Có vẻ chữ được viết bằng son môi, dòng chữ màu đỏ tươi viết trên gương như vậy, nhìn qua có chút khủng bố.
Tuy Thân Giác có kêu dì giúp việc đến dọn dẹp định kỳ, nhưng cậu không để đối phương vào phòng dọn dẹp, cho nên chữ trên gương mới có thể được giữ lại đến ngày hôm nay, cũng không biết là đã như vậy được bao nhiêu ngày rồi.
Cậu đứng một lúc lâu trước gương, đột nhiên nhớ lại một việc. Trong tháng này hẳn là có một đợt thăm hỏi gia đình, nhưng cậu đã quên trở về. Vậy mà người của bên kia cũng không gọi điện thoại cho cậu.
Thân Giác đứng tại chỗ, lấy điện thoại ra gọi cho Thương Già Dư một cuộc. Như dự đoán, đầu bên kia không bắt máy. Cậu lại đi vào phòng làm việc, may là phòng làm việc của cậu không bị động vào. Cậu lấy một ít đồ xong mới rời khỏi nhà.
Xe đi được nửa đường thì Sở Hách gọi đến, ngữ khí của cậu ta có chút nôn nóng.
"A Giác, vốn đêm nay tớ chuẩn bị mời người phụ trách dự án bên tập đoàn Du thị ăn một bữa cơm, nhưng mẹ tớ lại đang nằm viện, là viêm dạ dày cấp tính, tớ muốn đến chăm mẹ, cậu có thể giúp tớ chiêu đãi khách hàng được không?"
Đợt này công ty bọn họ đang có ý muốn hợp tác với tập đoàn Du thị để đưa ra thị trường một nhãn hiệu nước hoa, là một dự án về chủ đề nước hoa. Chuyện hợp tác trước đó vẫn luôn là Sở Hách phụ trách, Thân Giác chưa từng chú ý đến dự án này.
"Được, cậu gửi tư liệu qua cho tôi đi." Nguyên nhân chính mà Thân Giác đáp ứng chính là vì sau khi Tư Vũ về nước, việc công tác tại chi nhánh ở nước M mấy tháng qua đều nhờ cậy Sở Hách, Sở Hách cũng không nói hai lời mà lập tức giúp cậu.
Sở Hách nhận được sự đồng ý của Thân Giác thì không ngừng nói cảm ơn, sau khi cúp điện thoại, cậu ta nhanh chóng gửi tư liệu lần hợp tác này đến hòm thư của Thân Giác.
Vốn Thân Giác còn đang chuẩn bị quay về lại khách sạn, bây giờ chỉ có thể quay lại công ty một lần nữa. Cậu vẫn luôn ở lại công ty để xem tài liệu, cho đến 5 giờ chiều mới về nhà tắm rửa, thay một bộ tây trang mới rồi đi đến nhà hàng mà Sở Hách đã hẹn trước, lúc cậu đến nơi là vừa đến 6 giờ rưỡi.
Giờ hẹn chính là 7 giờ, còn nửa tiếng nữa.
Trong nửa tiếng này, Thân Giác lại tiếp tục đọc tài liệu.
Lần hợp tác này đã bàn gần xong rồi, nhưng người phụ trách của Du thị vẫn luôn cắn chặt một vài chi tiết không thả. Bọn họ muốn là bên phụ trách trọng điểm lần ra mắt nước hoa này, tất nhiên Sở Hách sẽ không đồng ý, cho nên mới có bữa cơm ngày hôm nay.
Cho đến 6 giờ 50, người phụ trách của tập đoàn Du thị đến nơi, là một vị Alpha nam trung niên, nhìn có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng lời nói lại thập phần kiên định, sống chết không chịu nhường bước.
Bữa ăn diễn ra được một lúc thì Sở Hách nhắn tin đến, hỏi tình hình như thế nào.
Thân Giác chỉ có thể nói đúng sự thật, Sở Hách tựa hồ có chút sốt ruột, lại nhắn địa chỉ của một hội sở qua cho cậu.
"A Giác, cậu dẫn ông ta qua đây đi, tớ sẽ chào hỏi với bên kia một chút, kêu mấy người đó chuốc rượu cho gia hỏa này, nhất định phải thương lượng xong sớm, không thể tiếp tục kéo dài được, sản phẩm mới đã sắp đến thời gian ra mắt thị trường rồi."
Sở Hách cũng đã nói vậy, Thân Giác chỉ có thể kéo người đến hội sở. Người phụ trách này khi nhìn thấy vài cô gái Beta xinh đẹp thì cũng nổi lên chút hứng thú, lúc nói chuyện với Thân Giác cũng có chút tùy ý hơn. Có điều tửu lượng của ông ta lại rất cao, sắc mặt của mấy cô gái bồi ông ta uống rượu chơi trò chơi đã có chút trắng bệch.
Thân Giác rất không thích kiểu bồi rượu như thế này, đặc biệt là khi phải để những cô gái yếu ớt bồi rượu liên tục như vậy. Cho nên cậu cũng chủ động cầm ly rượu lên, để mấy cô gái nhỏ qua một bên ca hát.
Rượu đã quá ba tuần, khi Thân Giác đã uống đến mức sắc mặt cũng có chút trắng bệch, thì cuối cùng cũng khiến đối phương chịu phục. Người phụ trách được uống rượu vui vẻ, liền quyết định lui một bước, còn hẹn với Thân Giác sẽ đến ký hợp đồng vào 10 giờ sáng mai.
Hôm nay người phụ trách có kêu tài xế đến, cho nên ông ta có say thì lập tức có tài xế đến đón. Còn Thân Giác thì đi vào toilet bên ngoài để rửa mặt, đến khi cậu trở về thì ghế lô đã trống không. Cậu ngồi dựa trên ghế lô, muốn cầm điện thoại lên gọi điện thoại nhưng hình ảnh trước mắt hoa hết cả lên, cậu căn bản không thể nhìn thấy gì.
Cậu cố gắng mở to mắt để nhìn chữ trên màn hình, nhưng có cố cũng không nhìn thấy được, vừa rồi vẫn còn có thể loạng choạng bước ra ngoài rồi quay lại phòng, bây giờ ngay cả việc gọi điện thoại cũng thập phần khó khăn.
Thân Giác mệt mỏi mà chớp mắt, bất tri bất giác, điện thoại trong lòng bàn tay trượt xuống rơi trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, có một bàn tay nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên.
Chủ nhân của bàn tay kia tắt điện thoại đi, đặt nó lên bàn trà bên cạnh. Sau người kia mới khom lưng, duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên người đã ngủ mất.
Thân Giác vẫn chưa ngủ hoàn toàn, cho nên khi trên mặt truyền đến cảm giác thì cậu chậm rãi mở bừng mắt.
Là Tư Vũ nha.
Cậu nhẹ nhàng giữ chặt lấy bàn tay đặt trên mặt mình, hữu khí vô lực mà nói: "Anh... làm sao lại... biết em ở đây?"
Đối phương không nói gì, chỉ đỡ cậu dậy. Lúc này Thân Giác không khác gì một con tôm đang say cả, cậu gần như chỉ có thể co người lại, dựa hoàn toàn lên người của đối phương. Cậu được đối phương dìu ra ngoài, đến khi vào thang máy, cậu hoàn toàn không còn một chút năng lực tự hỏi nào cả, vậy nên ngay cả nói cũng không thể nói nên lời.
Cậu cảm nhận được bản thân được đặt lên giường, cảm thấy hình như có một bàn tay đang cởi áo mình ra, nhưng cậu lại không tài nào mở mắt ra được.
.......
Bên ngoài, bóng đêm dần thêm dày đặc.
Lúc cánh cửa mở ra, Thương Già Dư không có chút kinh ngạc nào, y chỉ ngồi tựa lên chiếc sô pha bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn về người đang tiến vào.
Y nhìn thấy người nọ tiến lại gần y, sau là một quyền trực tiếp đấm lên mặt y.
Thương Già Dư bị đánh đến mức xoay mặt qua một bên, trong miệng nhanh chóng dâng lên mùi máu tươi tanh tưởi. Nhưng vậy mà y lại cười, cười đến mức cả người run lên. Y vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu chảy ra bên môi, chậm rãi xoay đầu lại, ngước mắt nhìn lên gương mặt gần như là giống hệt mình trước mắt.
"Anh trai à, anh tức giận rồi sao? Tại sao anh lại giận vậy?" Lúc nói chuyện, y nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt bên kia, "Anh đừng gây ra động tĩnh quá lớn nha, lỡ đâu lại đánh thức anh ấy lại không hay. Hôm nay anh ấy rất mệt đấy, toàn bộ quá trình đều là gọi tên của anh trai nha."
Những lời như vậy hiển nhiên đã chọc giận người trước mắt. Thương Già Dư cũng không biết là mình đã nhận được bao nhiêu quyền nữa rồi, y đau đến mức chỉ có thể cuộn lại thành một đoàn, tận lực mà bảo vệ phần đầu của bản thân.
Thật ra thì y vốn rất sợ đau, dù cho chỉ là một chút đau đớn mà thôi thì y cũng không nhịn được mà muốn khóc. Nhưng hiện tại, y phát hiện vậy mà bản thân lại không muốn khóc chút nào.
Cuối cùng thì đối phương cũng dừng tay, hắn xoay người đi vào trong phòng. Thương Già Dư trong nhất thời không thể đứng dậy nổi, khuôn mặt y dán trên mặt đất, trơ mắt nhìn người có gương mặt giống mình như đúc ôm lấy người trong phòng rời đi.
Y nhếch miệng cười vài tiếng, nhưng trong miệng toàn là máu. Y vừa cười lên, một chiếc răng cửa liền rơi ra.
Là chiếc răng cửa mà y đã trám.
Lúc đó, Thân Giác đi cùng y, y khóc bên trong phòng bệnh, còn Thân Giác ngồi bên ngoài chờ y.
Thương Già Dư chậm rãi vươn tay ra, nắm chặt lấy chiếc răng cửa đầy máu kia trong lòng bàn tay rồi bò dậy từ trên mặt đất. Y cởi chiếc áo ngủ màu trắng trên người ra rồi chậm rãi đi vào phòng tắm.
Trên vách tường phòng tắm có dán một chiếc gương toàn thân bên trên, y nhìn chính mình trong gương, mặt không cảm xúc. Khuôn mặt được y bảo vệ khá ổn, trừ bỏ vết thương trên khóe môi thì không có chỗ nào khác bị thương.
Dưới hàng mi thanh tú là một đôi mắt kiều mị, hàng mi dài thật dày với đôi mắt hạnh to tròn, dáng mũi cao, môi chu sa. Y đã từng rất thích gương mặt này, nhưng hiện tại, y không còn thích nữa.
Bởi vì những người mà y để ý đều sẽ nhận lầm, ba y sẽ nhìn y rồi kêu tên của Thương Diễn Vũ, cả Thân Giác cũng vậy.
Thương Già Dư chưa bao giờ cảm thấy bản thân chính là người tốt, chuyện diễn ra tối hôm nay chính là y đã cố ý làm, y đã lấy chính bản thân ra làm điều kiện trao đổi với Sở Hách.
Nếu chuyện tối nay thành, y sẽ ngủ một đêm với Sở Hách.
Tuy Sở Hách động tâm, nhưng cậu ta vẫn có chút do dự, cậu ta hỏi y rằng nếu sau khi Thân Giác tỉnh lại sẽ báo nguy hay tìm đến cậu ta gây phiền toái thì sao. Thương Già Dư thoáng cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể thả nhẹ giọng mà nói: "Sẽ không đâu, nếu anh trai mà ngủ với tôi thật, thì dù có muốn cũng khó mà khai ra được, làm sao anh ấy có thể đến gây phiền toái cho anh được? Cứ cho là anh ấy báo cảnh sát đi, vậy thì người mà cảnh sát hỏi chuyện cũng là anh ấy mà thôi. Việc tìm anh gây phiền toái lại càng không thể. Nếu như anh ấy thật sự tìm đến anh gây chuyện, vậy không phải còn có tôi hay sao? Tôi có thể tố cáo chuyện anh ấy xâm phạm Omega vị thành niên mà, dù sao thì tôi còn chưa đến mười chín tuổi đâu."
Vậy nên mới có chuyện của tối hôm nay, khi mà y cố nén xuống bản năng vì thể chất của mình để làm chuyện kia thì lại nghe thấy đối phương gọi tên của Thương Diễn Vũ.
Cả người Thương Già Dư cứng đờ. Sau đó, y liền đứng dậy, choàng lên người chiếc áo ngủ, y vẫn luôn ngồi ở sô pha trong phòng khách cho đến khi Thương Diễn Vũ xông đến.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, đẹp đến mức không thể nào chú ý đến những ngôi sao bên cạnh.
Có lẽ là do ánh trăng quá sáng ngời, cho nên y không thể nhìn thấy được những ngôi sao. Tựa như những người xung quanh, chỉ nhìn thấy mỗi Thương Diễn Vũ chứ chưa từng nhìn về phía y. Chỉ cần Thương Diễn Vũ xuất hiện, y sẽ trở thành những ngôi sao bị lu mờ kia. Nhỏ bé, hèn mọn, là một kẻ đáng thương.
Thương Già Dư chuyển mắt nhìn về ly nước đặt trên bồn rửa mặt. Ánh mắt y chuyển rồi lại chuyển, cuối cùng vươn tay đến.
"Choang—"
Chiếc ly vỡ tan trên mặt đất.
Thương Già Dư khom lưng nhặt một mảnh thủy tinh lên, dùng lực cắt vào vị trí giống với vị trí hình xăm của Thân Giác. Dòng máu màu đỏ tươi dọc theo mảnh vỡ chảy xuống, nhiễm đỏ cả cánh tay y.
Là y nợ Thân Giác, vậy thì y trả lên chính mình.
Thương Già Dư vứt mảnh thủy tinh đi, dòng máu chảy ra từ miệng vết thương cuồn cuộn không dứt, y nhìn vào chính mình từ trong gương, thoáng nhấp môi mỉm cười. Nhưng y vừa cười, nước mắt lại lập tức rơi xuống. Dòng máu hòa quyện với nước mắt, ghê tởm đến mức khiến người ta phải buồn nôn.
Y dẫm lên mảnh vỡ, đi ra khỏi phòng tắm. Khi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, cuối cùng thì y cũng không đứng vững được nữa, chỉ có thể quỳ trên mặt đất. Bàn tay Thương Già Dư run lẩy bẩy, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, là cảnh sát phải không? Tôi muốn báo nguy..."