Nuôi Phù Cửu Âm cũng đã được hai tháng, đây là lần đầu tiên Thân Giác có thể ôm đối phương vào lòng.
Phù Cửu Âm bị đám nhóc đánh cho một thân thương tích, hiện tại được Thân Giác ôm vào lòng thì đem đầu nhỏ đầy máu lại mềm như bông gác phía trên cánh tay Thân Giác, thỉnh thoảng còn nức nở mấy tiếng.
Thân Giác ôm hắn về nhà, may mà thuốc trị thương lần trước vẫn còn thừa lại. Sau khi về đến nhà, cậu cũng không cách nào mà quan tâm đến đống đồ ăn còn nằm trên mặt đất, chỉ đành buông Phù Cửu Âm xuống trước rồi quay người đi vào phòng lấy thuốc.
Cũng không biết có phải Phù Cửu Âm biết cậu là đang cứu hắn hay không, mà lần này, khi cậu thoa thuốc cho thì đối phương lại không còn giãy dụa như trước. Chỉ khi nào thật sự rất đau mới đáng thương hề hề mà ngao lên một tiếng.
"Đáng đời." Thân Giác bình tĩnh nói, "Lần sau lại chạy đi thì ta sẽ mặc kệ ngươi."
Không biết Phù Cửu Âm có nghe hiểu hay không, vậy mà lại ngao một tiếng đáp trả. Thân Giác rũ mắt nhìn xuống đôi mắt hồ ly sáng ngời kia, khóe môi nhấp nháy nhưng lại không nói gì thêm.
Vết thương nặng nhất trên người Phù Cửu Âm chính là vết thương lúc trước ở chân sau, vốn đã gần như là khỏi hẳn, hiện tại lại bị đánh gãy tiếp. Thời điểm Thân Giác đắp thuốc bột lên, Phù Cửu Âm đau đến mức quay đầu, cắn một ngụm lên tay Thân Giác.
Thân Giác hít một hơi, không vội vàng rút tay ra mà lại cao giọng quát lớn với Phù Cửu Âm: "Nhả ra!"
Phù Cửu Âm giương miệng, ánh nước đảo đảo trong tròng mắt, sau đó liền chậm rãi nhả ra. Dù vậy đi chăng nữa thì tay Thân Giác vẫn bị cắn chảy máu, răng của tên nhãi này sắc thật sự.
Thân Giác còn đang muốn lấy khăn tay lau sơ qua vết máu trên tay thì Phù Cửu Âm đột nhiên kề sát lại gần, hắn liếc mắt nhìn về phía Thân Giác một cái rồi mới thăm dò mà vương đầu lưỡi ra.
Thời điểm bị bựa lưỡi thô ráp liếm lên, Thân Giác nhịn không được mà nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống xúc động muốn đẩy đầu nhỏ của con hồ ly kia ra.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương cho Phù Cửu Âm, Thân Giác nhặt lên đồ ăn đang nằm lăn lóc trên mặt đất, quay về nấu cơm. Chẳng qua là một bàn tay đã bị thương vì bị cắn, cậu chỉ có thể tận lực nấu cơm bằng một tay, vì vậy bữa cơm lần này làm đặc biệt lâu.
Sau khi Phù Cửu Âm bị khi dễ ở bên ngoài, hiện tại đã ngoan hơn rất nhiều, thành thật mà ghé vào bên cạnh cửa phòng bếp.
Thân Giác không ăn cơm, cho nên sau khi đặt thịt đã nấu xong vào trong chén cho Phù Cửu Âm thì xoay người về phòng, chuẩn bị đi tắm. Nhưng sau khi cậu đóng cửa lại thì Phù Cửu Âm ở bên ngoài lại đột nhiên kêu lên, tiếng kêu cực kỳ thê thảm, phảng phất như có người đang đánh hắn vậy. Thân Giác nghe được thì vội vàng mở cửa, lập tức phát hiện không biết từ khi nào mà Phù Cửu Âm đã bò đến trước cửa phòng cậu. Thời điểm cậu ra mở cửa, Phù Cửu Âm còn đang dùng móng vuốt cào cửa.
Thân Giác ngốc lăng, nửa ngày sau mới ngồi xổm xuống, "Ngươi không muốn ta đóng cửa sao?"
Phù Cửu Âm không nói được, chỉ kêu lên một tiếng.
Trong nháy mắt kia tim Thân Giác đột nhiên nảy lên một nhịp, "Phù Cửu Âm, ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói sao? Hiểu được thì kêu lên hai tiếng."
Nhưng nói xong thì Phù Cửu Âm lại không phát ra tiếng gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
Thân Giác vô lực cười một tiếng, lúc đứng lên còn nhịn không được mà lắc lắc đầu, vì sao cậu lại cảm thấy Phù Cửu Âm của hiện tại có thể nghe hiểu được những gì cậu nói chứ? Chẳng qua cũng chỉ là cảm nhận được một ít ngữ khí lúc cậu nói chuyện mà thôi, lớn tiếng là đang giận dữ, nhỏ giọng chính là không giận, vậy thôi.
Cậu lại lần nữa chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng một khi đóng lại thì Phù Cửu Âm lại kêu, cũng không màng đến ăn uống. Thân Giác không còn cách nào, chỉ có thể mở cửa phòng tắm ra, cũng may là vẫn còn một chiếc bình phong chống đỡ một chút.
Hiện tại Thân Giác là một con rồng, lúc ngâm mình sẽ có chút không khống chế được thời gian, cậu đem tay gác lên thành bồn, có chút mơ màng ngủ gật. Hôm nay cậu đã đi tìm Phù Cửu Âm hết một ngày trời, sau đó vẫn luôn đứng ở trong bếp nấu cơm, thật sự có chút mệt mỏi.
Nhưng đột nhiên, cậu mở bừng mắt, vừa quay đầu liền đối diện với cặp mắt hồ ly.
Không biết Phù Cửu Âm đã tiến vào từ khi nào, hai chân trước bấu lên trên thành bồn, đôi mắt hắn tò mò nhìn tới nhìn lui, tựa hồ chú ý đến đuôi rồng của Thân Giác trong thùng tắm, đồng tử hắn giãn ra rất to.
Hồ ly trắng trước mắt tựa như không nghe thấy, thậm chí chân sau còn bấu lên thùng, nhích lên nhích xuống muốn leo lên trên, hành động này thật sự rất nguy hiểm, Thân Giác lập tức muốn vươn tay ra cản lại. Nhưng Phù Cửu Âm đã trèo được nửa thân hình, sau đó là không giữ được trọng tâm, từ trèo đổi thành cắm đầu đâm vào trong thùng nước.
Bọt nước bắn lên mặt Thân Giác, nhưng điều khiến Thân Giác tức giận không phải cái này, mà chính là đống thuốc cậu vừa thoa cho hắn, hiện tại coi như uổng phí rồi.
Phù Cửu Âm rơi vào trong nước xong thì kinh hách quá độ mà giãy dụa cực kì lợi hại. Lúc sau, đột nhiên hắn nhìn thấy được Thân Giác bên cạnh thì nhanh chóng bơi qua, cố gắng bò lên người Thân Giác. Sau khi vất vả bò lên được thì hai chân trước gắt gao mà ôm lấy bả vai của Thân Giác, móng vuốt sắc bén gần như là khảm hết vào trong da thịt.
Thân Giác thấy vậy thì không thể không hóa thành hình người hoàn chỉnh. Một tay cậu ôm lấy hồ ly đang treo trên người mình, bước ra khỏi thau tắm.
Tắm thì không tắm được nữa, thuốc cũng không còn, Thân Giác vội vàng thi pháp làm khô lông cho Phù Cửu Âm rồi nhanh chóng đến tiệm thuốc. May mà tiệm thuốc vẫn chưa đóng cửa, chờ đến khi Thân Giác quay về thoa thuốc xong cho Phù Cửu Âm thì trời đã tối khuya.
Tâm tình tắm rửa của cậu cũng không còn, dùng một đạo thuật thanh tẩy rồi trở về phòng ngủ, nhưng ngủ được đến nửa đêm thì bị một cái đầu lông xù củng đến tỉnh lại.
Thân Giác có chút mơ hồ mở mắt, nhìn thấy một đoàn màu trắng thì cậu chợt dừng một chút, duỗi tay sờ một phen, quả nhiên là Phù Cửu Âm.
Hắn chưa từng bò đến cửa phòng ngủ cậu, vậy mà bây giờ lại bò hẳn lên giường của Thân Giác. Cái đầu đầy lông củng tới củng lui khắp nơi. Thân Giác bị hắn đẩy đi đẩy lại thì có chút phiền, đang muốn đẩy đối phương xuống thì Phù Cửu Âm đã tìm được tư thế như ý rồi. Hắn đem mông hồ ly của mình chen vào chỗ khuỷu tay của Thân Giác, thân mình lại đè lên cổ Thân Giác, đầu gác lên chỗ bên cạnh gối đầu của Thân Giác.
Giữa mày Thân Giác nảy lên, duỗi tay đẩy Phù Cửu Âm một cái, nhưng cậu chỉ vừa đẩy được một chút thì Phù Cửu Âm liền nức nở hai tiếng, tiếng kêu nghe thập phần đáng thương.
Nghe vậy, Thân Giác liền không xuống tay được, tên hồ ly này, vào ban ngày đã bị khi dễ rồi, hiện tại có lẽ không dám ngủ một mình vào ban đêm. Thân Giác nghĩ nghĩ, cuối cùng là thu tay về.
Một giấc này Thân Giác ngủ không được ngon cho lắm, cách một đoạn thời gian Phù Cửu Âm liền đổi lấy một tư thế khác, lúc sau liền ngủ hẳn lên đầu cậu, suýt nữa đã khiến cậu nghẹt chết rồi.
Mãi cho đến tờ mờ sáng, Phù Cửu Âm mới nhảy xuống khỏi giường, khập khiễng trở về chỗ của mình theo lối cũ.
Thân Giác nhắm mắt, cho chính mình một đạo thuật thanh tẩy xong mới có thể ngủ được một lúc. Chỉ có điều cậu không ngủ lâu, còn phải ra ngoài mua đồ ăn nữa, chỉ có vào lúc sáng sớm thì chợ mới có một chút thịt tương đối tươi mới mà thôi.
.........
Từ ngày Phù Cửu Âm trốn đi rồi bị thương, những ngày sau đó hắn cực kỳ dính người. Mỗi ngày, hắn đều sẽ trèo vào trong phòng từ cửa sổ vào lúc nửa đêm, Thân Giác từng thử đóng cửa sổ lại, nhưng kết quả chính là Phù Cửu Âm sẽ không ngừng cào cửa. Thanh âm móng vuốt cào vào cửa cứ như là ma âm rót thẳng vào tai vậy, Thân Giác cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy mở cửa ra.
Khi Thân Giác ngủ say, đuôi rồng của cậu sẽ không khống chế được mà xuất hiện. Có một đêm nọ, cậu bị dị động làm cho bừng tỉnh, nửa ngồi dậy thì nhìn thấy một con hồ ly trắng đang ôm lấy đuôi cậu liếm liếm, lại còn dùng răng mình thử cắn một cái. May mà lân rồng cực ky cứng rắn, chứ không thì đã trực tiếp bị cắn lủng rồi.
Thân Giác thu lại đuôi rồng của mình, ngồi dậy, bắt lấy gáy của Phù Cửu Âm, mạnh mẽ kéo đối phương đến trước mặt.
"Không được cắn, còn cắn nữa thì ta sẽ đánh ngươi đấy."
Phù Cửu Âm rống lên một tiếng, tựa hồ có chút tức giận đối với hành động ngăn cản hắn của cậu. Thân Giác thấy vậy thì dứt khoát ấn tên hồ ly này lên đùi mình, một tay ấn lấy cổ hắn, một bàn tay khác thì đánh vào mông hồ ly.
Hồ ly bị đánh vào mông thì lập tức giãy dụa kịch liệt, Thân Giác gần như không thể đè hắn lại nổi.
Thân Giác nhíu mi, ôm hồ ly trên đùi mình lên, vươn tay búng mạnh vào mũi của đối phương, "Phù Cửu Âm!"
Một búng này cuối cùng cũng khiến Phù Cửu Âm yên tĩnh lại.
Đã liên tiếp nhiều ngày Thân Giác không có nổi một giấc ngủ ngon, hiện tại lại bị Phù Cửu Âm đánh thức, cậu thập phần mệt mỏi, dứt khoát ôm đối phương nằm xuống, vậy mà bất tri bất giác lại coi đối phương thành gối mà gối lên ngủ.
Sau lần đó, Thân Giác phát hiện, nếu ôm Phù Cửu Âm ngủ thì đối phương sẽ không nhích tới nhích lui vào lúc nửa đêm. Vì vậy, mỗi ngày trước khi đi ngủ, cậu sẽ thi pháp thuật thanh tẩy cho Phù Cửu Âm, thoa thuốc xong thì lại bế lên giường.
Mười mấy ngày sau, chân của Phù Cửu Âm đã hoàn toàn lành hẳn. Bạc Thân Giác đổi được cũng đã dùng hết không sai biệt lắm, cậu lấy Giao châu từ trong nhẫn trữ vật ra, chuẩn bị đổi lấy tiền, kết quả liền phát hiện máu đầu tim trước đó cậu để trong nhẫn trữ vật.
Vốn dĩ trước đó cậu muốn dùng thứ này để đối lấy linh đan cực phẩm, nhưng sau khi phát hiện chưởng quầy của Vạn Vật Hành là Tiết Vấn Xuân, cậu liền không lấy nó ra.
Thân Giác từng nghe nói máu đầu tim rồng có thể khiến cho thọ mệnh của tu sĩ tăng lên, hình như đối với yêu thú cũng có tác dụng, nhưng cụ thể là tác dụng như thế nào thì cậu cũng không rõ cho lắm. Nghĩ đến đây, cậu ra khỏi phòng, bắt lấy Phù Cửu Âm đang leo lên cây chơi đùa ở trong viện.
Máu đầu tim cực kỳ quý giá, Thân Giác sợ rằng nếu đem để trong chén thì đối phương sẽ đánh đổ mất, cho nên cậu mạnh mẽ bóp mở miệng của đối phương, đổ máu vào miệng hắn.
Vừa uống xong thì Phù Cửu Âm cũng không có phản ứng gì, cho đến buổi chiều hôm đó thì mới mơ màng muốn ngủ. Thân Giác sợ hắn xảy ra chuyện cho nên liền bế Phù Cửu Âm lên giường, vẫn luôn túc trực bên cạnh. Cho đến nửa đêm, Phù Cửu Âm đột nhiên mọc nhiều thêm bốn cái đuôi.
Sự khác thường này khiến cho Thân Giác có chút sửng sốt, cậu còn vươn tay sờ soạng đuôi của đối phương, muốn thử xem có phải là do bản thân mình hoa mắt nhìn nhầm hay không. Nhưng cậu đã đếm đi đếm lại mấy lần, Phù Cửu Âm thật sự từ một chiếc đuôi biến thành năm chiếc đuôi.
Máu đầu tim rồng vậy mà lại hữu dụng đối với Phù Cửu Âm, tuy Thân Giác không cách nào lấy thêm máu đầu tim nữa, nhưng cậu vẫn có thể lấy ra được máu rồng, có điều hiệu quả sẽ không bằng máu đầu tim mà thôi. Mấy tháng sau đó, mỗi ngày cậu đều sẽ lấy máu trên người mình cho Phù Cửu Âm uống. Phù Cửu Âm có vẻ rất hứng thú với máu của cậu, chỉ cần Thân Giác chuẩn bị một chén đặt trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức uống sạch sẽ.
Nuôi được mấy tháng thì Phù Cửu Âm từ năm cái đuôi tăng lên thành bảy cái đuôi, hơn nữa, hắn đã có thể huyễn hình được.
Ngày mà Phù Cửu Âm huyễn hình, Thân Giác đã bị dọa cho hoảng sợ, bởi vì khi cậu vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy thân ảnh của một tiểu nam hài tầm năm, sáu tuổi ngồi ngay bên cạnh.
"Ngươi là ai?" Thân Giác vừa nói ra lời này thì phát hiện tiểu nam hài này cực kỳ giống với Phù Cửu Âm lúc trước. Giữa mày có đồ án hình ngọn lửa, cặp mắt hồ ly thon dài xinh đẹp cộng thêm chiếc mũi đĩnh bạt, đôi môi hồng như hoa thu hải đường, không chỗ nào là không giống Phù Cửu Âm. Nếu không phải Thân Giác biết rõ Phù Cửu Âm không có nhi tử thì đã cho rằng đứa nhóc trước mắt này chính là con trai của Phù Cửu Âm mất.
Thân Giác có chút do dự, sau mới nhẹ giọng nói: "Phù Cửu Âm?"
Tiểu nam hài nghe vậy thì gật nhẹ đầu, mắt hồ ly nhẹ nhàng chớp chớp, "Ngươi là gì của ta nha?"
Thanh âm rõ ràng rành mạch, căn bản không giống những yêu thú vừa huyễn hình thành công khác.
Đây chính là ưu thế về huyết thống trong truyền thuyết đấy ư? Dù cho Phù Cửu Âm đã bị thiên lôi đánh thành dáng vẻ như thế kia thì hắn vẫn có thể biến trở về bộ dáng trước đó, thậm chí có một vài chỗ cũng không cần phải học.
Nhưng dáng vẻ của Phù Cửu Âm lúc này, làm cách nào cậu có thể hạ thủ được đây?
Còn cần bao lâu nữa thì Phù Cửu Âm mới có thể lớn lên?
Lúc Thân Giác còn đang buồn bực, Phù Cửu Âm bên cạnh tựa hồ có chút không kiên nhẫn mà bò lại gần, ngồi lên đùi của Thân Giác, nãi thanh nãi khí mà nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Thân Giác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt, suy nghĩ một chút mới nói: "Ta chính là thúc thúc của ngươi."
Đôi mắt Phù Cửu Âm chớp chớp, cũng không biết là có tin hay không, qua một hồi lâu thì hắn mới vươn cánh tay mượt mà mềm mại của mình ôm lấy cổ Thân Giác, "Thúc thúc, ta đói bụng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT