Wp: D301203
Chương 236: Xử lý Alpha (17) (đã beta)
Đúng là Beta cũng có thể bị đánh dấu, nhưng lại càng khó hơn việc Beta đánh dấu Omega.
Thân Giác nghe đối phương nói thì chân mày lại càng nhăn chặt hơn, cậu muốn rút lại cánh tay bị đè trên đỉnh đầu, nhưng Tư vũ chính là một tên Alpha, sức lực của hắn khỏe hơn cậu rất nhiều, dù cho hiện tại đối phương đang say.
Cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng đối phương đang tìm kiếm tuyến thể trên cổ cậu. Thực tế thì Diêu Triển cũng đã từng làm chuyện này, nhưng Diêu Triển đã thất bại.
Tuyến thể của Beta rất khó để tìm được, nhưng Thân Giác không biết vì sao trong lòng mình lại xuất hiện một tia khủng hoảng, cậu ẩn ẩn cảm thấy đối phương có lẽ sẽ tìm được tuyến thể của mình.
"Tư Vũ, đủ rồi, anh dừng lại." Thân Giác giãy giụa muốn đẩy hắn ra rồi rời đi, nhưng lúc này, Tư Vũ đã cắn xuống.
Một cắn này đi xuống khiến Thân Giác hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không biết từ khi nào mà đôi mày nhíu chặt của cậu đã giãn ra, bàn tay đang bị nắm chặt của cậu cũng vô thức mà cuộn tròn lại.
Không biết qua bao lâu, Tư Vũ lúc này mới ngẩng đầu, hắn buông lỏng tay Thân Giác, trên mặt đều là vẻ hối lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi... Tôi thật sự uống nhiều quá rồi, cậu có sao không?"
Hắn lo lắng nhìn Thân Giác trước mặt.
Thân Giác vẫn có chút thất thần, qua một lúc lâu cậu mới chậm rãi đẩy người trước mắt ra, "Tôi phải về rồi."
"Tôi đưa cậu về." Tư Vũ nói.
"Không cần." Thân Giác rất nhanh đã cự tuyệt, nhưng giọng nói của cậu lại có chút nghẹn lại. Sau khi cậu phát hiện liền khắc chế mà nhấp môi, sau mới hạ giọng nói, "Tôi có thể tự mình về nhà, anh uống nhiều rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút."
Tư Vũ nghe vậy thì cũng không cưỡng cầu nữa, hắn đưa Thân Giác đến thang máy. Đến khi cửa thang máy vừa đóng lại, Thân Giác lập tức bắt lấy thanh cầm trong thang máy, dựa mặt vào vách thang máy, biểu tình trở nên hoảng hốt. Cậu nhìn chằm chằm vào ánh đèn thang máy phía trên một lúc, hóa ra cảm giác bị đánh dấu chính là thế này, loại tư vị khiến cho người khác hãm sâu, thậm chí là hoàn toàn thuần phục với đối phương như thế này, cũng không mấy dễ chịu.
Thân Giác hơi thở ra một hơi, lúc này, cửa thang máy mở ra, cậu lại nhìn thấy Tư Vũ.
Tư Vũ nhìn về phía Thân Giác đang đứng dựa vào vách thang máy, trong mắt hiện ra ý cười, "Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên gián đoạn không gian riêng của cậu, nhưng cậu vẫn chưa ấn thang máy kìa."
Gương mặt Thân Giác lập tức nóng lên, cậu nhấp môi, nhanh chóng bước lên ấn nút đi xuống lầu một.
"Ngủ ngon." Giọng nói của Tư Vũ truyền vào từ bên ngoài.
Thân Giác khựng một chút, cũng chúc đối phương ngủ ngon.
Lúc cậu về đến nhà là đã 12 giờ đêm, nhưng Thương Già Dư vẫn chưa ngủ, đối phương còn đang xem TV. Bất quá, có vẻ tâm tư y cũng không đặt trên TV, Thân Giác đi vào một lúc y mới giật nảy mình.
"Anh ơi, cuối cùng thì anh cũng về rồi." Y nhanh chóng chạy đến trước mặt Thân Giác, "Hôm nay em..."
Y còn chưa kịp nói xong thì ánh mắt đã trôi từ gương mặt Thân Giác đến cổ cậu. Trong mắt y lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó y đột nhiên tiến sát lại gần Thân Giác, hít một hơi sâu, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển thành tức giận, "Anh... Anh bị đánh dấu!"
Thân Giác không ngờ Thương Già Dư vậy mà lại phát hiện ra chuyện này, còn chưa kịp trả lời thì Thương Già Dư lại tiến sát vào, lần này đối phương lại càng dán đến gần hơn, cơ hồ là dán hết mũi vào phần cổ của cậu.
"Thương Già Dư!" Thân Giác kéo Thương Già Dư ra, nhưng vừa kéo ra, biểu tình của Thương Già Dư lại đột ngột thay đổi. Ánh mắt y nhìn về phía Thân Giác rất kỳ lạ, giống như vừa tức giận lại vừa sợ hãi, rắc rối phức tạp.
Không đợi Thân Giác nói thêm gì, y đã nhanh chóng xoay người quay về phòng. Thân Giác thậm chí còn nghe được âm thanh y khóa trái cửa.
Thân Giác nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trong lòng cũng có phần hiểu rõ. Alpha và Omega đều rất mẫn cảm với tin tức tố. Không lâu trước đó cậu vừa bị Tư Vũ đánh dấu, có lẽ là còn chưa đến một tiếng đồng hồ, cho nên Thương Già Dư mới ngửi thấy được, thậm chí còn nhận ra đối phương là Tư Vũ, cũng chính là mùi tin tức tố của Thương Diễn Vũ.
.....
Thời điểm Thân Giác tắm rửa, nhịn không được mà nhìn xuống phần cổ của bản thân qua gương. Tiếc là vị trí cắn có vẻ khuất ở phía sau, cậu không cách nào nhìn tới được, duỗi tay sờ cũng không sờ được cái gì. Bất quá, cảm giác khủng hoảng sau khi bị đánh dấu vẫn còn đọng lại trong xương cốt của Thân Giác. Cậu không thích cảm giác này, loại cảm giác này còn kỳ quái hơn cả việc bị hạ thuốc nữa.
Thời điểm bị đánh dấu, cậu có thể biết đối phương đang làm gì một cách rõ ràng, nhưng lại không cách nào từ chối, thậm chí còn cam tâm tình nguyện mà thuần phục đối phương. Loại cảm giác này, thật sự rất đáng sợ.
Thân Giác không có chút khoái cảm nào đối với việc đánh dấu người khác. Nhưng lúc bị đánh dấu, cậu lại đạt được khoái cảm, đột nhiên cậu có chút hiểu được tại sao lúc trước Thương Già Dư lại bảo cậu đánh dấu thêm một lần nữa.
Đã nhiều lần Diêu Triển muốn tìm được tuyến thể của Thân Giác, nhưng đều là kết thúc trong thất bại, điều này khiến cho Thân Giác có chút tức giận trong những lần sau, không muốn tiếp tục làm vật thí nghiệm cho đối phương nữa. Vì mỗi một lần thử cậu đều rất đau đớn, cho nên đây chính là lần đầu tiên Thân Giác bị người khác đánh dấu, tuy đây chỉ là đánh dấu tạm thời.
Lúc Thân Giác còn đang xuất thần suy nghĩ thì bên ngoài phòng tắm lại vang lên tiếng đập cửa, kèm theo đó là giọng nói của Thương Già Dư.
"Anh ơi!"
Thân Giác tắt nước, "Sao vậy?"
Thương Già Dư đứng trước cửa phòng tắm, Thân Giác có thể nhìn thấy được bóng dáng đối phương qua tấm thủy tinh.
"Em muốn nói chuyện với anh một chút, anh có thể tắm nhanh một chút được không?" Giọng nói của Thương Già Dư có chút rầu rĩ.
Thân Giác suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cậu ra phòng khách đợi tôi đi."
......
Thời điểm Thân Giác ra tới, Thương Già Dư vẫn còn đang ngồi ở sô pha, y nghe được động tĩnh thì quay đầu liếc nhìn về phía Thân Giác, sau lại xoay người trở lại, biểu tình có chút cứng đờ, "Anh ơi, anh qua đây ngồi đi."
Một bên Thân Giác dùng khăn lông lau tóc, một bên đi qua, "Cậu muốn nói chuyện gì?"
Cậu ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh Thương Già Dư, chỉ là cậu vừa ngồi xuống thì Thương Già Dư đã tiến lại gần. Y ngồi lên tấm thảm lót sô pha, ôm lấy một chân của Thân Giác.
Thân Giác lúc này chỉ đang mặc đồ ngủ, lúc ngồi xuống quần bị kéo lên phía trên một chút, cẳng chân hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
"Anh ơi, em nói thật với anh vậy. Anh có phải gặp một người rất giống em ở rạp hát đúng không?" Thời điểm Thương Già Dư nói câu này, thanh tuyến có chút không xong, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chặp vào Thân Giác. Ánh mắt của y cực kỳ phức tạp, không thể hình dung được bằng ngôn ngữ thông thường.
Thân Giác nhìn đối phương, trực tiếp gật đầu.
Thương Già Dư thấy Thân Giác gật đầu thì cắn môi, sau đó y đứng dậy, trực tiếp bổ nhào vào người Thân Giác, còn chủ động cởi áo ngủ trên người Thân Giác ra, "Anh ơi, anh đánh dấu em đi, đánh dấu hoàn toàn cũng được. Ngay đêm nay, ở nơi này không có một ai cả, chỉ có hai người chúng ta mà thôi."
Thân Giác ấn tay Thương Già Dư xuống, chân mày nhíu lại, "Thương Già Dư, đừng hồ nháo nữa. Tôi không có khả năng đánh dấu cậu hoàn toàn được, chỉ có Alpha mới làm được điều đó."
Thương Già Dư còn muốn tiếp tục cởi đồ của Thân Giác, nhưng sức lực lại không bằng Thân Giác, ngược lại còn bị đẩy về lại mặt đất. Y ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy dài xuống, "Tại sao chứ? Chúng ta có thể thử mà, anh ơi." Y dùng đầu gối bò lại gần Thân Giác, nước mắt lưng tròng, "Chúng ta thử xem, hắn và em rõ ràng lớn lên rất giống nhau mà!"
Nửa câu nói sau cùng, Thương Già Dư gần như là rống lên, sau khi rống lên xong thì tựa hồ y ý thức được chính mình có chút thất thố. Y cắn chặt môi, nhưng nước mắt vẫn chảy dọc theo khuôn mặt.
Đúng là mỹ nhân rơi lệ rất động lòng người, đặc biệt là gương mặt lúc Thương Già Dư không nói lời nào. Nhưng Thân Giác đã gặp được Tư Vũ, nhìn lại Thương Già Dư trước mắt, cậu đột nhiên nhận ra vì sao Tư Vũ lại có thể cướp đi Diêu Triển bên cạnh Thương Già Dư. Thậm chí còn cướp luôn cả những người đã bị Thương Già Dư mê hoặc lúc trước.
Châu ngọc trước mắt, Thương Già Dư đứng trước Tư Vũ đã trở thành mắt cá.
Tuy rằng cũng giống như câu nói của chính Thương Già Dư, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng hai người lại không hề giống nhau.
Thân Giác trầm mặc một lúc, đứng dậy cầm lấy hộp giấy trên bàn trà đưa cho Thương Già Dư, "Đã rất trễ rồi, cậu ngủ sớm một chút, tôi cũng mệt rồi."
Cậu nói xong liền quay về phòng, lần này Thương Già Dư không đuổi theo. Y vẫn ngồi trên thảm, trong lòng ngực là hộp khăn giấy, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh của Thân Giác. Sau khi thấy người đi vào phòng đóng cửa lại, y mới rút ra một tờ giấy, lau lung tung nước mắt trên mặt đi. Ánh mắt y dần trở nên âm u, nửa ngày sau y mới bò dậy, trở về phòng.
......
Vì uống rượu cho nên hôm sau Thân Giác dậy có chút muộn. Cậu vừa mở cửa phòng, thiếu chút nữa đã bị Thương Già Dư đứng ở cửa dọa cho giật mình. Hôm nay Thương Già Dư mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, cả người thoạt nhìn vừa tươi mát vừa đáng yêu. Y nhìn thấy Thân Giác liền lộ ra một nụ cười tươi đầy ngoan ngoãn, còn chủ động ôm lấy cánh tay Thân Giác, "Anh dậy rồi, em đã xuống lầu lấy đồ ăn sáng rồi, anh rửa mặt xong thì cùng em ăn chung nhé."
Đây là lần đầu tiên Thương Già Dư chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thân Giác, tuy chỉ là lấy từ nhà hàng khách sạn ở dưới lầu.
Thân Giác rút cánh tay ra, có chút lãnh đạm nói: "Cậu không cần lấy bữa sáng giúp tôi, ngày mai cậu bay lúc 1 giờ sáng đúng không? Đã thu xếp hành lý xong chưa?"
Thương Già Dư như không nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Thân Giác, lại nhanh chóng quấn lên, "Em không về đâu, em sẽ ở lại đây với anh, anh về lúc nào thì em về lúc đó."
Bước chân của Thân Giác hơi khựng lại, cậu nhìn qua, "Cậu không về nước?"
Thương Già Dư gật đầu, "Em đã suy nghĩ rất lâu, dù sao thì về nước cũng không có chuyện gì làm, vẫn là ở lại đây với anh đi, em cũng có thể làm bạn đồng hành với anh trai nha."
Thân Giác nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Thương Già Dư một lúc lâu, sau mới nói: "Được thôi, vậy cậu cứ ở lại đi."
Thân Giác cũng không phải là người không có đầu óc. Chuyện phát sinh ở nhà Tư Vũ đêm qua, cậu đã suy nghĩ rất kỹ. Tư Vũ gặp cậu tổng cộng là bốn lần. Lần đầu tiên là ở hành lang bên ngoài nhà hát. Lần thứ hai là lúc cậu xem đối phương diễn vở , lúc đó đối phương ra ngoài ký tên, bọn bọ gặp mặt nhau, lúc nói chuyện cũng chỉ là hai câu ngắn gọn. Lần thứ ba chính là lần cậu mang theo Thương Già Dư đến xem diễn.
Ở lần này, Tư Vũ chủ động nói chuyện với cậu, hơn nữa, thời điểm chạm mặt nhau cũng quá trùng hợp, rõ ràng số người ở trong đại sảnh không nhiều lắm, nhưng đối phương lại có thể suýt chút nữa đã đụng phải cậu. Thân Giác đúng là đang cúi đầu vừa đi vừa dùng điện thoại, nhưng đối phương lại không như vậy. Tư Vũ đưa cho cậu hai tấm vé, điểm này cũng có chút kỳ lạ. Nếu là một người khác, nhận lấy hai tấm vé đó cũng không có vấn đề gì, nhưng ở hai lần trước, khi Thân Giác đến nhà hát đều là đi một mình, Tư Vũ vậy mà lại trực tiếp tặng cậu hai vé, hắn cũng không hề hỏi Thân Giác có bạn đi xem chung hay không.
Là hai vé loại một, giá bán còn xa xỉ như vậy.
Lần thứ tư, Tư Vũ chủ động mời Thân Giác đến phòng hóa trang của hắn tại nhà hát, thậm chí còn mời cậu đến nhà chơi. Lúc này, kỳ thật mối quan hệ của hai người bọn họ cũng chỉ khá hơn người xa lạ một chút mà thôi, nhưng Tư Vũ lại mời Thân Giác đến một nơi riêng tư như nhà riêng, phảng phất như một chút cũng không hề lo lắng rằng Thân Giác sẽ là một người xấu.
Thậm chí hắn còn hôn Thân Giác, đánh dấu cậu.
Mà hết thảy mọi chuyện đều phát sinh vào lúc họ chỉ mới quen biết nhau được một ngày.
Thân Giác không đến mức tự luyến rằng bản thân có thể khiến cho Tư Vũ động lòng qua một vài lần gặp mặt như vậy, kiếp chủ là người như thế nào cơ chứ? Xung quanh họ, người trước ngã xuống liền có người sau tiến lên. Họ đẹp, có mị lực, người theo đuổi cũng nhiều không đếm xuể được.
Thái độ của đối phương chuyển biến như vậy càng có thể là bởi vì sự xuất hiện của Thương Già Dư. Cậu mang theo Thương Già Dư đến nhà hát, có lẽ Tư Vũ đã nhìn thấy Thương Già Dư.
Qua những kiếp trước, sau khi Thương Diễn Vũ khôi phục thân phận, hắn sẽ đoạt lấy tất cả những người bên cạnh Thương Già Dư. Điều này cũng đồng nghĩa với việc—
Thương Diễn Vũ không phải vô tình làm vậy, thậm chí là cố ý, hắn cố ý đoạt đi những người đó, còn đoạt đi Diêu Triển lúc đó đang là người yêu của Thương Già Dư.
Thương Diễn Vũ và Thương Già Dư chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng lại có một gương mặt gần như là hoàn toàn giống nhau. Chuyện này rất kỳ lạ, không cùng một mẹ, vậy tại sao hai anh em lại có thể giống nhau đến như vậy?
Thương Già Dư hận Thương Diễn Vũ, vậy Thương Diễn Vũ thì sao? Hắn sẽ có thái độ như thế nào đối với người em cùng cha khác mẹ này?
Tất cả mọi chuyện vẫn là một bí ẩn chưa được tiết lộ, Thân Giác nghĩ, cậu vẫn cần phải lưu lại Thương Già Dư bên cạnh.
......
Hôm nay, Thân Giác không cần phải đến công ty, Thương Già Dư gần như là hoàn toàn dính lấy trên người Thân Giác. Thân Giác đi đâu y liền theo đến đó, thậm chí cả khi Thân Giác đi vệ sinh, y vẫn luôn canh trước cửa. Cứ như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống, Thân Giác thay quần áo chuẩn ra ngoài, biểu tình của y lập tức thay đổi.
"Anh ơi, anh đi đây vậy?"
Thân Giác bị Thương Già Dư bám theo cả một ngày, đầu cũng có chút đau, "Tôi muốn đi công ty một chuyến, có chút vấn đề."
"Em đi với anh!" Thương Già Dư đẩy Thân Giác vào trong.
"Anh ơi, anh đợi em chút, em thay đồ đã."
Y sợ Thân Giác sẽ lén trốn đi, lúc thay quần áo gần như là muốn đem luôn đồ ra trước cửa mà thay, chờ đến khi thay xong lại chủ động cầm lấy thẻ phòng, "Chúng ta đi thôi."
Trên đường, Thương Già Dư muốn kéo lấy tay Thân Giác nhưng lại bị cự tuyệt. Y có chút không vui, một đường bĩu môi mà đi theo Thân Giác đến công ty.
Thân Giác ra ngoài là thật sự muốn xử lý một chút công chuyện. Lúc cậu đến công ty, trong công ty vẫn còn một vài đồng nghiệp đang tăng ca, cấp dưới còn đang liều mạng làm việc. Cũng may là tiền lương tăng ca của công ty rất cao, đều theo giờ mà tính.
Một lần tăng ca này, bất tri bất giác đã đến 12 giờ. Thời điểm Thân Giác vừa ra khỏi phòng họp, cậu mệt mỏi không thôi, đến khi cậu trở về văn phòng liền bắt gặp Thương Già Dư đã ngủ say trên sô pha từ bao giờ.
Y cuộn tròn người lại mà ngủ, điện thoại rớt trên thảm còn đang chiếu một bộ phim truyền hình.
Thân Giác bước qua, nhặt chiếc điện thoại bị rớt ở dưới lên, đang muốn tắt phim truyền hình đi thì đột nhiên, một tin nhắn được gửi đến.
Người gửi tin là một dãy số xa lạ.
Trên tin nhắn viết---
"."
Chỉ vỏn vẹn một dấu chấm câu.