Thân Giác nghe được thì mím môi thành một đường thẳng. Nhưng cậu không muốn khoanh tay chịu trói dễ dàng như vậy, cậu còn đang muốn đi tìm Phù Cửu Âm. Kiếp này vẫn chưa phá cảnh được, điều này chứng tỏ Phù Cửu Âm vẫn chưa chết.
Cậu muốn tìm được Phù Cửu Âm.
Nhưng dù đang ở trong thân xác của Giang Vân Tích, thì khi Tiết Vấn Xuân thi pháp cũng sẽ lợi hại gấp mười lần so với Giang Vân Tích. Thân Giác lại không cách nào đánh trả, cậu muốn hạ một đạo thuật định thân cho đối phương, nhưng thân ảnh của Tiết Vấn Xuân lại cực kỳ quỷ mị, gần như không có cách để thi thuật được. Chưa kể một bên còn có Khốn Tiên Thằng đang măm me trói cậu lại.
"Bỏ cuộc đi Thân Giác." Giọng nói Tiết Vấn Xuân tựa như ngọn âm phong thổi lên từ địa ngục, "Kỳ thật ngươi không cần phải cố gắng giãy dụa như thế này, không phải sao? Ta chỉ muốn tìm ngươi để mượn một chút tu vi thôi mà."
"Cút." Thân Giác lạnh mặt cất lời.
Cậu hiểu rõ ba từ mượn tu vi trong miệng Tiết Vấn Xuân là ý gì. Đối phương muốn dùng phương pháp song tu để hút hết toàn bộ tu vi trong người cậu ra, chỉ là tại sao Tiết Vấn Xuân lại phải chấp nhất đối với cậu đến vậy? Ma tu có tu vi cao thâm trong tông môn của gã không ít, tại sao Tiết Vấn Xuân lại cứ một hai phải tốn hết công sức để đến bắt cậu?
Thanh âm Tiết Vấn Xuân dần lạnh xuống, "Thật không ngoan mà, tính cách của ngươi thật sự rất giống Phù Cửu Âm. Thôi, ta không chơi đùa cùng ngươi nữa."
Dứt lời, đột nhiên Thân Giác cảm nhận được sau lưng có một làn gió nhẹ thổi đến. Tâm cậu chợt động, nhanh chóng tăng tốc chạy lên phía trước, nhưng khi chỉ vừa vọt lên, khoảng không trước mắt bất chợt xuất hiện hình bóng của Tiết Vấn Xuân, thần sắc gã đạm mạc nhìn cậu, đầu ngón tay ngưng tụ một đám sương đen công kích trực tiếp vào mặt Thân Giác. Cùng lúc đó, sợi dây Khốn Tiên Thằng kia đã nhanh chóng trói hai tay của Thân Giác lại.
"Tiết trưởng lão, ngươi đã đáp ứng với ta.." Giọng nói của Giang Vân Tích đột nhiên vang lên, rõ ràng chỉ có một thân thể, nhưng lại có thể phát ra giọng nói của hai người khác nhau.
Tiết Vấn Xuân đạm mạc nói: "Biết, ta sẽ không giết cậu ta."
Tay Thân Giác bị trói chặt, cậu nhanh chóng lùi về sau, một bên tránh khỏi làn sương đen, một bên nhanh chóng bấm tay niệm chú hóa giải Khốn Tiên Thằng đang trói trên tay mình. Tiết Vấn Xuân hiện tại đang ở bên trong thân xác của Giang Vân Tích, tu vi có hạn, Khốn Tiên Thằng cũng không khó đối phó như trước.
Tiết Vấn Xuân nhìn thấy một màn như vậy thì có chút không vui, thế công của gã lại càng thêm mãnh liệt, Thân Giác lại không thể đánh trả, chỉ có thể né tránh qua lại. Nhưng cứ như vậy mà kéo dài thời gian thì người có hại chỉ có Thân Giác mà thôi.
Trong lúc Thân Giác lại một lần nữa bị Khốn Tiên Thằng trói lại, cậu còn chưa kịp bấm tay niệm chú thì cổ đã bị làn sương đen vây lấy, đám sương kia tựa như những sợi tơ, nhanh chóng siết chặt lại.
"Đừng giãy dụa, nếu lại cử động thì cổ sẽ bị chặt đứt đấy." Tiết Vấn Xuân nhẹ giọng nói, đồng thời cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Thân Giác, trực tiếp giơ tay bóp cổ Thân Giác, "Ngoan, nghe lời nào."
Thân Giác nhắm mắt, chỉ có thể bất động.
Tiết Vấn Xuân thấy vậy thì ánh mắt ôn hòa hơn một chút, bàn tay đặt ở cổ cậu chuyển xuống nắm lấy cổ tay cậu, "Đi thôi." Gã bắt lấy cổ tay Thân Giác, kéo người vào lại sơn động.
Thời điểm Thân Giác phát hiện Tiết Vấn Xuân muốn đi vào sơn động đó thì lập tức cả kinh, "Tiết Vấn Xuân, ngươi..."
Tiết Vấn Xuân liếc mắt nhìn Thân Giác, "Hửm?"
Thân Giác cắn chặt răng, sau lại nhả ra, "Nếu ngươi muốn lấy tu vi của ta, thì có thể đối thành một nơi khác được không?"
"Ta cảm thấy nơi này rất tốt, có cả đệm chăn mà." Tiết Vấn Xuân kéo Thân Giác vào, gã nhìn thấy vết máu trên mặt đất thì hàng mi dài thoáng rũ xuống, đáy mắt hiện lên vài phần cảm xúc không rõ. Sau đó gã lập tức ném Thân Giác lên giường đá.
Làm xong bước này thì gã cũng không vội vã chạm vào Thân Giác mà lại đi một vòng xung quanh vệt máu kia. Lúc này giọng nói của Giang Vân Tích lại vang lên, "Tiết trưởng lão, ngươi còn đang đợi gì nữa?"
"Ngươi gấp làm gì?" Giọng Tiết Vấn Xuân rất lãnh đạm, "Ta đã nói, sau khi lấy được tu vi, tiếp theo ngươi cứ tùy ý."
Thân Giác trên giường đá nghe được những lời này, chỉ có thể trộm ngưng thần hóa giải Khốn Tiên Thằng, nhưng Khốn Tiên Thằng vừa lỏng ra thì sương đen vây trên cổ cậu liền siết chặt lấy.
Tựa hồ dị động đã khiến cho Tiết Vấn Xuân chú ý, gã quay đầu nhìn một chút, sau liền ngưng tụ thêm một đoàn sương đen trên đầu ngón tay. Đám sương lần này lớn hơn đợt trước rất nhiều, làn sương nhanh chóng bay về phía Thân Giác, cột cổ chân Thân Giác vào giường đá, lần này cả tay và chân đều không cử động được, trên cổ cũng có một đoàn sương đen, chỉ cần cậu có một chút giãy dụa thì mọi chỗ trên người cậu đều bị siết chặt hơn.
Tiết Vấn Xuân nhìn chằm chằm vào vệt máu trên đất một lúc lâu xong mới chậm rãi đi đến bên cạnh Thân Giác, ánh mắt gã trước tiên quét qua gương mặt của Thân Giác, sau mới chậm rãi nhìn đến nơi mắt cá chân cậu. Gã vươn tay muốn sờ lên mắt cá chân Thân Giác nhưng lại vướng phải đôi giày, có vẻ gã cảm thấy không được thoải mái cho nên liền nhíu mi, cởi giày của Thân Giác xuống.
Y phục trên người Thân Giác làm hoàn toàn từ giao tiêu, ngay cả vớ cũng thế. Xúc cảm lúc chạm vào tựa như nước, lúc sờ lên dường như không cảm nhận được sự tồn tại của lớp giao tiêu bên trên, tựa như đang trực tiếp chạm trực tiếp vào da thịt.
Tiết Vấn Xuân tiếp tục cởi vớ Thân Giác xuống, cho đến khi nhìn thấy ngón chân trắng nõn tròn trịa lộ ra ngoài thì trong đáy mắt tăng thêm một phần cảm xúc khác lạ, sau đó gã giương mắt nhìn Thân Giác, phát hiện Thân Giác lại đang nhìn chằm chằm vào đỉnh sơn động thì nhẹ giọng nói: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Liên quan đến ngươi?" Ngữ khí Thân Giác cực kỳ lạnh nhạt, ngay cả Tiêt Vấn Xuân cũng cảm thấy lần này cậu lạnh lùng hơn những những lần trước rất nhiều, miễn bàn đến Giang Vân Tích, thiếu niên gần như chưa từng bị Thân Giác dùng ngữ khí lạnh đến nhường này nói chuyện, chỉ duy nhất một lần trước đó, Thân Giác nói chuyện có chút xa cách, chính là lần mà thiếu niên đã mua linh quả cho cậu.
"Ngọc Khuynh, huynh... huynh tức giận sao?" Ngữ khí Giang Vân Tích đột nhiên có chút lo sợ bất an, "Huynh đừng nóng giận, Tiết trưởng lão nói là chỉ muốn mượn một chút tu vi mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, sau này chúng ta có thể ở lại Ảm Hồn Môn."
Nhưng khi giọng nói của Giang Vân Tích vừa cất lên thì giọng nói của Tiết Vấn Xuân đã vang lên, bên trong lộ ra vài phần châm chọc, "Thật ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng nếu ngươi dỗ cậu ta vài câu thì cậu ta sẽ nghe lời ngươi nói sao. Ta đã nói với ngươi, yêu thú không nghe lời thì phải lập tức đánh cho đến khi bọn chúng nghe lời mới thôi. Còn nữa, ngươi cút vào trong đi, đừng nói nhiều nữa."
Sau khi Giang Vân Tích bị răn dạy thì liền hoàn toàn an tĩnh.
"Thân Giác." Tiết Vấn Xuân lại mở miệng, "Biến hình thành nửa người nửa rồng đi."
Thân Giác nhấp môi, không thèm để ý, Tiết Vấn Xuân thấy vậy thì cúi người xuống, giơ tay bóp cằm Thân Giác, trong mắt lộ ra băng sương lạnh lẽo, "Ngươi cho rằng bây giờ đã là tình huống như thế nào? Thân Giác, ta không phải là những tên ngốc ngoài kia, bị gương mặt này của ngươi mê hoặc đến không phân biệt được phương hướng. Tốt nhất là ngươi nghe lời ta nói, nếu không ta liền cho ngươi nếm thử cái gì là sống không bằng chết."
Sống không bằng chết?
Ý chỉ đến chuyện của chính cậu ở những kiếp trước, ở trước mắt bao nhiêu người bị đè phía trên án thư đấy sao?
Thân thể Thân Giác không khỏi run rẩy một chút, những tiếng cười vang dội đó tựa như lại một lần nữa xuất hiện bên tai cậu, những người đó đang cười, điên cuồng cười lên, người đang đè lên thân thể cậu cũng đang cười. Duy chỉ có một người không cười mà thôi, thậm chí người kia còn đang khóc.
Mà người kia -----
Chính là cậu.
Một người phải trải qua bao nhiêu khổ cực mới có thể được giải thoát?
Một người phải nỗ lực đến bao giờ mới có thể nhìn thấy được kết quả?
Cậu cũng không biết nữa, cũng không nghĩ thông được. Cái gì cậu cũng làm, cho dù không muốn cậu cũng làm. Cậu hao hết bao nhiêu tâm tư cũng chỉ vì phá giải được kiếp này, nhưng vận mệnh vẫn cứ vòng đi rồi vòng lại, cuối cùng lại trở lại cảnh tượng y đúc như cũ.
A, cũng không tính là y hệt, ít nhất thì bây giờ xung quanh chỉ có một mình Giang Vân Tích đang nhìn. Cậu thật sự rất biết ơn vì nơi này không phải là Ảm Hồn Môn.
Mê man đến đây, Thân Giác không nhịn được mà cười ra một tiếng, "Có chuyện gì còn "sống không bằng chết" bằng việc bị một tên tựa như xác sống sống dậy từ nghĩa địa như ngươi chạm vào?"
"Ngọc Khuynh..."
"Câm miệng!"
Hai câu nói phát ra cùng một lúc, vậy mà lại là hai thanh âm bất đồng.
Tiết Vấn Xuân quát lớn sau Giang Vân Tích, khóe môi gã thoáng nhếch lên một chút, bàn tay đang bóp cằm Thân Giác từ từ tăng thêm lực, "Xác sống? Lần đầu tiên ta thấy có người dám lấy hai từ này để nói về ta đấy." Lực tay gã dùng không nhỏ, chiếc cằm rất nhanh đã bị bóp đỏ, dần dần chuyển thành xanh tím.
Nhưng mày Thân Giác cũng không nhăn chút nào, ánh mắt lại một lần nữa chuyển lên phía trên (đỉnh sơn động).
Tiết Vấn Xuân buông tay, ngồi ngay ngắn lại, "Không muốn bị ta chạm vào thì trước tiên để sương đen của ta nếm thử tư vị trước đi."
Dứt lời, Khốn Tiên Thằng trên tay Thân Giác đột nhiên cử động, nó nhanh chóng kéo hai tay Thân Giác lên đỉnh đầu cậu, cùng lúc đó, sương đen đang trói chặt cổ và mắt cá chân của Thân Giác lại chậm rãi ngưng tụ lại ở giữa không trung, biến thành hình người không có mặt mũi, có chút tương tự với một cái bóng đen.
Sương đen biến thành người xong thì chậm rãi trầm người xuống, cuối cùng là đè lên người của Thân Giác.
Ánh mắt Thân Giác khẽ biến, nhưng động tác của sương đen phía trên cũng không dừng lại mà tiếp tục biến ra hai tay, nhịn không được mà vuốt ve khuôn mặt của Thân Giác, mỗi vị trí bị sờ qua, Thân Giác đều không nhịn được mà nổi lên một tầng da gà.
Sương đen dần dần sờ xuống.
.......
Lúc này, Thân Giác nhìn qua thật sự có chút chật vật, đai lưng thì đã bị nới lỏng từ trước, không biết từ khi nào mà làn tóc dài của cậu đã bị xõa tung trên giường, cậu nghiêng đầu, cánh môi đã sớm bị cắn nát, vết máu loang lổ, tựa như đóa bạch mai dính máu.
Tiết Vấn Xuân thấy Thân Giác vẫn còn đang nhẫn nại chịu đựng thì có chút kinh ngạc, đầu ngón tay của gã chỉ vừa động một chút, sương đen lập tức ngừng lại, một lần nữa cột lấy mắt cá chân của Thân Giác.
Gã cúi đầu ghé sát vào mặt của Thân Giác, khi nhìn đến cánh môi bị thương của đối phương thì ánh mắt tối tăm, sau đó gã liền trực tiếp dán môi mình lên. Hàng mi Thân Giác hơi run, thân thể bắt đầu run rẩy, vết máu nhỏ trên môi bị liếm đi, ngay khi đầu lưỡi của đối phương đang thăm dò muốn tiến vào thì ánh mắt cậu liền thay đổi, hung hăn cắn xuống.
Cậu dùng mười phần sức lực, gần như một cắn này hạ xuống là lập tức có thể nếm được vị của máu tươi.
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân đột nhiên biến hóa, nhanh chóng bóp lấy cằm Thân Giác, buộc Thân giác phải há mồm ra, nhưng dù cho vậy thì một nửa đầu lưỡi của Tiết Vấn Xuân cũng đã bị cắn đứt rồi.
Thân Giác nhìn thấy màu máu trong chiếc miệng đang khép hờ của Tiết Vấn Xuân thì không tiếng động mà cười một tiếng, trong miệng cậu cũng đều là máu, nhưng cũng chẳng phải máu của cậu, mà là của Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân rút một chiếc khăn lụa ra che miệng lại, ánh mắt sớm đã trở nên hung ác nham hiểm.
Thân Giác thấy Tiết Vấn Xuân nổi giận thì không tiếng động mà cười càng tợn, thậm chí nơi đáy mắt đều là vẻ trào phúng.
Tiết Vấn Xuân tự mình dùng thuật trị liệu, nhưng cũng mất một đoạn thời gian kha khá mới có thể mơ miệng nói chuyện một lần nữa.
"Cũng còn rất lợi hại, vì sao lúc ngươi ở cùng Phù Cửu Âm lại không lợi hại như thế này chứ?"
Liếc nhìn một chút Thân Giác cũng biết Tiết Vấn Xuân lúc này đang kìm giận, trào phúng trong mắt lại thêm sâu, "Vì ta vui, thân thể của ta là do chính bản thân ta định đoạt chứ không phải như lúc này, chịu đựng loại người như các ngươi. Các ngươi có thể ép ta thì ta cũng có thể phản kháng. Nếu ngươi không giết ta thì một lúc nào đó ta cũng sẽ giết chết các ngươi mà thôi."
Một câu cuối cùng, gần như là gằn từng chữ mà nói ra.
Trong lúc nhất thời Tiết Vấn Xuân không nói gì, qua một lúc, gã trực tiếp kéo đai lưng trên người Thân Giác xuống, "Ta chờ ngày ngươi giết được ta."
Thân Giác lại cắn môi lần nữa, đột nhiên, cậu tựa như nghe được âm thanh gì đó, thanh âm kia đang đến gần từ xa, nhưng có vẻ người đang nằm phía trên không nghe thấy được, vẫn còn đang đối nghịch với y phục của cậu.
Âm thanh đó càng ngày càng gần, Thân Giác xuyên qua Tiết Vấn Xuân nhìn thấy người xuất hiện trước cửa động, đồng tử cậu co lại, sau đó cậu liền lập tức hành động, hai tay đang bị trói lại trên đỉnh đầu hơi động, nhanh chóng gập lại, dùng khuỷu tay trực tiếp đâm đến huyệt thái dương của Tiết Vấn Xuân, lúc đó, người đang đứng trước cửa động cũng bắt đầu động thủ.
Tiết Vấn Xuân ăn đau, trong nháy mắt tiếp theo gã liền phát hiện có điểm không thích hợp, nhanh chóng nhảy khỏi giường. Nhưng tốc độ của gã lại không nhanh bằng người đến, thanh kiếm vốn đang một đường đánh về phía giường đá lập tức chuyển hướng. Tuy Tiết Vấn Xuân đã tránh qua một bên, nhưng dù sao cũng đang ở bên trong thân thể của Giang Vân Tích, cánh tay trực tiếp bị cắt ra một đường.
Sau khi bị công kích, gã cuối cùng cũng nhìn thấy người đến là ai. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thì biểu tình cũng cả kinh.
"Giải Trầm?"
Cả người Giải Trầm đều ướt, trên tóc, trên quần áo, tất cả đều là nước. Bọt nước tí tách rơi xuống đất, trên gương mặt anh tuấn trắng nõn lại không chút biểu tình. Khi nghe thấy giọng của Tiết Vấn Xuân thì cũng không chút phản ứng, chỉ lập tức tiếp tục tấn công về phía Tiết Vấn Xuân.
Giải Trầm và Giang Vân Tích không có một tầng quan hệ nào như là khế ước, vì vậy cũng không cần kiêng kị điều gì khi ra tay. Nếu là trước kia thì Giải Trầm căn bản không có khả năng đối đầu với Tiết Vấn Xuân. Nhưng bây giờ Tiết Vấn Xuân lại đang ở trong thân thể của Giang Vân Tích, trước đó lại còn bị Thân Giác tiêu hao một lượng lớn linh lực.
Tiết Vấn Xuân phải vội vàng đối phó với Giải Trầm, cho nên sương đen cùng với Khốn Tiên Thằng bên phía Thân Giác liền không thể tiếp tục trói cậu gắt gao như trước.
Thân Giác nhanh chóng thoát khỏi trói buộc mà gia nhập vào chiến trận bên phía Giải Trầm. Giải Trầm tấn công, còn Thân Giác thì phòng thủ, hai người phối hợp ăn ý, không gì cản được. Tiết Vấn Xuân bắt đầu không địch lại nổi, ánh mắt chậm rãi thay đổi.
"Gã đang muốn bỏ trốn, hôm nay nhất định phải giết chết gã." Thân Giác trầm giọng nói.
Giải Trầm bên cạnh không trả lời, nhưng thế công lại ngày càng mãnh liệt. Tiết Vấn Xuân thấy vậy thì ngưng tụ một đoàn sương đen lại, nhanh tay đánh về phía Giải Trầm. Trong một khoảng thời gian ngắn, đoàn sương nọ che đi tầm mắt của Giải Trầm, cùng lúc đó, Tiết Vấn Xuân lóe lên, xuất hiện trước mặt Thân Giác đang đứng ở cửa động.
Thân Giác nhìn Tiết Vấn Xuân đang tiến lại gần, bàn tay dưới tay áo dần nắm chặt.
Cậu thật sự đã chịu quá đủ rồi.
Dù sao thì cũng đã đến nước này, lôi kiếp thì có gì đáng sợ?
Tay phải của Thân Giác ngưng tụ một thanh kiếm băng, tay trái lập lên một cái kết giới phong bế lại sơn động. Cậu trực tiếp nhắm đến giữa mày Tiết Vấn Xuân mà đâm tới.
Tên ma tu như Tiết Vấn Xuân, Phù Cửu Âm đã đào đi trái tim, nuốt chửng bản mạng, hủy hoại thân xác của gã, vậy mà gã lại vẫn chưa chết. Tựa như dù cho có làm như thế nào thì gã đều sẽ không chết đi. Nhưng trên đời này làm gì có thứ nào là hoàn mỹ vô khuyết, dù cho có hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở.
Trên người Tiết Vấn Xuân nhất định có một điểm huyệt trí mạng. Bây giờ Thân Giác chỉ có thể đánh cược một lần, có một lần, sau khi làm xong thì cậu từng nhìn thấy những phù văn trông giống bò sát trên người Tiết Vấn Xuân liên tục di chuyển đến vị trí giữa mày gã, nhưng đến vị trí giữa chân mày thì lại biến mất đâu không thấy.
Có lẽ là huyệt vị ở giữa mày.
Tiết Vấn Xuân thấy Thân Giác xông đến thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Thân Giác, ngươi nên nhớ đây là thân thể của Giang Vân Tích."
"Vậy thì sao?" Thân Giác nhẹ giọng trả lời.
Từng đạo pháp thuật của cậu đánh xuống cùng một lúc khiến cho Tiết Vấn Xuân trong thời gian ngắn này hoàn toàn không có sức lực nào để đánh trả, sau đó cậu lập tức dùng kiếm băng đâm đến vị trí giữa mày của Tiết Vấn Xuân.
Thời điểm kiếm băng của Thân Giác chỉ vừa chạm đến làn da, đang chuẩn bị đâm xuống thì đột nhiên cậu bị một lực mạnh mẽ đẩy ra.
Chính là Giải Trầm đang thay cậu tiếp tục đâm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT