Editor: Bạch Diệp Thảo

Hôm nay là một ngày mưa, nhưng mà...

Roro đã trở lại và ăn hại gấp đôi.

Mọi người có nhớ mị hông nạ?

<( ̄︶ ̄)>

****

"Nhiệm vụ lần này là gì?" Bắc Vũ Đường nhỏ giọng hỏi.

Khi cô dò hỏi, trong ngõ nhỏ tối tăm xuất hiện một cô gái, khi nhìn thấy dung mạo của cô ấy, Bắc Vũ Đường hơi ngẩn người.

Mặt cô ấy......

Nguyên chủ thấy ánh mắt Bắc Vũ Đường nhìn mình, nở nụ cười, "Có phải thấy tôi rất đẹp không?"

Bắc Vũ Đường hồi thần, cười nói: "Đúng là rất đẹp."

Mặt cô ấy vậy mà lại giống cô trong hiện thực đến sáu phần.

"Cô muốn tôi giúp gì?" Bắc Vũ Đường hỏi vào việc chính.

Thần sắc cô ấy bỗng tối sầm, khí đen toả ra ngùn ngụt, "Tôi muốn quay lại bên cạnh Bạch Quân Ngọc, dù không danh không phận, dù vĩnh viễn trở thành thế thân của người khác, tôi cũng nguyện ý.

Còn Trương Cảnh Tuyên, Úc Khả Tâm, tôi không cần cô báo thù giúp tôi. Tôi chỉ muốn xem, sau khi không có tôi, họ còn có thể bước lên đỉnh cao hay không.

Không phải tên khốn đó vẫn luôn nói, không có tôi, gã vẫn có thể lên đến đỉnh cao sự nghiệp, trở thành ngôi sao chạm tay là bỏng sao. Tôi muốn xem thử, gã có thật sự có bản lĩnh đó không."

Bắc Vũ Đường hỏi: "Nếu gã thật sự làm được thì sao?"

Biểu tình của nguyên chủ hơi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ, hoặc là phải nói chưa từng nghĩ Trương Cảnh Tuyên có thể tự đi lên.

"Nếu gã thật sự làm được, vậy khiến gã ngã từ thần đàn xuống, khiến gã trắng tay."

Nguyên chủ dường như đã tìm được cách báo thù, kích động nói: "Tôi không muốn cô nhìn gã thôi nữa, tôi muốn cô tự tay nâng gã thành ngôi sao lớn, trở thành nam thần quốc dân, lại hung hăng đá gã xuống, làm gã cảm nhận tư vị từ thiên đường đến địa ngục!"

"Còn con tiện nhân Úc Khả Tâm kia, không phải ả rất yêu gã sao. Vậy cũng để ả nếm trải tư vị bị phản bội đi."

"Được." Bắc Vũ Đường đồng ý.

Sau khi cô dứt lời, bóng dáng nguyên chủ cũng biến mất.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, Bắc Vũ Đường dựa tường đứng dậy.

Dựa theo tiến độ cốt truyện, tình cảnh của cô hiện tại không tốt cũng không xấu. Giờ cô đã chia tay với vị kim chủ Bạch Quân Ngọc kia, không bao giờ gặp lại.

Nguyên chủ cũng không đến mức ai ai cũng phỉ nhổ, bị người ta đùa bỡn đến thảm.

May mắn nhất là khi Vương Phúc Hải ra tay với cô, cô tới, không để Vương Phúc Hải thành công.

Nếu chậm một bước, bị chụp ảnh rồi thì phiền toái.

Đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Bắc Vũ Đường sờ túi, di động vẫn còn. Cô lấy di động ra, mở khoá, gọi cho một số đã lâu chưa gọi.

Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng Ngọc tỷ từ điện thoại truyền ra, "Vũ Đường?"

"Ngọc tỷ, cứu em." Bắc Vũ Đường cố hết sức nói ra câu này.

Ngọc tỷ vừa nghe giọng cô đã thấy không ổn, khẩn trương hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Em ở trạm rác cạnh Kim Sắc Niên Hoa ở đường Hoài Hải."

"Em chờ ở đó, chị đến ngay đây."

Ngắt điện thoại, Bắc Vũ Đường vẫn luôn cố chống đỡ, không để bản thân ngất đi, mãi đến khi nghe tiếng bước chân vội vàng, nhìn về phía đầu hẻm, thân ảnh quen thuộc, cô không chống đỡ được nữa, ngất đi.

"Vũ Đường!" Ngọc tỷ vội chạy về phía cô.

Khi Bắc Vũ Đường tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện. Trần nhà trắng, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ khôn khéo giỏi giang bước trên đôi giày cao bảy phân đi vào, thấy Bắc Vũ Đường tỉnh lại, bước nhanh lại gần.

"Tiểu tổ tông của chị, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Hôm qua em làm chị sợ muốn chết." Ngọc tỷ tràn đầy lo lắng nhìn người quấn đầy băng gạc, vẻ mặt tái nhợt.

"Em xin lỗi, Ngọc tỷ." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Một câu này, là cô nói thay nguyên chủ.

Lúc trước Ngọc tỷ cực lực phản đối nguyên chủ ở bên Trương Cảnh Tuyên, nhưng lúc đó, cô ấy đã sớm bị cái bẫy rập đầy ôn nhu của hắn mê hoặc rồi.

Cô ấy không nhận ra gì cả, tất cả chỉ có điểm tốt và tình yêu giả dối của hắn.

Ngọc tỷ nói hắn có ý xấu cũng được, chuyện khác cũng thế, cô ấy không nghe vào một câu nào cả, thậm chí, hai người còn cãi nhau một trận to, cuối cùng tan rã trong không vui.

Dưới sự xúi giục của Trương Cảnh Tuyên, nguyên chủ giải trừ quan hệ với người đại diện trước – Ngọc tỷ, rồi thuê người đại diện mà Trương Cảnh Tuyên đề cử - Hoàng Khiếu.

Sau này, nguyên chủ luôn nhận mấy kịch bản vớ vẩn, phim thần tượng ngốc bạch ngọt, dần phá huỷ nhân duyên mà nguyên chủ vất vả tạo nên.

Trước kia Bắc Vũ Đường có Ngọc tỷ, kịch bản hay quảng cáo đều do chị ấy an bài, thành thói quen, sau khi đổi người đại diện, Hoàng Khiếu khống chế những việc này.

Hắn ta thậm chí còn biến nguyên chủ thành nữ vương lạn kịch được toàn giới công nhận, gọi là "Khối u ác tính Ratings". Các đại ngôn quảng cáo cũ của cô ấy đều bị huỷ bỏ, cô ấy từ một đại minh tinh đang hot dần rớt xuống tuyến hai tuyến ba.

Ngược lại, Úc Khả Tâm trước giờ không ai biết dần tích góp nhân khí, nhận rất nhiều quảng cáo. Mà những quảng cáo này đại đa số đều từng là đại ngôn của nguyên chủ.

Nguyên chủ vốn có khúc mắc trong lòng, nhưng bị người đại diện và Trương Cảnh Tuyên dỗ, cũng không nghi ngờ gì.

Bắc Vũ Đường nghĩ đến việc này, tâm tình lại không tốt.

Người đại diện kia và Trương Cảnh Tuyên, Úc Khả Tâm liên hợp, chuyển toàn bộ kịch bản phim truyền hình và quảng cáo tốt của nguyên chủ Bắc Vũ Đường cho Úc Khả Tâm.

Có thể nói, mấy người này lợi dụng Bắc Vũ Đường hoàn toàn, hoàn toàn coi cô ấy thành một kẻ ngốc, áp bức lợi dụng sạch sẽ, rồi một chân đá văng cô ấy đi, đồng thời còn không tiếc huỷ diệt thanh danh của cô ấy, huỷ diệt sự nghiệp của cô ấy, khiến cô ấy vĩnh viễn không thể xoay người.

Ngọc tỷ thấy cô xin lỗi, hơi sửng sốt, đáy mắt có kinh ngạc vụt qua. Chị biết rõ tính tình của tiểu tổ tông này, có thể khiến cô nói những lời này là rất khó.

Xem ra cô đã gặp chuyện gì ở chỗ Trương Cảnh Tuyên nên mới thế.

"Gần đây em sao rồi? Sao lại biến thành như vậy?" Ngọc tỷ truy hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Em có biết em bị người ta bỏ thuốc không?"

Bắc Vũ Đường gật gật đầu, "Em biết. Em bị Trương Cảnh Tuyên lừa tới Kim Sắc Niên Hoa, hắn muốn làm nam chính trong "Phong Vân Thiên Hạ", bảo em đi cùng hắn. Không ngờ hắn lại bỏ thuốc em, còn đem em..."

Nói tới đây, cô ngừng lại, không nói thêm.

Không cần nói Ngọc tỷ cũng đã đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.

Ngọc tỷ tức xanh mặt, "Chị đã cảnh báo em, Trương Cảnh Tuyên kia không phải thứ gì tốt. Giờ em tin chị chưa. Hắn yêu em ở đâu chứ, rõ ràng là đang lợi dụng em mà. Nếu hắn thật sự yêu em, sao có thể để em đi bồi mấy tên đàn ông kia!"

"Ngọc tỷ, đừng nóng giận. Em biết sai rồi." Bắc Vũ Đường cúi đầu, vô cùng đáng thương nhìn chị.

Ngọc tỷ thấy cô như thế, vừa tức vừa buồn cười.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua di động sáng lên trên bàn, hai người đều nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên đó. Ngọc tỷ theo bản năng muốn nhấn từ chối, lại bị cô ngăn cản.

Ngọc tỷ nhăn mặt, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Bắc Vũ Đường nhận điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng tức hộc máu của Trương Cảnh Tuyên, "Cô đang ở đâu? Sao cô dám đả thương Vương tổng. Giờ Vương tổng muốn kiện cô!"

Bắc Vũ Đường mở loa, những lời này tất nhiên Ngọc tỷ cũng nghe được, nghe hắn nói thế, mặt chị âm trầm hẳn xuống.

Trương Cảnh Tuyên blah blah nói chán chê, không nghe ai đáp lại, hơi sửng sốt. Nãy bị Vương tổng thoá mạ, mắng đến hắn mất bình tĩnh, mất lý trí, quên thu liễm tính tình luôn.

"Vũ Đường, Vũ Đường, em đang ở đâu?"

Lúc này, giọng Trương Cảnh Tuyên trở nên ôn nhu, phảng phất người vừa mang theo mùi thuốc súng ban nãy không phải là hắn vậy.

"Vũ Đường, có phải em giận rồi không? Ban nãy anh quá sốt ruột, biết Vương tổng muốn kiện em, anh lo lắng, nên nói không lựa lời."

Bắc Vũ Đường mở miệng nói, chỉ là âm thanh làm Ngọc tỷ khiếp sợ. Bởi vì âm thanh của cô lúc này hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường.

"Vị tiên sinh này, di động của bạn anh vừa rơi ở đây."

Trương Cảnh Tuyên nghe được giọng nói xa lạ, đầu tiên là sửng sốt, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi. May quá, người nhận không phải Bắc Vũ Đường.

"Vừa nãy ngượng quá. Bạn tôi có còn ở bên cô không?" Trương Cảnh Tuyên khách khí có lễ hỏi.

"Không có. Tôi ở đây chờ cô ấy ra. Đợi lát nữa cô ấy tới, tôi sẽ trả điện thoại cho cô ấy." Bắc Vũ Đường bình tĩnh tự nhiên nói.

"À, vậy cảm ơn cô. Phiền cô báo cho cô ấy một tiếng, bảo cô ấy nhanh chóng gọi lại cho tôi." Trương Cảnh Tuyên còn không quên nhắc nhở một câu.

"Được."

Ngắt điện thoại, Ngọc tỷ giật mình nhìn cô, không biết là giật mình vì khẩu kỹ của cô là vì cô lừa Trương Cảnh Tuyên nữa. Hoặc là, do cả hai.

"Vũ Đường, em......" Ngọc tỷ há hốc mồm, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, "Vũ Đường, giờ em định làm thế nào?"

"Ngọc tỷ, Bắc Vũ Đường em chưa từng ăn mệt như vậy bao giờ. Em coi hắn là chồng mình, đào tim đào phổi cho hắn, lại không ngờ hắn lại đối xử với em như vậy." Ánh mắt Bắc Vũ Đường trở nên thâm trầm, "Em muốn báo thù."

Ngọc tỷ nhìn cô, có chút kinh hãi, đồng thời còn có chút lo lắng.

Ngắn ngủi trong nháy mắt, chị cảm nhận được sự thay đổi của cô.

Xem ra chuyện này đã đả kích cô rất nhiều, nhưng mà, có thể khiến cô trưởng thành, khiến cô nhìn rõ gương mặt thật của Trương Cảnh Tuyên, vậy cũng đáng giá.

Chỉ tiếc Bạch Quân Ngọc, từ bỏ Bạch Quân Ngọc là một tổn thất lớn của Vũ Đường.

"Em muốn làm thế nào?" Ngọc tỷ hỏi.

Bắc Vũ Đường nghe chị nói, khoé môi khẽ nhếch. Xem ra Ngọc tỷ đồng ý giúp cô.

Ngọc tỷ rất có năng lực, có chị trợ giúp, nhiệm vụ của cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lúc trước Bắc Vũ Đường làm chị tổn thương rất nhiều, thậm chí hai người còn vì thế mà trở mặt thành thù, đây cũng là lý do vì sao lúc cô ấy nghèo túng, không ai hỗ trợ.

"Không phải hắn muốn đứng trên đỉnh cao của giới giải trí sao, vậy chúng ta giúp hắn là được." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

Ngọc tỷ nhướng mày, chờ cô nói tiếp.

"Nhưng mà, muốn hot thì đâu có dễ dàng như thế, phải trả giá đổi lấy chứ, không phải sao? Ngọc tỷ, chị nói đi?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn chị.

Đôi mắt Ngọc tỷ sáng ngời, lập tức hiểu ý cô.

"Đúng vậy, em nói không sai." Ngọc tỷ hoàn toàn yên tâm, xem ra không phải là cô nhất thời tức giận.

"Giờ em muốn xuất viện. Ngọc tỷ, chị cất giữ đơn xét nghiệm, nghiệm thương, và hoá đơn cho tốt." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

"Chị biết." Ngọc tỷ tất nhiên biết tầm quan trọng của mấy thứ này.

Nếu đối phương dám kiện cô, đến lúc đó còn không biết ai kiện ai.

"Chị đi xử lý thủ tục xuất viện cho em trước rồi lại đưa em về."

"Được."

Bắc Vũ Đường thưởng thức di động trong tay, cũng không gọi lại cho Trương Cảnh Tuyên. Hiệu suất làm việc của Ngọc tỷ rất cao, rất nhanh đã xử lý thủ tục xuất viện cho cô xong, lái xe đưa cô về chung cư.

Ngọc tỷ thấy cô mở di động, nghĩ cô chuẩn bị gọi cho Trương Cảnh Tuyên, lại thấy cô chậm chạp không động, ngược lại dường như đang tìm kiếm gì đó.

"Ngọc tỷ, chị có số của Bạch Quân Ngọc không?" Bắc Vũ Đường tìm nửa ngày cũng không thấy, mới nhớ, nguyên chủ không muốn Trương Cảnh Tuyên hiểu lầm nên đã xoá bỏ toàn bộ những gì liên quan đến Bạch Quân Ngọc.

Ngọc tỷ nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Em cần số của anh ta làm gì?"

Thật ra trong lòng chị có một vài suy đoán.

"Em muốn hợp lại với anh ấy, chị thấy có khả năng không?" Bắc Vũ Đường hỏi thẳng.

Ngọc tỷ một bộ quả nhiên là thế, "99,9% là không thành công."

"Vì sao?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hổi.

"Cô nương ngốc của chị ơi, em nghĩ Bạch Quân Ngọc là người em muốn là được, không muốn thì bỏ à? Em có biết anh ấy là người nào không thế?"

"Còn không phải là một kẻ có tiền biết kiếm tiền à." Đây là điều duy nhất nguyên chủ biết về Bạch Quân Ngọc.

Ngọc tỷ nghe vậy, vô lực.

"Đúng vậy, anh ta là kẻ có tiền biết kiếm tiền, nhưng vẫn khác những kẻ có tiền khác. Có một vài kẻ có tiền có thể..." Ngọc tỷ dừng lại, đột nhiên nhớ tới nói mấy cái này chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, còn không bằng tiết kiệm nước miếng.

Trước kia chị còn nhắc mãi, mỗi lần đều bị cô không kiên nhẫn ngắt ngang.

"Sao không nói?"

Tư liệu nguyên chủ cho về Bạch Quân Ngọc rất ít, dừng lại chỉ có là siêu cấp phú hào, rất nhiều tiền.

"Chị chỉ nói cho em, với thân phận hiện tại của em mà muốn gặp anh ta, không gặp dược đâu. Trừ khi có thể khiến anh ta tự mình đến gặp em. Nhưng mà, em cảm thấy có khả năng sao?" Ngọc tỷ nhìn về phía cô.

"Không có."

Trong trí nhớ của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, dường như trước giờ đều là anh tới tìm. Mà mỗi lần cô ấy muốn gặp anh đều là ngàn chờ vạn chờ.

Khi hai người còn trong hợp đồng bao dưỡng, không thể can thiệp vào đời tư của đối phương, không dám tra xét đối phương, không được anh cho phép, không thể công khai, tiết lộ bất kì tin tức nào về anh, v.v...

Tóm lại, anh là một người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Không đúng, đối với anh, cô ấy là người không thể lộ ra ngoài!

"Em hối hận?" Ngọc tỷ khẳng định hỏi.

"Đúng vậy, hối hận." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm thừa nhận, không chút che dấu sự hối hận của mình, "Chị nói em có ngốc không, vậy mà lại tự tay đẩy một kim chủ lớn ra ngoài."

Ngọc tỷ cho cô một ánh mắt "cuối cùng em cũng thông suốt rồi à", "Chúc mừng em cuối cùng cũng tự mình hiểu lấy."

Bắc Vũ Đường không để ý Ngọc tỷ đả kích mình, "Ngọc tỷ, chị có cách nào để em gặp anh ấy không?"

Đây là tâm nguyện của nguyên chủ, trở lại bên người anh. Cho dù là một vật thay thế, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì ở chỗ anh, không có lừa gạt, không có phản bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play