“ Đã nhìn thấy cổng thành Hà Trì.” Vong Âm nói xong lại thấy có gì đó
không đúng, trước cổng thành có binh lính tra xét, rất nhiều người không thể vào thành mà tụ tập thành một đám đông ồn ào.
Không hề cho ngựa chạy chậm lại để tránh nghi ngờ, Vong Âm nói: “ Vương gia, có tra xét, chúng ta nên làm gì.”
Ngôn Phong nghe xong lại nói: “ Bất Triết đã nói tự có sắp xếp thì không cần phải lo lắng, tiếp tục đi thẳng.”
“ Tuân lệnh.” Đối với những thuộc hạ như họ, lòng tin và tín nhiệm
của chủ tử chính là thứ quan trọng nhất. Vương gia chưa từng khiến bọn
họ nghi ngờ điều đó, Vong Âm nâng khóe môi cười không thấy rõ rồi lại
cho ngựa chạy nhanh hơn tiến thẳng cổng thành.
“ Đứng lại.” Thấy xe ngựa từ xa, quân lính thủ thành đã lập tức cho
chặn lại, kẻ tướng dẫn đầu lớn tiếng: “ Lập tức ngừng lại cho ta, các
ngươi là ai, từ đâu đến?”
“ Vị đại ca này, xin hỏi vì sao lại chặn cổng thành.”
Thấy kẻ lôi thôi không trả lời, tên kia lại gắt giọng: “ Quyền Chung
đại nhân đã có lệnh, những ngày này tất cả những người muốn vào thành
phải tra xét rõ ràng thân phận, nếu không thể xác minh thân phận thì bất cứ ai cũng không thể vào thành.”
“ Chúng ta là người từ xa đến, chỉ là dân thường muốn qua thành cũng
không có cách xác mình thân phận, không biết có thể thông cảm một chút?”
Tên nọ cười lớn, hắn lại hướng xe ngựa nói: “ Ta lại thấy các ngươi
chẳng giống dân thường chút nào, nếu không thể xác minh thân thân phận
là ai, từ đâu đến thì lập tức đi ngay cho ta.”
“ Có khi nào là đang muốn tìm chúng ta?” Nhã Thanh nghe thấy bên ngoài nói chuyện mới lên tiếng.
Phiên Vân thấy cứ như vậy cũng không thể vào được thành, y đột nhiên nói: “ Hay là cứ để ta ra ngoài nói chuyện thử xem.”
“ Phiên nhi.”
“ Vương gia đừng lo, ta chỉ thử nói chuyện với họ thôi, không được
cũng có thể tìm cách khác.” Y lại cười với hắn: “ Dù sao cũng đâu ai
biết ta là ai, nên không sao đâu.”
Ngôn Phong nghĩ xong mới gật đầu: “ Được rồi.”
“ Ta đi với ngươi.” Nhã thanh nói rồi cùng với Phiên Vân ra khỏi xe ngựa.
Cả hai nhìn người dân ngồi dài trên đất hai bên cổng thành, hình như đều là người từ xa đến.
Nghĩ lại thì không giống như đang muốn bắt người, chỉ là không để cho những kẻ lạ mặt được vào thành. Phiên Vân nói với tên lính chỉ huy: “
Xin lỗi, chúng ta là người từ huyện Tề An đến. Huynh đệ bọn ta biết chút y thuật gia truyền nên đi khắp nơi hành y, lần này mới đến Hà Trì thành vẫn chưa có chỗ ở qua đêm, hy vọng ngài cho phép chúng ta vào thành.”
“ Hành y?” Hắn nhìn hai thiếu niên trước mặt, một người ốm yếu như kẻ bệnh, một người lại trông chẳng khác nào nữ giả nam nhân, có chỗ nào
nhìn giống đại phu: “ Như vậy cũng không được, ngươi trông chẳng khác
nào nữ giả nam, hành y cái gì chứ."
“ Ta giả nam?” Rất lâu mới được bận lại y phục nam tử, không ngờ lại
bị nói là giả nam khiến Phiên Vân tức giận: “ Ta mà lại phải giả nam… ta rõ ràng chính là…”
“ Ta…” Có miệng cũng không thể cải, Phiên Vân cuối cùng chỉ đành im lặng.
Tên lính kia thấy người không dám chối, liền chắc chắn nhận định đây
là nữ giả nam mà cười lớn: “ Ai biết có phải tiểu thư phủ nào bỏ trốn
theo tình lang hay không, để các ngươi qua lỡ như có rắc rối gì thì ta
biết tính sao.”
“ Ta… bỏ trốn… tình lang?” Phiên Vân bây giờ đúng là không nhịn nổi
tên này nữa, y muốn xắn cao tay áo mà cho hắn một đấm rồi: “ Ngươi…”
“ Ngươi bình tĩnh trước đi, đừng có gây rắc rối.”
Vong Âm nghe đến cũng không giữ được gương mặt đơ như gỗ của mình,
hắn quay mặt đi cười thầm một tiếng. Vậy chứ cuối cùng là nữ giả nam hay là giả nữ rồi lại giả bộ thành nữ giả nam đây?
“ Ngươi thấy vui lắm sao?”
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói từ trong xe truyền ra, Vong Âm lập tức lại cứng mặt mà đứng thẳng: “ Thuộc hạ biết tội.”
“ Tiểu cô nương, ta thấy ngươi hay là nhanh chóng trở về nhà đi, nếu còn ở đây gây rối đừng trách ta không nương tay.”
“ Hỗn xược.”
Tên lính kia vừa nói hết câu đã nghe tiếng mắng từ phía sau, nhìn hai người từ trong thành chạy đến mà hắn tái mặt, vội vàng cúi đầu: “ Quyền đại nhân, Thẫm tướng quân.”
“ Khốn kiếp nhà ngươi, còn không biết nhìn người đến là ai cũng dám
nói bừa.” Quyền Chung là đại quan huyện thành Hà Trì, Ông lớn tiếng mắng tên lính còn chưa hiểu chuyện xong lại đối Phiên Vân nói: “ Đắc tội,
đắc tội rồi.”
“ Không.” Phiên Vân không biết nên trả lời thế nào, y nhìn sang người đi bên cạnh vị kia mà ngạc nhiên: “ Thẫm Ngụy tướng quân?”
“ Đàn công tử, ta chỉ vừa nhận được tin mọi người đã đến mới nhanh chóng tới đây. Công Tử không sao chứ?”
“ Không sao.” Không ngờ Thẫm Ngụy còn biết giữ mặt mũi cho y, không ở trước mặt tên lính kia lại gọi y Đàn cô nương. Phiên Vân lại nói: “ Ta
cứ nghĩ ngài ba ngày nữa sẽ đến hoàng thành, sao bây giờ lại ở Hà Trì
thành?”
“ Chuyện này chờ khi vào trong hãy nói, Vương gia có đi cùng công tử chứ?”
Thấy Thẫm Ngụy không cần che giấu mà nói thẳng thân phận của Ngôn
Phong, thế nên Phiên Vân cũng không cần suy nghĩ mà trả lời: “ Vương gia vẫn còn trên xe ngựa.”
“ Phiên nhi.”
“ Vương gia.” Nghe tiếng Ngôn Phong, Phiên Vân liền chạy lại muốn đỡ
hắn xuống xe ngựa, không ngờ Ngôn Phong chỉ mỉm cười với y rồi tự mình
đi xuống.
Hắn trông có chút khó khăn nhưng đi lại bình thường nên chỉ việc này
cũng không là gì, Phiên Vân cũng quên mất bọn họ bây giờ đang ở trước
mắt nhiều người, đâu thể để ai nhìn thấy hắn lên xuống xe ngựa cũng cần
dìu đỡ.
“ Vương gia, người đến rồi.”
Ngôn Phong đối Thẫm Ngụy không nói, chỉ nhẹ gật đầu. Quyền Chung nhìn bọn họ xưng hô thì xác nhận thân phận của Ngôn Phong, hắn vội đi đến,
lưng cong xuống thưa: “ Nhật Minh vương gia, tiếp đón chậm trễ xin người thứ tội.”
Ngôn Phong không lên tiếng, Thẫm Ngụy lại thay hắn ta giải thích: “
Vương gia, đây là Quyền đại nhân cai quản Hà Trì thành, ngài ấy đã đồng ý quy phục vương gia, muốn giúp đỡ cho người.”
“ Tại sao lại chặn cổng thành?”
Nghe Ngôn Phong hỏi, Quyền Chung liền nói: “ Gần đây liên tục có
người từ triều đình cử đến đều bị hạ quan tìm lý do đuổi khéo, những tin tức về vương gia đều được phong tỏa để tránh có sai sót, hạ quan đành
phải chặn cổng thành, tạm thời chỉ có thể để người dân của Hà Trì vào
trong.”
“ Ra vậy.” Ngôn Phong ngắn gọn nói.
Quyền Chung lại hành lễ cúi người tránh sang một bên, cố ý nhường
đường làm hành động mời: “ Vương gia đi đường chắc đã mệt mỏi, mời người nhập thành nghỉ ngơi.”
“ Phiên nhi, đi thôi.” Ngôn Phong nắm lấy cổ tay Phiên Vân kéo y đi
bên cạnh mình, những kẻ khác cũng từ đó mà tự xác định được thân phận
của y. Binh lính vừa rồi còn có kẻ dám có gan nhìn trộm, bây giờ đều cúi đầu không dám mơ tưởng.
Bọn họ vào thành được sắp xếp ở tại thủ phủ của Quyền Chung, nơi này
khá rộng, thế nên Nhã Thanh yêu cầu để Ngôn Phong và Phiên Vân ở hai
phòng khác nhau. Ban đầu hắn tỏ ra không hài lòng nhưng sau đó nghe Nhã
Thanh nói để tiện cho tiến hành quá trình trị liệu hắn mới gật đầu đồng
ý.
Thẫm Ngụy mang theo đồ đạt trên xe ngựa vào phòng, hắn đóng cửa lại
đã lên tiếng nói: “ Vương gia thật tốt quá, không ngờ chỉ qua vài tháng
người đã có thể đi lại bình thường.”
“ Có thể đi đứng nhưng lại không có chút sức lực.” Ngôn Phong đến bên giường ngồi xuống mới nói: “ Nếu Nhã Thanh thật sự có thể chữa trị hoàn toàn khỏi hẳn, ta muốn thực hiện càng sớm càng tốt.”
Nhớ lại vị thiếu niên đi cùng với Phiên Vân, Thẫm Ngụy chưa từng nghĩ đến sẽ có một đại phu nào có dáng vẻ thanh nhã lại có đôi phần non nớt
như vậy. Nhưng vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ mãi ở đây lại không nằm ở y,
mà là ở Phiên Vân.
Thẫm Ngụy trước nay chưa từng tùy ý can thiệp vào chuyện của chủ tử,
thế nhưng lần này nhìn thấy Ngôn Phong đối với Phiên Vân có bao nhiêu
chú ý mới cả gan lên tiếng: “ Vương gia, thần có một việc không biết có
nên nói.”
“ Nói đi.”
“ Đàn cô nương thật ra… không phải Đàn Lục Nhi.”
Ngôn Phong tay đang tháo dây buộc tay áo chợt ngừng lại, hắn liếc mắt nhìn Thẫm Ngụy lạnh giọng nói: “ Ngươi điều tra y?”
“ Vương gia tha tội.” Biết chắc sẽ khiến hắn tức giận nhưng Thẫm Ngụy vẫn nói thì đã lường trước hậu quả, hắn lại tiếp: “ Là thần lo lắng nếu có một người đột nhiên trở nên quá thân cận cùng với vương gia, nếu
không tra rõ ràng thân phận, mai sau có khả năng trở thành hậu họa.”
“ Là Ngọc Trúc bảo ngươi làm đúng chứ?”
Nghe Ngôn Phong nói liền không sai, Thẫm Ngụy chỉ đành thừa nhận: “ Vương gia thứ tội.”
“ Không được có lần sau.”
“ Thuộc hạ hiểu rõ.” Thẫm Ngụy lại nói: “ Vương gia, người đã biết trước y không phải Đàn Lục Nhi?”
“ Ta biết.”
Ngôn Phong chỉ ngắn gọn nói hai chữ xong lại không muốn đề cập đến
thân phận của Phiên Vân nữa, Thẫm Ngụy cũng như vậy không nhắc đến.
Ngôn Phong thay đổi xong ngoại y mới rồi lại ra lệnh: “ Đi chuẩn bị vài bộ y phục mới, y không thích bận nữ trang.”
“ Thuộc hạ lập tức sai người chuẩn bị.”
Thẫm Ngụy ra ngoài rồi thì Ngôn Phong mới trầm mắt ngồi đó, từ lúc ở
Trình Dinh thôn Phiên Vân đã bắt đầu có biểu hiện tránh né hắn. Rõ ràng
chính là sợ hắn phát hiện ra thân phận của y đi.
Ngôn Phong đột nhiên nhìn bàn tay mình. Đúng vậy, hắn từ khi có thể
cứ động trở lại mỗi đêm đều ôm Phiên Vân ngủ trong lòng, làm gì có
chuyện còn chưa phát hiện ra y là nam.
Hắn không nói cũng không để y có cơ hội nói ra, chẳng qua là vì nếu
bây giờ Phiên Vân lấy thân phận thật ở cạnh hắn, y chắc chắn sẽ không để hắn ôm mình vào trong lòng nữa.
Ngôn Phong hiện tại lại chưa có khả năng giữ được Phiên Vân nếu y
muốn bỏ trốn khỏi hắn, từ đầu hắn đã nhận ra Phiên Vân có ý định một khi hắn hoàn toàn lành lại như trước cũng sẽ rời đi.
Nhưng Ngôn Phong lại không muốn buông y ra, không để tâm Phiên Vân
nói dối hắn, không để tâm y là nam nhân. Phiên nhi chỉ là Phiên nhi, là
thê tử của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT