[Chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, độ vừa lòng lần này là 100, đạt được 150 điểm tích luỹ. Tổng số điểm tích luỹ hiện tại là 578. Ký chủ, nghỉ ngơi cho tốt.]

"Ừ." Bắc Vũ Đường khẽ lên tiếng.

Nàng mở mắt ra thì thấy ánh mặt trời chiếu vào phòng, ngồi dậy thì nghe tiếng cửa bị mở ra.

Tiểu Tử Mặc nhìn bếp không có khói, đôi mắt ô lưu hiện lên nét mất mát.

Mẫu thân đã ngủ năm ngày, mai mà không tỉnh lại là bảy ngày.

Mẫu thân từng nói, nàng ngủ nhiều nhất là sáu ngày, nhưng sắp đến giờ rồi mà mẫu thân còn chưa tỉnh, điều này khiến Tiểu Tử Mặc rất lo lắng.

Tiểu Tử Mặc cúi đầu, buồn bã ỉu xìu đi về phía nhà chính.

Đột nhiên, bé ngẩng đầu nhìn về một phía, nhanh chóng thấy được mẫu thân đang đứng ở cửa.

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, bắn ra tia sáng kinh hỉ.

Tiểu Tử Mặc kinh hô, "Mẫu thân!"

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn bé con kích động, đi lên gỡ sọt sau lưng bé xuống.

"Mệt không?"

Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không mệt."

"Con đi ôn bài phu tử dạy đi, nương làm cơm chiều."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc vui vẻ đồng ý.

Trong bếp, Bắc Vũ Đường nhìn nguyên liệu nấu ăn hiện có, chuẩn bị làm trứng hành, lại xào một đĩa thịt nhỏ, lại bỏ thêm cải trắng. Cô vừa mới xào một mâm đồ ăn, một cái đầu nhỏ đã thò qua cửa nhìn vào.

Tiểu Tử Mặc sợ hãi nhìn mẫu thân bận rộn trong bếp, thấp giọng dò hỏi, "Mẫu thân, con có thể hỗ trợ không?"

Tiểu Tử Mặc thấy Bắc Vũ Đường nhìn bé, lập tức nói thêm, "Bài phu tử giảng con đã thuộc rồi. Lát nữa mẫu thân có thể kiểm tra con."

Bắc Vũ Đường thấy ánh mắt khát vọng của bé, cười nói, "Giúp nương trông lửa."

Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân đồng ý, vui vẻ gật đầu, "Vâng."

Tiểu Tử Mặc vừa trông lửa, vừa nhìn mẫu thân bận rộn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Những ngày mẫu thân tỉnh, bécảm thấy mình không cô đơn.

Một bữa này hai mẹ con ăn rất vui, đặc biệt là Tiểu Tử Mặc, ăn nhiều hơn ngày thường một bát.

"Mặc Nhi, mai chúng ta sẽ xuất phát." Bắc Vũ Đường đột nhiên nói.

Tiểu Tử Mặc sửng sốt, lập tức nghĩ đến lời mẫu thân từng nói, "Vâng."

"Vậy đêm nay chúng ta dọn dẹp một chút, sáng sớm mai rời khỏi đây. Con viết một bức thư cho phu tử đi." Bắc Vũ Đường thấp giọng dặn dò.

"Vâng."

Ăn cơm chiều xong, hai người lại bắt đầu bận rộn.

Bắc Vũ Đường sửa sang thu thập lại đồ vật, quần áo và nhu yếu phẩm, còn những thứ khác thì không mang theo. Tiểu Tử Mặc viết thư xong, giúp đỡ Bắc Vũ Đường cùng nhau sửa sang lại.

Nửa canh giờ sau, hai người dọn xong một rương đồ, mấy thứ này đều là Bắc Vũ Đường cực cực khổ khổ kiếm từng chút một sau khi đến nơi này, trước đây nguyên chủ gần như chẳng để lại được gì cả.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, một lớn một nhỏ rời giường. Bắc Vũ Đường làm hai bát mì đơn giản, ăn sáng xong, hai người nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn mà lên đường rời khỏi thôn này.

Trong thôn còn chưa có ai dậy, không ai thấy được chiếc xe ngựa rời khỏi thôn.

Rất lâu sau, người trong thôn mới phát hiện hai mẹ con Mộc Chi Đào đã biến mất.

Đương nhiên, đây là nói sau.

Lúc này, Bắc Vũ Đường điều khiển xe ngựa chạy trên con đường nhỏ gập ghềnh.

Khi xe chạy đến nhà Tần phu tử, hai vợ chồng Tần phu tử còn chưa rời giường. Xe dừng lại, Tiểu Tử Mặc nhảy xuống, đặt bức thư đã viết xong ở cửa.

Tiểu Tử Mặc nhìn cửa viện đóng chặt, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh ba cái trước cửa.

"Đi thôi."

Xe ngựa lại lăn bánh, bé không nhịn được vén màn xe lên, nhìn tiểu viện nhỏ phía sau.

Nơi đó là nơi bé học vỡ lòng, là nơi có vị lão sư đầu tiên của bé.

Bé không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại ông.

Có lẽ là hai năm, có lẽ là mười năm, hoặc càng lâu hơn...

Ly biệt luôn thương cảm, nơi này có quá nhiều hồi ức.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc rời đi, không kinh động bất kỳ ai.

Cùng ngày, khi mặt trời lên, Tần phu nhân mở cửa viện thấy bức thư kia, bà vội vàng đem thư đưa cho Tần phu tử. Tần phu tử nhìn bút tích bên trên, biết là của ai.

Tần phu tử nắm bức thư, cảm thấy nó thật nặng.

Ông từ từ mở bức thư ra, nhìn chữ nhỏ đã có phong cách riêng, nở nụ cười vui mừng.

Xem thư xong, Tần phu tử gấp gọn bức thư, nhét vào trong lòng.

Ông chậm rãi mở cửa, ra đình viện, đứng ở cổng lớn, nhìn về phía kinh thành, nhìn về nơi không một bóng người, thấp giọng nói: "Đi đường cẩn thận."

Dọc đường đi, Bắc Vũ Đường không ngừng lại, mãi đến khi hai người ra khỏi địa giới An Khê mới dừng lại nghỉ ngơi.

Tiểu Tử Mặc thấy trán mẫu thân rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, vươn tay, dùng ống tay áo lau cho nàng.

Bắc Vũ Đường lấy khăn tay ra, đặt vào trong tay bé, "Sao này con mang theo cái này."

Tiểu Tử Mặc sửng sốt, nghi hoặc hỏi, "Mẫu thân, cái này không phải là đồ chỉ nữ tử mới dùng sao?"

Bắc Vũ Đường cười nói, "Gì mà nam với nữ, chỉ cần có dùng là được."

Tiểu Tử Mặc không biết có phải bị cậu nguỵ biện của mẫu thân nhà mình thuyết phục rồi hay là vì ý khác, tóm lại, bé yên lặng nhận khăn. Thói quen này mãi đến khi bé lớn, tiến vào trung tâm quyền lực của thế giới, vẫn mang theo trong người.

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường.

Trong kế hoạch của Bắc Vũ Đường, hôm nay họ cần đuổi đến thành trấn tiếp theo, bằng không, hai người sẽ phải ăn ngủ ngoài đường.

Tuy rời nhà, ăn ngủ đầu đường là chuyện rất bình thường, nhưng nếu có chỗ ở, nàng vẫn sẽ chọn nơi thoải mái. Dù sao thì chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần đối mặt với nguy hiểm rình rập.

Một đường không ngừng giục ngựa.

Tiểu Tử Mặc ngồi trong xe có chút lo lắng cho mẫu thân, bé vén màn xe lên, nói với Bắc Vũ Đường đang đón gió, "Mẫu thân, chúng ta nghỉ ngơi lát đi."

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu, "Ngồi mệt rồi?"

Tiểu Tử Mặc gật đầu.

Bé biết, nếu bé nói không, mẫu thân ắt sẽ không nghỉ, nên bé chọn gật đầu.

"Được rồi, lát đến chỗ đất bằng thì chúng ta nghỉ ngơi."

Nghỉ ngơi một lát, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa lên đường.

"Mẫu thân, vì sao chúng ta phải gấp như vậy?" Tiểu Tử Mặc hỏi.

"Vì chúng ta cần phải đến thành trấn tiếp theo trước khi trời tối, nêu không chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời."

Nghe tính toán của mẫu thân, Tiểu Tử Mặc có chút tự trách.

Dọc đường đi, bé nhiều lần bảo mẫu thân nghỉ ngơi, dường như đã khiến mẫu thân gặp thêm phiền toái.

"Mẫu thân, Mặc Nhi sai rồi." Tiểu Tử Mặc đột nhiên nói.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn bé một cái, thấy bé con nho nhỏ mặt đầy tự trách, không khỏi bật cười, "Bé ngốc, con sai cái gì?"

"Con... Con làm chậm trễ thời gian." Giọng nói mềm mại của Tiểu Tử Mặc mang theo tự trách.

"Con không nghỉ, mẫu thân cũng phải nghỉ. Được rồi, bên ngoài gió lớn, con mau vào trong đi."

Tiểu Tử Mặc không đi vào mà ngồi bên Bắc Vũ Đường, bồi cô. Gió lạnh đập lên mặt, đau rát.

Tiểu Tử Mặc rất đau lòng, không khỏi đề nghị, "Mẫu thân, chúng ta mời một xa phu nhé?"

Tiểu Tử Mặc luôn tiết kiệm ngay cả bánh bao thịt cũng tiếc không dám ăn lại nói như vậy khiến Bắc Vũ Đường cảm thấy rất cảm động lại cảm khái.

"Được." Bắc Vũ Đường tâm tình rất tốt sờ đầu bé.

Trong nhà có nhi tử hiếu thuận như vậy là phúc khí của cô.

Không ngừng tăng tốc đuổi tới thành trấn kế tiếp, sắc trời đã tối dần, hai bên đường trừ tửu quán và khách điếm, các cửa hàng khác đã sớm đóng cửa.

Xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm, tiểu nhị nghe tiếng xe, lập tức ra đón khách.

Thấy một đôi mẫu tử xuống xe, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc.

"Hai vị ở trọ sao?" Tiểu nhị cười tủm tỉm dò hỏi.

"Đúng vậy."

Tiểu nhị lập tức nghênh đón hai người vào trong, "Nơi này của chúng ta có ba loại phòng, Giáp Ất Bính, phòng tốt nhất là phòng Giáp, kém nhất là phòng Bính. Khách quan cần loại nào?"

"Giá cả thế nào?"

"Phòng Giáp cả đêm 50 văn, Ất là 35 văn, Bính thì tiện nghi hơn nhiều, chỉ cần 10 văn. Khách quan chọn loại nào?"

"Phòng Giáp." Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc ngồi vào bàn ở đại đường, "Phiền ngươi xào hai đĩa rau, lại mang thêm hai bát cơm."

"Được."

Khách điếm không có quá nhiều người, trừ họ ra thì còn một bàn khác. Ba người đàn ông, có vẻ là giang hồ đang uống rượu, thấy hai mẹ con Bắc Vũ Đường đến cũng không quá để ý.

Tiểu nhị chuẩn bị phòng rất nhanh, lại mang hai đĩa đồ ăn và hai bát cơm lên.

Dọc đường đều là ăn bánh mì Bắc Vũ Đường chuẩn bị trước, bánh mì mùi hành, ngon hơn bình thường rất nhiều.

"Ăn đi." Bắc Vũ Đường gắp một đũa rau xanh để vào bát Tiểu Tử Mặc.

"Mẫu thân cũng ăn đi."

Tiểu Tử Mặc gắp đồ ăn cho vào miệng, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Bắc Vũ Đường cũng như vậy.

Hương vị món ăn này thật là... Khó ăn!

"Có lẽ món ăn này sẽ không tệ." Bắc Vũ Đường gắp đĩa thức ăn còn lại, đôi mắt ô lưu của Tiểu Tử Mặc nhìn chằm chằm cô không chớp.

"Mẫu thân, sao rồi?"

Bắc Vũ Đường yên lặng nuốt miếng cơm xuống, "Đỡ hơn một chút."

Tiểu Tử Mặc tò mò nếm thử, không mặn không nhạt, không có vị lạ, tóm lại bình thường.

"Nếu không ăn được, chúng ta lại ăn bánh bột chiên."

Tiểu Tử Mặc lại lắc đầu, "Không được lãng phí lương thực."

囧......

"Những món này đều dùng tiền mua." Tiểu Tử Mặc đau lòng nhìn bàn đồ ăn.

Bắc Vũ Đường thấy vẻ đau lòng của bé, cảm thấy rất thú vị.

"Được rồi, không lãng phí đồ ăn, không lãng phí đồ ăn."

Ăn đồ ăn mình làm quen rồi, giờ lại ăn một món luộc nhạt nhẽo, thậm chí một món còn xào hơi cháy, tất nhiên là khó nuốt. Nhưng mà, vì không lãng phí tiền bạc, hai người đều ăn hết đồ ăn.

Đến khi hai người lên lầu nghỉ ngơi, vừa lúc thấy ba người dùng cơm ở đại đường cũng lên lầu. Bắc Vũ Đường liếc qua chú ý ba người, thấy họ mở hai cửa phòng ở lầu hai rồi tiến vào.

Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt.

Theo tiểu nhị đi đến cuối hành lang, hắn đẩy cửa, cười nói: "Phu nhân, đây là phòng của hai người. Nếu cần dùng nước ấm và trà, có thể nói với chúng ta, bổn tiệm có cung ứng."

"Phiền ngươi đưa một chút nước ấm và nước trà đến đây." Nói rồi, Bắc Vũ Đường lấy mấy đồng tiền vụn vặt trong ống tay áo ra đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị nhận bạc, cười tủm tỉm đáp.

"Thỉnh khách quan chờ một lát, tiểu nhân đi chuẩn bị cho các vị."

"Được."

Tiểu nhị vừa đi, Tiểu Tử Mặc nói với Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, người muốn tắm sao?"

Bắc Vũ Đường nhìn bé là biết bé tiếc tiền.

Có một quản gia cần kiệm như vậy, có vẻ người làm nương như nàng tiêu tiền hơi phung phí rồi thì phải.

"Không chỉ có nương, con cũng cần tắm."

Tiểu gia hoả lập tức nói: "Mẫu thân, con có thể không tắm."

Bắc Vũ Đường nhìn vẻ nghiêm trang của bé, không nhịn được mà bóp hai má mềm mại của bé, "Bé ngốc, lúc có điều kiện, tất nhiên phải giữ mình sạch sẽ thoải mái. Nếu điều kiện không cho phép thì chỉ có thể tạm chấp nhận. Giờ có cơ hội tắm rửa, chúng ta phải nắm chắc cơ hội. Qua thị trấn này, sau đó toàn là đường núi, mấy ngày kết tiếp chúng ta sẽ phải ăn ngủ ngoài trời đấy."

Tiểu Tử Mặc trầm ngâm một lát, "Vâng, con hiểu rồi."

Tiểu nhị nhanh chóng dọn thùng gỗ vào phòng, đưa nước ấm lên.

Một đêm, hai người ngủ say. Cả đêm ngủ ngon, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc qua loa dùng bữa sáng rồi lại để tiểu nhị chuẩn bị cho họ mấy cái bánh bao.

Khi họ đánh xe rời đi, ba người đàn ông giang hồ kia cũng rời khỏi khách điếm.

Bắc Vũ Đường nhìn họ một cái, một người đột nhiên quay đầu, vừa lúc chạm ánh mắt nàng, ánh mắt người nọ hung ác, trên người mang theo lệ khí, đó là thứ chỉ xuất hiện trên người quanh năm dính máu tươi.

Không chỉ hắn, hai người bên cạnh cũng tương tự.

Bắc Vũ Đường bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ôm Tiểu Tử Mặc lên xe ngựa. Tiểu Tử Mặc ngồi trước cửa xe, nói với Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, chúng ta tìm một xa phu đi."

Bắc Vũ Đường nhìn bé, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tiêu mấy văn tiền để tắm rửa cũng luyến tiếc, nhưng lại chịu bỏ tiền thuê xa phu.

Bắc Vũ Đường vốn không định thuê người sớm như vậy, nhưng thấy Tiểu Tử Mặc tâm tâm niệm niệm vấn đề này như vậy, cười nói: "Được."

"Tiểu nhị, xin hỏi quanh đây có chỗ nào thuê được xa phu không?"

"Ra cửa đi về phía đông, bên đó có một chợ, trong đó có rất nhiều xa phu đánh xe."

"Cám ơn."

Nói cám ơn xong, Bắc Vũ Đường cưỡi xe ngựa đi về phía đông. Nơi đó rất dễ tìm, tới nơi có thể thấy rất nhiều xe bò, xe ngựa dừng ở đó. Nơi này giống với chợ gia súc.

Bắc Vũ Đường đi bộ một vòng, cuối cùng tìm được một người đánh xe nguyện ý xa nhà. Rất nhiều người đều là xa phu đường gần, mà bọn họ lại cần đi rất xa, một khi vượt qua địa giới, vậy có rất ít người nguyện ý nhận việc này.

Xa phu này là một người tuổi đã quá nửa trăm, "Vị phu nhân này, chúng ta thống nhất trước, tới địa giới thành Vân Châu, ta sẽ quay lại."

"Được."

"Vậy được rồi, lão hủ nhận việc này."

Có người chuyên đánh xe, Bắc Vũ Đường có thể cùng Tiểu Tử Mặc ngồi trong xe.

Bên kia, trên một con đường nhỏ hẹp, ba người đàn ông đang cầm đao đứng một bên. Ánh mắt họ thường nhìn về phía thị trấn, chờ mãi không thấy mục tiêu.

"Đại ca, có phải họ biết chúng ta chờ ở đây nên đi đường vòng rồi không?" Một nam tử trong đó lên tiếng.

"Ta thấy tiểu nương tử kia tựa như biết thân phận của chúng ta."

"Không thể nào. Hẳn là có chuyện chậm trễ." Đại ca dẫn đầu lên tiếng. "Đại ca, tiểu nương tử kia còn mang theo một hài tử, ta thấy cũng không giống kẻ có tiền."

Đại ca dẫn đầu liếc trắng mắt nhìn huynh đệ, "Người có thể dùng được Băng Cơ Sương sao có thể không có tiền."

Hán tử khác kinh ngạc nói: "Băng Cơ Sương?"

"Ta ngửi được mùi Băng Cơ Sương trên người nàng ta, mùi hương này rất đặc biệt. Ta từng ngửi thấy trên người một thiên kim quan gia, chính là mùi này. Người có thể dùng Băng Cơ Sương, sao có thể không có tiền."

Dù hai người không có tiền, nhưng nếu tìm được Băng Cơ Sương, vậy chuyến này của chúng vẫn có lời.

"Thật không ngờ tiểu nương tử kia lại có thể dùng Băng Cơ Sương. Ta thấy mẫu tử hai người lại không có người hầu, còn tưởng là nhà không có tiền."

"Nếu ngươi cũng nhìn ra được, vị trí đại ca này cho ngươi đảm nhận." Đại ca dẫn đầu cười nói.

Lúc họ nói chuyện, một chiếc xe ngựa chạy dần về phía này.

"Đại ca, bọn họ tới!"

Ba người lập tức thu lại thái độ bất cần đời, từ từ đi ra giữa đường. Chu xa phu đánh xe thấy ba người giữa đường, tay cầm đại đao, thầm kêu không ổn, nhưng giờ không còn kịp quay đầu nữa.

Đường nơi này nhỏ hẹp, xe ngựa hoàn toàn không thể quay đầu.

"Chủ nhân, không ổn. Có cướp." Chu xa phu run rẩy nói.

Bắc Vũ Đường vén màn xe lên, thấy ba người đứng giữa đường.

Ba người này đúng là ba người gặp trong khách điếm.

Tiểu Tử Mặc nhìn ba người này, "Là họ."

Chu xa phu vốn tưởng họ sẽ bị doạ, không ngờ lại bình tĩnh đến vậy, bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Dừng xe."

Xe ngựa dừng lại, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đều xuống xe.

Ba người thấy phản ứng của hai người thì khá kinh ngạc, đại ca dẫn đầu nói với Bắc Vũ Đường: "Giao tất cả đồ đáng giá của ngươi ra đây!"

"Giao ra rồi thì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Giao ra rồi, tất nhiên sẽ tha cho các ngươi. Nếu không, các ngươi đừng mơ thấy mặt trời ngày mai." Đại ca dẫn đầu uy hiếp.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với Tiểu Tử Mặc, "Mặc Nhi, ba người này giao cho con, có vấn đề gì không?"

Bé con trước giờ đều đối chiến với cô, chưa từng gặp kẻ địch thật sự.

Tiểu Tử Mặc khí phách đáp, "Không có ạ!"

Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, "Đi thôi."

Ba người đối diện nghe hai mẹ con nói mà cười ngã trước ngã sau.

"Chỉ bằng thằng nhãi con đó đã muốn đối phó với ba người chúng ta?!"

"Đại ca, để ta giáo huấn thằng nhãi không biết tốt xấu này! Hahaa, đợi chút nữa đừng bị ta đánh kêu cha gọi mẹ!" Một người không khách khí châm chọc.

Đừng nói ba thổ phỉ coi Tiểu Tử Mặc là trò đùa, ngay cả Chu xa phu cũng không tin tưởng.

Chu xa phu nhỏ giọng hỏi, "Chủ nhân, để tiểu thiếu gia đối phó với ba người họ có phải không ổn lắm không?"

Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói: "Không việc gì."

Chu xa phu thấy người làm nương như cô còn không lo, nên cũng không nói gì thêm. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tử Mặc, tràn đầy lo lắng.

Tiểu Tử Mặc đi lên trước, không hề để tâm lời trào phúng của ba người kia.

Khi ba người còn đang cười nhạo bé, bé đã động thân, trực tiếp đánh về phía tên cướp gần nhất, cách không đánh ra Hàn Băng Chưởng, thân thể người nọ cứng đờ, sau đó thân ảnh nho nhỏ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Thân trên bé không thể đánh trúng, chỉ có thể đánh mạnh về phía hạ thân.

'Ầm' một tiếng, tên đạo tặc to con ngã sấp xuống.

Một màn này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức ba gã đạo tặc còn chưa phản ứng lại, mà Chu xa phu đứng bên quan sát, thấy thân thủ của Tiểu Tử Mặc, âm thầm líu lưỡi.

Tiểu Tử Mặc căn bản không cho chúng cơ hội phản ứng, người nọ vừa ngã xuống, bé đã đánh đến tên đạo tặc tiếp theo. Tên đạo tặc kia muốn ngăn cản, chỉ là phản ứng của hắn trước sau vẫn chậm nửa nhịp.

Khi tay Tiểu Tử Mặc chạm đến thân thể hắn, hắn đã mất quyền chủ động.

'Bịch' một tiếng, hai chân người nọ mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

Tên đạo tặc cuối cùng mãi mới phản ứng lại, huy đao về phía Tiểu Tử Mặc. Chu xa phu đứng bên thấy đại đao sắp đánh lên người Tiểu Tử Mặc mà sợ run người.

Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của trận chiến, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là kẽ ngón tay nàng đã kẹp ba cây ngân châm rất nhỏ.

Tiểu Tử Mặc đang đấu nghiêng người, tránh được thanh đao sắc nhọn. Thanh đao xẹt qua trước mặt bé, tạo ra một trận gió.

Bé chuyển người, lăn một cái, đến bên cạnh tên đạo tặc nọ thì nhảy lên, Hàn Băng Chưởng vững vàng đánh trúng sau lưng hắn, người nọ cứng đờ, sau đó ngã xuống đất.

Lúc này, hai đạo tặc kia đã bò lên, cùng đánh về phía Tiểu Tử Mặc.

Giờ Tiểu Tử Mặc phải đồng thời đối phó với hai người lớn, rõ ràng cần cố sức hơn lúc trước. Lúc trước bé chiếm được tiên cơ, tiên hạ thủ vi cường, mới có thể dễ dàng đánh bại ba người.

Giờ ba người đều phản ứng lại, tất nhiên ứng phó sẽ không đơn giản như trước nữa.

Ba người bị Tiểu Tử Mặc đánh lén, sự nhục nhã đó khiến ba người tức giận, bức thiết muốn bắt được Tiểu Tử Mặc, dạy dỗ một trận. Chỉ là Tiểu Tử Mặc quá linh hoạt, nhất thời cả ba không ai bắt được bé.

Chu xa phu thấy Tiểu Tử Mặc ngày càng cố sức, rất lo lắng, không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường bên cạnh, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, không chút lo lắng, bộ dáng dường như có chút lạnh nhạt, lạnh đến mức máu lạnh.

"Chủ nhân, ngài không hỗ trợ sao?"

Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói: "Không vội."

Tình trạng chiến đấu đã bước vào giai đoạn căng thẳng, không ai làm gì được ai. Lâu dần, ưu khuyết điểm dần lộ ra. Tiểu Tử Mặc dù sao chỉ là một đứa trẻ, sức lực không so được với người lớn, hơn nữa bé một đấu ba, càng cần tốn nhiều sức hơn, tất nhiên sẽ cảm thấy vô lực sớm hơn.

Nhưng ngay cả như vậy, bé vẫn cắn răng chống đỡ, lúc bé sắp không chống đỡ được, Bắc Vũ Đường động thủ.

****

Giờ quay lại mỗi ngày một chương nhé các bạn~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play