Editor: Bạch Diệp Thảo

Điều kiện sinh hoạt của bộ lạc Giống Cái rất kém, nơi này không có thịt ngon để ăn, không có thú nhân ân cần tặng trái cây cho các cô.

Mấy người lúc trước vốn còn rất bất bất mãn với hành vi hạn chế khu vực hoạt động của mình trong phòng đá, giờ biết nguyên nhân rồi, đều hiểu hành động của họ. Bây giờ điều kiện ác liệt như vậy, nhớ lại cuộc sống lúc còn ở bộ lạc Sư Viêm, mấy người đều vô cùng hoài niệm.

"Tớ muốn về quá, tớ không thích ở nơi này tí nào." Diệp Xảo Xảo chống khuôn mặt nhỏ, đáng thương nói.

Cô gái tóc vàng cũng oán giận theo, "Nơi này ăn toàn cơm heo, thịt cũng là chẳng ra gì, thật sự coi chúng ta là dã thú à! Thật đúng là một nơi không thể sống mà!"

Mấy người không ngừng oán giận bộ lạc Giống Cái, lại thấy Bắc Vũ Đường ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, cả đám đều tỏ vẻ bội phục.

"Vũ Đường, cậu thật lợi hại, đi đâu cũng thích ứng được." Diệp Xảo Xảo sùng bái nhìn cô.

Cô gái tóc vàng cười nói: "Tôi thấy cô ta giống như con gián ấy, hoàn cảnh tệ hơn nữa vẫn sống tốt lành. Ai như chúng ta, không chịu nổi."

Tiền Hiểu Nguyệt cũng kinh ngạc cảm thán năng lực thích ứng của bạn tốt, sao trước kia cô ấy không phát hiện Vũ Đường lợi hại đến vậy! Từ sau khi đến thế giới xa lạ này, sự bình tĩnh và cơ trí của cô đều làm cô ấy kinh ngạc không thôi.

Cô gái tóc vàng tiến qua, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, cô có cách nào để chúng ta rời khỏi nơi này trước không?"

Bắc Vũ Đường mở mắt, nhìn cô ta một cái, "Muốn rời đi đến vậy?"

"Muốn! Nằm mơ cũng muốn!" Cô gái tóc vàng lập tức nói.

Diệp Xảo Xảo bên cạnh cũng nói theo, "Tuy bộ lạc Sư Viêm hay khoe *** rất kỳ quái, nhưng những cái khác đều rất tốt."

Tiền Hiểu Nguyệt và phụ nhân trung niên kia đều gật đầu.

"Muốn rời khỏi đây cũng đơn giản thôi, chờ đến lúc dì cả ghé thăm là có thể đi rồi."

"Nghĩa là dì cả đến, chúng ta sẽ trưởng thành?" Diệp Xảo Xảo phản ứng rất nhanh.

"Đúng vậy."

Nói đến chuyện này, Tiền Hiểu Nguyệt kinh nghi hỏi: "Tháng trước tớ chưa đến."

"Tôi cũng không."

"Tôi cũng không đến."

Mấy người hai mặt nhìn nhau.

"Vũ Đường, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Bốn người nhất trí nhìn về phía cô.

"Hản là sau khi vào thời không này, bất giác bị thời không này ảnh hưởng, thay đổi thể chất của chúng ta." Bắc Vũ Đường suy đoán dựa theo tình huống.

Mấy người kinh hãi, "Chúng ta liệu có bị biến thành bán thú giống họ không?"

Nghĩ đến mình có thể sẽ biến thành dã thú, mấy người đều không tự giác rụt rụt đầu.

"Yên tâm, không bị đâu. Những giống cái và giống đực ở đây khác nhau. Giống đực có thể thay đổi giữa người và thú, nhưng giống cái chỉ có thể duy trì hình người, không thể hoá thú, nên giống cái cực kỳ yếu ớt, cần giống đực bảo vệ. Tỷ lệ sinh tồn của giống cái ở đây thấp, dẫn đến nhiều thú nhân không có giống cái sinh đời sau. Mọi người cẩn thận quan sát mà xem, không khó phát hiện giống cái trong bộ lạc đều có mấy người chồng thú nhân."

Bốn người nhớ lại, thật đúng là thường xuyên nhìn thấy mấy thú nhân vây quanh một giống cái.

"Tớ cảm thấy tớ một người đã quá sức rồi, vài người tớ không chịu được." Diệp Xảo Xảo nghĩ đến thú nhân bộ lạc Sư Viêm thích khoe ***, mặt đỏ hồng.

Cô gái tóc vàng thấy bộ dạng ngượng ngùng của Diệp Xảo Xảo, cũng nghĩ đến *** của thú nhân bộ lạc Sư Viêm, "Ây nha, em gái nhỏ thẹn thùng. Đợi đến khi em nếm thử rồi, sẽ muốn càng nhiều càng tốt."

Bắc Vũ Đường nhìn mấy người một cái, tiếp tục nhắm mắt lại.

Từ sau đoạn đối thoại ngày ấy, mấy người Diệp Xảo Xảo mỗi ngày đều ngóng trông dì cả của mình ghé thăm nhanh nhanh. Vì sinh hoạt ở bộ lạc giống cái quá tệ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải xem mặt mấy giống cái già kia mà sống.

Cuối cùng, trong sự mong chờ của các cô, Diệp Xảo Xảo được dì cả ghé thăm đầu tiên.

Ngày ấy, giống cái già ngửi được mùi máu tươi, kinh nghi nhìn Diệp Xảo Xảo, tựa như không tin giống cái nhỏ như vậy đã trưởng thành rồi.

Hai giống cái già túm lấy Diệp Xảo Xảo, trong sự kinh ngạc của cô ấy, kéo da thú của cô ấy xuống.

"Aaa! Mấy người làm gì thế?" Diệp Xảo Xảo kinh hoảng thất thố hét to.

Mấy người cô gái tóc vàng định tiến lên, muốn ngăn cản, lại bị Bắc Vũ Đường giữ lại.

"Yên tâm, họ chỉ kiểm tra thân thể cô ấy thôi, sẽ không làm gì cô ấy."

Có lời này của Bắc Vũ Đường, mấy người còn lại đứng an tĩnh một bên nhìn.

Liền thấy hai giống cái già thô lỗ tách hai chân Diệp Xảo Xảo ra, một người tiến lên vươn ngón tay ra...

"A!!!" Diệp Xảo Xảo tức khắc hoảng sợ thét chói tai, tiếp theo cả khuôn mặt đều đỏ.

Một giống cái bị tiếng thét của cô ấy làm cho to đầu, không vui vỗ mông cô ấy một cái, "Đừng ồn ào."

Giống cái khác kiểm tra xong, giơ ngón tay mang theo tơ máu lên nói: "Không sai, phát dục trưởng thành rồi. Có thể sinh con non."

"Giống cái nhỏ thế này, chẳng khác là bao với giống đực non. Như vậy thực sự có thể sinh con non à?" Một giống cái trẻ tuổi nghi ngờ nhìn Diệp Xảo Xảo, đáy mắt mang theo ghét bỏ.

"Trưởng thành rồi, hẳn là được."

"Ngày mai ta đi thông báo các bộ lạc tới đổi giống cái này."

"Ừ. Đi chuẩn bị đi."

Hai người thả Diệp Xảo Xảo ra, rời đi không ngoái đầu nhìn lại.

Hôm sau, từng bầy thú nhân từ những hướng khác nhau chạy tới, mang theo rất nhiều đồ ăn, thường thấy nhất chính là heo đồng la – một loài dã thú có chứa muối, dáng người mập mạp, thịt ngon.

Ngoài hang động, các bộ lạc đứng đầy, cả đám nhón chân chờ mong.

"Không ngờ lại trưởng thành nhanh như vậy. Sớm biết vậy hai ngày nay ta lại đi săn thêm mấy con heo đồng la.

"Không biết giống cái nhỏ đó thế nào, có làn da trắng như mây như trong lời đồn không."

......

Một đám thú nhân trông mong chờ đợi.

Lần này, các bộ lạc lớn như bộ lạc Sư Viêm, bộ lạc Thương Lang, bộ lạc Mãnh Hổ, bộ lạc Tam Thạch đều tới đông đủ. Trong số những bộ lạc này, bộ lạc hùng mạnh nhất là bộ lạc Mãnh Hổ, sau đó là Sư Viêm và Thương Lang, sau đó là những bộ lạc nhỏ hơn, như Tam Thạch, Tinh Thố,...

Dưới sự chờ mong của thú nhân, Diệp Xảo Xảo bị hai giống cái mang ra, động tác của toàn bộ thú nhân đều tập trung hết lên người cô ấy.

"Giống cái này sao nhỏ thế?!"

"Đây là trưởng thành rồi á?"

"Có phải họ nhầm ở đâu không, giống cái này rõ ràng vẫn còn là con non."

Một đám thú nhân nhìn thấy Diệp Xảo Xảo thì đều lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Hai giống cái già kia không vui nhìn họ, "Giống cái này đã thành thục, có thể sinh con non."

Chúng thú nhân thấy hai vị giống cái già đức cao vọng trọng tức giận thì không dám nghi ngờ nữa.

"Được rồi, giờ các ngươi có thể lựa chọn. Muốn mang giống cái này về thì đặt con mồi ra trước mặt."

Không ít thú nhân do dự, tuy giống cái này đẹp, nhưng lại nhỏ quá, nếu không thể sinh con non thì có mang về cũng vô dụng.

Đồ ăn trong bộ lạc đã ít, họ không dám tuỳ tiện lãng phí.

Ánh mắt Diệp Xảo Xảo nhìn qua đám thú nhân, tất nhiên cô cũng chú ý tới phản ứng của họ.

Mình đang bị ghét bỏ à?!

Lúc này, người bộ lạc Mãnh Hổ và bộ lạc Sư Viêm sôi nổi tiến lên, đặt con mồi trước mặt cô ấy, sau đó người bộ lạc Thương Lang cũng đặt đồ ăn ra trước mặt.

Giống cái thấy có người tiến lên rồi, quay đầu nói với Diệp Xảo Xảo, "Ngươi tự chọn đi theo ai đi."

Diệp Xảo Xảo nhìn qua mấy người, cuối cùng dừng lại ở Mông Ân của bộ lạc Sư Viêm, chỉ tay về phía hắn, "Tôi đi theo hắn."

Mông Ân lập tức mừng như điên.

Người bộ lạc Mãnh Hổ lại nóng nảy, nói với Diệp Xảo Xảo, "Bộ lạc Mãnh Hổ chúng ta mạnh hơn bọn hắn, có thể săn càng nhiều đồ ăn, không để cô chịu đói."

Mông Ân không vui hừ lạnh, "Bộ lạc Sư Viêm chúng ta cũng không hề kém các ngươi. Nếu giống cái đã chọn chúng ta, vậy có nghĩa là cô ấy càng thích bọn ta, khiến cô ấy cảm thấy an toàn hơn."

Người bộ lạc Mãnh Hổ tức đến cắn răng, nhưng mà giống cái đã lựa chọn, họ cũng không dám nói gì. Mấy người oán hận trừng họ rồi mang theo con mồi rời đi.

Sau khi họ đi rồi, bộ lạc Giống Cái lại trở lại yên tĩnh. Bởi vì Diệp Xảo Xảo đã bị đưa đi, khiến bộ lạc có nhiều lương thực hơn, mấy giống cái già vẫn luôn keo kiệt không cho các cô ăn no đại phát từ bi thêm cơm, đưa cho các cô một đùi thịt đầy đủ.

Những ngày kế tiếp, mấy người Tiền Hiểu Nguyệt lần lượt được dì cả ghé thăm, một đám đều bị các bộ lạc mang đi, chỉ có Bắc Vũ Đường vẫn luôn không có động tĩnh, tựa như ông trời cố ý để cô ở lại bộ lạc Giống Cái thêm một thời gian vậy.

Không có mấy người kia, Bắc Vũ Đường một mình ở lại trong hang động ẩm ướt, nếu là người khác thì đã sớm hoảng loạn, nhưng Bắc Vũ Đường lại bình tĩnh, mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng.

Tháng thứ ba ở bộ lạc Giống Cái, dì cả của Bắc Vũ Đường ghé thăm.

Đây là giống cái trưởng thành cuối cùng trong năm. Lần này có rất nhiều bộ lạc đến đổi Bắc Vũ Đường, có rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất là vì nhóm Tiền Hiểu Nguyệt.

Các thú nhân lúc trước thấy các cô nhỏ bé quá, sợ các cô không thể sinh con non, nhưng sau khi Tiền Hiểu Nguyệt nhanh chóng mang thai, nỗi lo sợ này đã bị phá tan.

Mà sau đó cô gái tóc vàng mang thai càng khiến các bộ lạc xung quanh đỏ mắt, ai biết được mấy giống cái nhỏ bé như vậy lại có thể có thai nhanh vậy đâu. Phải biết mấy giống cái trong bộ lạc họ rất khó mang thai, mỗi ngày đều gieo giống thì ba bốn năm có con đã xem như là nhanh.

Bởi vậy, lần này có rất nhiều bộ lạc tới cạnh tranh Bắc Vũ Đường.

Đợi đến khi Bắc Vũ Đường bị mang ra, ngoài cửa động đã có từng đàn thú nhân đứng thành hàng.

Những thú nhân này nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Giống cái già còn chưa mở miệng, những thú nhân kia đã vội vã đặt con mồi lên trước. Ở dị thế này, những giống cái lựa chọn thú nhân đều là dựa trên số lượng con mồi thú nhân mang đến.

Bộ lạc nào có càng nhiều con mồi, chứng minh năng lực của bộ lạc họ càng tốt, càng có thể cho giống cái cảm giác an toàn.

Giống cái già nhìn lần này số lượng con mồi được mang đến đổi càng nhiều, vui lâng lâng.

Xét thấy lúc trước đám người Tiền Hiểu Nguyệt đều thống nhất lựa chọn bộ lạc Sư Viêm, người các bộ lạc khác cố ý xa lánh bộ lạc Sư Viêm.

Trong chuyện đoạt người này, bao nhiêu năm rồi bộ lạc Mãnh Hổ mới lần đầu tiên bị bộ lạc Sư Viêm đè đầu.

Lần này nếu không thể giành được giống cái này nữa, bộ lạc Mãnh Hổ bọn họ chỉ sợ sẽ có một thời gian dài không dám ngẩng đầu trước bộ lạc Sư Viêm.

Rất nhiều bộ lạc vì cướp được Bắc Vũ Đường tới tay, cố ý hỏi thăm giống cái này thích gì. Dù sao thì mấy lần trước số lượng con mồi của họ đều nhiều hơn bộ lạc Sư Viêm, nhưng đều thất bại ra về.

Cho nên lần này, sau khi thăm dò được yêu thích của các cô, họ tất nhiên biết các cô thích nhìn ***. *** càng uy vũ, càng được những giống cái nhỏ này thích.

Bắc Vũ Đường vừa đi ra, đột nhiên thấy các thú nhân đứng trước mặt cô, nhất trí xốc da thú lên, lộ ra *** hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Một đám đều vẻ mặt kiêu ngạo khoe ***.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn họ, hành động của họ thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, đột nhiên bất ngờ thấy được bao nhiêu thứ không nên nhìn.

Bắc Vũ Đường dại ra làm những thú nhân kia rất hưng phấn, cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm đúng cách rồi.

Mà người bộ lạc Sư Viêm lại cảm thấy đám người này quá giảo hoạt, vậy mà chuyện này cũng thăm dò ra được.

Giờ khắc này, thế giới nội tâm của Bắc Vũ Đường muốn tan vỡ.

Bắc Vũ Đường yên lặng dời mắt, không nỡ nhìn thẳng *** đang xếp thành hàng kia.

Bắc Vũ Đường dùng thú ngữ thuần nói: "Che hết vào."

Những thú nhân nghe lời cô nói, rất nghe lời buông da thú xuống, vẻ mặt chờ đợi nhìn cô. Lần này có thể được cô lựa chọn, vậy có nghĩa là họ to hơn bất cứ bộ lạc nào.

Phải biết lần này thú nhân đến đoạt người đều là những thú nhân khí phách nhất bộ lạc rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn qua, mỗi khi cô nhìn qua, thú nhân đó đều sẽ vén da thú lên, chờ đợi có thể khiến giống cái nhỏ vừa lòng.

Bắc Vũ Đường sớm đã dự đoán được họ sẽ như thế, nên khi nhìn họ đều chỉ nhìn nửa trên. Khi cô nhìn đến bộ lạc Tam Thạch, đồng tử hơi co rụt lại, thật sự không ngờ lần này người đại diện bộ lạc Tam Thạch đến đây lại là An Tư.

An Tư, người chồng thú nhân kiếp trước của nguyên chủ, kẻ tự tay bắt nguyên chủ về bộ lạc, tự tay châm lửa, thiêu sống nguyên chủ.

An Tư thấy giống cái nhìn hắn, vội vàng xốc da thú lên.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, nâng tay lên chỉ về phía hắn.

"Tôi chọn hắn!"

An Tư nghe được giống cái nhỏ này chọn mình, mừng như điên.

Mà thú nhân xung quanh lại một bộ chịu đả kích, lần này rớt, không chỉ có nghĩa bộ lạc họ không thể có thêm một thú nhân, mà đồng thời cũng có nghĩa là *** của họ không bằng người ta.

Gần như là đồng thời, mọi thú nhân nhất trí nhìn vị trí giữa hai chân An Tư.

Bộ lạc Thương Lang, bộ lạc Mãnh Hổ gần như là dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm chỗ đó.

An Tư bị ánh mắt hung ác nham hiểm của họ nhìn, chỉ thấy giữa hai chân lạnh căm căm, nhưng nghĩ đến giống cái nhỏ này chọn hắn, lại kiêu ngạo ưỡn ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play