Tác giả: Vân Phi Mặc“Tam tiểu thư, đã qua đời từ ba năm trước.”
“Cô nói cái gì?!”
Trên người Bắc Thần đột nhiên toát ra khí lạnh căm căm, sau đó, anh nâng tay bóp cổ hầu gái, trong mắt mang theo âm hàn đẫm máu, lạnh lùng nhìn hầu gái chằm chằm.
Hầu gái bị anh dọa sợ, trong mắt tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Hầu gái khác cũng bị hành động của Bắc Thần làm kinh sợ, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt Bắc Thần, đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ Bắc Thần, vừa mừng vừa sợ hỏi, “Ngài là thiếu gia Bắc Thần?”
Hầu gái kia nhận ra Bắc Thần, cũng hiểu vì sao khi nghe tin Tam tiểu thư chết, anh lại có phản ứng như vậy.
Bắc Thần buông hầu gái trong tay ra, quay đầu nhìn qua, “Cô quen tôi?”
Hầu gái ấy gật đầu, “Tôi đã làm ở đây năm năm, tất nhiên biết thiếu gia Bắc Thần. Năm đó Tam tiểu thư đưa ngài về, còn cố ý ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị phòng của ngài ở cạnh phòng cô ấy. Ngay cả nội thất trong căn phòng cũng do Tam tiểu thư tự mình lựa chọn. Khi đó, Tam tiểu thư sợ ngài nghĩ nhiều, cố ý ra lệnh cho chúng tôi không thể sắp xếp quá đặc biệt...”
Hầu gái nói rất nhiều, ký ức ngày xưa ùa về, khiến mắt cô ấy ngập nước.
Giọng Bắc Thần có chút áp lực hỏi, “Cô ấy chết thế nào?”
Hầu gái trả lời đúng sự thật, “Tôi không rõ tình huống cụ thể, nhưng nghe nói chuyện này có liên quan đến Âu Nam, tại hắn dụ dỗ Tam tiểu thư đến kho hàng ở vùng ngoại ô thành Nam. Tam tiểu thư chết ở nơi đó.” .
Tiên Hiệp HayHầu gái nói xong, Bắc Thần đã biến mất.
Tới lặng yên, đi cũng yên lặng.
Hai hầu gái xác định anh đã rời đi, một hầu gái mới nhẹ giọng hỏi, “Chị quen anh ta sao? Anh ta là ai?”
Hầu gái kia không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Cô đừng có hỏi.”
Rời khỏi trang viên Bắc gia, trong đầu anh vẫn luôn quẩn quanh lời hầu gái kia nói.
Cô đi rồi!
Cô bỏ lại anh!
Làn khói đen quẩn quanh Bắc Thần, dị năng trong cơ thể ngo ngoe rục rịch, tuỳ lúc sẽ bùng nổ, nhưng nhanh chóng bị anh đè ép lại.
Anh nhất định phải tìm ra nguyên nhân thật sự khiến cô chết.
Bắc Thần mở máy tính ra, bắt được mấy tin tức bóng gió trên web. Anh không để ý những tin tức này, mà xâm nhập vào kho dữ liệu của Âu gia và Bắc gia.
Năm đó mật vụ của Bắc gia đuổi đến, nhìn thấy thi thể của Bắc Vũ Đường, cùng Âu Nam đã hôn mê bất tỉnh. Bọn họ tìm được camera lúc trước Âu Nam dùng để ghi hình, máy quay đó đã rơi vào góc trong quá trình Bắc Vũ Đường và người đàn ông thần bí Thỉ Kỳ kia đánh nhau.
Chất lượng máy quay không tệ, tuy rơi xuống đất, nhưng vẫn ghi lại hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Bắc gia thu thập được dữ liệu trong camera, cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn sự tình. Âu Nam và đạo tặc Thỉ Kỳ hợp tác, dùng một 'video' uy hiếp Bắc Vũ Đường. Mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ là không biết video kia rốt cuộc là video gì.
Sau đó hỏi Âu Nam là một người trong cuộc, hắn cũng không quá rõ ràng video kia là cái gì, chỉ biết là video về Bắc Thần.
Bắc Vũ Đường chết, tuy không phải do Âu Nam giết, nhưng hắn cũng không thoát được liên quan.
Bắc gia sẽ không bỏ qua cho Thỉ Kỳ, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Âu Nam.
Cha mẹ Âu Nam muốn giữ lại tính mạng của Âu Nam, nguyện ý bỏ một phần lợi ích, lại bị Bắc thị từ chối thẳng thừng. Bắc gia bắt đầu chèn ép Âu gia, hai nhà bắt đầu mâu thuẫn.
Lãnh đạo Âu gia không muốn vì một thằng cháu mà làm lớn chuyện, cuối cùng giao Âu Nam cho Bắc gia.
Kết cục cuối cùng của Âu Nam chỉ có chết.
Dù vậy, Bắc gia vẫn không buông tha Âu gia, hai nhà xem như hoàn toàn chiến tranh lạnh.
Một đầu sỏ gây tội khác là đạo tặc Thỉ Kỳ lại mất tích một cách thần bí, hắn hiểu rõ Bắc gia sẽ không cho qua như vậy. Hắn thông minh lựa chọn trốn tránh, bắt đầu mai danh ẩn tích, mấy lần suýt bị người Bắc gia bắt đi, nhưng trời cao rủ lòng thương, để hắn trốn thoát.
Mãi đến nay, Thỉ Kỳ vẫn trốn ở một góc nào đó của thế giới.
Bắc Thần tìm được video quan trọng nhất kia, bắt đầu xem lại. Khi Bắc Vũ Đường tiến vào tầm mắt, tim anh như bị người bóp chặt.
Nhìn sắc mặt cô đỏ hồng không bình thường, anh biết cô trúng chiêu.
Sắc mặt anh hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Âu Nam, bàn tay siết chặt, nếu không phải hắn đã chết, anh nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh.
…...
Sau khi Thỉ Kỳ ra, đã không còn hình ảnh của họ, lại có thể nghe được đoạn đối thoại của họ.
Khi Thỉ Kỳ nói đến quái vật, Bắc Vũ Đường trả lời, tim anh lại siết chặt lại.
Bắc Thần biết đó là video gì.
Lần duy nhất anh sử dụng dị năng khi có người khác chỉ có lần đó. Khi đó anh rõ ràng thấy di động trong tay bà ta, lại không biết bà ta đang quay video.
Nếu không phải tại anh, cô không sẽ đến chỗ hẹn, cũng sẽ không chết.
Đã nói là phải bảo vệ cô thật tốt, cuối cùng người hại chết cô lại chính là anh.
Tự trách, áy náy giống như sóng thần bao trùm lấy anh.
Anh bụm mặt, bả vai run nhè nhẹ, từng giọt nước mắt lặng yên tràn khỏi kẽ ngón tay.
Trước năm tuổi, anh bị cha nuôi đánh đập, anh sẽ khóc. Sau năm tuổi, dù cha nuôi có đánh đập anh thế nào, thậm chí đánh anh đến thoi thóp, anh cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt.
Anh cho rằng đời này mình sẽ không rơi lệ nữa, nhưng mà, đôi mắt hôm nay lại chua xót như vậy
- Nghĩa trang Bắc gia-
Một thân ảnh cao dài đứng trước ngôi mộ mới nhất, ánh mắt người đàn ông dán chặt lên cô gái tươi cười điềm mỹ trong ảnh. Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh lạnh băng, tựa như không cảm giác được lạnh, chỉ ôn nhu nhìn cô.
“Này! Anh là ai?” Người bảo vệ của nghĩa trang thấy anh, cầm gậy điện tiến lại gần.
Bắc Thần không để ý người đó, tựa như không nghe được người đó nói gì.
Trong thế giới của anh chỉ có cô.
Bảo vệ nghĩa trang thấy anh không nói lời nào, gậy điện đập về phía anh. Bắc Thần bỗng quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người bảo vệ.
Bảo vệ bị khí thế của anh dọa sợ, lập tức dừng động tác trong tay lại.
“Nơi này thuộc về Bắc thị, người không liên quan không thể vào. Mời anh lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.” Bảo vệ trấn định lại, cảnh cáo.
Bắc Thần chỉ nhìn người đó một cái rồi hờ hững thu hồi tầm mắt.
Anh trai bảo vệ thấy anh không biết điều như vậy thì lập tức nổi giận, lại một lần nữa tấn công anh, chỉ là gậy điện còn chưa chạm đến anh, đã bốc hơi như hơi nước, biến mất dưới ánh mặt trời.
Anh trai bảo vệ chớp chớp mắt, nghĩ mình hoa mắt, nhưng gậy điện đã thật sự biến mất.
Bảo vệ hét lên một tiếng, chạy trốn như bay.
Chỉ chốc lát sau, năm bảo vệ cầm súng lục lại xuất hiện.
“Giơ tay lên, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.” Bảo vệ dẫn đầu lạnh giọng quát.
Bắc Thần nghe mấy âm thanh ồn ào này, mày hơi nhăn lại.
Anh từ từ xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.
Chưa đợi họ mở miệng, người trước mắt đã biến mất, khi họ chưa phản ứng lại, súng trong tay đều đã biến mất. Đến khi Bắc Thần xuất hiện lại trước mặt họ, tay anh đang nắm súng của họ, mấy người mới kinh ngạc phát hiện chuyện vừa xảy ra.
Lúc họ còn đang kinh ngạc cảm thán vì thân thủ xuất quỷ nhập thần của anh, cảnh tiếp theo đã thật sự khiến bọn họ bị chấn trụ.
Chỉ thấy những khẩu súng dần biến mất trong tay anh.
“Anh... Anh...” Người bảo vệ dẫn đầu hoảng sợ nhìn anh.
“Cút.” Bắc Thần khẽ quát một tiếng.
Sự bạo nộ trong lòng anh muốn tiêu diệt bọn họ, nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ lời thề anh đã thề với Đường Nhi.
Không lạm sát kẻ vô tội.
Anh khắc chế sự bạo nộ đang ngo ngoe rục rịch, khắc chế suy nghĩ muốn huỷ diệt tất cả.
Năm người bị khí thế anh toát ra doạ sợ, té ngã lộn nhào mà chạy.
Năm bảo vệ quay về, một người nhận ra thân phận của Bắc Thần. Sau khi biết anh là Bắc Thần, lập tức báo cáo cho cấp trên.
Bắc Phong biết tin Bắc Thần biến mất ba năm trở về, hơn nữa còn ở mộ em gái, anh chỉ nói một câu, “Kệ cậu ta.”
Có lời của Bắc thiếu gia, năm bảo vệ tất nhiên sẽ không đi trêu chọc anh.
Người này vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc.
Năm bảo vệ thấy Bắc Thần luôn đứng ở đó, bọn họ nghĩ anh sẽ đi nhanh thôi, nhưng khi mặt trời lặn, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Đêm tối buông xuống, anh vẫn đứng đó, như một pho tượng.
“Tôi nghe nói Bắc Thần này và Bắc tiểu thư quan hệ tốt, xem ra không phải nói dối.” Bảo vệ nhận ra Bắc Thần đầu tiên nhẹ giọng nói.
Một bảo vệ khác lập tức nói, “Nào chỉ là tốt, tôi thấy là tình sâu như biển. Anh nhìn cậu ta xem, sắp biến thành hòn vọng thê rồi.”
“Vì sao trước đó chúng ta không nhìn thấy cậu ta?”
“Ai biết được.”
Đêm đã khuya, mấy bảo vệ thấy anh còn đứng đó.
“Các người có muốn đưa cậu ta chút đồ ăn không? Cậu ta đã một ngày không ăn gì rồi.”
“Tôi nghĩ anh đừng đi quấy rầy.”
“Đúng đúng đúng. Đừng có đi. Tình huống của cậu ta hiện giờ chỉ sợ cũng không ăn được gì.” Một vị bảo vệ liên tục phụ hoạ.
…...
Mặt trời dần dần lên, người kia vẫn đứng trước bia mộ như trước.
Mấy người thấy anh còn đứng đó, cũng bội phục sự chấp nhất của anh.
“Các người nói xem cậu ta sẽ đứng ở đây bao lâu?” Một bảo vệ hài hước nói.
“Tôi đoán là sáng sẽ rời đi.”
“Ai nha, sao có thể nghĩ cậu ấy vô dụng như vậy, ít nhất phải đến giữa trưa mới đi.”
“Không đúng, không đúng, ngày mai mới đi.”
Ý kiến năm người khác nhau, cuối cùng bắt đầu cược.
Nhưng mà, qua ngày thứ hai, anh vẫn đứng đó.
Đến tối ngày thứ ba, anh vẫn như trước, không nhúc nhích.
Năm bảo vệ thu hồi sự vui đùa lúc trước, không khỏi động lòng vì sự kiên trì của anh.
Ngày thứ tư sắp hết, anh vẫn đứng đó, ánh mắt chưa từng dời khỏi tấm ảnh kia.
“Tiếp tục như vậy thì cậu ấy sẽ chết.”
“Chúng ta vẫn nên qua xem cậu ta đi.” Có người đề nghị.
“Được.”
Mấy người vẫn bị sự chấp nhất của Bắc Thần làm rung động.
Năm người còn chưa tới gần, đã nghe anh khẽ quát, “Cút.”
Mấy người thấy anh còn sức bảo mình cút, cũng bị thái độ không biết người ta tốt của anh chọc xù lông, cả đám không quản anh nữa.
Hôm sau, họ mở mắt ra, nhìn về phía ngôi mộ kia, bóng người đó đã biến mất.
Bắc Thần sau khi rời khỏi nghĩa trang, bắt đầu tìm kiếm Thỉ Kỳ trong biển người mênh mang.
Thỉ Kỳ rất thông minh, là đạo tặc, thân thủ không phải tốt nhất, nhưng khả năng chạy trốn và ẩn nấp lại là đứng đầu.
Hắn từng trộm không ít tài liệu bí mật của các gia tộc, bị rất nhiều gia tộc đuổi giết, nhưng đến nay vẫn bình yên vô sự.
Trong một làng chài nhỏ, một ngư dân bình thường đang xách sọt cá đi về nhà. Trên đường, người trong làng đều chào hỏi hắn, thanh niên da ngăm đen nhiệt tình đáp lại.
Thanh niên da ngăm đen đẩy cửa phòng ra, thả giỏ tre xuống, đi đến bên bàn, rót cho mình một chén nước, cái cốc còn chưa đến bên miệng, sau đầu đã xuất hiện một khẩu súng lục.
Hắn cứng người, trong lòng hoảng sợ.
Trong phòng có người, vậy mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, nếu không phải người đó chủ động xuất hiện, chỉ sợ có chết hắn vẫn không biết.
“Hảo hán, nếu ngài muốn tiền thì tiền ở trong ngăn tủ, xin ngài đừng giết tôi.” Thanh niên da ngăm đen run rẩy nói, giọng nói cũng mang theo sự hoảng sợ.
“Thỉ Kỳ.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.
Thanh niên da ngăm đen bị người gọi tên, khẽ cau mày, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận, “Vị hảo hán này, có phải ngài lầm rồi không? Tôi tên là Vạn Toàn, cả thôn đều biết.”
“À.” Cười khinh miệt, tựa như đang trào phúng sự ngu muội của hắn.
Thỉ Kỳ rốt cuộc không giấu được, biết thân phận mình đã bại lộ, dù muốn lấp liếm cũng vô dụng.
Ba năm này hắn sống chật vật miễn bàn.
Lần đầu tiên hắn bị người ta truy đuổi thảm đến thế này.
Hắn có ý nghĩ định giết Tam tiểu thư Bắc gia thật, nhưng tiền đề là hắn không động thủ, mà là nương tay người khác, mình thì không dính dáng đến. Nhưng mà không ngờ cuối cùng hắn lại chói lọi trở thành hung thủ.
Bắc gia giống như chó điên cắn chặt không bỏ, khiến hắn chỉ có thể trốn đến thâm sơn cùng cốc mà sống.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn bị họ tìm được rồi.
Thỉ Kỳ cười khẽ một tiếng, “Được rồi, tôi đầu hàng.”
Nói rồi, cái cốc trong tay hắn vung ra, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế.
Bắc Thần không chút hoang mang nhìn hắn chạy ra khỏi căn nhà.
Thi Kỷ vừa rời nhà, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua sau, thấy anh không đuổi theo, có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã bị ném ra sau đầu.
Chỉ cần trốn thoát, không bị người Bắc gia bắt là được, quản cmn lý do người ta không đuổi theo làm gì.
Thỉ Kỳ đang định lên xe, đã thấy bên kia xe có một người đàn ông đang đứng, người nọ mặc áo choàng đen, khiến toàn bộ thế giới như chìm trong u tối.
Thỉ Kỳ vừa thấy anh, da đầu tê dại.
Đậu má, thì ra ở đây còn có người chờ!
Thỉ Kỳ không chút do dự bỏ xe, chạy về phía sau núi.
Bắc Thần nhìn hướng hắn rời đi, khoé môi cong lên nụ cười lạnh.
Thỉ Kỳ chạy trốn một đường, xác định phía sau không có người truy đuổi, thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiểu rõ giờ không phải lúc thả lỏng. Trong vòng trăm km này đều có khả năng đã bị người Bắc thị vây kín.
Trốn, trốn, trốn, liều mạng trốn......
Thỉ Kỳ lách qua núi, từ một sườn khác xuống núi, chuẩn bị trốn ở trấn nhỏ dưới chân núi trước, tìm một chiếc xe rời khỏi nơi này. Hắn mới vừa xuống núi, đồng tử đã co chặt. Chỉ thấy cách đó vài bước có một người đang đứng.
Người nọ mặc áo choàng đen, đứng ở đầu đường, dường như đã chờ sẵn lâu rồi.
Thỉ Kỳ kinh ngạc nhìn người này, hắn hoàn toàn không ngờ người này sẽ chờ hắn ở đây.
Người này theo mình từ lúc nào, sao hắn hoàn toàn không nhận ra?!
“Anh... Anh rốt cuộc là ai?!” Thỉ Kỳ không tin người này là người Bắc gia.
Nếu Bắc gia có người này, chỉ sợ hắn đã sớm bị tóm từ lâu rồi.
Bắc Thần hơi ngẩng đầu, mũ áo rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Thỉ Kỳ nhìn anh, đồng tử trợn to.
“Cậu... Cậu... Cậu là Bắc Thần!”
Bắc Thần không để ý đến hắn, từng bước lại gần hắn.
Thỉ Kỳ thầm kinh hãi, giờ người này đã lợi hại như vậy, hơn nữa còn có dị năng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
Biến mất ba năm, ba năm sau tái xuất, xưa đâu bằng nay.
Thỉ Kỳ biết anh muốn làm gì, lên tiếng nói: “Bắc Vũ Đường không phải tôi giết, cô ta tự sát.”
Đây là lần đầu tiên Thỉ Kỳ giải thích với người khác.
Năm đó khi bị Bắc gia vây công, hắn cũng chưa từng giải thích nửa lời, nhưng giờ đối mặt với quái vật có sức mạnh khủng bố, hắn lựa chọn nói thật.
Khi anh tới gần, Thỉ Kỳ không chút nghĩ ngợi xoay người chạy trốn.
Hắn vừa xoay người lại, đã giống như bị định thân, không thể nhúc nhích.
Đã xảy ra chuyện gì?!
Bắc Thần tiến lên, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, bẻ gãy hai chân hắn.
Trong rừng có một tiếng kêu thê thảm vang lên.
Thỉ Kỳ ngã xuống đất, cả người run rẩy, giữa trán tràn ngập mồ hôi. Bắc Thần làm lơ sự kinh sợ và cầu xin trên mặt hắn, một chân dẫm lên hai tay hắn, hung hăng dẫm, từng xương tay gãy nát.
Tay đứt ruột xót, đau thấu tim gan, đau đến mức hai mắt hắn trắng dã, dường như tuỳ lúc sẽ ngất đi.
“A!!!” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết từng tiếng vang lên, chưa từng dừng lại.
“Chỉ có chút năng lực như vậy?” Bắc Thần lạnh lùng nói.
Thỉ Kỳ nhìn anh, “Cô ta thật sự tự sát.”
Bắc Thần cong môi cười lạnh, tựa như đang trào phúng lời nói dối vụng về của hắn.
Bắc Thần đập hắn hôn mê.
Anh không định để hắn chết nhanh như vậy, anh muốn tra tấn hắn từng chút một.
Cô là duy nhất của anh, là tất cả của anh, nhưng lại bị người trước mắt giết chết.
Những ngày sau đó, Thỉ Kỳ sống không bằng chết.
Anh dùng dao cắt thịt hắn, sau đó bắt hắn ăn sống máu thịt của chính mình.
Anh có rất nhiều cách tra tấn người, nhiều đến mức đáy lòng hắn phát lạnh.
Hắn muốn chết, nhưng anh luôn có cách bắt hắn tồn tại.
Một tháng sau, Thỉ Kỳ chỉ còn lại một đống xương trắng, nhưng dù là vậy, đôi mắt kia vẫn chuyển động. Giây tiếp theo, nó như một làn khói, nháy mắt bốc hơi.
Thỉ Kỳ cuối cùng đã chết, sau khi chết, cả một chiếc xương cũng không tìm thấy.
Thỉ Kỳ đã chết, mục tiêu tiếp theo chính là Âu gia.
Âu Nam đã sớm bị Bắc gia giết chết, nhưng chỉ một Âu Nam không đủ để bình ổn lại lửa giận trong lòng anh. Anh muốn toàn bộ Âu gia chôn cùng cô!
Bắc Thần không ngừng săn giết những người quan trọng trong cao tầng Âu gia.
Anh đến vô ảnh, đi vô tung, Âu gia có bày thiên la địa võng cũng không bắt được anh. Từng người từng người lãnh đạo của Âu gia liên tiếp chết đi, khiến những người bên dưới ngo ngoe rục rịch, thêm vào đó các đại gia tộc cũng chọn thời cơ ra tay.
Âu gia của Bát đại gia tộc, ngã xuống trong giây lát.
Âu gia từng phong cảnh vô hạn đã không còn tồn tại.
Trước lăng mộ Bắc Vũ Đường, một thân ảnh cao dài lại xuất hiện. Bảo vệ trông nghĩa trang thấy anh lại xuất hiện, thức thời không đi qua quấy rầy.
Bắc Thần ngồi xuống, ôn nhu nhìn cô.
“Đường Nhi, em đã nói sẽ không rời khỏi anh, sẽ bảo vệ anh cả đời. Nhưng mà em nuốt lời.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp.
Cánh tay anh lộ ra còn có một dấu răng, “Đây là ấn ký của em, em đã nói, chỉ cần nó còn tồn tại một ngày, anh là người của em. Nhưng mà, em lại nuốt lời.”
“Em đã nói, thế giới rất tốt đẹp, nhưng mà một thế giới không có em, chỉ có tĩnh mịch.”
Trong thế giới của anh chỉ có cô.
Giờ cô không còn nữa, anh cũng không còn lý do tồn tại.
“Đường Nhi.” Một tiếng gọi mang theo vô hạn quyến luyến, và hồi tưởng trước mộ.
Thân thể anh dần trong suốt, dập nát như bọt biển, từ từ biến mất.
Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không lại buông tay.