Tác giả: Vân Phi Mặc

Tuyết rơi càng lúc càng dày, chỉ mới hơn mười phút đã có một lớp tuyết mỏng, hơn nữa còn có xu hướng trở thành bão tuyết.

"Tuyết rơi nhiều như vậy, nên tìm một chỗ tránh." Bắc Vũ Đường đề nghị với thủ lĩnh bộ lạc Tam Thạch.

Thủ lĩnh thấy các giống cái lạnh run bần bật, tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, chỉ có thể thông báo để toàn bộ thú nhân quan sát bốn phía tìm nơi tránh gió tuyết.

Đi liên tục hai ngày, cuối cùng tìm thấy được một hang động ở trong núi cao. Toàn bộ tộc nhân đều vào trong tránh tuyết. Vì tuyết rơi dày, mồi lửa họ mang theo đã sớm tắt.

Bắc Vũ Đường thấy toàn bộ thú nhân đều ăn thịt tươi, không có lửa để quay, độ ấm trong động cũng rất thấp.

Bắc Vũ Đường bảo người tìm củi đốt, dùng phương thức nguyên thuỷ nhất bắt đầu nhóm lửa.

Thú nhân xung quanh nhìn cô, trẻ con trong tộc hỏi: "Cái này thật sự có thể sinh ra lửa ạ?"

"Có thể."

Tất cả nhìn Bắc Vũ Đường không ngừng dùng một cành cây nhòn nhọn xoay tròn trên khúc gỗ, khi tia lửa bắt lên cỏ khô, lửa bắt đầu cháy lên. Thú nhân xung quanh thấy vậy đều trợn to hai mắt.

"Thật sự cháy rồi!"

"Có lửa, có lửa!"

Thú nhân vây lại ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều xúm lại, nhìn ngọn lửa đang dần cháy lên. A Kim vẫn luôn ở bên Vu sư nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Đôi mắt hỗn độn của Vu sư cũng nhìn về phía đó, nhìn các tộc nhân vui vẻ như thế, trái tim hơi chìm xuống. Bà ta nghiêng đầu nhìn A Kim, ánh mắt lạnh lệ, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Cô muốn qua xem?"

A Kim đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lùng của Vu sư, lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

"Hừ, chỉ là mấy thứ không ra gì mà thôi." Vu sư lẩm bẩm một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Thấy bà ta đã nhắm mắt, A Kim mới thở phào nhẹ nhõm.

Thứ mà Vu sư nói không ra gì ấy lại khiến cô cảm giác rất thần kỳ. Bắc Vu sư có thể tạo ra lửa, trước giờ lửa trong bộ lạc đều do thần ban, người trong tộc cẩn thận giữ cho nó cháy. Lần này di chuyển, họ mang theo mồi lửa ra, chỉ tiếc vẫn bị dập tắt trên đường đi, không ngờ Bắc Vu sư lại có thể mang lửa cho họ.

Mọi người cẩn thận truyền lửa cho từng chỗ có người, dựng gỗ tạo thành đống lửa.

Buổi tối nghỉ ngơi, Viêm Mông nắm tay cô, lạnh lạnh. Hắn đột nhiên hoá thành sư tử, đi đến nằm xuống bên cạnh cô, dịch người đến chỗ có gió thổi, chặn lại toàn bộ gió lạnh cho cô.

Một bên là đống lửa, sau lưng lại là thân thể ấm áp dễ chịu của Viêm Mông, dựa vào người hắn, cũng không còn rét lạnh như trước.

Đây vẫn đang là mùa hạ, lại đột nhiên có tuyết rơi, thời tiết thất thường như vậy khiến toàn bộ thú nhân đều thấy khủng hoảng. Mùa đông là mùa các thú nhân khó sống nhất, không có đồ ăn, lại bị hung thú uy hiếp.

Mùa đông mỗi năm đều là thời điểm thú nhân chết nhiều nhất, mà mùa đông năm nay còn bất ngờ đến trước.

Bọn họ chưa chuẩn bị đồ ăn cho mùa đông, không có đồ ăn, họ không thể vượt qua mùa đông dài được.

Nửa đêm, Bắc Vũ Đường cảm thấy núi rung lên, tiếng ầm vang thật lớn từ xa truyền đến. Toàn bộ các thú nhân đều bị tiếng động này đánh thức, sôi nổi ra khỏi hang.

Ngọn núi đằng xa sáng lên ánh lửa, dung nham màu đỏ phun trào, bắn cao mấy chục mét. Nơi dung nham đi qua, cây cối hoá thành tro tàn. Cho dù bị tuyết trắng dày bao phủ, rừng rậm vẫn bùng cháy, ngọn lửa chiếu đỏ bầu trời xám xịt.

Nơi núi lửa phun trào, rõ ràng là bộ lạc Tam Thạch.

Nếu họ không rời đi sớm, lúc này chỉ sợ đã sớm bị dung nham nóng bỏng đốt thành tro tàn.

Khói đen đậm tản ra, như một cây nấm phủ trên đỉnh núi. Dù họ có đứng ở đây, trên người vẫn dính một lớp tro núi lửa mỏng.

Mọi thú nhân đứng ngoài cửa hang, ngơ ngác nhìn những gì xảy ra.

Rừng bị cháy lụi, tuyết rơi bốn phía, khiến cuộc sống của thú nhân rơi vào nguy hiểm. Họ không mang theo đồ ăn, chỉ còn đủ duy trì ba ngày. Toàn bộ thú nhân không thể giảm bớt lượng cơm.

Viêm Mông lấy một nửa chân, chia nửa thịt cho Bắc Vũ Đường. Hắn cầm non nửa miếng thịt, ba miếng đã ăn xong.

Với sức ăn của Viêm Mông, chút đồ ăn này không đủ để hắn nhét kẽ răng.

Bắc Vũ Đường xé một miếng thịt nhỏ, còn lại nhét hết vào tay hắn.

Viêm Mông không đồng ý lắc đầu, "Em ăn đi."

"Em ăn từng này là đủ rồi." Bắc Vũ Đường nâng thịt trong tay.

Viêm Mông nhăn mày, quá ít!

"Ngày mai anh sẽ ra ngoài săn thú."

"Vậy anh càng phải ăn nhiều hơn." Bắc Vũ Đường cứng rắn nhét thịt vào tay hắn, "Ăn no mới có sức lực săn được thêm đồ ăn.

Dưới thái độ cường ngạnh của Bắc Vũ Đường, Viêm Mông yên lặng ăn nốt thịt.

Một màn này bị An Tư nhìn thấy, lập tức nhân cơ hội trách Viêm Mông.

"Viêm Mông, sao mi chỉ cho Bắc ăn một chút thịt, còn mình lại ăn nhiều như vậy? Tuy Bắc là phối ngẫu của mi, nhưng cũng là Vu sư của bộ lạc chúng ta."

Giọng An Tư rất lớn, khiến các thú nhân đang ăn xung quanh đều nghe được, cùng nhìn về phía họ.

Những thú nhân muốn trở thành phối ngẫu thứ hai của Bắc Vũ Đường đều vội đưa đồ ăn trong tay mình qua, đưa đến trước mặt cô.

"Bắc, ăn của tôi đi."

"Tôi còn không ít, ăn của tôi này."

"Bắc, miếng thịt này cho em. Không đủ nói cho tôi."

Đối với vô số giống đực xum xoe trước Bắc Vũ Đường, đôi mắt vàng kim của Viêm Mông bùng lên lửa giận, hắn muốn kéo cô ra sau mình, không cho đám kia nhìn thấy cô.

Chỉ là hắn không có quyền làm vậy, toàn bộ giống đực đều có quyền theo đuổi giống cái.

Viêm Mông rầu rĩ ngồi bên, thường thường nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường không nhận, "Không cần, Viêm Mông cho tôi đủ thịt rồi."

Đôi mắt luôn ảm đạm của Viêm Mông sáng lên, khoé môi cong cong.

Bắc không nhận đồ của những giống đực kia.

Bắc Vũ Đường quay đầu thấy Viêm Mông đang nhìn mình, cười rươi rói.

Thấy bộ dạng ngu đần đó của hắn, Bắc Vũ Đường cũng vui vẻ.

Hắn rất dễ vui, rất đơn thuần.

Gió tuyết bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, vốn không nên ra ngoài săn thú, nhưng mà đồ ăn mang theo đã dần ít đi, họ không thể không ra ngoài săn mồi.

Lần này, toàn bộ giống đực của bộ lạc đều rời đi, chỉ để giống cái lại hang.

Gió tuyết đan xen, dù họ đang ở dạng thú vẫn bị lạnh run người. Nhưng toàn bộ thú nhân không lùi một bước, không ngừng tiến lên, tìm kiếm tung tích con mồi trong băng tuyết.

Mấy hôm nay vì núi lửa phun trào, rừng rậm bị cháy, mãi đến hai ngày sau mới dừng lại, phạm vi cháy rừng cũng không lan đến chỗ họ trốn. Nhưng dù là vậy, qua biến cố này, con mồi còn ở lại khu rừng cũng đa phần đã rời đi.

Điều này khiến nhóm Viêm Mông không thể không đi xa hơn.

Sư tử vàng xuyên qua rừng rậm trắng xoá, thời tiết rét lạnh, khiến hắn run run, không biết có phải do hắn đi quá nhanh hay không, hắn đã tách khỏi đoàn.

Viêm Mông đón gió tuyết, cẩn thận đánh hơi, chú ý xem trên nền tuyết có dấu vết động vật không.

Chỉ lát sau, hắn đã thấy một đụn tuyết đáng nghi.

Viêm Mông ghé vào đánh hơi, ngửi được của chuột đất. Chuột đất có chất thịt rất ngon, chỉ là rất khó bắt, hơn nữa nó không lớn như heo đồng la, nên rất ít thú nhân đi bắt chuột đất.

Hôm nay đi một hồi lâu vẫn không thấy dấu vết động vật, chỉ có mỗi chỗ này, Viêm Mông gạt tuyết qua, khiến cửa hang lộ ra. Hắn nghĩ sẽ có chuột đất, nhưng không ngờ chuột đất không ở trong hang, lại tìm được không ít trái cây màu tím trong động của nó.

Hẳn là thức ăn mà chuột đất tích trữ.

Viêm Mông bọc hết lại, cắn da thú, tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi trời tối, hắn vẫn không tìm được con mồi nào.

Trên đường về hang động, hắn gặp nhóm An Tư, An Tư may mắn săn được một con heo đồng la, những người còn lại không săn được gì.

An Tư thấy Viêm Mông không săn được mồi, tâm tình cực kỳ tốt.

Sau khi về đến hang động, nhóm giống cái vẫn luôn nhón chân chờ mong thấy không có con mồi, đôi mắt tràn đầy mất mát. Viêm Mông đưa bọc đồ cho Bắc Vũ Đường.

"Anh tìm thấy ở động của chuột đất." Viêm Mông áy náy cúi đầu. Hắn không thể săn được mồi, không cho giống cái của mình ăn thịt được.

Bắc Vũ Đường mở túi da ra, lộ ra đồ vật màu tím, nhẹ nếm thử, thứ này có vẻ giống khoai lang, chỉ là lượng tinh bột không cao bằng, khá ngọt.

Bắc Vũ Đường bẻ nó thành hai nửa, đưa một nửa cho Viêm Mông, "Ăn ngon lắm. Anh thử đi."

Viêm Mông nhận khoai lang trong tay cô, ăn thử một miếng, không có phản ứng gì đặc biệt.

Bắc Vũ Đường thấy thế thì biết là hắn không thích ăn.

Bắc Vũ Đường cảm thấy món này không tệ, dù sao thịt có ngon, ngày nào cũng ăn thì cũng sẽ chán.

Bắc Vũ Đường quyết định gọi đồ vật giống khoai lang này là khoai lang. Khoai lang này rất lớn, mỗi củ to chừng ba nắm tay của Viêm Mông.

Cô ném một củ vào đống lửa, từ từ nướng.

Bắc Vũ Đường biết Viêm Mông không thích ăn, nên lấy bọc thịt khô cuối cùng ra, chia một nửa cho hắn.

Viêm Mông lại lắc đầu, tỏ vẻ không ăn.

Bắc Vũ Đường trừng qua, ra lệnh, "Ăn."

Viêm Mông tức khắc không dám chống đẩy nữa, ngoan ngoãn nhận lấy thịt, bắt đầu ăn.

Chỉ là hắn lại cẩn thận xé xuống hơn nửa miếng thịt, đưa đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Ăn."

Bắc Vũ Đường nhìn đôi mắt đơn thuần lo mình bị đói, khoé môi cong cong, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Viêm Mông không giỏi ăn nói, nhưng hành động của hắn đã biểu đạt tất cả.

Bắc Vũ Đường nhận thịt khô trong tay hắn.

Viêm Mông thấy cô nhận, cười vui vẻ.

Bắc Vũ Đường lại xé một miếng nhỏ, từ từ nhấm nuốt, phần còn lại thì nhét về trong tay hắn.

"Em ăn cái này, cái này cho anh ăn." Bắc Vũ Đường lấy khoai lang đã nướng chín ra.

Viêm Mông thấy cô bóc nó ăn ngon miệng, cũng không nói gì thêm, yên lặng ăn hết thịt khô cô đưa qua.

Hôm sau, các giống đực tiếp tục ra ngoài săn thú.

Giống cái ở lại trong hang, thường thường đứng ở cửa động xem họ về chưa.

Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại, tầm nhìn chỉ có dưới năm mét, tất cả đều trở nên mơ hồ. Không biết qua bao lâu, trời bên ngoài dần tối, nhưng giống đực vốn nên về lại chưa thấy xuất hiện.

Điều này khiến các giống cái ở lại trong hang rất lo lắng, sợ họ gặp nguy hiểm.

Có người còn dò hỏi Bắc, "Bắc, có phải họ gặp nguy hiểm gì rồi không?"

Thấy ánh mắt lo lắng của họ, Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Không nhất định. Có lẽ họ có thu hoạch."

"Bắc nói, có thể họ có thu hoạch. Nếu Bắc đã nói vậy, họ nhất định sẽ bình an." Giống cái đó lập tức tổng kết lời này rồi nói với giống cái khác.

Bắc Vũ Đường nghe thế thì cảm thấy câm nín. Quả là lời đồn đều là càng truyền càng thái quá.

Giống cái tránh trong hang thường sẽ tới cửa động xem các giống đực về chưa. Cho dù Bắc Vũ Đường đã an ủi, nhưng họ vẫn không thể thật sự an tâm.

Không biết qua bao lâu, Bắc Vũ Đường nghe được những tiếng bước chân.

Cô vội đi ra ngoài, nhìn thấy một đám thú nhân đang đến bên này.

"Họ đã trở lại." Cô nói với các giống cái trong hang động.

Các giống cái nghe vậy thì đều chạy đến trước cửa hang, nhìn bầu trời đen với tuyết trắng rơi dày.

Họ không nhìn thấy gì cả.

"Sao tôi không thấy họ?"

"Tôi cũng không thấy họ."

"Bắc, họ thật sự về rồi sao?"

"Ừ. Nhanh thôi. Sắp tới rồi." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Sau lời cô nói không lâu, thân ảnh các giống đực đã hiện rõ trong mắt các giống cái.

"Về rồi, họ đã thật sự bình an trở lại!"

Khi các giống đực tới gần, giống cái thấy được con mồi trong tay họ, hơn nữa còn không chỉ có một.

Thấy họ có thu hoạch, các giống cái đều vui vẻ.

"Bắc, cô thật lợi hại. Cô nói họ sẽ thu hoạch, quả nhiên là có thu hoạch."

Các giống cái đều sùng bái nhìn cô.

Thật sự là trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, nhưng như vậy, họ sẽ càng tin tưởng cô, thay thế được Vu sư chỉ là chuyện sớm muộn.

Khi các giống đực về đến hang động, tất cả đều hoá hình người, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, nhưng họ đều không để ý. So với những vết thương này, hôm nay họ thu hoạch được rất nhiều.

Lần này họ gặp một đàn Phong Lang, Phong Lang muốn biến họ thành đồ ăn, cuối cùng trở thành đồ ăn của họ.

Vì đi săn tập thể, con mồi săn được đều do thủ lĩnh chia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play