Không lâu sau đó thì hai a hoàn mang vài đồ ăn đến, dọn trên mặt bàn vài ba món xong đang muốn rời đi thì bị Phiên Vân kéo lại một người. A hoàn ngạc nhiên chưa kịp nói gì, Phiên Vân đã cẩn thận hỏi khẽ: " Chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi."

" Cô nương còn gì muốn sai bảo sao?" A hoàn nói.

Phiên Vân lên tiếng: " Ta chỉ là thấy vương gia thật là khó gần quá, không thể khiến người mở miệng nói chuyện, ta cũng không biết người muốn cái gì, ăn cái gì. Ngươi có thể nói cho ta một chút hay không?"

" Ha ha." A hoàn không kiêng kỵ cười ra tiếng, so với Phiên Vân đã cố ý nhỏ giọng thế nhưng gan của a hoàn này lại không nhỏ, có thể vô tư nói: " Cô nương đừng nói là bản thân đã cố gắng bắt chuyện với vương gia đấy, ngài ấy hai năm trở lại đây bệnh không dứt, cổ họng cũng bị tổn thương nên không thể nói chuyện."

" Không thể nói?" Phiên Vân ý tứ nhìn vương gia nằm trên giường, thấy hắn không có gì khác lạ mới kéo người ra ngoài cửa: " Ngươi nói vương gia trở thành người câm?"

" Haizz!" A hoàn thở dài, những cô nương mang đến làm thiếp chăm sóc cho vương gia, mỗi khi đều hỏi những câu này. A hoàn xem ra cô nương này còn vô cùng xinh đẹp, chỉ sợ vài ngày nữa không phát điên cũng tự hại mình nên không muốn nói nhiều: " Cô nương chăm sóc cho vương gia, sớm sẽ quen thôi, ta xin phép."

" Khoan..." A hoàn đi thẳng trở về tây phòng chẳng để Phiên Vân nói thêm, y hướng mắt vào trong phòng, lòng đau buồn thay cho hắn. Một người phải sống như vậy chi bằng chết đi, thế nhưng đôi mắt kiên cường đó chưa một lần chịu khuất phục.

Hắn muốn sống, dù đã ra thế này vẫn cứ muốn tiếp tục sống, có lẽ nhờ vậy vương gia mới có thể gắng gượng níu kéo sinh mạng mình đến hiện nay.

Phiên Vân làm sao có thể như ban đầu, nghĩ chỉ cần làm cho tốt việc của mình, nhẫn tâm bỏ mặt khát vọng được sống tiếp của hắn. Y đau lòng cho một người đáng thương là hắn, bản thân không muốn để vương gia nhìn thấy y thương cảm hắn, bên ngoài điều chỉnh tâm trạng mình rất lâu mới muốn trở vào.

Duật Ngôn Phong tuy không có biểu hiện gì, nhưng hắn lúc đó cũng nghe thấy a hoàn nói với nữ nhân kia hắn bị câm. Cô ta lại ở mãi bên ngoài không vào phòng, còn không phải đã muốn bỏ chạy thật xa rồi. Khóe môi hơi kéo lên như đang cười, mi mắt lại khẽ rung động không khống chế được cảm giác thấu hận.

Miệng không thể nói nhưng đôi tai vẫn còn thính giác nhạy bén, nghe tiếng bước chân muốn trở lại phòng gần lại gần, sau đó là tiếng cửa đóng lại. Ngôn Phong lắng nghe nhưng mi mắt nhắm không hề mở ra, bất động tựa trong phòng duy nhất chỉ có hắn.

Không khí im lặng không có tiếng khóc, than thở hay oán trách trời cho số phận của mình. Đó dường như đã là việc hiển nhiên sẽ xảy ra ngay trước mặt Ngôn Phong, thế nhưng lần này lại vô cùng yên ắng.

Phiên Vân cứ nhìn đến cơ thể tàn tật của vương gia thì trong lòng không thể tránh khỏi nổi lên thương xót, y biết đối với một người quật cường như hắn.

Bản thân rơi vào tình cảnh này vẫn giữ lại tự tôn của mình, thương xót đối với hắn chẳng khác nào đang xem thường sỉ nhục hắn.

Y cắn môi mình đến đau điếng, lấy vẻ bình ổn nói với hắn: " Vương gia, người không phải đã dậy rồi sao?"

Không như những lần trước, biết hắn không thể nói chuyện nên Phiên Vân không cần chờ đợi mà tự mình nói: " Đồ ăn đều đã có rồi, ta giúp người ăn được chứ?"

Phiên Vân nhìn mấy thứ trên bàn, một đĩa rau xào, một đĩa thịt, cơm canh. Ngoài ra còn một chén cháo thịt băm nhỏ, đây chắc là chuẩn bị cho vương gia. Y cầm chén cháo chỉ còn chút ấm đến bên giường, vì đã mất độ nóng nên không cần thổi, đưa đến bên miệng Ngôn Phong: " Vương gia, người không nhìn ta cũng được, chỉ cần mở miệng ăn chút cháo đi được không?"

Ngôn Phong phản ứng, mở mắt trừng Phiên Vân rồi xoay mặt tránh đi thứ đưa trước miệng mình.

Phiên Vân không giận, cười nói: " Bụng người cho dù lúc ngủ cũng kêu lớn nữa, cho dù vương gia bây giờ tỏ ra mình không muốn ăn ta cũng sẽ không tin."

" Vương gia?" Nói đến như vậy mà hắn vẫn chẳng muốn ăn, Phiên Vẫn nghĩ lý đó là gì mới nói: " Người sợ ta bỏ độc sao? Vậy để ta ăn trước, nếu thật sự có độc thì chết trước cũng là ta."

Vương gia chẳng có động tĩnh, Phiên Vân cho rằng hắn thật sự tin mình bỏ độc. Y liền chứng minh mà cho muỗng cháo vào miệng, vừa ăn thì mắt Phiên Vân cũng nhíu lại. Ngậm trong miệng phân vân một hồi, y quyết định lấy hết dũng khí nuốt xuống, đây thật sự là nấu cho người ăn sao?

Phiên Vân nhìn vương gia, hiểu ra lý do hắn chẳng có ý kiến gì khi y nói muốn ăn thử. Đứng dậy đi lại bàn ăn thử luôn những món còn lại, Phiên Vân vẫn là không có khí khái như vừa rồi nuốt xuống được mà nhả ra thức ăn.

Đây chắc không phải cố ý nhắm vào vương gia, mà là tay nghề của hai a hoàn kia đúng là không tưởng tượng nổi. Vậy chứ họ đã dùng loại gia vị gì để nấu ăn, loại mùi vị hỗn tạp như vậy cũng có khả năng nấu ra được sao?

Ngôn Phong nhìn nữ nhân thử từng món, mặt nhăn mày nhúm đều nhả cả ra lại, đúng là loại nhận thức mới. Nàng ta chẳng nói chẳng rằng, xoay người ra ngoài đi mất bóng.

Trong phòng chỉ còn mình hắn mới không cần cảnh giác nữa, Ngôn Phong nhắm mắt thật sự muốn ngủ. Mơ màng ngủ một lúc thì phát hiện lại có tiếng bước chân trở về phòng, tưởng nha đầu kia đã sớm bị dọa sống chết chạy mất không ngờ còn dám quay trở lại.

Có tiếng ghế kéo lại gần sát bên giường, kèm theo đó là hương thơm xọc vào mũi khiến bụng hắn lại bắt đầu cồn cào. Ngôn Phong mở mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thật gần, trên tay cầm cái chén tỏa ra mùi thơm còn bốc khói.

Phiên Vân cười nói: " Ta đi hỏi hai a hoàn kia, bọn họ đúng là không biết nấu nướng gì, trước giờ còn tự tin cho rằng mình nấu không tệ. Ta tuy tay chân có vụng về, không tốt hơn bọn họ là bao nhưng ít nhất chắc vẫn có thể nuốt trôi."

Không nhận ra nghi hoặc trong mắt vương gia, y múc một muỗng cháo trắng hành thổi thổi, dùng môi chạm thử độ nóng rồi mới đưa đến cho hắn: " Vương gia, người ăn thử xem."

Miệng hắn vẫn chẳng chịu mở, đôi con ngươi hết liếc nhìn muỗng cháo thơm lừng lại nhìn Phiên Vân. Y nói: " Trong bếp không còn gì tốt hơn, mấy thứ dùng được đều đã bị hai người kia làm hư cả. Vương gia dùng tạm trước đừng để bụng đói, ta đã dặn bọn họ ngày mai chỉ cần mua thêm vài thứ rau củ thịt cá, sẽ nấu thêm mấy món cho người."

" Vương gia." Phiên Vân để cháo hơi chạm vào môi hắn, y nói: " Phải ăn mới có sức, có sức mới sống được. Mặc kệ trở nên ra sao, còn sống vẫn tốt hơn không phải sao?"

Chân mày Ngôn Phong lúc này khẽ động, ánh mắt nghi ngờ ngạc nhiên hỗn loạn nhìn Phiên Vân. Những nữ nhân trước đây nhìn thấy hắn đã chết lặng rồi gào khóc, đều oán trách hắn làm hại cuộc đời họ. Nói hắn chết sớm, sớm giải thoát cho mình cũng như bao nhiêu cô gái vô tội. Vậy mà tiểu cô nương trước mắt này, không những chẳng có vẻ gì cảm thấy bản thân thiệt thòi, còn nói hắn sống vẫn tốt hơn.

Ngôn Phong không phải muốn nhịn đói chết, hắn chỉ là muốn gây khó khăn cho Phiên Vân, khiến y nhanh chóng một chút biết chẳng có hy vọng gì, sớm từ bỏ mà oán trách một lần cho đủ. Bây giờ nhận ra mình không ăn cô ta cũng sẽ chẳng bỏ cuộc, mở miệng để cô đưa cháo vào.

Hắn vài năm nay đều ăn loại thức ăn mùi vị buồn nôn kia nuốt trôi sống qua ngày, cháo hành trắng này đưa vào miệng tựa như mỹ vị hiếm có trên đời mà lưu luyến chiếc muỗng bị Phiên Vân kéo ra khỏi miệng.

Nhìn thấy vương gia đã chịu phối hợp còn bày ra vẻ mặt hài lòng với đồ y nấu, bản thân vui vẻ lại tiếp tục thổi cháo đút cho hắn. Hai người như vậy chỉ một lúc chén cháo vương gia đã ăn hết, vừa rồi nấu vội vừa đủ hai chén định giúp hắn ăn xong mình sẽ dùng, bây giờ y lại không suy nghĩ nhiều mà hỏi: " Cháo vẫn còn, vương gia nếu vẫn muốn ăn ta lấy giúp người?"

Ngôn Phong nhìn Phiên Vân chẳng lắc đầu hay gật đầu, nhưng hắn không từ chối xem như đồng ý. Phiên Vân vui vẻ đi lại bàn lấy chén còn lại vốn là của mình mang đến, tiếp tục thuận lợi giúp vương gia ăn sạch cả. Cảm giác chăm sóc người khác này không hiểu sao khiến y hài lòng, nhìn hắn ăn hết không chừa lại một chút nào cháo mình nấu, đương nhiên y rất vui.

" Trời không còn sớm, vương gia chờ ta một lát giúp người lau sạch rồi đi ngủ được không?" Phiên Vân nói xong đứng lên, y dọn hai cái chén đặt trên khay rồi bưng trở ra ngoài, hướng bếp ở tây phòng đi.

Ngôn Phong nhìn theo dáng người mảnh mai bận hỷ phục đỏ lại nhàu nát đi ra, hắn lúc lướt qua thấy trên khay gỗ vẫn còn một chiếc muỗng khác, lúc này mới hiểu ra vì sao vừa rồi Phiên Vân không phải đi múc thêm chén cháo khác mà lấy chén thứ hai trên bàn. Hóa ra hắn không biết cũng đã ăn luôn cả phần của y, tâm tư lúc này không thể diễn tả.

Phiên Vân ra ngoài nói a hoàn chuẩn bị nước nóng cho mình, nhưng họ nói trời đã muộn, không tiện đến phòng chứa củi, vừa rồi nấu nướng xong củi còn lại chỉ đủ để nấu một ấm nước. Nghĩ mình không thể tắm được, Phiên Vân nói họ lấy mình một bộ y phục còn nước một ấm đủ rồi.

Pha vừa hai chậu nước ấm để a hoàn mang vào trong phòng, Phiên Vân nói: " Vậy là được rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi, ta sẽ không cần gì nữa."

Tư Duyệt Thâm là lần đầu tiên có nữ chủ vào ở lại đủ chuyện như Phiên Vân, hai a hoàn không có thiện ý trả lời là lập tức bỏ ra ngoài.

Phiên vân không tính toán với bọn họ, y tự mình đóng cửa cài khóa lại. trở vào trong đối diện với vương gia, hắn ăn xong không như lúc trưa xoay đi một cái đã nhắm mắt như ngủ, cứ như vậy nhìn y.

Phiên Vân bắt lại bên giường thêm một cái ghế, mang một chậu nước đặt lên đó. Nhận ra tay áo quá vướng víu, y xắn cao hai ống tay để lộ ra cánh tay thon nhỏ trắng mịn. Biết bây giờ bản thân đang mang thân phận Đàn Lục Nhi, thế nhưng bản thân y hiểu mình là nam nhi, vương gia lại biết y là thiếp của hắn, vậy nên mấy cái lễ tiết kiêng kỵ gì đó chắc là không cần.

Y đương nhiên không nhận ra ánh mắt của vương gia có gì thay đổi, nhìn thấy nữ nhi tùy tiện như vậy, có thay đổi gì cũng đâu phải lạ. Phiên Vân cứ như vậy tự nhiên vắt khăn trong chậu nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play