, hòa mình trong cảnh thiên nhiên non xanh nước biếc, ăn đồ ăn ngon miệng, hưởng thụ thời gian yên lặng khó được này.

“Mẫu thân, người ăn nhiều một chút.” Tiểu Tử Mặc đặt một chiếc bánh gạo nếp bên cạnh Bắc Vũ Đường.

“Đừng chăm sóc ta, con cũng ăn nhiều thêm đi.”

Hai mẹ con ăn cơm, dùng cơm xong, Tiểu Mặc Nhi đi thả diều, Bắc Vũ Đường ngồi dưới bóng cây nhìn bé chạy vội, ánh mắt nhìn lên trên núi.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy bé khác thường, nhanh chóng đi qua.

Vừa mới đến chỗ Tiểu Tử Mặc, đã ngửi được mùi máu tươi nhà nhạt.

“Mẫu thân, người ngửi thấy không?” Giọng nói mềm mại của Tiểu Tử Mặc nho nhỏ vang lên.

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Hai người đi về phía rừng núi, đồng thời nhìn về phía ngọn cây cách đó không xa, chỉ thấy cây cối xum xuê.

Người trên cây nhìn thấy hai mẹ con đồng thời nhìn về phía mình, chuẩn xác tìm được vị trí của mình.

Nam tử nhếch mày, không ngờ hai người vừa liếc mắt đã nhìn thấu nơi mình ẩn thân.

Nam tử nheo mắt một cách đầy nguy hiểm, sát ý xẹt qua đáy mắt.

Bắc Vũ Đường nhạy bén nhận ra sát ý của người nọ. Sát ý chỉ loé qua, nhưng lại bị nàng nắm được.

Nam tử rơi từ trên cây xuống, xuất hiện trước mặt hai mẹ con Bắc Vũ Đường.

Người này một thân đồ đen, trên người tản ra khí thế mạnh mẽ, mùi máu tươi nhàn nhạt kia là từ hắn toả ra.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy diện mạo của người này, sâu trong đáy mắt hiện lên sát ý.

Nàng thật sự không ngờ lại gặp được Đệ nhất sát thủ giang hồ – Ám Dạ ở đây.

Người này đúng là một trong số các nam nhân trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên.

Ám Dạ, là sát thủ lợi hại nhất trên giang hồ, hàng năm chiếm cứ vị trí đệ nhất. Chỉ cần là nhiệm vụ hắn tiếp nhận, chỉ có thành công, không có thất bại. Lần thất bại duy nhất là hai năm sau, hắn ám sát một người thần bí, không ngờ không giết được đối phương mà còn bị người đuổi giết.

Trong quá trình chật vật chạy trốn, may mắn được Cố Phiên Nhiên cứu, nên hắn mới còn sống.

Bởi vì mạng của hắn là do Cố Phiên Nhiên cứu, Ám Dạ lập tức coi Cố Phiên Nhiên là chủ nhân, dùng cả tính mạng bảo vệ ả.

Cố Phiên Nhiên lúc đầu là bị khuôn mặt khó phân nam nữ của Ám Dạ mê hoặc nên mới ra tay cứu hắn, cẩn thận chăm sóc. Cố Phiên Nhiên thường xuyên ở bên người hắn, cố ý câu dẫn hắn, nhưng khổ nỗi Ám Dạ là một người EQ rất thấp, hoàn toàn không rõ tâm ý ả.

Cuối cùng, Cố Phiên Nhiên bỏ xuân dược chính mình, một loại xuân dược cần âm dương điều hoà với nam tử mới có thể giải, nếu không chỉ có đường chết.

Ám Dạ không thể trơ mắt mặc ả chết, hai người cứ như vậy kết hợp.

Có lần đầu tiên, sẽ rất nhanh có lần thứ hai, lần thứ ba, dần dần thời gian đó chỉ có hai người bọn họ, Cố Phiên Nhiên thành công bắt được trái tim Ám Dạ làm tù binh, khiến hắn cam tâm tình nguyện trở thành một nam nhân trong hậu cung của ả.

Ám Dạ đối xử với ai cũng tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ khăng khăng một mực với Cố Phiên Nhiên, toàn bộ ôn nhu và tất cả hắn có đều chỉ dành cho một mình ả.

Năm đó Bắc gia chết, đám nam nhân trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên đều có phần!

Hắn, cũng chính là một trong số những tên khốn đó!

Bắc Vũ Đường hận đến tàn nhẫn, hận không thể tự tay giết hắn, nhưng nàng hiểu rất rõ sức mạnh của Ám Dạ.

Với thực lực của nàng lúc này, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Cố Phiên Nhiên sở dĩ có thể làm mưa làm gió, trừ bản thân ả có năng lực, còn lại đều là dựa vào đám đàn ông phía sau ả. Đám đàn ông đó giống như là những hòn đá kê chân cho ả.

Từng tầng đá xếp chồng, mới khiến Cố Phiên Nhiên đứng ở đỉnh quyền lực của thế giới này.

Nàng muốn lật đổ ả, phải ra tay với đám đá kê chân của ả trước, huỷ diệt bọn chúng.

Giờ nàng còn chưa phải đối thủ của đám đàn ông đó, không thể giết chúng, vậy chỉ có thể dùng cách khác, khiến hắn không thể trở thành nam nhân của Cố Phiên Nhiên, nghe lệnh của nàng.

Vốn định một năm sau mới làm những việc này, nhưng giờ gặp, vừa lúc cho nàng một cơ hội thật tốt.

Bắc Vũ Đường thu thập tâm tình, nghi hoặc nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ngươi bị thương?”

Con ngươi u trầm của Ám Dạ nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang suy xét xem nên ra tay thế nào, một đấm chết tươi.

Giọng nói mềm mại của Tiểu Tử Mặc vang lên, “Đại ca ca, mẫu thân là đại phu, có thể chữa bệnh giúp huynh.”

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, “Công tử, nếu không chê ta là nữ tử, ta có thể thử một lần.”

Ám Dạ dùng ánh mắt xem kỹ nhìn họ, nữ tử trước mắt tuy không khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, còn nam hài bên cạnh nàng, phấn điêu ngọc trác, đôi mắt ngập nước trợn to, khiến người ta không tự giác thả lỏng tâm tình.

Mũi Tiểu Tử Mặc rất nhạy bén, “Đại ca ca, vết thương trên người huynh không được xử lý kịp thời, sẽ đổ máu quá nhiều dẫn đến tử vong.”

Ám Dạ nghĩ hai người võ công thâm hậu nên mới tìm được chính xác vị trí của mình. Giờ xem ra họ vào mùi máu tươi trên người hắn mà tìm được.

Người gặp hắn, cơ bản đều đã chết.

Phi đao của Ám Dạ lặng yên đặt trong lòng bàn tay, lúc bắn ra, ánh mắt chạm vào ánh mắt lo lắng của Tiểu Tử Mặc, động tác hơi dừng lại.

Bắc Vũ Đường vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Ám Dạ, chi tiết nhỏ vừa rồi tất nhiên rơi vào trong mắt nàng, thấy hắn đến cuối cùng thì dừng lại, trái tim treo lơ lửng của nàng hơi thả lỏng lại.

Nhưng nàng không dám hoàn toàn thả lỏng.

Ám Dạ là một tên lạnh nhạt và hỉ nộ vô thường, ai biết hắn có lại đổi ý định ra tay hay không.

Bắc Vũ Đường biết người như hắn sẽ không dễ dàng giao mình cho người lạ, “Chỗ ta còn có một lọ thuốc cầm máu, hiệu quả không tệ, ngươi có thể thử xem.”

Bắc Vũ Đường không tiến lên, mà đặt bình thuốc trước mặt.

Tiểu Tử Mặc dường như sợ hắn không cần dẫn đến lãng phí tâm ý của mẫu thân, cực lực nói: “Thuốc cầm máu này còn tốt hơn cả ở hiệu thuốc, đây là thuốc do chính mẫu thân phối ra, hiệu quả rất nhanh đấy.”

Bắc Vũ Đường cười cười, cũng không nói gì, “Mặc Nhi, chúng ta đi.”

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi còn không quên nói một câu, “Đại ca ca, nó thật sự rất tốt.”

Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc rời đi.

Ám Dạ nhìn họ rời đi, thanh phi đao nắm trong lòng bàn tay trước sau không phi ra.

Khi hai người họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn, phi đao trong lòng bàn tay hắn lặng lẽ thu về. Hắn nhìn bình sứ trắng hai người đặt trên đất, xoay người rời đi.

Một lát sau, hắn lại một lần nữa quay lại chỗ này.

Một trận gió xẹt qua, bình sứ trên mặt đất đã biến mất.

Ám Dạ tìm một nơi an toàn để ẩn nấp, móc bình sứ trong lòng ra, ngửi thử, là thuốc. Vì cẩn thận, hắn không dùng ngay, mà bắt một con thỏ, cắt vỡ bụng nó, lại rắc thuốc lên.

Rất nhanh sau đó, miệng vết thương đổ máu đã dần khô lại, không còn chảy máu nữa.

Ám Dạ chờ đợi, thấy con thỏ còn sống khoẻ re, mới bóp gãy cổ nó.

Ám Dạ xé quần áo, lộ ngực ra, bụng hắn quấn băng gạc, trên đó đã bị máu tươi tẩm ướt.

Hắn cởi bỏ băng gạc, một miệng vết thương thật dài hiện ra, máu tươi đang không ngừng trào ra ngoài.

Thuốc hắn mang theo đã sớm dùng hết, giống như lời tiểu gia hoả kia nói, nếu không cầm máu kịp thời, sẽ mất máu mà chết.

Ám Dạ mở nắp bình sứ, rắc từng chút thuốc bột lên miệng vết thương, cảm giác đau thấu tim từ miệng vết thương truyền đến, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác mát lạnh thay thế.

Tuy hắn không sợ đau, nhưng mà ai cũng sẽ không từ chối việc không bị đau.

Bình thuốc cầm máu này có hiệu quả rất tốt, rắc lên không lâu, miệng vết thương đã ngừng đổ máu.

Ám Dạ lại một lần nữa quấn băng lại.

Bên kia, hai mẹ con từ trong núi ra, quay lại vị trí cũ.

Giọng nói trẻ con của Tiểu Tử Mặc vang lên, “Mẫu thân, theo người vị đại ca ca kia có dùng không?”

“Không biết.” Bắc Vũ Đường cũng không xác định, dù sao sự đề phòng của Ám Dạ với thế giới bên ngoài rất mạnh, không dễ dàng tiếp xúc với người khác.

Hắn giống như một hiệp khách độc hành, chỉ sống trong thế giới của mình.

Cố Phiên Nhiên sở dĩ có thể nhẹ nhàng tiến vào thế giới của hắn, chính là ỷ vào ân cứu mạng hắn. Nếu không phải lúc đó Ám Dạ đã hôn mê bất tỉnh, hắn tuyệt đối sẽ không để Cố Phiên Nhiên tới gần.

Cố Phiên Nhiên là con cưng của Thượng đế, người như vậy mà cũng nhẹ nhàng đưa đến trước mặt ả, khiến ả có thể nhẹ nhàng biến đối phương thành tù binh, nghe theo lệnh ả.

Nghĩ đến mấy năm theo sau Cố Phiên Nhiên, xung quanh ả đều là những người quyền cao chức trọng.

Những cuộc gặp mặt này, tựa như là vận mệnh sắp xếp cho ả sẵn vậy.

Trước kia Bắc Vũ Đường không rõ vì sao đám đàn ông kia rõ ràng biết ả lẳng lơ, biết ả có rất nhiều đàn ông khác, lại vẫn bao dung ả vô điều kiện, nguyện vì ả, cam tâm tình nguyện trở thành một trong số hậu cung của ả.

Trải qua vô số thế giới kỳ quái, Bắc Vũ Đường đã hiểu.

Cố Phiên Nhiên giống như là nữ chính của một quyển sách, trên người ả có vầng hào quang, hấp dẫn đủ loại quyền quý.

Còn nàng, là một trong số những nữ phụ thật đáng buồn, là một hòn đá kê chân trên con đường trưởng thành của Cố Phiên Nhiên, trợ giúp ả đi lên địa vị cao, đạt thành tất cả.

Khoé môi Bắc Vũ Đường cong lên một nụ cười trào phúng mờ mịt.

Tiểu Tử Mặc nghe mẫu thân nói thế, cong môi, “Mẫu thân, vậy bình thuốc kia của người không phải lãng phí rồi sao? Hay là chúng ta quay về lấy lại nhé?”

Bắc Vũ Đường nhìn ánh mắt gấp gáp của Tiểu Tử Mặc, cong môi cười tươi.

Bé con thật đúng là một người tiết kiệm, hoàn toàn phát huy đức tính tốt đẹp này.

“Được nha.”

Bắc Vũ Đường cũng muốn nhìn xem Ám Dạ có dùng hay không.

Nếu là dùng thì coi như là nhận ân tình của nàng, sau này gặp nàng cũng không đến mức phi dao về phía nàng.

Hay người lại về khi rừng kia, đến vị trí đó thì thấy bình sứ đã biến mất.

Tiểu Tử Mặc rất vui vẻ nói: “Mẫu thân, người xem, vị ca ca kia đã cầm đi rồi.”

Bắc Vũ Đường cười đáp, “Ừ.”

Hôm nay ra ngoài du ngoạn một chuyến, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.

Bắc Vũ Đường nhắm hai mắt, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, cảm nhận có người tới gần, thình lình mở mắt ra, thấy trước mắt có một bó hoa tử kinh xinh đẹp.

“Mẫu thân, tặng cho người.” Tiểu Tử Mặc mỉm cười, đưa bó hoa đến trước mặt nàng.

Bắc Vũ Đường có chút ngạc nhiên, nhận lấy bó hoa kia, duỗi tay sờ đầu bé, thấp giọng nói, “Chờ đến khi Tiểu Mặc Nhi nhà ta lớn, không lo không tìm được tức phụ.”

Tiểu Mặc Nhi vẻ mặt ngốc manh nhìn nàng, không hiểu vì sao mẫu thân lại đột nhiên nói như vậy.

Bắc Vũ Đường nhìn bé như thế, không nhịn được nhéo nhéo má bé, “Sau này gặp người mình thích, nhớ tặng hoa cho người ta.

Tiểu Tử Mặc vẻ mặt ngay thẳng lại ngốc manh nói: “Con chỉ thích mẫu thân.”

Bắc Vũ Đường không phúc hậu cười ra tiếng, sau đó hôn một cái lên mặt bé.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa truyền đến tiếng nữ đồng non nớt, “Ơ, lớn như vậy rồi mà còn đòi mẫu thân, thật xấu hổ, xấu hổ.”

Tiểu Tử Mặc và Bắc Vũ Đường nghe tiếng, đồng thời nhìn về phía chiếc xe ngựa đi qua họ. Màn xe xốc lên, một bé gái trắng trẻo mập mạp nhìn Tiểu Tử Mặc, làm thủ thế xấu hổ.

Mặt Tiểu Tử Mặc lập tức đỏ bừng, yên lặng nhìn ánh mắt khinh bỉ bé gái kia phóng đến.

Trên đường về, Bắc Vũ Đường chú ý Tiểu Tử Mặc muốn nói lại thôi. Nàng thật sự không nhìn được nữa, sợ bé nghẹn thành nội thương.

“Mặc Nhi, con muốn nói gì?” Bắc Vũ Đường chủ động mở miệng hỏi.

Ánh mắt Tiểu Tử Mặc lập loè, không dám nhìn nàng.

Nhìn bé chột dạ như thế, nàng đoán được đại khái bé định nói gì.

Bắc Vũ Đường rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Nói đi. Có gì cứ nói cho mẫu thân, đừng nghẹn trong lòng.”

Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lúc này trở nên hồng hồng, khiến người ta hận không thể nắn bóp một trận. Nhưng Bắc Vũ Đường vẫn nhịn lại.

Bé con xây dựng tâm lý xong, mềm mại nói: “Mẫu thân, sau này... Sau này đừng hôn mặt con ở ngoài.”

Nói xong, bé chột dạ cúi đầu nhìn đất.

Bé thấy mẫu thân mãi chẳng đáp lại, trong lòng rất thấp thỏm, không nhịn được mà trộm nhìn lên một cái, chỉ là vừa nhìn đã đối mặt với ánh mắt của Bắc Vũ Đường. Chỉ thấy mẫu thân đang mỉm cười dịu dàng nhìn bé, cũng không tức giận.

Cho dù không thấy mẫu thân tức giận, nhưng bé vẫn bổ sung thêm một câu, “Mẫu thân có thể làm ở nhà.”

Bắc Vũ Đường nhìn bé con ấm lòng của mình, chắc bé sợ mình đau lòng nên mới bổ sung thêm một câu như vậy.

“Được, mẫu thân đồng ý với con. Sau này không hôn con trước mặt người ngoài nữa. Tiểu Mặc Nhi nhà ta đã là người lớn rồi.” Bắc Vũ Đường yêu thương xoa đầu Tiểu Tử Mặc.

Thấy mẫu thân thật sự không giận, không đau lòng, Tiểu Mặc Nhi mới thở dài nhẹ nhõm, chỉ là đáy lòng vẫn còn hơi áy náy, giống như bé vừa mới làm một chuyện tội ác tày trời.

“Mặc Nhi, mẫu thân kể cho con một chuyện xưa.” Bắc Vũ Đường lúc này mới mở miệng.

Tiểu Tử Mặc nghe lời nàng nói, lập tức bị dời đi lực chú ý, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường từ từ nói.

Vào một ngày nóng bức, người cha dẫn theo con trai và một con lừa đi qua con phố đầy tro bụi. Người cha cưỡi lừa, con trai cầm dây dẫn nó đi. Một người qua đường nói, “Hài tử đáng thương, sao là một người lớn lại có thể thoải mái nhàn nhã lười biếng ngồi trên lưng lừa?”

Người cha nghe vậy, lập tức xuống khỏi lưng lừa để con trai lên cưỡi.

Nhưng chưa đi được bao xa, giọng người qua đường lại vang lên bên tai, “Thật bất hiếu! Thằng nhóc này cưỡi trên lưng lừa như một thiếu gia, mà người cha già đáng thương lại chạy theo một bên.”

Câu này mắng con trai, vì thế, bé trai muốn người cha ngồi sau mình.

Đúng lúc này, một phụ nhân chỉ vào hai cha con, “Ôi trời ơi!”

Phụ nhân kia che miệng, vẻ mặt giật mình nói: “Hai cha con này thật tàn nhẫn, vậy mà lại khắc nghiệt với động vật như vậy, con lừa đáng thương lưng đã còng xuống rồi. Ông già và con ông ta lại nhàn nhã tự tại như đang đi dạo. Một con vật thật đáng thương!”

Ngay sau đó, người cha và con đành phải xuống khỏi lưng lừa.

Khi họ đi bộ được vài bước, một người xa lạ nói đùa với họ, “Vì sao hai người dẫn con lừa đi, mà nó lại không cống hiến sức lực cho hai người? Vì sao không để một người cưỡi lừa? Các người lại ngu như vậy sao?”

Người cha nhét cỏ vào miệng lừa, đặt tay lên vai con trai, “Dù chúng ta làm thế nào cũng sẽ có người không vừa lòng, cha nghĩ chúng ta hẳn phải biết nên làm thế nào mới đúng.”

Bắc Vũ Đường kể xong, thấm thía nói: “Mặc Nhi, nhớ kỹ rằng, không cần quan tâm ánh mắt của người ngoài, duy trì tốt tâm thái của bản thân. Sau này con lớn lên, có lẽ sẽ gặp đủ loại chuyện. Chẳng hạn như mỗi một chuyện con làm đều sẽ có người phê bình. Khi đó con chỉ cần nghĩ đó là đúng, là đáng giá làm, con phải kiên định với suy nghĩ của chính mình, mà không được bị người khác dắt mũi đi. Giống như câu chuyện ta vừa kể cho con nghe vậy.”

Tiểu Tử Mặc nghe xong thì rơi vào trầm tư, bắt đầu suy ngẫm.

Nửa ngày sau, bé ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói với Bắc Vũ Đường, “Mẫu thân, con hiểu rồi.”

Trước giờ bé đều khiến nàng đỡ lo, năng lực lý giải rất cao.

Nghe bé nói đã hiểu, thì nhất định là bé đã hiểu.

Bắc Vũ Đường vẫn luôn cảm thấy là như vậy, trước giờ chưa từng nghĩ, bé hiểu còn nhiều hơn nàng nghĩ nhiều.

Mấy ngày sau đó, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc đi miếu thờ nổi danh gần trấn Bạch Vân, đi ngắm ao hồ đẹp đẽ, phàm là điểm du ngoạn ở trấn Bạch Vân, nàng đều dẫn bé đi chơi hết một lượt.

Bởi vì lần tiếp theo nàng về, sẽ là lúc họ rời khỏi nơi đây.

Lần này rời đi, không biết lần tiếp theo trở về là khi nào.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh, trong bảy ngày này, Tiểu Tử Mặc chơi rất vui vẻ, chưa từng vui vẻ như vậy. Buổi tối, Tiểu Mặc Nhi nằm trên giường, nhìn theo mẫu thân rời đi.

Bé nhìn Bắc Vũ Đường định đóng cửa phòng, đột nhiên mở miệng nói, “Mẫu thân, con chờ người tỉnh lại.”

Trong bóng tối, Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, ôn nhu đáp lại bé, “Được.”

Cửa phòng đóng lại, nàng đi về phía giường của mình.

Nằm trên giường rồi, Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói: “Bắt đầu thôi.”

Âm thanh hệ thống đã lâu lại vang lên.

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy,......]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play