Thân Giác lần này dưỡng thương lâu hơn lần trước nhiều.

Trong nửa tháng, cậu toàn là đần độn nằm trên giường, ngẫu nhiên tỉnh lại sẽ nghe được tiếng khóc của Phùng Khánh Bảo.

Thân Giác có chút đau đầu, mấy đời trước đây giao tình của Phùng Khánh Bảo và cậu đều giống nhau, đời này vì sao tình cảm lại sâu đậm như vậy?

Cậu muốn kêu đối phương đừng khóc nữa, nhưng đến sức mở miệng cậu cũng không có.

Xương sườn Thân Giác bị gãy bốn cái, lúc Từ ngự y đến khám cho cậu còn phải khiếp sợ. Hắn ngày đêm không ngừng, cứu giúp ba ngày, mới miễn cưỡng kéo cái mạng nhỏ của Thân Giác trở về. Theo đạo lý mà nói, Từ ngự y không cần thiết gắng phải sức cứu giúp một nô tài như thế, nhưng mà vào thời điểm hắn chuẩn trị, Mộ Dung Tu và Nhiếp Chính Vương đều đứng ở ngay bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đặc biệt là Nhiếp Chính Vương, y mỉm cười nói: “Từ đại nhân, bổn vương nghĩ hắn hẳn là có thể sống sót đi.”

Nếu muốn cậu ta sống sót, lúc trước hà tất lại ra tay nặng như vậy?

Từ ngự y có chút tức giận, nhưng tức giận này cũng không dám phát tiết.

Trong vòng hai tháng, hắn đã ba lần liên tiếp đến chữa trị cho Thân Giác, lần chữa trị thứ ba Thân Giác còn giống y như một cỗ thi thể. Từ ngự y thật sự buồn bực, một tiểu thái giám như Thân Giác này rốt cuộc là phạm phải chuyện gì, vì sao lúc nào cũng bị phạt?

Hơn nữa lần bị thương thứ ba của Thân Giác còn là do Nhiếp Chính Vương tự mình ra tay.

Nhiếp Chính Vương giết người nhiều, hắn cũng biết, nhưng Nhiếp Chính Vương rất ít khi tự mình động thủ, càng khỏi nói tự mình ra tay thì thôi đi, lại còn muốn cứu người trở về.

Từ ngự y ngồi ở mép giường Thân Giác, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu giúp Thân Giác thay thuốc, hắn nhìn thật kỹ Thân Giác, không chỉ nhìn kỹ mặt, trong ngoài hắn đều đã xem qua, thật sự không có chỗ nào đặc biệt. Nếu miễn cưỡng có chỗ hiếm lạ, thì chỉ có hạ thân khiếm khuyết kia thôi.

Từ ngự y nhìn chằm chằm chỗ kia một thời gian dài, trợ thủ Phùng Khánh Bảo ngồi ở đó hỗ trợ thần sắc dần dần thay đổi.

Vị Từ ngự y này ánh mắt sao lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm chỗ đó của Thân Giác vậy?

Này này này……

Từ ngự y làm thầy thuốc, vô cùng từ nhiên duỗi tay xách xách, hoàn toàn làm lơ vẻ mặt đặc sắc của Phùng Khánh Bảo ở một bên.

Cũng không có gì hiếm lạ.

Từ ngự y lại thả xuống dưới, bình tĩnh tự nhiên mà rửa tay.

Phùng Khánh Bảo run lên, hơn nửa ngày mới đánh bạo hỏi: “Từ đại nhân, nơi đó của hắn cũng bị thương sao?”

“Không có.” Từ ngự y bình tĩnh trả lời.

Phùng Khánh Bảo do dự nói: “Vậy cái kia...?”

Từ ngự y nói: “Có chút tò mò thôi.”

“… À”

Phùng Khánh Bảo mấy ngày kế tiếp đều cố ý trốn xa một chút, sợ Từ ngự y đối với nơi đó của hắn cũng tò mò.

Lúc Từ ngự y làm chuyện này, Thân Giác vẫn còn hôn mê, cho nên cũng không biết có người chạm vào cái kia của cậu, mà thời điểm cậu ngẫu nhiên thanh tỉnh, Phùng Khánh Bảo cũng không nói cho cậu biết, Phùng Khánh Bảo không dám nói, hắn sợ nói ra rồi, Từ ngự y sẽ xuống tay với hắn.

……

Nằm được nửa tháng, thời gian Thân Giác thanh tỉnh ngày cành dài, chỉ là vẫn không thể xuống giường được.

Cậu cả ngày đều chỉ nằm, ăn uống cũng đều là chút cháo thanh đạm, Từ ngự y nửa tháng trước còn tự mình tới giúp cậu thay thuốc, sau khi cậu tỉnh, đều là dược đồng bên cạnh Từ ngự y lại đây. Sau khi cậu tỉnh, tới thăm cậu cũng chỉ có mình Phùng Khánh Bảo, Mộ Dung Tu không hề tới một lần.

Có đôi khi Phùng Khánh Bảo sẽ nhắc đôi chút về Mộ Dung Tu với Thân Giác.

“Dạo này bệ hạ gầy đi nhiều, ban đêm ngủ rất trễ, ăn cũng ăn không được bao nhiêu, qua thời gian dài, thân thể sao mà chịu nổi.”

Thân Giác nhắm hai mắt, trên người vô cùng đau đớn, nghe Phùng Khánh Bảo nhắc Mộ Dung Tu, trên người tựa hồ càng đau. Cậu suy yếu mở mắt ra, “Ngươi không cần phải đi ngự tiền hầu hạ nữa sao?”

Phùng Khánh Bảo hô một tiếng, “Hiện tại bên cạnh bệ hạ có rất nhiều người hầu hạ, bệ hạ để kêu ta tới thăm ngươi nhiều hơn.”

Nhiều người hầu hạ?

Là người của Nhiếp Chính Vương an bài sao?

Thân Giác nhắm mắt lại, cậu vượt qua đại nạn này, là nhặt mạng từ quỷ môn quan trở về, Mộ Dung Tu không tới thăm, cũng đã nằm trong dự kiến của cậu. Mộ Dung Tu kia kỳ thật bạc tình vô cùng, bằng không cũng sẽ không ở mấy đời trước kia, sau khi Thân Giác vì hắn mà chết hắn vẫn còn có thể cùng Nhiếp Chính Vương ở bên nhau.

Một người bạc tình như vậy, tâm phòng bị cũng thực nặng.

Nhiếp Chính Vương có tướng mạo, có địa vị, có thời gian đi theo dỗ dành Mộ Dung Tu. Quan trọng nhất chính là tất cả những gì hiện tại Mộ Dung Tu đang có được, đều là do Nhiếp Chính Vương ban cho. Hắn yêu Nhiếp Chính Vương chỉ là vấn đề thời gian, huống chi bọn họ còn có một tầng quan hệ ở trên giường.

Da thịt cận kề, trái tim có phải cũng có thể tương thông?

Thân Giác không biết, nhưng nam nhân ở trên giường luôn dễ nói chuyện hơn chút đỉnh.

Nữ nhân vì tình yêu mà nảy sinh tình dục, nhưng nam nhân lại vì tình dục mà nảy sinh tình yêu.

Mấy đời trước đều là sau khi Thân Giác chết, Nhiếp Chính Vương và Mộ Dung Tu mới chân chính đột phá một tầng quan hệ kia.

Thân Giác nhắm hai mắt tinh tế suy tính đối sách, Phùng Khánh Bảo lại cho rằng cậu mệt nhọc, giúp cậu dịch dịch chăn xong thì đi ra ngoài. Phùng Khánh Bảo mới rời đi không bao lâu đã có hai người trực tiếp xông vào. Thân Giác vừa mở mắt, lập tức đã nhận ra người đến là ai.

Cậu đối với hai người kia rất quen thuộc.

Bọn họ là người của Nhiếp Chính Vương, mấy đời trước khi Thân Giác câu dẫn Nhiếp Chính Vương, đều là hai người bọn họ tự mình dẫn cậu qua đó. Tận đến lúc cậu bị đánh cho mình đầy thương tích, hai người kia lại ném cậu trở về.

Chỉ là một đời này cậu không chuẩn bị câu dẫn Nhiếp Chính Vương, tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện?

Thân Giác tuy rằng biết thân phận của đối phương, nhưng lúc này cũng phải giả vờ bày ra bộ dáng không biết, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, “Các ngươi là người phương nào?”

Người đàn ông bên trái gọi là Đao Trạm, cằm có vết sẹo, ngày thường luôn mỉm cười tủm tỉm, lúc này cũng là hắn mở miệng trước, thanh âm thập phần ôn hòa, “Tiểu công công, Vương gia thỉnh ngươi đi qua một chuyến.”

Người đàn ông bên phải gọi là Dưỡng Húc, trầm mặc ít lời, Đao Trạm vừa dứt lời xong đã trực tiếp kẹp Thân Giác ở dưới nách, không nói hai lời lập tức đi ra ngoài. Thân Giác đau đến không thở được, mà Đao Trạm lanh tay lẹ mắt đã cho vào trong miệng Thân Giác một viên dược, lại điểm vài huyệt đạo ở trên người cậu.

Sau đó, Thân Giác nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, vạn sự không biết.

Thời điểm tỉnh lại một lần nữa, cậu đang nằm trên mặt đất, dưới thân là một tấm thảm thuần trắng.

Mà trước mắt cậu là một nam nhân khoác kính trang đang nhàn nhã thong thả ngồi uống rượu.

Thân Giác hổn hển thở dốc, xương sườn của cậu vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại vô cùng đau đớn, đau đến nỗi cả người cậu đều tê liệt, hận không thể ngất xỉu đi. Bất quá hiện tại cậu không thể ngất, Thân Giác cắn răng từ trên mặt đất bò dậy, thành thành thật thật quỳ.

“Nô tài bái kiến Nhiếp Chính Vương.”

Nam nhân nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngón tay đặt trên tay vịn của ghế hoa lê gõ gõ, hỏi một câu vô nghĩa, “Có đau không?”

Thân Giác cắn môi dưới, nói thật: “Đau.”

Nam nhân vừa lòng, ôn nhu nói: “Đau thì tốt, bổn vương chỉ sợ ngươi không đau.” Y dừng một chút, “Nếu không, còn không biết ngươi muốn cắn ta như thế nào".

Đầu Thân Giác cúi xuống càng thấp, gần như là phủ phục trên mặt đất, tư thế cực kỳ hèn mọn.

Nam nhân cười liếc mắt một cái, lại uống thêm một chén rượu, y uống xong nửa ly rượu, mới chậm rì rì nói: “Cởi áo ra.”

Tay của Thân Giác trong tay áo hơi hơi động, rồi sau đó cậu liền ngồi lại ngay ngắn, nghe lời mà cởi áo, lộ ra băng vải quấn trên thân thể. Sau khi cậu cởi xong áo, còn không quên đem áo gấp gọn gàng, thật cẩn thận mà đặt qua một bên.

Thân Giác làm như vậy là có nguyên nhân, cậu chỉ là một tiểu thái giám có vài bộ quần áo, nơi này của Nhiếp Chính Vương sẽ không có quần áo của thái giám, đợi lát nữa sẽ không có quần áo cho cậu mặc, Thân Giác đã rút kinh nghiệm từ mấy đời trước rồi. Hiện tại cậu giữ gìn quần áo cho tốt, đợi lát nữa ít nhất vẫn còn cái có thể che đậy thân thể.

Đao Trạm đứng ở cửa sửng sốt một chút, sau đó không tiếng động mà cười.

Dưỡng Húc cau mày, đồ đê tiện này nếu là thủ hạ của Vương gia không biết sống được bao lâu.

Bọn họ đều biết Nhiếp Chính Vương thích nhất là người có tính tình cương ngạnh, càng là người nịnh nọt, càng là kẻ tiện, Nhiếp Chính Vương càng chỉnh đến thê thảm.

Nhiếp Chính Vương thấy động tác của Thân Giác cũng không có phản ứng gì lớn, y chỉ là đứng dậy, đi xuống, tự mình động thủ cởi bỏ băng vải màu trắng quấn trước ngực Thân Giác. Y tùy ý kéo ra, đau đến hai mắt Thân Giác tối sầm lại, mà cái này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.

Đến khi Nhiếp Chính Vương đem rượu mạnh đổ vào vết thương trên ngực của cậu, Thân Giác mới cảm thấy đau đến ngập đầu.

Cậu đau đến mức lăn lộn đầy đất, Dưỡng Húc không thể không tiến lên giữ lại tay chân của cậu.

Thân Giác nhìn biểu tình Nhiếp Chính Vương vô cùng ôn nhu rót rượu mạnh xuống ngực cậu, lại dùng chân dẫm vào chỗ bị thương nơi chân cậu. Cậu quá đau, quên mất phải ngụy trang, dùng thần sắc lạnh băng mà nhìn Nhiếp Chính Vương, ánh mắt hung ác, như ác lang nơi núi sâu.

Nhiếp Chính Vương thấy thế, lại vừa lòng mà thưởng thức biểu tình của Thân Giác.

Con chuột xám bẩn thỉu này quả nhiên không bình thường, y chưa từng gặp qua một nô tài nào có can đảm bực này, cũng chưa thấy qua một nô tài nào mạng cứng như thế.

Này miễn cưỡng tính là lần thứ tư đi.

Nhiếp Chính Vương thầm nghĩ.

Nhiếp Chính Vương hu tôn hàng quý* dùng tay nắm cằm Thân Giác, ôn thanh nói: “Con chuột nhỏ, nếu lần này ngươi có thể sống sót, bổn vương sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ."

(*:hạ thấp địa vị cao quý của bản thân để làm một việc tầm thường nào đó)

Nói xong y nhanh chóng buông lỏng tay, Đao Trạm vội vàng dâng khăn tay lên.

Nhiếp Chính Vương dùng khăn tay lau tay, sau đó vung khăn tay vất đi. Khăn tay nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt Thân Giác, che đi biểu tình trên khuôn mặt cậu.

…...

Thời điểm Từ ngự y lại được triệu đến khám cho Thân Giác, một chút ý nghĩ cũng không có.

Lần này cả người Thân Giác không có chỗ nào lành lặn cả, toàn bộ đều bị thương.

Hắn cũng không biết Thân Giác như thế nào mà nằm được.

Đao Trạm đứng ở phía sau Từ ngự y, ôn hòa nói: “Lần này vẫn là phiền toái Từ đại nhân rồi. Vương gia chúng ta nói, nếu có thể cứu được thì cứu, còn cứu không được thì thôi.”

Từ ngự y gật gật đầu, “Vi thần đã hiểu.”

Nhiếp Chính Vương là đang khiêu chiến cực hạn y thuật của hắn sao?

Đại khái đúng như vậy đi.

Chờ sau khi Đao Trạm đã rời khỏi, Từ ngự y lập tức phân phó dược đồng của mình, “Đi, đem nhân sâm ngàn năm của ta lại đây.”

********

Tác giả có lời muốn nói:

Thân Giác: Mỗi ngày ta đều phải chịu đau!

Mộ Dung Tu: Mỗi ngày ta đều phải nghĩ cách giữ trinh tiết!

Nhiếp Chính Vương: Mỗi ngày ta đều nghĩ cách lợi dụng người khác!

Từ ngự y: Mỗi ngày cực hạn y thuật của ta đều bị khiêu khích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play