Bà ta nói, động tác cũng không ngừng, dùng sức bóp, véo, cấu Vương Khiết, khiến cô ấy đau đến ứa mồ hôi lạnh, ô ô đau đớn.
Sử Tiểu Bảo nhìn thân thể trắng nõn của cô ấy, duỗi tay sờ hai cái, thấy cô ấy run lẩy bẩy, không vui nói: "Mẹ, đừng cấu hỏng. Con còn phải chụp ảnh."
Mẹ Sử nghe con nói, dừng tay, chỉ là nhìn đôi mắt mê mẩn của cha Sử đang nhìn chằm chằm ngực người ta, tức quá lại tát Vương Khiết một cái.
Cùng lúc đó, trinh thám luôn theo dõi ba người họ Sử thấy tình thế không tốt, lập tức gọi cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đang họp, nghe tiếng chuông đặc thù, ý bảo hội nghị tạm dừng.
Cô đứng lên, ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại.
"Chuyện gì?"
"Bọn họ ra tay với Vương Khiết, Vương Khiết đang gặp nguy hiểm." Tào Nhân nói.
"Các người đang ở đâu?" Bắc Vũ Đường bất chấp phía sau còn một đám đang chờ mình vào họp, đi thẳng ra ngoài. Thư ký trưởng chú ý đến hành động của Bắc Vũ Đường đầu tiên, thầm rùng mình, đuổi theo.
Tào Nhân báo ra địa chỉ.
"Anh nghĩ cách cứu Vương Khiết, tôi sẽ đến ngay."
Bắc Vũ Đường vừa đi đến cửa thang máy, thư ký trưởng đã đuổi kịp.
Bắc Vũ Đường thấy hắn tới, phân phó, "Thông báo cuộc họp tạm dừng, mai lại mở họp."
Thư ký trưởng thấy sắc mặt cô ngưng trọng, không khỏi hỏi, "Bắc tổng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, cậu ở công ty đi."
Thang máy tới, Bắc Vũ Đường trực tiếp xuống bãi đỗ xe ngầm, vội lái xe rời đi.
Cùng lúc đó, Tào Nhân đã gọi cảnh sát, đồng thời dùng camera nhỏ ghi lại nhất cử nhất động của đám người kia.
Thấy Sử Tiểu Bảo vươn tay về phía hai chân Vương Khiết, hắn đứng dậy.
"Các người đang làm gì?"
Âm thanh bất ngờ khiến mấy người họ Sử nhảy dựng.
Lúc họ ngây người, Vương Khiết tìm được cơ hội, thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ Sử.
"Cứu mạng." Vương Khiết xông ra ngoài.
Sử Tiểu Bảo sao có thể tha cho cô ấy, nhào lên trước, muốn khống chế cô ấy. Vương Khiết giãy giụa, cố gắng thoát khỏi Sử Tiểu Bảo. Cha mẹ Sử thấy vậy, tất nhiên đi lên giúp đỡ.
Tào Nhân sao có thể để ba người bắt nạt một cô gái nhu nhược, lập tức tiến lên đánh lại.
Năm người đánh thành một đoàn.
Đúng lúc này, mọi người nghe được tiếng kêu đau đớn của Vương Khiết. Mấy người đều dừng tay, thấy được Sử Tiểu Bảo cầm một con dao nhỏ đâm vào người Vương Khiết.
Sử Tiểu Bảo ngốc, hắn thật sự không định giết Vương Khiết, nhưng mà... Sử Tiểu Bảo luống cuống, cả người đứng sững ở đó không biết làm sao cho phải.
Cha mẹ Sử cũng trợn tròn mắt, nhìn máu tươi trên tay con trai bảo bối, lại nhìn con dao nhỏ đang đâm vào người Vương Khiết.
Tào Nhân cũng kinh sợ, hắn không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy.
Ngõ nhỏ vừa rồi còn ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh đến lạ.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Sử Tiểu Bảo và vợ chồng họ Sử lập tức luống cuống.
Lúc cảnh sát đến, xe của Bắc Vũ Đường cũng dừng ở đầu hẻm. Bắc Vũ Đường vừa xuống xe, đã thấy Sử Tiểu Bảo từ ngõ nhỏ chạy ra. Cô không chút suy nghĩ, lập tức cản lại.
Sử Tiểu Bảo không quan tâm chạy thẳng, thấy Bắc Vũ Đường, trực tiếp hét lên, "Tránh ra, tránh ra."
Bắc Vũ Đường vươn chân, ngăn cản đường hắn.
Sử Tiểu Bảo tức giận nói: "Cút ra cho tao!"
Sử Tiểu Bảo thấy cô bất động, duỗi tay muốn đẩy cô, chỉ là mới duỗi được nửa, đã bị Bắc Vũ Đường túm lấy, vặn ngược ra sau, đè hắn xuống đất.
Cha mẹ Sử lúc này cũng chạy ra khỏi ngõ, thấy con mình bị người đánh ngã, nổi giận đùng đùng tiến lên, hai vợ chồng già một trái một phải tấn công Bắc Vũ Đường, chỉ là cả hai cuối cùng cũng giống Sử Tiểu Bảo, ngã trên đất.
Cảnh sát vội vàng chạy tới, thấy tình hình này, đặc biệt chú ý đến tuổi của cha mẹ Sử, coi Bắc Vũ Đường thành đối tượng khả nghi.
Cảnh sát cầm súng chỉ Bắc Vũ Đường, nói: "Không được cử động!"
Cha mẹ Sử nói với cảnh sát, "Cậu cảnh sát, mau bắt cô ta lại. Cô ta giết người, chúng tôi ngăn cản cô ta, cô ta lại đả thương chúng tôi."
Sử Tiểu Bảo rất bội phục phản ứng của cha mẹ mình, lập tức phụ hoạ, "Cô ta biết võ, các người nhất định phải cẩn thận."
Bắc Vũ Đường biết họ vô sỉ, chỉ là sự vô sỉ của họ luôn có thể khiến cô thay đổi cách nhìn.
Đám người này quả là vô sỉ không có điểm mấu chốt.
Bắc Vũ Đường nói với cảnh sát, "Tôi là chủ tịch tập đoàn Bắc thị, ba người trước mặt công kích nhân viên công ty tôi."
Mẹ Sử lập tức hô, "Cậu cảnh sát, các người đừng tin lời nói bậy bạ của cô ta. CÔ ta là hung thủ giết người. Chúng tôi tận mắt nhìn thấy."
Ba người nhà họ Sử nhất quyết ụp cái chết của Vương Khiết lên người Bắc Vũ Đường. Thời điểm này, họ căn bản không nghĩ đến thời gian gây án và camera ở mỗi đầu đường.
Giờ người Sử gia muốn thoát khỏi liên quan, chạy thoát trước rồi tính.
Chỉ là họ thông minh, cảnh sát cũng không ngốc.
Tuy nhìn bộ dáng nghèo túng của người nhà họ Sử, hơn nữa cha mẹ Sử tuổi đã cao, không giống người vi phạm pháp luật, nhưng họ cũng sẽ không dễ dàng thả người.
Cảnh sát dẫn đầu nói với cấp dưới, "Mang hết họ đi."
Sắc mặt người nhà họ Sử đều thay đổi, đặc biệt là Sử Tiểu Bảo.
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không phạm tội, vì sao các người muốn bắt chúng tôi?" Mẹ Sử bất mãn kêu la.
"Hỗ trợ điều tra. Nếu điều tra rõ các người không liên quan, tất nhiên sẽ để các người rời đi."
Sử Tiểu Bảo thấy cảnh sát tiến lên, sợ quá xoay người bỏ chạy.
Cảnh sát còn chưa phản ứng lại, Bắc Vũ Đường đã ra tay, áp hắn xuống. Cảnh sát tiến lên, còng hắn lại.
Cha mẹ Sử thấy con trai bảo bối bị còng, tức khắc không thuận theo, "Các người vì cớ gì giam giữ con trai chúng tôi, mau buông thằng bé ra. Người giết người là cô ta, không phải con trai chúng tôi!"
Cảnh sát cạn lời nhìn bác gái, quả là cạn lời.
Bọn họ không ngốc, nếu không có chuyện, hắn chạy làm gì.
Đúng lúc này, trong ngõ tuyền đến tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Bắc Vũ Đường muốn đi qua, lại bị một cảnh sát ngăn lại.
"Thưa cô, cô không thể qua."
"Tôi biết y thuật, để tôi qua. Yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn. Lát tôi sẽ đi cùng các người." Bắc Vũ Đường vẻ mặt nôn nóng.
Một cảnh sát nói, "Để cô ấy qua đi."
Bắc Vũ Đường đi theo họ cùng vào ngõ nhỏ, thấy Tào Nhân ôm Vương Khiết, trên ngực Vương Khiết cắm một con dao, người cả hai đầy máu.
Bắc Vũ Đường nhanh chân đi về phía họ, duỗi tay bắt mạch Vương Khiết.
Bắc Vũ Đường vừa xử lý miệng vết thương cho Vương Khiết vừa nói: "Dựa theo tốc độ chảy máu của cô ấy, chờ đến khi xe cứu thương đến, cô ấy đã chết vì mất máu."
"Giúp tôi ấn cô ấy xuống."
Bắc Vũ Đường sờ nơi con dao đâm trúng, rất gần tim, suýt nữa thì cô ấy đã mất mạng.
Tào Nhân ý thức được gì đó, kinh ngạc nhìn cô, "Cô muốn rút dao ra?"
Bắc Vũ Đường bình tĩnh đáp, "Đúng vậy."
Tào Nhân và mấy cảnh sát kinh ngạc nhìn cô.
"Quá nguy hiểm, nên chờ đến bệnh viện, để y..."
Cảnh sát kia còn chưa nói xong, đã nghe 'phụt' một tiếng, dao nhỏ rơi trên đất, Bắc Vũ Đường nhanh chóng ấn xuống miệng vết thương của Vương Khiết. Tiếng xe cứu thương cũng từ đầu hẻm truyền đến.
Vương Khiết bị đau tỉnh, thấy Bắc Vũ Đường, nước mắt chảy ròng.
Bắc Vũ Đường cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên cơ thể trần trụi của cô ấy, trịnh trọng nói: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho họ."
Vương Khiết chảy nước mắt, gật đầu với cô.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa Vương Khiết đi, Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy đi, lấy di động ra gọi cho luật sư.
"Vương Khiết bị ám sát, chuyện này giao cho các người xử lý. Tôi muốn thấy họ chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Luật sư ở đầu dây bên kia nghe ra Bắc Vũ Đường tức giận, cũng hiểu ý cô, đó chính là muốn đám người kia chịu hình phạt nặng.
"Được."
Đoàn luật sư của tập đoàn không phải ăn chay, lập tức bắt đầu hoạt động.
Mấy cảnh sát nghe câu nói của Bắc Vũ Đường, cũng biết thân phận của cô không đơn giản.
Bắc Vũ Đường và Tào Nhân lên xe cảnh sát, đến Cục Cảnh Sát hỗ trợ điều tra.
Trong Cục Cảnh Sát, mẹ Sử không ngừng huyên náo, kêu gào khiến người trong Cục Cảnh Sát đều lười để ý bà ta.
"Vì sao các người chỉ bắt chúng tôi? Con bé kia có phải đã hối lộ các người, nên các người không bắt nó không. Đám cảnh sát các người chỉ biết bắt nạt dân thường nhỏ bé chúng tôi!" Mẹ Sử không ngừng kêu la.
Diệp Thanh vừa lúc mang theo camera tới cục cảnh sát quay vụ án, nghe mẹ Sử hét thế, tức khắc đánh hơi được mùi gì đó.
Cô ta sán lại hỏi, "Bác gái ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mẹ Sử nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt, "Cô là ai?"
"Cháu là phóng viên, bác có chuyện gì, có thể nói cho cháy. Có lẽ cháu có thể giúp bác." Diệp Thanh giao thẻ phóng viênc ho bà ta.
Mẹ Sử nghe là phóng viên, đôi mắt sáng bừng.
"Cô phóng viên, cô nhất định phải đưa tin. Có một chủ tịch có tiền giết người, chúng tôi tốt bụng chặn cô ta lại, lại bị cảnh sát bắt đến đây. Chủ tịch có tiền kia đã được họ thả đi rồi. Cô nói sao có thể như vậy." Mẹ Sử kéo Diệp Thanh, ríu rít nói một tràng.
Một cảnh sát thấy Diệp Thanh và mẹ Sử thành đôi, lập tức kêu không ổn.
Diệp Thanh này là một phóng viên khó nhằn, bị cô ta túm được, không chừng lại phải ầm ĩ.
"Phóng viên Diệp, cô ở đây à? Giờ tôi dẫn cô qua." Cảnh sát kia cười nói.
Mẹ Sử sợ Diệp Thanh cứ vậy đi mất, "Cô phóng viên, cô nhất định phải giúp chúng tôi. Không thể để người xấu trốn thoát, để dân đen chúng tôi chịu tội thay kẻ có tiền."
Cảnh sát kia nghe mẹ Sử nói, rất cạn lời. Hắn nói với Diệp Thanh, "Chúng tôi mời họ đến hỗ trợ điều tra, mọi chuyện còn chưa rõ ràng."
Mẹ Sử lập tức nổi giận, "Hỗ trợ điều tra cái gì chứ, vì sao chỉ bắt chúng tôi, không bắt con bé kia. Các người rõ ràng thấy cô ta là kẻ có tiền, nên không dám động vào cô ta, chỉ có thể bắt người dân không quyền không thế như chúng tôi."
Diệp Thanh cảm thấy đây là một tin tốt, giờ dân chúng đều thích xem tin này, một khi đưa tin, tuyệt đối có thể trở thành đầu đề.
Diệp Thanh cầm bút ghi âm truy hỏi, "Bác gái, bác biết người có tiền kia là ai không?"
"Tôi biết, cô ta là chủ tịch tập đoàn Bắc thị, Bắc Vũ Đường." Mẹ Sử thấy phóng viên hứng thú, lập tức nói.
Diệp Thanh nghe tập đoàn Bắc thị, đôi mắt càng sáng.
Chủ tịch tập đoàn Bắc thị là một trong mười thương nhân kiệt xuất, nếu đào ra được tin đen về cô, tuyệt đối sẽ rất oanh động.
Cảnh sát sợ Diệp Thanh hiểu lầm, giải thích: "Phóng viên Diệp, cô đừng nghe bà ta nói bậy. Đều là chuyện chưa chắc chắn, cô muốn tìm hiểu, lát đợi Bắc Vũ Đường bị đưa tới, cô có thể hỏi."
Mẹ Sử nghe vậy, lập tức kêu la, "Cô phóng viên, cô thấy cảnh sát này nói chưa, trong tối ngoài sáng đều nói đỡ cho kẻ có tiền kia. Bọn họ chính là giúp đỡ kẻ có tiền bắt nạt người dân chúng tôi."
Đúng lúc này, xe cảnh sát chở Bắc Vũ Đường đến.
Sau khi họ vào sở, cảnh sát kia lập tức nói, "Họ tới, cô có thể đi hỏi Bắc Vũ Đường."
Diệp Thanh quay đầu, thấy mấy người đẩy cửa đi vào, cô ta lập tức đi về phía Bắc Vũ Đường.
Diệp Thanh vừa đi, cảnh sát đã cảnh cáo mẹ Sử, "Bà lại nói linh tinh."
Bắc Vũ Đường vừa vào cục cảnh sát đã thấy một cô gái đến trước mặt mình, vội vàng hỏi: "Bắc tổng, nghe nói cô bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát, còn lợi dụng quyền lợi tẩy trắng tội danh, cô có gì muốn nói không?"
Một đám người vừa vào đều mộng bức nhìn cô ta, quả là nhìn người điên.
Diệp Thanh hoàn toàn không để ý, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều đặt trên người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn Diệp Thanh, nở nụ cười châm biếm, "Cô là phóng viên?"
Diệp Thanh không giấu diếm thân phận của mình, "Đúng vậy, tôi là phóng viên."
Bắc Vũ Đường duỗi tay cầm thẻ phóng viên đeo trước ngực cô ta, phía trên viết thẻ công tác của phóng viên kênh ba Đặc khu.
"Phóng viên kênh ba, Diệp Thanh, phải không?" Giọng Bắc Vũ Đường lạnh lẽo, không nhanh không chậm.
Không hỏi rõ nguyên nhân sự việc đã chụp mũ lên đầu người khác, chỉ vì đạt hiệu quả tốt nhất.
Quả là phong cách làm việc của cô ta. Không theo đuổi chân tướng, cắt câu lấy nghĩa, vì thu hút sự chú ý của người xem, không có điểm mấu chốt.
"Vấn đề cô vừa hỏi, tôi sẽ mời luật sư đến trả lời cô. Cô sẽ nhận được thông báo nhanh thôi, tin là kết quả sẽ khiến cô vừa lòng." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cô ta.
Diệp Thanh bị nụ cười của cô làm lạnh hết cả sống lưng.
Khi bình tĩnh lại, cô ta tức giận.
Cô ta là phóng viên nhiều năm, trừ lúc mới vào nghề bị bắt nạt, chưa từng có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy, càng đừng nói đến uy hiếp.
Hừ, quả nhiên giống lời bác gái kia nói, thích dùng quyền thế và tiền tài đối phó người khác.
Đời này cô ta ghét nhất người như vậy!
Người như vậy cần phải bị lột ra bộ mặt ghê tởm kia cho công chúng biết.
"Cô đang uy hiếp tôi sao?" Diệp Thanh sắc mặt khó coi chất vấn.
Bắc Vũ Đường vẫn mỉm cười nhìn cô ta, "Không phải uy hiếp mà là bảo vệ quyền của tôi. Cô là phóng viên, hẳn biết pháp luật nước ta, điều 368 bộ luật Hình sự, tung tin hư cấu sự thật, phá hoại danh dự của người khác, cấu thành tội phỉ báng."
"Cô!" Diệp Thanh tức không chịu được.
Bắc Vũ Đường lười để ý đến cô ta, trực tiếp đi qua, mà các cảnh sát thấy sắc mặt cô ta khó coi thì đều cười trộm.
Phải biết thời gian gần đây họ bị phóng viên này làm đau nứt đầu, nhưng họ lại chẳng dám đắc tội cô ta, sợ cô ta viết linh tinh, đến lúc đó còn bị lãnh đạo hỏi tội.
Giờ thấy cô ta ăn mệt, họ tự nhiên rất vui, để cô ta ăn chút đau khổ, đỡ kiêu ngạo đi tí đi.
Diệp Thanh tức bốc khói, cô ta xoay người nhìn bóng Bắc Vũ Đường nói: "Cô đừng có kiêu ngạo, tôi không sợ cô đâu. Diệp Thanh tôi không quen nhìn nhất là loại người dựa vào tiền tài ỷ thế hiếp người như cô!"
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không để ý cô ta, trực tiếp lấy di động ra, trước mặt Diệp Thanh và mọi người, gọi cho luật sư, "Luật sư Vương, ở đây có người phỉ báng tôi. Giờ tôi đang ở đồn cảnh sát đường XX. Người kia là phóng viên kênh ba Diệp Thanh. Đúng, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý chuyện này."
Đồn cảnh sát một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Bắc Vũ Đường.
Sắc mặt Diệp Thanh không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa, cô ta cảm thấy mặt mũi mình đã mất sạch.
Diệp Thanh trực tiếp đạp cửa rời đi.
Cô ta vừa rời đi, cảnh sát bắt đầu tiến trình bình thường.
Khi hỏi ý kiến hai bên, Bắc Vũ Đường nghe Tào Nhân tự thuật, mày hơi nhăn lại. Mẹ Sử nghe được, bất mãn nói: "Nó nói bậy. Chúng tôi chẳng làm gì cả, là nó dâm loạn con bé kia, còn uy hiếp."
Mẹ Sử thay đổi lời khai quá nhanh, lúc trước còn cắn Bắc Vũ Đường không bỏ, giờ lại biến thành Tào Nhân.
Cảnh sát đã không tin người phụ nữ luôn nói dối này nữa.
Sử Tiểu Bảo cũng kêu oan, "Tôi thật sự không làm gì cả, đều là họ hãm hại. Tôi và Vương Khiết không quen biết, không thù không oán, cần gì phải giết người."
Cảnh sát lấy lời khai cười nhạo, "Không quen? Vậy sao cậu biết cô ấy tên Vương Khiết?"
Sử Tiểu Bảo sửng sốt, ánh mắt lập loè, ấp úng không nói nên lời.
"Sao không nói nữa? Sao anh biết tên cô ấy?" Cảnh sát ung dung nhìn hắn.
"Tôi... Tôi... Tôi nghe người đàn ông kia gọi tên cô ấy. Đúng, chính là như vậy. Tôi nghe người đàn ông kia gọi như vậy." Sử Tiểu Bảo đột nhiên nghĩ ra một lời nói dối vụng về.
****
Theo hình pháp Trung Quốc, điều 368 thuộc Chương bảy, phần hai – Điều khoản phụ: tội nguy hại đến an ninh quốc phòng.
Mình tìm được hai điều luật về tội bịa đặt vu cáo, chẳng biết là cái nào.
Điều khoản phụ
Chương IV: Các tội vi phạm quyền nhân thân, quyền dân chủ của công dân.
Điều 243: Bịa đặt vu cáo sự thật nhằm vu tội cho người khác nhằm truy cứu trách nhiệm hình sự, nếu tình tiết nghiêm trọng thì bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, tạm giữ hoặc giám sát hình sự, nếu gây ra hậu quả thì phạt tù không dưới ba năm nhưng không quá mười năm.
Điều 246: Người nào dùng bạo lực hoặc các phương pháp khác để công khai xúc phạm người khác hoặc bịa đặt sự thật để vu khống người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, giam giữ hình sự, giám sát hoặc tước bỏ các quyền chính trị.
Chương VII Các tội gây nguy hại đến lợi ích quốc phòng
Điều 368: Người nào dùng bạo lực hoặc đe dọa cản trở quân nhân thi hành nhiệm vụ theo quy định của pháp luật, sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, tạm giữ hình sự, theo dõi, hoặc tiền phạt.
Người nào cố ý cản trở hoạt động quân sự của lực lượng vũ trang gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt tù có thời hạn không quá năm năm hoặc tạm giữ hình sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT