Trong căn nhà tranh thấp bé, người vẫn luôn nằm trên giường bất ngờ ngồi dậy, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô duỗi tay lau, phát hiện khoé mắt mình cũng đang ướt.
Bắc Vũ Đường xuống giường, ra ngoài phòng, giờ là buổi trưa, mặt trời lên cao, sơn thôn yên lặng chỉ nghe tiếng chim kêu, an tĩnh như ngăn cách với nhân thế.
Tiểu Tử Mặc không ở nhà, hẳn là bé đã đến học đường, chiều mới về.
Bắc Vũ Đường đứng trong viện, ngắm nhìn núi rừng xa xa, ngơ ngác phát ngốc. Cô phát ngốc chừng nửa canh giờ mới chậm rãi hồi tỉnh. Mê mang trong mắt cô dần nhạt đi, khôi phục thanh minh và đạm mạc ngày xưa.
Bắc Vũ Đường thu liễm áp lực và tâm tình ở thế giới đó vào sâu trong lòng.
Hôm nay thời tiết tốt, cô dọn chăn trong phòng ra phơi lên gậy trúc trong sân để hứng nắng. Đổ đầy nước vào lu nước trong bếp, lại ra tưới nước cho rau xanh sau nhà.
Quét tước nhà cửa, dọn lại phòng, lui lui tới tới hết một buổi trưa, cuối ngày, cô vào bếp, nhìn rau xanh trên bếp, củ cải và bột mì.
Cô chuẩn bị chiên củ quả cho bé con, cắt củ cải thành sợi, dùng muối ướp. Trong lúc ướp, Bắc Vũ Đường bắt đầu nhào bột, chuẩn bị bốt xong, cô vớt sợi củ cải ra, cho vào nồi xào, rải bột ớt lên, thêm các gia vị khác, cuối cùng bắc nồi ra, thả vào nước lạnh, bắt đầu dùng vỏ bột bánh gói sợi củ cải lại.
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà rơi trên đất vàng. Tiểu Tử Mặc cõng sọt sách về nhà, từ xa đã thấy khói bếp bay lên, đôi mắt bé sáng ngời.
Nhóc con vội chạy như bay về nhà, đẩy cửa viện ra, chạy thẳng vào bếp.
Khi bé vào đến cửa bếp, thấy mẫu thân đang nặn vỏ bánh.
"Về rồi sao."
"Mẫu thân."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Bắc Vũ Đường nhìn giỏ tre của bé, cười nói: "Cất đồ vào nhà chính đi, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."
Tiểu Tử Mặc cất đồ xong lại chạy ngay vào bếp, đi ra sau kệ bếp trông lửa.
"Mẫu thân đang làm gì vậy?" Tiểu Tử Mặc tò mò nhìn mấy viên bánh bột ngô tròn tròn đã chiên vàng.
"Đây là chiên quả."
Tiểu Tử Mặc ngửi mùi hương bay ra khỏi nồi, "Thơm quá."
Bắc Vũ Đường không làm nhiều lắm, chỉ làm tám cái, buổi tối cô ăn hai cái, Tiểu Tử Mặc ăn tốt, ăn ba cái. Ba cái còn lại để sáng mai Tiểu Tử Mặc làm bữa sáng.
Ăn tối xong, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc ra ngoài đi bộ tiêu thực, buổi tối, Bắc Vũ Đường kiểm tra bài, chỉ cần là nội dung trong sách thì bé đều hiểu.
Trước khi ngủ, cô thấy bé luyện Hàn Băng Chưởng đã có thể thuần thục đánh ra một bộ chiêu thức.
Buổi tối, Bắc Vũ Đường ôm Tiểu Tử Mặc ngủ, Tiểu Tử Mặc nghiêng đầu nhìn mẫu thân, khoé môi cong lên vẫn chưa hạ xuống, mãi đến khi ngủ, bé vẫn còn nở nụ cười thoả mãn.
Trời tờ mờ sáng, Bắc Vũ Đường đứng dậy, Tiểu Tử Mặc cũng dậy theo, xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ. Thấy mẫu thân dậy, bé cũng bò dậy. Bắc Vũ Đường đến bếp nấu nước ấm trước, Tiểu Tử Mặc luyện Hàn Băng Chưởng ở trong sân.
Cô xong việc thì cũng gia nhập cùng cậu bé.
Chỉ thấy trong sân nhỏ bị sương mù núi bao phủ, hai bóng người một lớn một nhỏ nghiêm túc luyện tập từng chiêu thức, trên người hai người đều dính hơi nước, ngay cả bá cũng ướt hỗn hợp hơi nước và mồ hôi.
Một canh giờ sau, mặt trời mọc lên ở phía Đông, gà gáy vang lên, những ngôi nhà nơi xa nổi lên khói bếp, một lớn một nhỏ trong tiểu viện cũng ngừng lại. Hai người tắm xong, Bắc Vũ Đường bắt đầu làm bữa sáng.
Tiểu Tử Mặc ăn cơm sáng xong, cõng giỏ tre vẫy tay chào mẫu thân đang đứng ở cửa.
Nhìn nhóc con đi xa, Bắc Vũ Đường mới xoay người vào viện.
Lần này cô tiêu phí hai năm trong thế giới nhiệm vụ, cũng chính là hai ngày. Dựa theo ước định của cô và cửa hàng son phấn Lôi thị lần trước, lần giao thuốc tiếp theo là lúc mình đi làm nhiệm vụ.
Xem ra cần đến giao nước thuốc cho họ trước, vừa lúc đến Tửu lầu Hoàng Phúc giao thực đơn.
Bắc Vũ Đường dọn toàn bộ công cụ ra sân, bắt đầu chế nước thuốc. Cả một ngày cô đều điều chế thuốc, tuy đã nằm lòng tỉ lệ điều chế, nhưng mà bắt tay vào làm thì vẫn vô cùng rườm rà.
Mãi đến lúc Tiểu Tử Mặc về, Bắc Vũ Đường vẫn đang mân mê. Làm nước thuốc ba ngày liên tiếp, cô đã tích đủ nước thuốc cho một thời gian rồi.
Nhưng mà, Bắc Vũ Đường không tính giao cho họ quá nhiều trong một lần, hết một lọ đưa một lọ mới thể hiện nó quý giá.
Tới ngày thứ tư, Bắc Vũ Đường đưa Tiểu Tử Mặc đi học xong thì mang thực đơn và lọ nước thuốc lên trấn trên. Vừa lên trấn, người nha môn đang áp rất nhiều nam nhân, bá tánh vây xem thì khe khẽ nói nhỏ.
"Aizz, những người này đi lao dịch cũng không biết có về được bao nhiêu."
"Cái này phải xem mệnh rồi."
"Ta nghe nói ba năm trước, mấy chục người đi chỉ có một nửa trở về thôi, một nửa khác đều chết ở quặng rồi."
"Lao dịch này không biết bao giờ mới kết thúc đây."
"Ta nghe đại cữu ca ta nói, triều đình đã bắt đầu huỷ bỏ lao dịch, các quận châu gần kinh thành đã bắt đầu thực hiện rồi. Hẳn sẽ rất nhanh đến vùng chúng ta."
Người chung quanh nghe vậy thì đều vui mừng ra mặt.
"Vậy thì thật sự là chuyện tốt."
"Còn không phải sao."
"Nghe đại cữu ca của ta nói, đây là kết quả do Đại hoàng tử hết lòng đề cử, nếu không có ngài ấy, chỉ sợ dân chúng như chúng ta vẫn phải chịu nỗi khổ lao dịch này." Người nọ cảm thán một tiếng, giọng nói lộ rõ kính ý và sùng bái với vị Đại hoàng tử kia.
"Đại hoàng tử không chỉ tài đức vẹn toàn mà còn săn sóc bá tánh, quả là thánh hiền."(Đạo đức giả thì có)
Bá tánh chung quanh nghe thế đều gật đầu khen ngợi.
Trong mắt dân chúng, ai đối xử tốt với họ, giúp họ cơm no áo ấm, họ sẽ nhớ kỹ người đó.
Bắc Vũ Đường nghe họ nghị luận, nhớ đến kiếp trước. Lúc cô đi theo bên người Cố Phiên Nhiên, Cố Phiên Nhiên và Đại hoàng tử đã từng nhắc đến đạo trị dân, làm sao đạt được dân tâm, có thể giúp mình từng bước bước lên bảo toạ kia.
Lúc trước cô vẫn luôn bị hận thù che mắt, giờ nghĩ lại, mỗi câu nói của Cố Phiên Nhiên, tư tưởng của ả, lời ả nói ra đều làm người ta cảm thán trí tuệ của ả.
Giờ xem ra không phải là ả nghĩ ra, mà là tham khảo lịch sử cả.
Tuy cô còn chưa chắc chắn hoàn toàn, nhưng mà tám chín phần mười Cố Phiên Nhiên là người ở tương lai hàng ngàn năm sau xuyên không về đây, du hồn không biết từ đâu đến kia đã thay thế được Cố Phiên Nhiên ban đầu.
Bắc Vũ Đường đi đến tửu lầu đưa thực đơn trước, cũng lấy tiền hoa hồng tháng trước. Lúc đi ra, cô đã ôm được 200 lượng bạc theo.
Còn chưa đến cửa hàng son phấn Lôi thị, cô đã nhìn thấy một đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc.
Bắc Vũ Đường vừa đi về phía cửa, chân còn chưa đặt lên cửa lớn, đã bị người hàng dưới hô, "Này này, nữ nhân béo kia, mau ra sau xếp hàng. Ngươi không thấy đoàn người đều đang xếp hàng sao?"
Bắc Vũ Đường nhìn người nói, đó là một cô gái tầm mười lăm mười sáu, nhìn cách ăn mặc hẳn là một nha hoàn của nhà giàu có nào đó.
"Ta không tới mua đồ." Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy, cũng nói cho người khác nghe, tránh họ hiểu lầm.
Nha hoàn kia cười nhạo một tiếng, "Ngươi lấy cớ này cũng không được đâu. Đã có người dùng rồi."
Người bên cạnh cũng phụ hoạ, "Ngươi nên thành thật ra sau xếp hàng đi. Đoàn người chúng ta đến đây từ sớm, ngươi không thể chen ngang chứ."
"Ra sau xếp hàng đi."
"Ngươi không đi, mọi người sẽ không để ngươi bước qua cánh cửa này."
Một đám người ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm cô, nếu cô nói không, chắc chắn họ sẽ cho cô đẹp mặt.
"Các người có thể gọi tiểu nhị giúp ta, họ đều biết ta. Ta thật sự không tới mua đồ, ta tới gặp chưởng quầy." Bắc Vũ Đường vừa nói xong, vừa lúc một tiểu nhị ra ngoài.
Người kia tóm tiểu nhị, vội hỏi hắn: "Ngươi biết nữ nhân này sao?"
Tiểu nhị mới tới nhìn Bắc Vũ Đường một cái, lại nghe nha hoàn kia hỏi, lập tức hiểu ý đồ của Bắc Vũ Đường, nói với Bắc Vũ Đường, "Mua đồ thì ra sau xếp hàng đi."
Lời vừa nói ra, Bắc Vũ Đường lập tức nghênh đón những ánh mất khinh bỉ và trào phúng.
Bắc Vũ Đường nhìn vị tiểu nhị lạ mắt kia, rất bất đắc dĩ.
Được rồi, vẫn nên ngoan ngoãn xếp hàng đi thôi.
Hôm nay không xếp hàng, chỉ sợ mấy cô gái này không cho cô vào cửa mất.
Đứng sau đội ngũ, cô nghe được những người kia nhỏ giọng bàn luận.
"Không biết hôm nay có mua được không nữa."
"Ta đứng chờ hai ngày rồi, nếu vẫn không mua được, sẽ bị tiểu thư nhà ta đánh chết."
"Ngươi nói Băng Cơ Sương này sao lại ít như thế. Mười ngày chỉ bán hai mươi hộp, hai mươi hộp thì sao mà đủ."
"Cung không còn cách nào. Nghe nói phân đoạn điều chế Băng Cơ Sương vô cùng phức tạp, vật liệu dùng đều vô cùng trân quý, tất nhiên số lượng sẽ không nhiều."
"Một hộp Băng Cơ Sương giá năm mươi lượng bạc, thật sự rất quý."
Thì ra đội ngũ xếp hàng này là để mua Băng Cơ Sương à.
Xem ra hình thức marketing này không tệ, đến lúc đó dù có là 100 lượng một lọ cũng có thể cháy hàng.
Khi Bắc Vũ Đường trầm tư, một tiểu nhị ra ngoài nói với những người đang xếp hàng: "Mọi người đều về đi. Băng Cơ Sương đã báo hết, phía trên không còn hàng."
Mọi người tức khắc bất mãn hô to.
"Sao lại như vậy chứ!"
"Chúng ta đã đứng xếp hàng ở đây từ sáng sớm. Còn chưa bắt đầu bán, sao có thể hết chứ."
"Có lầm hay không? Chúng ta đợi đã khoảng mười ngày rồi."
Đối mặt với sự oán giận của mọi người, tiểu nhị cười làm lành xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự là bên Vân Châu thành không còn hàng, Vân Châu thành cũng đã bán hết, hết hàng bán rồi."
Không còn hàng, các cô cũng không còn cách nào, oán giận vài câu rồi rời đi.
Tiểu nhị thấy Bắc Vũ Đường phía sau đội ngũ, tức khắc sáng mắt lên.
"Mộc phu nhân, ngài cuối cùng cũng tới rồi."
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn cô vào tiệm.
Vương chưởng quầy nghe là Bắc Vũ Đường tới, vội chạy từ hậu viện ra. Vừa thấy Bắc Vũ Đường, thịt béo trên mặt đã run lên vì kích động.
"Mộc phu nhân, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi. Ta thật sự là ngày nhớ đêm mong cô đấy."
Bắc Vũ Đường nhìn Vương chưởng quầy trừng đôi mắt như hạt gạo, cảm thấy đùa khá vui, "Vương chưởng quầy, ông không phải nhớ tôi, mà là nhớ cái này đúng không?"
Bắc Vũ Đường lấy lọ nước thuốc bí chế trong túi ra.
Vương chưởng quầy thấy bình nước kia, đôi mắt sáng rạng, cất nó như cất bảo bối vào trong túi, sau đó trông mong nhìn cô, "Còn nữa không?"
"Hết rồi, chỉ làm ra được một lọ như vậy."
Vương chưởng quầy tức khắc suy sụp, đau khổ nói: "Không lừa gạt cô, một lọ này làm ra Băng Cơ Sương số lượng căn bản không đủ bán. Chúng ta dù không cần dùng chiến lược bán hàng mà cô nói thì cũng không đủ bán."
"Cô không biết chứ, từ sau khi nhóm Băng Cơ Sương đầu tiên bán ra, không quá mấy ngày, rất nhiều người tìm tới cửa. Lúc đầu còn đủ bán, nhưng lâu dần, không còn hàng nữa mà bán luôn."
"Chúng ta chỉ bán trong châu phủ quận huyện này, các châu phủ khác, thậm chí là kinh thành cũng không có bán đâu. Nên, số lượng này thật sự không đủ dùng. Cô có thể ngẫm lại, mỗi lần nhiều thêm một chút không?"
Bắc Vũ Đường nhìn ra được con chuột bạch thí nghiệm nhóm đầu tiên kia rất hiệu quả. Cô muốn nhanh chóng tích cóp tiền, xem ra tìm họ là đúng rồi.
"Có thì có, nước thuốc này có hạn sử dụng, nếu quá hạn thì sẽ không còn hiệu quả như lúc đầu."
Vương chưởng quầy xua tay, "Đây không phải vấn đề, cô chỉ cần lấy ra thôi, chúng ta chắc chắn dùng hết."
"Được rồi. Hay ngày này ta chế ngày đêm ra mấy bình cho các người."
Vương chưởng quầy nghe cô nói, kích động không thôi, "Vậy vất vả cho cô rồi."
Bắc Vũ Đường rời đi rồi, đến chợ mua thịt cá, bắt gà vịt, lại mua một ít gạo và mì, lúc cô về đến nhà, mặt trời đã xuống núi. Rất xa đã thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng chờ ở cửa.
Lúc bé thấy Bắc Vũ Đường ở nơi xa, đôi mắt đen sáng ngời, vội chạy lao về phía cô.
Bắc Vũ Đường nhìn nhóc con chạy như bay tới, "Chậm một chút, cẩn thận ngã."
Chạy đến gần, Tiểu Tử Mặc ngửa đầu, khuôn mặt đã đỏ bừng, "Mẫu thân, con xách giúp người."
"Mặc Nhi nhà ta thật hiếu thuận." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng chuyển đồ vào tay bé.
Một lớn một nhỏ đạp ánh chiều tà về căn phòng lụi bại kai.
Bắc Vũ Đường tắm, chỉ cảm thấy khốn đốn, mơ mơ màng màng ngủ mất, mãi đến khi nghe tiếng Tiểu Tử Mặc kêu to mới giật mình tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, cô thấy nước trong thau tắm đã đen nhánh.
Wtf?!
Bắc Vũ Đường nâng tay lên, thấy da thịt bóng loáng tinh tế hơn trước, lúc đứng dậy, cô phát hiện cái bụng như ba cái phao bơi của mình đã ít đi một cái phao bơi.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang len.
[Cô đã học xong thức thứ nhất của Hàn Băng Chưởng. Nó sẽ bài trừ một phần độc tố trong cơ thể cô, cải thiện thể chất, để trợ giúp thi triển Hàn Băng Chưởng tốt nhất.]
[Mỗi lần cô tấn một bậc, cơ thể sẽ thay đổi một lần, đến khi cô hoàn toàn nắm giữ Hàn Băng Chưởng, toàn thân cô sẽ như có băng cơ, làn da lộ ra ánh nước.]
"Cám ơn." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
[Ký chủ không cần khách khí như thế. Là hệ thống, đây là điều hiển nhiên.]
[Ký chủ, cô còn ba ngày, ba ngày sau tiếp tục vào nhiệm vụ, nếu không, cô không có đủ thời gian làm nhiệm vụ tiếp theo.]
"Tôi đã hiểu."
Bắc Vũ Đường mặc quần áo xong, lúc vào nhà, Tiểu Tử Mặc đã mặc sẵn áo ngủ ngồi trên giường chờ cô. Nhóc vừa thấy cô tới, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Mẫu thân."
Bắc Vũ Đường trực tiếp ngồi lên giường nệm bé đã trải xong, cô nhìn thân thể nho nhỏ của Tiểu Tử Mặc, vươn tay nhéo nhéo thịt bé, Tiểu Tử Mặc thấy hơi ngứa, nhưng mà bé nhịn lại, mặc kệ Bắc Vũ Đường bóp đông bóp tây trên người bé.
Bóp xong, Bắc Vũ Đường cười nói: "Béo thêm chút rồi."
Thời gian này có thịt cá ăn no, thân thể bé cũng mau chóng lớn lên.
"Sau này ôm Tiểu Mặc Nhi sẽ không cộm tay."
Tiểu Mặc Nhi còn lo mẫu thân ghét bỏ bé ăn nhiều, nghe mẫu thân nói thế, cuối cùng cũng an tâm.
- ---
Ba ngày sau, Bắc Vũ Đường mang theo nước thuốc đã điều chế tốt, giữa trưa ngày thứ ba, cô mang toàn bộ đi.
Vương chưởng quầy nhìn thấy mười mấy bình nước thuốc, đôi mắt loé sáng như đèn pha ô tô, kích động đến rung hết cả mỡ.
"Mộc phu nhân, lần sau cô lại mang nhiều một chút là tốt rồi."
Bắc Vũ Đường không đồng ý, "Vương chưởng quầy, đây đều là do ta ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ làm ra. Nhắc nhở một tiếng, cần phải dùng nhanh, nếu không sẽ mất hết dược liệu. Trong vòng nửa tháng, cần phải chế toàn bộ chỗ nước thuốc này thành Băng Cơ Sương."
"Được, không thành vấn đề."
Bắc Vũ Đường đi rồi, Vương chưởng quầy mới nhớ ra còn một việc không hỏi cô.
Rốt cuộc cô ở đâu?
Mỗi lần muốn tìm cô, đều giống như ruồi nhặng không đầu, không biết đi đâu mà tìm.
Hôm nay vốn muốn hỏi, nhưng mà vui quá nên quên mất, đến khi Vương chưởng quầy đuổi theo, đã không còn bóng dáng cô nữa.
Bắc Vũ Đường về đến nhà, Tiểu Tử Mặc vẫn chưa về,.
Cô xuống bếp làm món thịt kho tàu bé thích nhất, còn cả củ cải hầm móng heo, còn một mâm cá hấp, Tiểu Tử Mặc về đến nơi, món cuối cùng của cô cũng đang được đơm ra khỏi nồi.
Tiểu Tử Mặc vừa đến cửa nhà đã ngửi được mùi thơm từ trong nhà bay ra.
Bắc Vũ Đường bưng cá ra, cười nói: "Đều là món con thích. Rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm."
"Vâng ạ."
Tiểu Tử Mặc nhìn đồ ăn trên bàn, quả nhiên đều là món bé thích. Bé tuy ăn vui vẻ, nhưng vẫn thầm lo lắng. Ăn được một nửa, Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu, trong mắt mang theo lo lắng nhìn Bắc Vũ Đường.
"Mẫu thân, có phải bệnh của người lại sắp tái phát không?"
Bắc Vũ Đường nhìn ra lo lắng trong mắt bé, vươn tay sờ đầu bé, "Ừ. Tiểu Mặc Nhi đừng lo, bệnh này của mẫu thân không sao đâu. Mấy năm nữa sẽ tự tốt lên thôi."
"Thật sự sẽ tốt lên sao ạ?" Tiểu Tử Mặc chăm chú nhìn cô.
"Sẽ."
Tiểu Tử Mặc tức khắc vui vẻ, bé không thích nhìn thấy mẫu thân nằm không nhúc nhích trên giường, cảm giác như vậy rất không tốt, cứ sợ mẫu thân sẽ tuỳ lúc bỏ bé mà đi.
Ăn bữa tối xong, Bắc Vũ Đường thấy bé mãi chưa ngủ được, rõ ràng mí mắt đã đánh nhau mà còn chưa ngủ được. Cô biết bé lo, nhưng không nói ra.
Chỉ là nhìn bé buồn ngủ lắm rồi mà vẫn còn cố chống, cô rất đau lòng.
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vỗ về ngực bé, lẩm nhẩm hát một bài hát.
Tiểu Mặc Nhi nghe khúc hát ru, cuối cùng phải chịu thua Chu Công, nặng nề ngủ.
Nhóc con ngủ rồi, Bắc Vũ Đường bắt đầu tiến vào nhiệm vụ.
[Đếm ngược truyền tống: 10, 9, 8,......]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT