Nhã Thanh sau khi cùng Vong Âm nói chuyện thêm một lát thì cũng đến căn
phòng bên cạnh do Ngọc Trúc sắp xếp để nghỉ ngơi, ngủ một giấc không
biết là bao lâu thì lại nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc.
“ Nhã Thanh, mau dậy…. còn muốn ngủ tới khi nào?”
“ Mẫu thân?” Nhã Thanh khó chịu vì bị quấy rầy nhưng cũng ngồi dậy
ngay sau đó, y ngáp dài một tiếng mới nói: “ Trời chỉ mới tối thôi, sao
người không để ta ngủ tiếp chứ?”
“ Ngươi ham ngủ cái gì, đã ngủ cả ngày rồi.” Diễm Nghệ kéo Nhã Thanh
ngồi ngay thẳng lại nói: “ Không phải đã bảo đến Thừa Ân thành rồi thì
sẽ đi gặp Phiên Vân sao? Nhưng từ lúc về phòng chỉ thấy ngươi chỉ biết
ngủ, nhanh dậy rồi đi hỏi xem chúng ta khi nào mới có thể lên đường cho
ta.”
“ Đã biết Phiên Vân ở đâu rồi thì người gần gì phải gấp gáp muốn gặp
đệ ấy, Phiên Vân ở chỗ của Nhật Minh vương sẽ được an toàn.”
“ Ngươi có phải là biểu ca của y hay không?” Diễm Nghệ khó chịu: “ Nhanh đi hỏi xem cho ta.”
Nhã Thanh thở dài một hơi mới nói: “ Mẫu thân, ta biết người lo lắng
cho Phiên Vân nhưng hiện tại Thừa Ân thành còn đang phải đối mặt với
quân lính triều đình, chiến sự chưa dứt, muốn có người đưa chúng ta đến
Thừa Viên Chức cũng không thể lập tức đi ngay được.”
“ Hơn nữa vết thương của Vong Âm vẫn chưa lành lại, hắn là vì ta mới bị thương, mẫu thân bảo ta cứ như vậy mặc kệ hắn sao?”
Diễm Nghệ im lặng, vốn nàng nghĩ đó cũng chỉ là một vết thương ngoài
da. Nam nhân là tướng như Vong Âm qua vài ngày sẽ khỏi thôi, đâu cần Nhã Thanh phải tự mình chăm sóc. Nhưng cũng không thể chỉ vì vậy mà không
nghĩ đến, hắn chính là vì nhi tử của mình mới bị như vậy.
Nàng cuối cùng cũng thôi không lớn tiếng nữa, chỉ xua tay nói: “ Được rồi, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”
“ Mẫu thân đồng ý là được rồi, dù sao cũng đã bị người lôi dậy, ta đến xem Vong Âm hắn thế nào rồi.”
“ À phải.” Thấy Nhã Thanh vừa đứng lên thì Diễm Nghệ đã kéo lại tay y nói: “ Uy đại thẫm nhờ ta nói với ngươi không biết có thể nói với Vong
Âm một tiếng, tạo cơ hội cho hắn với Uy Nhiễm nữ nhi của cô ta được
không?”
“ Uy Nghiễm?” Nhã Thanh nhăn mày: “ Bảo ta đi làm mai mối?”
“ Chính là như vậy.” Diễm Nghệ cười nói: “ Ngay cả ta nhìn cũng nhận
ra hắn không chỉ là một kẻ tầm thường, người khác đương nhiên có nữ nhi
cũng muốn tranh thủ rồi. Đáng tiếc ta lại không có con gái, nếu không
cũng tự mình tranh thủ.”
“ Phiền phức.”
Nhã Thanh ngắn gọn nói rồi bỏ đi mất, Diễm Nghệ cũng gật đầu lên tiếng: “ Mẫu thân biết ngươi thế nào cũng nói vậy mà.”
Ngoài chuyện học y và trị bệnh thì Nhã Thanh vô cùng không có hứng
thú với bất cứ việc gì khác, bảo y tốn thời gian đi làm mai cho kẻ khác
thì đúng là chuyện không tưởng.
Định sẽ đến xem qua Vong Âm một lát nhưng vừa tới cửa phòng đã thấy
bên trong nến đã tắt, y hỏi nhỏ với hai lính canh cửa bên ngoài: “ Vong
Âm tướng quân đã đi nghỉ rồi sao?”
“ Đúng vậy, sau khi uống xong thuốc mà đại phu căn dặn thì tướng quân đã ngủ rồi.”
“ Vậy sao.” Nhã Thanh nghe nói hắn uống xong thuốc liền có thể ngủ
thì chắc vết thương cũng không có việc gì. Nghĩ rồi vẫn chưa định trở về phòng, thế nhưng bây giờ quay trở về sẽ lại nghe Diễm Nghệ càm ràm đủ
chuyện, nghĩ vậy y mới quyết định sẽ ra ngoài đi dạo một lát.
“ Nhã Thanh công tử.”
Vừa xoay lưng thì lại nghe tiếng gọi, Nhã Thanh nhìn lại nhận ra người đến là ai mới lên tiếng: “ Ngọc Trúc đại nhân?”
“ Cứ gọi ta Ngọc Trúc là được rồi.”
Nhã Thanh nghe cũng đáp lại: “ Ngươi cũng chỉ cần gọi ta Nhã Thanh, hoặc là đại phu cũng không sao.”
“ Được.” Ngọc Trúc mỉm cười: “ Ngươi định ra ngoài, không ngủ được sao?”
“ Trở về phòng liền ngủ tới lúc này mới bị đánh thức, chỉ sợ đêm nay khó mà ngủ lại được.”
“ Nếu đêm nay cũng không thể ngủ, ngươi giúp ta mang thứ này cho hắn được chứ?”
Nhìn Chiếc áo choàng đen đưa đến trước mặt mình, Nhã Thanh nhăn mày hỏi: “ Hắn?”
“ Thẫm Ngụy hôm nay lúc trở về tâm tình hình như có chút không vui,
hắn ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa thấy trở lại. Có thể chỉ đang ở đâu đó bên ngoài kia, phải nhờ vào Nhã Thanh đại phu rồi.”
“ Thẫm Ngụy?” Nhã Thanh nghe xong lại quay đầu muốn mặc kệ nói: “ Đây không phải việc của ta, ta không muốn có thêm việc để làm, tại sao
ngươi không tự mình đi tìm hắn.”
“ Thẫm Ngụy hơn một năm trước nhận lệnh chiêu mộ nghĩa quân ở phía bắc, hắn đã luôn muốn đến được Tề An huyện.”
Thấy Nhã Thanh đã ngừng chân rồi đứng đó, Ngọc Trúc lại nói tiếp: “
Hắn sau khi đến Tề An huyện gần hai tháng trước, thì biết được tin Nhã
Thanh đại phu mất tích khi bị nước sông cuốn trôi đi.”
“ Mọi người đều nói khả năng ngươi còn sống là rất ít, nhưng từ hôm
đó đến nay Thẫm Ngụy vẫn chưa từng tử bỏ tìm kiếm ở con suối trong khu
rừng đó.” Ngọc Trục đi đến, y mang áo choàng nhét vào trong tay Nhã
Thanh: “ Thẫm Ngụy có thể là một con người trầm lặng lại không bao giờ
thể hiện suy nghĩ của mình ra ngoài, nhưng thời gian này tất cả đều có
thể nhìn thấy hắn quan tâm đến ngươi.”
“ Nhưng ngươi đột nhiên xuất hiện một câu như bằng hữu lâu ngày gặp
lại cũng không có.” Ngọc Trúc lại nói: “ Nhã Thanh đại phu, phải nhờ vào ngươi rồi.”
Nhìn áo choàng đen trên tay mình, Nhã Thanh thở dài. Dù sao cũng định sẽ ra ngoài hóng mát một chút, thêm một chuyện để làm chắc cũng không
vấn đề gì.
Nghĩ sẽ đến mấy y quán trong thành xem có mua được mấy loại thuốc cần thiết hay không, nhưng nơi này vẫn còn đang trong chiến sự, người dân
cũng chẳng ai có tâm tình buôn bán thứ gì, trời vừa trở tối thì nhà nhà
đều đã đóng cửa tắt đèn, đường hoang vắng không bóng người trở nên u
mịt.
Không gian yên lặng chợt vang tiếng động lớn làm Nhã Thanh có chút
giật mình, y nhìn lại trên bầu trời đêm có một bóng đen lớn của chim ưng lớn kêu lên vài tiếng. Nhã Thanh suy nghĩ xong lại theo hướng chim ưng
đang lượn quanh trên không mà đi đến, quả nhiên ở ngọn đồi phía sau có
thể tìm thấy kẻ kia.
Bóng lưng Thẫm Ngụy ngồi ở tảng đá lớn hưởng thụ cảm giác tĩnh lặng
thật khiến người khác không muốn phá vỡ bầu không khí, một người phải
mang nhiều tâm sự như vậy đối với Nhã Thanh cũng như là phiền phức lớn.
Y bản thân chỉ muốn làm điều mình thích, không bao giờ muốn mất thời
gian để phải đi hiểu được tâm tư của một người, lại càng là kẻ khó đoán
như Thẫm Ngụy là điều mà y không muốn vướng vào nhất.
Từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân, Thẫm Ngụy xoay lưng nhìn lại đã
thấy được Nhã Thanh. Hắn gương mặt chẳng có biểu hiện gì cũng không nói
lời nào, một lúc sau đó Thẫm Ngụy lại xoay người trở lại mới lên tiếng: “ Cũng đến đây ngồi đi.”
Nhã Thanh nhíu mày khó chịu, y đi lại cũng ngồi xuống mới mang áo
choàng đưa qua cho hắn nói: “ Ngọc Trúc muốn ta đưa cái này cho ngươi.”
Thẫm Ngụy trầm mặt một chút lại nhìn sang Nhã Thanh, trên người y
cũng chỉ có một kiện y phục xanh thường thấy. Hắn lại mang áo choàng
trùm đến trên người y mới nói: “ Ta không lạnh.”
Y lúc ra ngoài cũng không nghĩ phải đến trên đồi này hưởng gió lớn
như vậy, thế nên có thêm áo phủ ấm đương nhiên tốt. Nếu Thẫm Ngụy cũng
đã nói hắn không lạnh, vậy thì y cũng không cần khách sáo.
“ Ta nghe nói.” Tay vừa buộc lại dây áo choàng trên cổ, Nhã Thanh nói: “ Ngươi mấy tháng qua vẫn luôn tìm ta ở khu rừng đó?”
“ Là Ngọc Trúc nói cho ngươi sao?”
“ Haa…” Nhã Thanh thở dài, y chống hai tay ra phía sau lại ngửa người nhìn con chim ưng lớn bay lượn ngay trên đỉnh đầu: “ Vong Âm và ngươi,
hết người này đến người khác…. Ta không muốn phải có cảm giác mang ơn ai cả.”
“ Chúng ta chỉ làm việc theo lệnh, ngươi không cần phải cảm thấy như mang ơn ai cả.”
“ Ngươi nói vậy cũng phải.” Cả hai đều im lặng hồi lâu sau đó Nhã
Thanh lại lên tiếng: “ Con ưng kia ta từng nghe nói nó là của Ngọc Trúc, nhưng ta thấy nó lại như chỉ muốn nhận ngươi làm chủ.”
“ Vũ Tiêu là ta tặng cho Ngọc Trúc.” Hắn lại trầm giọng nói: “ Có thể từ khi mới sinh đã do ta nuôi dưỡng, khiến nó vẫn muốn đi theo mỗi khi
ta ở gần.”
“ Ngươi thích y sao?” Lên tiếng hỏi lại thấy Thẫm Ngụy nhìn mình đến
kỳ lạ. Nhã Thanh lại nói: “ Ta đối với tình cảm của người khác có thể
nhìn thấy rất rõ.”
“ Nhìn thấy?”
“ Có thể nói là cảm nhận được qua mỗi ánh mắt của bọn họ mới đúng.”
Nhã Thanh đều giọng nói: “ Giống như Nhật Minh vương với biểu đệ của ta, Ngọc Trúc đối với vương gia, Nghi Tuyết cô nương đối với Ngọc Trúc… và
cả gần đây ta còn có thể nhìn thấy được cả tình cảm của Vong Âm.”
“ Vậy ra ngươi đã biết.” Thẫm Ngụy lại xoay mặt đi.
“ Thế nhưng ta lại không thể nhìn ra được ngươi, đối với những kẻ ta
không thể nhìn ra và cả người có tình cảm với ta đều trở nên rắc rối và
phiền phức.” Nhã Thanh lại nói: “ Vì rất dễ để nhìn ra được cảm giác yêu thương của người khác, khiến ta dần cảm thấy mọi việc đều thật phiền.”
“ Ra vậy.”
“ Cái này cho ngươi.” Nhã Thanh đứng lên, y mang một tấm bản đồ giao
lại cho Thẫm Ngụy: “ Đây là mọi chi tiết nhỏ nhất xung quanh Thường
Dương địa hình giao chiến với quân lính triều đình, có ích bao nhiêu thì chỉ đành dựa vào quân sư của các ngươi.”
“…”
“ Ta trở về trước.”
Nhã Thanh không nói thêm mà bỏ đi mất, Thẫm Ngụy mở ra bản đồ được vẻ trên vải trắng của Nhã Thanh đưa lại. Rất chi tiết từng nơi để có thể
nghiên cứu lợi thế trên chiến trường, có nó thời gian có thể đánh bại
bốn vạn quân lính triều đình của Duật Thư lại càng được rút ngắn.
Qủa Thật có bao nhiêu lợi ích đều phải dựa vào người có thể lợi dụng
địa hình chiến sự, nhưng người có khả năng vẽ ra được địa đồ này cũng
không phải tầm thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT