“ Tránh ra, người đằng kia mau tránh ra.”

Ngọc Trúc mãi suy nghĩ cũng không chú ý đến phía trước có kẻ phóng ngựa trên đường đi đông người, đến khi nghe có tiếng người xung quanh la lớn mới giật mình nhận ra.

Tự cho rằng không thể tránh lại đúng lúc không biết từ đâu có người lao đến, vòng tay rắn chắc ôm trọn cả cơ thể y tránh sang một bên. Vì sức lực đủ lớn để kịp thời giúp y tránh khỏi việc bị vó ngựa dẫm lên, nhưng Ngọc Trúc lại va trúng bức tường bên đường.

“ Không sao chứ?”

“ Không sao, cảm ơn.” Ngọc Trúc hơi xoa đầu, y không quen để người khác chạm vào nên vừa khi nói lời cảm ơn cũng thuận tiện đẩy kẻ vừa cứu mình ra.

Nhìn đến tên kia có chút quen mặt, Ngọc Trúc nhớ lại mới lên tiếng: “ Ngươi là… Thái Lân quốc?”

“ Ha ha.” Triệu Khiêm cười ra tiếng, hắn vừa phủi bụi bẩn trên y phục bản thân vừa nói: “ Ta ở tại thừa tướng phủ cũng đã vài ngày. Thế nhưng Ngọc Trúc thừa tướng vẫn chưa thể nhớ ra ngay hay sao?”

Từ đầu đã biết thân phận của người nam nhân trước mặt không hề đơn giản, nhưng không cần biết hắn có địa vị thế nào, hiện tại ở Thiên Lang cũng chỉ là một gia nhân nho nhỏ. Ngọc Trúc miễn cưỡng nói: “ Thứ lỗi ta vẫn còn việc khác cần phải làm, vẫn thành thật cảm ơn ngươi vừa rồi đã giúp.”

“ Đi đường cũng suy nghĩ đến không chú ý xung quanh, nếu có phiền não gì thừa tướng đại nhân có thể nói ra, biết đâu ta lại giúp được thì sao?”

Triệu Khiêm thấy người bỏ đi lại cố ý đi theo một bên: “ À phải, cũng không cần gọi ta tùy ý cái gì Thái Lân quốc. gọi Triệu Khiên đi.”

“ Triệu…?” Ngọc Trúc lập tức ngừng lại bước chân, y nhìn sang nam nhân bên cạnh mình. Triệu là họ hoàng thất của Thái Lân quốc, còn cái tên Triệu Khiên, y kia chưa từng nghe nói đến.

Ngọc Trúc khó chịu vì bị người đang đứng bên cạnh xem thường, y đối với những nước có thiết lập quan hệ đều tìm hiểu đến tỉ mỉ. Hoàng thất Thái Lân vốn không hề có người tên Triệu Khiên, cố ý chỉnh Khiêm thành Khiên là đang muốn đánh đố y sao?

Kẻ này rõ ràng đang cố ý cho y biết thân phận thật của mình, còn muốn làm ra vẻ thông minh đến khó chịu. Ngọc Trúc khẽ mỉm cười: “ Vậy Triệu Khiên, ngươi cũng có thể gọi tên ta, không cần mỗi lúc đều là thừa tướng đại nhân. Hơn nữa bây giờ ta không bận quan phục, không đeo bội sức, lễ nghĩa chắc cũng là miễn đi.”

“ Ha ha.” Triệu Khiêm cười lớn, ý của y chính là nói bất luận thân phận của hắn thế nào nhưng hiện tại, Triệu Khiêm không địa không vị ở Thái Lân cũng chẳng khác nào thường dân. Vị ngọc Trúc thừa tướng này đúng là rất khó đối phó mà: “ Vậy thì Ngọc Trúc, cái tên đẹp như vậy ta cũng không ngại gọi thêm mấy lần.”

Ngọc Trúc nhăn mày, y không quan tâm muốn bỏ qua hắn tiếp tục đến y quán của Nhã Thanh. Tên kia còn nhất định đi theo sau bản thân cũng không thể lên tiếng duỗi người, cuối cùng y mỉm cười nói: “ Ngươi không phải muốn đi theo ta mãi vậy chứ?”

“ Không sao, không cần quan tâm đến ta.” Triệu Khiêm tự nhiên nói: “ Dù đã đến Thiên Lang vài ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội xem xung quanh một lần, vừa hay gặp được ngươi đi cùng một lúc chắc Ngọc Trúc sẽ không phiền đi.”

“ Ta chỉ muốn đến y quán, nơi đó cũng không có gì mới lạ. Chắc cũng không giúp được gì cho ngươi, nếu muốn ta có thể bảo người đưa ngươi đi thăm thú khắp hoàng thành một lược.”

“ Không cần đâu.” Triệu Khiêm từ chối xong lại nhìn đến Ngọc Trúc, thấy y tay giữ ở một bên vai mới quan tâm hỏi: “ Tại sao ngươi lại muốn đến y quán, vừa rồi có phải lúc đụng vào tường đã bị thương?”

“ Không có.” Ngọc Trúc tự nhiên lắc đầu: “ Tuy có hơi đau nhưng bị thương thì không phải, chỉ là y quán đó do bằng hữu của ta làm chủ, muốn gặp y một lát.”

“ Vậy cũng tốt, vừa hay ta mới rồi cứu ngươi cũng khiến mình bị thương, đến y quán xem qua một lần cũng tốt.”

“ Ngươi…” Ngọc Trúc nhìn trên dưới Triệu Khiêm, hắn rõ ràng vừa rồi không bị gì cả ngoài y phục bẩn một chút. Còn có thể mặt dày nói những lời này, thế nhưng y vẫn giữ một vẻ hòa nhã nói: “ Xin lỗi, bằng hữu của ta những ngày này sức khỏe không tốt, y quán đều đóng cửa không trị bệnh.”

“ Dù sao cũng là bằng hữu của Ngọc Trúc, ngươi đến gặp y, không lý nào ngay cả ân nhân cứu mạng của ngươi y cũng không muốn xem bệnh?”

“…”

Ngọc Trúc đây là lần đầu tiên gặp một kẻ không biết điều như hắn, y đối với người khác luôn giữ một vẻ hòa nhã cũng không thể không khó chịu. Nhưng cũng không thể chối được vừa rồi mình được hắn cứu, muốn đắc tội cũng không thể. Ngọc Trúc đành lắc đầu rồi không muốn quan tâm đến hắn nữa.

Y quán của Nhã Thanh những ngày này đều có canh phòng nghiêm ngặt, dù nhìn vào sẽ không có gì khác lạ nhưng mỗi nơi đều có người bảo vệ chu toàn.

Thẫm Ngụy nhìn thấy Ngọc Trúc đến, theo sau còn có cả hậu cận của sứ giả Thái Lân quốc, hắn nhăn mày một lần đợi người đến mới lên tiếng: “ Ngươi tự mình đến sao? Tại sao còn mang cả hắn đi cùng?”

“ Ta không muốn để quá nhiều người chú ý khi tới gặp Nhã Thanh, không ngờ lúc đến lại gặp chút rắc rối được hắn giúp đỡ.”

Triệu Khiêm tự nhiên bắt chuyện với Thẫm Ngụy: “ Ngươi không phải đệ nhất tướng của Thiên Lang quốc sao, lần trước lúc nhập thành cũng không có nói chuyện qua, không ngờ y quán này là của ngươi. Nhưng mà... tướng quân cũng có thể xem mạch trị bệnh?”

Thẫm Ngụy trầm mặt không nói, Ngọc Trúc lại lắc đầu mỉm cười lên tiếng: “ Bằng hữu mà ta nói không phải hắn, Thẫm Ngụy chỉ là tình cờ có mặt ở đây.”

“ Ra vậy.”

Ngọc Trúc lại hỏi Thẫm Ngụy: “ Nhã Thanh đâu?”

“ Bên trong.” Thẫm Ngụy ngắn gọn trả lời, Nhã Thanh gần đây không hề có thời gian nghỉ ngơi. Y không những phải tự tìm ra cách giải độc trong người mình, vừa phải xem thử hết các loại thảo mộc có độc tính kia còn có dược tính nào khác. Từ khi vào cung trở về cũng đã một ngày một đêm chưa thể chợp mắt, hắn suy nghĩ lại nói nhiều thêm vài câu: “ Khuyên y nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”

“ Sao cơ?” Ngọc Trúc làm lạ xong lại nói: “ Thẫm Ngụy, ngươi có thể tự mình nói với y không phải sao?”

“ Sẽ không nghe ta.”

Vừa nghe hắn nói lại khiến Ngọc Trúc mỉm cười: “ Qủa nhiên là Nhã Thanh, với tính khí của hắn cũng không có gì lạ.”

Lúc Nhã Thanh trong phong liền không cho bất cứ ai làm phiền mình, ngay cả Diễm Nghệ cũng không thể vào, biết tính nhi tử nên nàng cho dù lo lắng độc trong người y cũng sẽ không quấy rầy.

Vong Âm đơn giản chỉ cho rằng Nhã Thanh đang tìm cách chế được giải dược cho hoàng đế, chính vì vậy cũng chưa từng nghĩ sức khỏe y có chỗ nào không ổn. Hắn vì vẫn phải tuần tra hoàng thành mỗi ngày hai lần, thời gian ở y quán cũng không nhiều như trước.

Ngược lại Thẫm Ngụy lại được hoàng đế ra lệnh bảo vệ Nhã Thanh, trong thời gian này hầu như đều ở lại đây. Chỉ là hắn không giống Vong Âm thân thiện, lúc nào cũng quá nghiêm túc lại khó gần khiến mọi người ở y quán cũng có tâm trạng nặng nề hơn bình thường.

“ Tri Hân, làm sao vậy?”

“ A, Thẫm tướng quân.” Lần trước bị dọa sợ cũng không khiến Tiểu Tri Hân thôi ngưỡng mộ Thẫm Ngụy, vừa thấy hắn thì hai mắt cô đã sáng lên vui vẻ chạy lại bên cạnh nói: “ Là tổ mẫu bảo ta đến hỏi sư phụ xem có cần mang thức ăn đến phòng hay không, dù sao từ hôm qua người cũng chưa ăn gì. Nhưng ta gọi mãi sư phụ cũng không chịu trả lời, sợ rằng làm phiền đến người thế nào cũng bị mắng nên ta không biết nên làm thế nào.”

Thẫm Ngụy trầm mặt, hắn xoa đầu Tri Hân: “ Ta vừa hay đang có việc tìm sư phụ ngươi, một lúc cũng sẽ nói hắn ăn chút gì đó. Đi làm việc của ngươi đi.”

“ Vậy thì tốt quá, cảm ơn Thẫm tướng quân.” Tiểu Tri Hân được xoa đầu liền thích ý cười, cô nhóc nói xong thì cũng chạy đi mất.

Nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng kín, Thẫm Ngụy đi lại gõ lên cửa mấy cái lại lên tiếng: “ Nhã Thanh, ta vào được không?”

“ Nhã Thanh?”

Vừa rồi lúc Tiểu Tri Hân nói cũng chỉ nghĩ y không để ý mới không lên tiếng trả lời, bây giờ bản thân không nghe thấy một chút tiếng động nào bên trong khiến Thẫm Ngụy trong lòng nổi lên lo lắng.

“ Rầm.” Hắn đạp mạnh khiến cửa phòng mở tung ra, Thẫm Ngụy nhìn thấy Nhã Thanh té ngồi trên đất, tay vịn ở cạnh bàn mà vội đi vào bên trong: “ Nhã Thanh.”

“ Thẫm Ngụy?”

“ Ngươi làm sao vậy?” Nắm lấy cánh tay y muốn kéo người đứng lên, lại nhìn thấy sắc mặt Nhã Thanh trắng bệch, khóe môi còn có chút máu bị lau đi vẫn còn vương lại. Hắn lo lắng: “ Chuyện này là sao?”

Nhã Thanh tay còn lại cũng túm lấy y phục của Thẫm Ngụy cố bám vào hắn để đứng dậy, y yếu ớt nói: “ Đỡ ta lại giường ngồi một lát.”

“ Ngươi…” Thẫm Ngụy muốn nói lại thôi, hắn cúi người một tay vòng qua lưng giữ bên vai, một tay luống qua hai đầu gối nhẹ nhàng có thể nhất bổng Nhã Thanh lên.

Vẫn còn chưa kịp nói gì đã bị hắn mang lại bên giường để ngồi xuống, không còn sức để chất vấn hắn giữa được đỡ hay bồng trên tay nữa. Nhã Thanh tựa đầu bên cạnh giường mệt mỏi nói: “ Vừa rồi chất độc phát tác, là ta bất cẩn không chú ý.”

“ Đây không phải chuyện đùa, như vậy cũng có thể bất cẩn?”

“ Không sao, vừa rồi ta đã uống thuốc khống chế được chất độc trong người.” Y lắc đầu nhẹ: “ Nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi.”

Nhìn dáng vẻ yếu ớt đến chỉ cần một chút sức cũng có thể giết chết y, Thẫm Ngụy trong lòng khó chịu cũng không hé một lời. Hắn im lặng đứng một bên chờ Nhã Thanh cảm thấy tốt hơn, thời gian như vậy lại tưởng như mãi vẫn không dứt.

“ Vừa rồi cảm ơn ngươi.” Nhã Thanh đau đớn trong người đều rút đi, bây giờ chủ động lên tiếng cũng không nghe Thẫm Ngụy đáp lại, y nhìn hắn hỏi: “ Làm sao vậy?”

“ Độc trong người ngươi… thật ra có thể giải?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng cùng đáng sợ của hắn chính là quan tâm đến y, Nhã Thanh không biết Thẫm Ngụy thật sự là đang lo lắng hay tức giận. Y nói: “ Không sao, độc ta trúng phải không giống như hoàng thượng vẫn chưa tìm ra giải dược. Chỉ là muốn giải độc hoàn toàn có lẽ sẽ cần thêm thời gian, cũng phải chịu chút đau đớn, vừa rồi đã có thể giải được một ít.”

Không muốn để Thẫm Ngụy lại hỏi thêm cái gì, Nhã Thanh nói tiếp: “ Ngươi vừa rồi có việc đến tìm ta?”

“ Vừa rồi…” Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Là Ngọc Trúc muốn gặp ngươi.”

Nhã Thanh thở ra một hơi: “ Chắc là vì muốn biết tình hình điều chế thuốc giải Tử Kỳ Vi… nếu không phải vừa hay ta cũng chính mình trúng độc, sẽ không cần phải mất nhiều thời gian như vậy cũng chưa tìm ra được cách gì.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play