“A, là tôi. Nhưng thế thì sao, tôi có nói sai không? Chẳng lẽ không phải là cô mang cha mẹ Tào Dũng vào sao? Từ khi nào Thiên Xu học viện trở nên tùy tiện như vậy? Ai cũng có thể ra vào, thì thành bộ dáng gì nữa! Còn có, cô cũng nói là nghi ngờ. Dù sao tôi và Tào Dũng là chuyện sinh tử, nghi ngờ một chút chẳng lẽ không bình thường sao?”
Trương Hiểu cứng họng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Lục Nghiêu lại nói tiếp:
“Đúng rồi. Tôi nhớ nằng bạn học Trương Hiểu là một người rất thiện lương. Cô cảm thấy một người đem người khác đây vào hình thức nguy hiểm đều có thể tha thứ. Tôi hiện tại chỉ là khai báo thành thật mà thôi. Vì cái gì cô lại không chịu tha thứ cho tôi, cứ phải tìm người gây sự vậy?”
“Tôi…”
“Bạn học Trương Hiểu, thiện lương của cô đâu hết rồi? Không phải cô nói là bạn học với nhau phải hỗ trợ nhau, đắc tha nhân thả tha người sao? Không phải cô nói, cô có thể tha thứ sao? Hay là…Thật ra cô lấy tiêu chuẩn này để yêu cầu người khác, mà chính mình một chữ cũng không làm được?”
Xung quanh truyền tới tiếng cười khúc khích.
Gương mặt Trương Hiểu trắng bệnh, vừa trắng vừa xanh, cuối cùng chỉ là trừng mắt nhìn Lục Nghiêu một cái, xoay người chạy trốn.
Lục Nghiêu không hiểu nhún vái, quay đâu lại liền thấy Truơng Lỗi đang dơ ngón tay cái lên:
Thời điểm hai người đến canteen, món thịt kho cá Trương Lỗi thích nhất đã bán hết rồi. Trương Lỗi ủ rũ ngồi xuống. Bỗng một nữ sinh đi tới:
“Bạn học, bạn muốn ăn cá sao? Tôi mua rồi, ngay tại bên kia, mời hai người.”
Lục Nghiêu mờ mịt nhìn nữ sinh đột nhiên ở đâu xông ra này. Nữ sinh cũng không ngại ngùng, mặc kệ cho hắn đánh giá, còn mười phần hào phóng chào hỏi và giới thiệu:
“Tôi là Tống Từ! Chính là Tống Từ của Đường thị! Chào hai bạn!”
Lục Nghiêu cũng lễ phép đáp lại:
“Xin chào. Tôi là Lục Nghiêu, còn đây là Trương Lỗi. Thật ngại quá, để bạn mời cơm.”
Tống Từ thản nhiên cười:
“Không phải ngại. Không phải hôm nay cậu dạy dỗ Thánh mẫu một bài học sao? Cậu không biết tôi nhìn cô ta không vừa mắt lâu lắm rồi. Người khác có chuyện gì cũng nhảy vào khuyên bảo người ta phải hiền lành thiện lương. Lúc nào cũng nghĩ cả thế giới đều là người tốt! Quả thực cậu rất tuyệt vời, làm cho cô ta ăn một cục nghẹn, khổ cũng không dám nói. Dù sao tâm tình của tôi hiện tại đang rất tốt, đây đều là công lao của cậu!”
Lục Nghiêu sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, cô ta nói thánh mẫu chắc là nói Trương Hiểu. Nghĩ thầm, xem ra nhân duyên của Trương Hiểu thật đúng là không tốt lắm. Mà cũng đúng, đầu óc bình thường chắc không ai sẽ thích làm bạn với người như vậy đâu nhỉ? Không sợ thời điểm sét đánh cô ta sẽ liên lụy đến mình sao?
“Không biết hai người có nhận lấy phần thưởng của mình hay không?”
Lục Nghiêu nhìn về phía Trương Lỗi, sao cũng được, rõ ràng là trao quyền quyết định cho hắn. Trương Lỗi nở nụ cười:
“Phần thưởng của cô cũng quá keo kiệt rồi. Lục Nghiêu làm cho tâm tình cô vui vẻ như vậy, cô chỉ mời hắn ăn ở canteen?”
Tống Từ nhíu mi:
“Canteen thì làm sao? Canteen trường chúng ta so với mấy tiệm cơm ở ngoài kém sao? Bạn học Trương Lỗi, bạn có chút tự hào về trường học nào không. Huống hồ nếu canteen không ăn được, những kẻ nhà có mỏ giống như cậu sẽ hạ mình đến đây sao, sao không đến nhà hàng năm sao mà ăn?”
Trương Lỗi cười ha hả sờ cằm, ngại ngùng nói:
“Được rồi, cũng không phải rất giàu đây!”
Lục Nghiêu: …..
Trọng điểm hình như có chỗ nào không đúng lắm?
Tống Từ cũng bị câu nói này làm đơ ra một giây, giây sau khôi phục lại:
“Vậy anh muốn cái gì?”
“Phần thưởng! Phần thưởng! Tuyệt đối là phần thưởng!”
Ba người ngồi xuống, Tống Từ lại gọi thêm hai món, bốn món một canh, ba người ăn đã là rất nhiều.
Người ngồi trong canteen không ít, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài không ngừng.
“Mấy hôm nay Hiệu trưởng Tống và Chủ nhiệm Tống không ở đây, không biết có chuyện gì không?”
“Nghe nói phải đi kinh đô, hình như là đi Trữ gia.”
“Chuyện này mọi người không biết đâu. Tôi nghe cậu của tôi ở kinh đô nói. Cháu ngoại của Hiệu trưởng Tống, Trữ gia nhị thiếu gia, tên là Trữ Thời ấy. Hình như Trữ gia muốn đem hắn cho Tống gia làm người thừa kế.”
“Làm người thừa kế? Đầu năm nay rất ít người muốn làm người thừa kế sao? Hơn nữa Tống gia cũng không phải là không có người nối dõi. Chủ nhiệm Tống vẫn có con trai là Tống Diệp Hiên mà. Hiện tại Tống Diệp Hiên ở kinh đô đã là đội trưởng của một đội thuộc Điều cục đặc biệt.”
“Ai biết được! Dù sao ý tứ là như vậy, trừ khi phải sửa thành họ Tống, về sau gọi là Tống Thời, mới xem như người nhà họ Tống.”
Thần sắc mọi người càng ngơ ngác:
“Thật hay giả vậy! Tuy rằng nghe nói sức khỏe Trữ Thời không tốt, Trữ gia nuôi không nổi, nên mới đem hắn ném cho Tống gia!”
“Mọi người nếu không tin, hai ngày sau xem là biết. Việc này dù sao cũng không dấu được.”
“Kỳ lạ, Trữ gia làm thế để làm gì?”
Mặt mày Lục Nghiêu giật giật, mẫn cảm phát hiện ra mặt Tống Từ cũng đang giật, thậm chí lúc thời điểm người khác nhắc đến Trữ gia, gương mặt còn biểu lộ vẻ chán ghét.
Thế nhưng Lục Nghiêu cũng không hỏi, cũng không vạch trần. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Nhưng Tống Từ lại khơi lên đề tài mới, không phải về Tống gia cũng không phải về Trữ gia, mà là về Trương Hiểu.
“Tôi và cô ta học cùng một khoa, còn ở chung một ký túc xá, so với các cậu tôi còn hiểu rõ cô ta hơn một tí. Qủa thật cô ta có sở thích làm mẹ người khác, việc này toàn trường rất nhiều người biết. Nhưng lần này việc của Tào gia, tôi cảm thấy có thể không đơn giản như vậy.”
Lục Nghiêu hỏi:
“Như thế nào?”
“Tôi đã nhìn thấy hai lần cô ta và Tào Dũng gặp nhau, thậm chí cử chỉ còn rất thân mật. Tôi nghi ngờ rằng bọn họ đang hẹn hò.”
Nếu như quan hệ yêu đương, như vậy chỉ sợ chuyện không phải là đơn giản.
“Trương Hiểu nếu như có lòng thánh mẫu một chút thì cũng không có việc gì. Nhưng đối với người đã tiếp xúc với cô ta hai năm, sẽ cảm thấy cô ta có cái gì đó không quá thích hợp. Không có chứng cứ, không có căn cứ, chỉ là cảm giác mà thôi. Tôi biết một người xa lạ như tôi nói với hai cậu chuyện này có chút đột ngột. Quan hệ của tôi và Trương Hiểu lại không tốt, có thể hai cậu cảm thấy tôi thành kiến cô ta. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nên nhắc nhở hai người một câu.”
Lục Nghiêu gật đầu, nói cảm ơn.
Tống Từ cười cười, vu vơ mà nói, chuyện cô muốn làm đã làm xong. Lục Nghiêu tin hay không, nhớ hay không, cùng cô không liên quan.
Sau khi ăn xong, mỗi người đi mỗi ngả.
Trương Lỗi có một chút lo lắng:
“Ý tứ của cô ta có phải là Trương Hiểu sẽ báo thù thay bạn trai hay không?”
“Phải hay không cũng không quan trọng. Thiên Xu học viện cũng không phải là nơi cô ta có thể làm xằng bậy.”
Trương Lỗi không nói gì nhìn Lục Nghiêu:
“Việc liên quan đến sinh tử của cậu, cậu bình tĩnh như vậy sao?”
“Sinh tử?”
Ánh mắt Lục Nghiêu hiện lên một tia ánh sáng mỏng manh:
“Tôi cũng không dễ chết như vậy. Người muốn tôi chết chỉ sợ phải thất vọng rồi.”
Nói đến việc này, Trương Lỗi mới nhớ đến kẻ chủ mưu đứng phía sau:
“Tra được ai không?”
“Tôi tự mình đến Điều cục đặc biệt tra. Trước mắt vẫn chưa có manh mối nào. Tài khoản IP liên hệ Tào Dũng ở nước ngoài.”
“IP giả sao?”
“Không phải! Là thật sự ở nước ngoài!”
Trương Lỗi chấn kinh:
“Kẻ thù của cậu tràn ra đến nước ngoài rồi?”
Đầu Lục Nghiêu đầy hắc tuyến:
“Chắc là có người nhờ người nước ngoài liên hệ cho Tào Dũng. Thế nên giờ muốn biết là ai, phải tra được kẻ liên hệ người ở nước ngoài kia.”
Việc này lại rất khó làm. Chuyện này cũng chưa trở thành một vụ kiện được, không thể nhờ nước ngoài hỗ trợ, nước ta cũng không thể thực hiện pháp luật ở nước khác.
Cứ như vậy, chuyện này rất có thể trở thành vụ án chưa giải quyết.
Lục Nghiêu cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng còn gợi lên:
“Có chút ý tứ!”
Trương Lỗi: ……
Được lắm! Hắn thật là lo lắng vô ích! Bên người Lục Nghiêu ẩn giấu một người muốn mạng của hắn, nhưng đương sự lại cảm thấy rất có ý tứ?
Ha hả!
******
Vài ngày sau, Tống Ngật và Tống Ngọc An trở lại Du Châu thị, chính thức tuyên bố tin thức Trữ Thời đổi tên thành Tống Thời.
Buổi chiều ngày hôm ấy, ở biệt thụ Lục Nghiêu gặp được Tống Ngật.
“Xem ra Hiệu trưởng đi Kinh đô một phen có được thu hoạch lớn!”
Thần thái Tống Ngật sáng láng:
“Quả thật, còn muốn cảm ơn Lục tiểu hữu.”
Lục tiểu hữu? Xưng hô lại thay đổi. Lục Nghiêu lại không để ý đến.
Tống Ngật lấy ra một quyển thư tịch có chút rách nát đưa tới trước mặt Lục Nghiêu, Lục Nghiêu có chút mê man:
“Thanh mạt huyền môn dật sự lục?”
Cái quỷ gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT