Đêm khuya, Bắc Vũ Đường nằm trên giường, cửa gỗ bị gõ vang.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, mở cửa gỗ ra, thấy một giống cái mặt đầy nôn nóng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giống cái kia vội nói, "Bắc Vu sư, An Hổ không hiểu vì sao đang ngủ lại đột nhiên run rẩy, tay chân lạnh lẽo. Tôi gọi anh ấy thế nào cũng không đáp, cứ như đã chết vậy."
"Tôi đi xem."
Hai người vội chạy đến nhà An Hổ.
Trong nhà gỗ, Bắc Vũ Đường ngồi trước giường, bắt mạch cho An hổ, quan sát tai mắt mũi miệng và cơ thể hắn. Không có ngoại thương, cũng không trúng độc, tựa như đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
"Hắn còn có bệnh trạng gì khác không?"
Giống cái kia lắc đầu.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn chằm chằm, hồi tưởng lại tư liệu nguyên chủ cho. Thời gian này là khoảng thời gian ôn dịch xuất hiện, mà An Hổ lại đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
Xem ra ôn dịch đến rồi.
"Bắc Vu sư, sao rồi?" Giống cái kia nôn nóng hỏi.
"Hắn bị bệnh hiểm nghèo, sẽ lây bệnh."
"Lây bệnh?" Giống cái không hiểu hỏi.
"Cô tiếp xúc với hắn lâu cũng sẽ mặc quái bệnh này, đó gọi là lây bệnh." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng giải thích.
"Cái gì?!" Giống cái kia kinh hãi, sợ quá lùi lại hai bước.
"Đừng hoảng sợ, tôi sẽ nghiên cứu ra cách loại bỏ bệnh hiểm nghèo trên người hắn. Cô đi theo tôi về lấy một ít cỏ ngải linh, mỗi ngày dùng nó rửa tay, lau cơ thể, có thể phòng bệnh."
Giống cái nghe rất nghiêm túc, yên lặng ghi nhớ lời cô.
Hai người còn chưa về đến nhà Bắc Vũ Đường, lại thấy ở cửa có một người. Giống đực kia thấy Bắc Vũ Đường, lập tức vọt qua, vẻ mặt vội vàng, "Bắc Vu sư, cô mau cứu Miểu Miểu!"
Bắc Vũ Đường đưa cỏ ngải linh cho giống cái kia, lại đi theo giống đực đến nhà họ.
Lần này bị bệnh là giống cái, triệu chứng giống như An Hổ.
Xem ra ôn dịch đã âm thầm xuất hiện ở đây.
Bắc Vũ Đường cũng nói với giống đực lời tương tự, cũng dẫn hắn đi lấy cỏ ngải linh. Tiễn họ đi rồi, Bắc Vũ Đường bắt đầu nghiên cứu thuốc chữa bệnh. Lần ôn dịch này dường như có điểm khác với tư liệu nguyên chủ cho, nhưng dù là vậy, cô cũng phải giải quyết lần ôn dịch này.
Cô đã chờ đợi lần ôn dịch này thật lâu, thời cơ tốt nhất để trả thù người nào đó.
Nhưng mà, tiền đề là cô nghiên cứu ra biện pháp trị liệu ôn dịch.
Bắc Vũ Đường suốt đêm đều nghiên cứu. Nơi này không có ngân châm, không thể châm cứu, nơi này không có đủ thảo dược để cô thoải mái phối dược.
Cô cần phải giải quyết được ôn dịch trong hoàn cảnh hữu hạn này.
Buổi sáng tỉnh lại, toàn bộ người trong bộ lạc đã biết chuyện ôn dịch. Bắc Vũ Đường cũng bảo Vương hâm chủ trì chuyện phòng ôn dịch lần này, mỗi nhà mỗi người đều được nhận cỏ ngải linh, hơn nữa nói họ cần phải ngâm tắm mỗi ngày. Sau khi ra ngoài về, cần dùng cỏ ngải linh rửa tay, huân nhà ở.
Ôn dịch không chỉ xuất hiện ở bộ lạc Xích Phong, còn xuất hiện ở bộ lạc lớn nhỏ như Ám Hà, Tam Thạch, Sư Viêm,... Chỉ là lúc đầu, chỉ thấy một số nhỏ mắc bệnh, mãi đến khi trong bộ lạc liên tiếp xuất hiện người có dấu hiệu này, mới phát hiện là có ôn dịch.
Ôn dịch xuất hiện, như là có hơi thở tử vong bao vây nơi này, toàn bộ các bộ lạc đều lâm vào khủng hoảng.
Người bộ lạc Tam Thạch thả ra tiếng gió, vì Tà Thần nên họ mới mắc phải quái bệnh này.
Toàn bộ các bộ lạc sở dĩ mắc bệnh là vì họ đã tiếp xúc với Tà Thần, khiến bản thân mắc bệnh hiểm nghèo.
Lời đồn này bắt đầu truyền ra từ bộ lạc gần bộ lạc Tam Thạch nhất, dần dần toàn bộ thú nhân quanh đây đều biết chuyện về Tà Thần mang đến xui xẻo, bệnh tật.
Khi gặp khủng hoảng, người ta luôn dễ dàng tin những gì họ muốn nhìn đến, nguyện ý tin. Chẳng hạn như bây giờ, tất nhiên họ sẽ vội vàng muốn bệnh tật rời xa họ, tìm ngọn nguồn, hơn nữa tiêu diệt ngọn nguồn.
Người các bộ lạc càng ngày càng tin lời đồn kia, tin đây là do Tà Thần làm hại, là hắn mang đến xui xẻo cho họ.
- Bộ lạc Xích Phong-
"Thủ lĩnh! Không xong rồi!" Thú nhân đi ra ngoài tìm hiểu tin tức vội chạy về, tiến vào phòng nghị sự.
"Không vội, thở trước, từ từ nói." Viêm Mông bình tĩnh nói.
Thú nhân kia hít sâu mấy hơi, nói với các vị trưởng lão trong phòng, "Bên ngoài đang đồn đãi, lần ôn dịch này là vì Thủ lĩnh và Bắc Vu sư, là hai người mang xui xẻo đến, nên họ mới mắc bệnh. Giờ người bộ lạc Tam Thạch đang xúi giục các bộ lạc khác, liên hợp lại tấn công bộ lạc Xích Phong ta, muốn giết thủ lĩnh và Bắc Vu sư!"
"Nếu họ dám đến, tôi nhất định sẽ khiến họ có đến mà không có về!"
"Đúng vậy! Khiến họ có đến mà không có về!"
Phàm là người trong phòng nghị sự đều lòng đầy căm phẫn, hận không thể sớm xông lên đối chiến đám người kia.
Viêm Mông giơ tay ý bảo họ an tĩnh, "Nếu họ muốn tới, chúng ta cũng không cần sợ hãi. Giờ chuyện chúng ta phải làm là phòng ngự thật tốt. Giờ nghe theo lệnh tôi, toàn bộ thú nhân bắt đầu đào kênh quanh bộ lạc, làm bẫy. Chỉ cần họ dám đến, chúng ta khiến họ cả đời khó quên."
"Đúng vậy!"
Theo Viêm Mông ra lệnh, cả bộ lạc bắt đầu bận rộn tối mặt, trừ mấy người nhiễm bệnh tật, còn lại đều chuẩn bị chiến đấu.
Bắc Vũ Đường tuy còn chưa nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh, nhưng mà vì cô đề phòng trước, bộ lạc Xích Phong có rất ít người nhiễm bệnh. Còn người nhiễm bệnh, đều thống nhất để trong một nhà gỗ, Bắc Vũ Đường tự mình chăm sóc.
Bộ lạc Xích Phong bên này khí thế ngất trời, các bộ lạc khác cũng là náo nhiệt phi phàm. Được bộ lạc Tam Thạch dẫn dắt, liên hợp với các bộ lạc xung quanh, cùng thương nghị việc thảo phạt bộ lạc Xích Phong.
Lần này có rất nhiều bộ lạc đến, bao gồm bộ lạc Mãnh Hổ, Ám Hà,... Ngược lại người bộ lạc Sư Viêm lại chậm chạp không đến.
Một thú nhân vội chạy vào, nói với các thủ lĩnh bên trong, "Vừa nhận được tin bộ lạc Sư Viêm, thủ lĩnh bộ lạc Sư Viêm bảo tôi nói với các vị thủ lĩnh, lần hành động này, bộ lạc Sư Viêm họ không tham dự."
Người bộ lạc Tam Thạch nổi giận trước tiên, "Bọn họ có ý gì! Chẳng lẽ họ không muốn xuất lực, không muốn tiêu diệt Tà Thần?!"
"Tôi thấy bộ lạc Sư Viêm là bị Viêm Mông doạ đến mức sợ quá không dám xuất hiện thôi."
"Không ngờ bộ lạc Sư Viêm lại yếu đuối như vậy, thật không xứng với cơ thể hùng tráng của chúng."
"Nếu họ không tới, vậy mấy bộ lạc chúng ta cùng thảo phạt. Dù bộ lạc Xích Phong có mạnh mẽ, nhưng mấy bộ lạc lớn chúng ta cùng tấn công, việc giết Viêm Mông tuyệt đối không thành vấn đề."
"Đương nhiên."
Mấy thủ lĩnh các bộ lạc lớn rất tin tưởng, người ở đây không ai nghĩ mình sẽ thất bại.
An Tư thấy họ đều đồng ý, nhân cơ hội chọn thời gian, tất nhiên là phải càng nhanh càng tốt.
"Mọi người xem khi nào xuất phát?"
A Thái Đạt của bộ lạc Ám Hà nói: "Tất nhiên là càng sớm càng tốt. Sớm ngày giết Tà Thần và Yêu vật, cuộc sống của chúng ta sẽ sớm bình thường lại."
"Đúng vậy, A Thái Đạt nói đúng."
"Vậy định là ba ngày sau được không?" An Tư khách sáo dò hỏi.
"Được."
"Không thành vấn đề."
Mấy người phụ hoạ, thời gian được định là ba ngày sau. Mỗi bộ lạc cách Xích Phong có xa có gần. Gần nhất là bộ lạc Ám Hà, cũng phải đi tầm một ngày mới đến nơi, xa nhất cần ba ngày.
Mà ba ngày sau tụ tập giết Viêm Mông, có thể nói thời gian rất gấp gáp, đủ thấy chúng nóng lòng giết Viêm Mông và Bắc Vũ Đường đến mức nào.
Người bộ lạc Sư Viêm nghe được tin tức, biết họ chắc chắn định tấn công bộ lạc Xích Phong, lộ ra nụ cười châm biếm.
Bộ lạc Xích Phong dễ tấn công vậy sao? Thật là ngây thơ quá mà!
Còn lời đồn Tà Thần bên ngoài truyền lưu, người bộ lạc Sư Viêm căn bản chẳng tin. Ít nhiều cũng phải nhờ bốn người Tiền Hiểu Nguyệt, có các cô ấy tẩy não, thường xuyên dạy bảo, người bộ lạc Sư Viêm tự nhiên tốt hơn các bộ lạc khác nhiều.
Bốn người Tiền Hiểu Nguyệt ở đây ba năm, đã làm ra cống hiến rất lớn cho bộ lạc Sư Viêm, bộ lạc Sư Viêm tin phục các cô ấy, tất nhiên tin lời các cô, mà không phải lời đồn bên ngoài.
"Phái người truyền tin cho bộ lạc Xích Phong đi." Thủ lĩnh bộ lạc Sư Viêm phân phó với người dưới.
"Vâng. Tôi sẽ phái người an bài, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin này đến bộ lạc Xích Phong, để họ có chuẩn bị."
"Đi thôi." Thủ lĩnh bộ lạc Sư Viêm gật đầu, thật ra hắn có dự cảm, chỉ sợ bộ lạc Xích Phong đã sớm biết.
Hai ngày sau, người báo tin từ bộ lạc Sư Viêm đến được bộ lạc Xích Phong.
Vừa tới gần bộ lạc Xích Phong, đã bị người ở trạm gác bắt được, áp tới phòng nghị sự.
Giống đực kia nói với Viêm Mông ngồi trên, "Tôi là người bộ lạc Sư Viêm, thủ lĩnh chúng tôi bảo tôi tới nói cho mọi người bộ lạc Tam Thạch liên hợp với các bộ lạc khác muốn tấn công mọi người. Đội ngũ của họ sẽ tới rất nhanh thôi."
Viêm Mông bình tĩnh gật đầu.
Giống đực kia rất kinh ngạc, chẳng lẽ Viêm Mông không kinh hoảng chút nào sao?
Hay là còn chưa tin?
Giống đực lại lặp lại, "Tôi nói thật đó, mọi người nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Tôi có thể thề với Thiên Thần, lời của tôi là thật!"
Viêm Mông lên tiếng, "Tôi biết. Cậu không cần thề."
Giống đực kia cuối cùng cũng phản ứng lại, "Mọi người đã sớm biết?"
Thú nhân trong phòng nghị sự nghe hắn nói thế, bật cười ha ha.
Giống đực kia thấy vậy, cũng hiểu.
Nhìn họ giờ còn cười được, xem ra họ không chút lo lắng về liên minh các bộ lạc lớn.
Aizz, xem ra thủ lĩnh của họ lo lắng suông rồi.
Viêm Mông nhìn ra tâm tư của giống đực kia, nói với hắn, "Chuyện lần này cũng phải cám ơn thủ lĩnh của các người. Vốn hẳn nên giữ cậu ở lại bộ lạc mấy ngày, nhưng đám người bộ lạc Tam Thạch sẽ đến đây sớm thôi, ở lại đây rất nguy hiểm. Ngày mai cậu nên rời đi đi."
"Được." Giống đực kia gật đầu.
Chỉ là đến hôm sau, giống đực kia không đi được, vì liên minh đã tấn công tới rồi.
Bộ lạc Tam Thạch và các bộ lạc lớn nhỏ cũng đến ba bốn trăm người. Phàm là giống đực không mắc bệnh đều đến.
Đội ngũ lớn di chuyển đến gần bộ lạc Xích Phong, họ còn chưa đến gần bộ lạc Xích Phong đã bị người canh ở trạm gác phát hiện. Người đó chạy như bay về bộ lạc, báo cáo sự tình.
"Thủ lĩnh, họ tới."
Viêm Mông và các trưởng lão nhìn nhau, "Truyền lệnh xuống, các bộ phận đều chuẩn bị."
Theo lệnh Viêm Mông, toàn bộ thú nhân đều bắt đầu hành động.
Giống đực bộ lạc Sư Viêm thấy người bộ lạc Xích Phong làm việc đâu vào đấy, không hề hoảng loạn.
Hắn tò mò nhìn họ, có người trốn trên cây, cõng đồ vật kỳ quái, cũng không biết để làm gì. Mà một vài người khác lại trốn trong hố, trong tay cầm rất nhiều dây thừng, càng không biết để làm gì.
Hắn định hỏi, nhưng mà mọi người đều làm việc, hắn hơi xấu hổ mở miệng hỏi, "À, tôi có thể giúp gì không?"
"Không cần, cậu đứng xem là được rồi." Viêm Mông bình tĩnh nói.
Giống đực bộ lạc Sư Viêm mộng bức nhìn Viêm Mông.
Phải biết đối phương có thể hơn ba bốn trăm người, gấp ba bốn lần bộ lạc Xích Phong. Dù thú nhân bộ lạc Xích Phong có dũng mãnh, nhưng một đối ba hoặc một đối bốn thì đều là bộ lạc Xích Phong có hại.
Giống đực bộ lạc Sư Viêm lo lắng sốt ruột nhìn họ, lại trái ngược với thú nhân bộ lạc Xích Phong, một đám đều là nóng lòng muốn thử, thành ra nhìn hắn có vẻ buồn lo vô cớ.
Thú nhân bộ lạc Sư Viêm yên lặng đứng trong góc, yên tĩnh nhìn. Sau đó, toàn bộ hình ảnh đều là hình ảnh khiến cả đời này hắn vĩnh viễn không thể quên.
Còn bên Bắc Vũ Đường, tất nhiên cũng biết chuyện mấy bộ lạc liên hợp tấn công, nhưng cô hoàn toàn không tham dự, mà buông tay để một mình Viêm Mông xử lý.
Trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách, khi đối mặt với nguy cơ cần làm ra đối sách, giúp bộ lạc vượt qua cửa ải khó khăn.
Cô không thể luôn đi theo hắn, cũng không thể luôn giúp đỡ hắn.
Một ngày nào đó cô sẽ rời đi, cho nên từ lúc đầu, cô đã dạy hắn rất nhiều, để hắn học tập, tự mình trưởng thành.
Mà lần tấn công này, chính là bài kiểm tra xem hắn có thể trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách hay không, có đủ năng lực ngồi vững vị trí này hay không, có thể bảo vệ bản thân và tộc nhân của mình hay không.
Giống cái cùng Bắc Vũ Đường ở nhà gỗ hỏi, "Bắc Vu sư, cô không lo lắng bên ngoài sao?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cô ấy, "Không lo. Tôi tin họ sẽ thành công."
Giống cái nghe cô nói thế, yên tâm hơn nhiều.
Tuy biết họ đã chuẩn bị rất nhiều, biết họ lợi hại hơn các bộ lạc khác, nhưng đối mặt với nhiều người tấn công như vậy, luôn sẽ thấy có chút bất an.
Giờ nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, cô ấy an tâm hơn nhiều.
Ở bộ lạc Xích Phong, toàn bộ các thú nhân đều cực kỳ nghe Bắc Vũ Đường, chỉ cần cô nói, họ sẽ không bao giờ nghi ngờ.
Lại nói bên khác, đám người bộ lạc Tam Thạch đã đến gần bộ lạc Xích Phong.
Họ đã nhìn thấy nhà gỗ bộ lạc Xích Phong.
An Tư nói với các thủ lĩnh bên cạnh, "Xem ra bộ lạc Xích Phong hoàn toàn không biết chúng ta muốn tấn công họ. Thừa dịp họ không biết, cùng tấn công, một lần giết Viêm Mông và Bắc!"
"Được!"
"Không thành vấn đề!"
......
Các thủ lĩnh xoay người, ra lệnh cho tộc nhân, "Xông lên, giết chúng!"
"Giết!"
Từng tiếng ra lệnh, thú nhân phía sau một tiếng trống hăng hái tiếng lên phía trước. Đám người đen nghịt, tre già măng mọc xông lên. Khi chúng sắp tiếp cận bộ lạc Xích Phong, đột nhiên mặt đất dưới chân biến mất, vô số thú nhân rơi vào trong hố, nháy mắt bị cột gỗ che kín bên dưới chọc thủng thân thể, người may mắn cũng bị trọng thương, nhưng người rơi xuống sau cũng bị thương, thậm chí còn đưa người rơi xuống trước vào đường chết.
"A!!!" Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Mấy thủ lĩnh đứng sau quan sát thấy thú nhân rơi vào trong hố không bò lên được nữa, còn chưa đến gần bộ lạc Xích Phong, chưa thấy kẻ địch, họ đã tổn thất không ít người.
"Tránh bẫy!" An Tư và các thủ lĩnh rống giận.
Những thú nhân cũng phản ứng lại, vội tránh hố. Những thú nhân nhảy qua hố to, thuận lợi qua, không ít người tức giận muốn báo thù cho tộc nhân, đồng đội, đùng đùng đi về phía bộ lạc Xích Phong.
Chỉ là còn chưa tới gần, đã thấy những tấm ván gỗ sắc nhọn từ cây rơi xuống, những tấm ván này không phải từ trên trời rơi xuống, mà là tấn công từ hai bên trái phải.
Đám thú nhân xông lên trước trực tiếp thành bia thịt, bị chọc thành con nhím.
"A!!!" Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Thú nhân đằng trước tránh né công kích, thú nhân phía sau xông lên, hai bên va chạm, trường hợp lập tức hỗn loạn.
Mấy thủ lĩnh thấy vậy, tim nhỏ máu.
Họ còn chưa kịp tiêu hoá tin dữ này, tin dữ thứ hai đã truyền đến.
Thấy những người may mắn sống sót bị mưa tên từ bốn phương tám hướng vụt đến đâm thủng. Họ liều mạng tránh đi, chỉ là trốn được lần một, không trốn được lần hai.
Không ít thú nhân đã sợ hãi lùi lại, trở về bên kia bờ hố.
Lúc này chỉ còn lại một nửa thú nhân còn sức chiến đấu, mấy thủ lĩnh sắc mặt không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Bọn họ còn chưa thấy người bộ lạc Xích Phong, đã chết quá nửa. Nếu còn tiếp tục tiến công, không biết bộ lạc Xích Phong sẽ lại dùng cách gì đối phó họ.
Dù phía sau không còn bẫy rập, nhưng với tình huống hiện tại mà đối mặt với bộ lạc Xích Phong, muốn thắng cực kỳ khó. Dù cuối cùng có thắng, họ cũng phải trả một cái giá thảm khốc.
Giờ nếu lui lại, tổn thất lúc trước sẽ thành uổng phí. Nếu không lui, tiếp theo sẽ còn tổn thất nhiều hơn, không chừng còn có khả năng diệt tộc. Cái giá này quá lớn, lớn đến mức họ không dám tuỳ tiện đưa ra quyết định.
Mấy thủ lĩnh các bộ lạc lớn khó xử, không ngừng tính toán.
Trong số mấy người họ, chỉ có An Tư có một mục tiêu, đó là tiêu diệt Viêm Mông, tiêu diệt Bắc, tiêu diệt bộ lạc Xích Phong.
Trong bộ lạc Xích Phong, Bắc Vũ Đường vẫn luôn quan sát mấy người sáng nay uống thuốc xong.
"Bắc Vu sư, hắn không còn nóng bỏng nữa, xanh tím trên mặt cũng biến mất rồi."
Giống cái vẻ mặt hưng phấn.
Bắc Vũ Đường lập tức thả thảo dược đang mân mê xuống, đi lên bắt mạch cho họ. Mạch tượng đã dần vững vàng lại, đây là dấu hiệu chuyển tốt, vậy có nghĩa là thuốc cô nghiên cứu ra có tác dụng.
"Bọn họ có phải đã tốt lên không?" Giống cái kích động nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nghĩ gì đó, nói với cô ấy, "Cô chăm sóc ở đây, tôi ra ngoài một lát."
"Được."
Bắc Vũ Đường vội đi ra nhà gỗ, đi thẳng đến cửa lớn bộ lạc.
Chờ đến khi cô đến cổng lớn, liên minh do bộ lạc Tam Thạch dẫn đầu đã dừng tiến công, bên đó dường như xảy ra chuyện gì đó, mấy thủ lĩnh đang cãi nhau.
Viêm Mông nghiêng đầu, "Sao em lại đến đây?"
Tựa như sợ cô lo lắng, còn nói, "Nơi này có bọn anh rồi."
Bắc Vũ Đường gật đầu với hắn, "Có mọi người, em rất yên tâm. Nhưng em đến vì chuyện khác."
Viêm Mông và các trưởng lão đều nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thong thả nói, "Bộ lạc Ám Hà và các bộ lạc khác không phân rõ trắng đen đã đến tấn công bộ lạc Xích Phong ta, đây đương nhiên là không đúng, giáo huấn họ như vậy là đủ rồi. Nhưng bộ lạc Tam Thạch là đầu sỏ xúi giục, chúng ta không thể buông tha." Nghe cô nói thế, mọi người đều hận bộ lạc Tam Thạch thấu xương, hận không thể diệt luôn.
"Chúng ta lần này tiến lên, diệt đám người bộ lạc Tam Thạch!"
"Đúng vậy, tiến lên, giết chúng!"
Bắc Vũ Đường giơ tay ngắt họ, "Muốn trả thù họ, không phải chỉ có đánh đánh giết giết. Mông, anh lại đây, em có lời muốn nói với anh."
Khi hai người đến góc, Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, "Giờ anh nói với người bộ lạc Ám Hà, Vu sư bộ lạc Xích Phong ta có thể cứu người mắc bệnh hiểm nghèo. Thuận tiện nói cho họ, bộ lạc Tam Thạch mới là đầu sỏ gây tội, là bộ lạc bị Tà Thần cuốn lấy."
Viêm Mông tức khắc hiểu ý cô, đây là không cần làm gì cũng có thể khiến bộ lạc Tam Thạch tự nhận hậu quả.
Hai người đi về cổng lớn, Viêm Mông đi lên trước, hô với các thủ lĩnh đang dậm chân ngoài kia, "Các người muốn tấn công, tuỳ lúc hoan nghênh, chỉ là có một việc, tôi muốn hỏi rõ ràng. Vì sao các người tấn công bộ lạc tôi?"
Chuyện này biết rõ còn cố hỏi, nhưng Viêm Mông vẫn hỏi.
Mấy thủ lĩnh đang cãi nhau nghe Viêm Mông nói, dừng lại. Thủ lĩnh bộ lạc Ám Hà và các bộ lạc khác không hé răng, nhưng bộ lạc Tam Thạch lại hùng hồn đầy lí lẽ nói: "Viêm Mông là Tà Thần, quái bệnh lần này là tại mi, là mi mang quái bệnh này đến. Chỉ có giết mi mới bình ổn được."
Nghe vậy, Viêm Mông cũng không tức giận, ngược lại hỏi mấy thủ lĩnh bộ lạc khác, "Các người cũng nghĩ vậy, nên mới tấn công bộ lạc Xích Phong ta?"
Mấy người kia không đáp, im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Viêm Mông lạnh lùng nói, "Nếu tôi là Tà Thần, là người mang xui xẻo đến, vì sao người bộ lạc tôi vẫn sống tốt, không bị bệnh?"
Lời này vừa ra, những thú nhân kia sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT