Dựa vào bản thân tu luyện thì sừng lại không có một chút khác biệt nào. Song tu với Phù Cửu Âm được một lần thì sừng rồng trên đầu cậu chẳng khác gì măng mọc sau mưa vậy, lớn nhanh như thổi.

Điều này ít nhiều cũng khiến Thân Giác cảm thấy có chút nhục nhã, hiện tại cậu vậy mà lại lưu lạc đến nỗi phải dựa vào song tu để gia tăng tu vi, nhớ lúc vẫn còn trên Thiên Đình...

Ít nhất là khi cậu bị hạ dược còn có thể đánh con út của Thiên Đế đến hấp hối.

Mười ngày tiếp theo, mỗi ngày Thân Giác đều tu luyện trong hồ nước kia, chỉ là hiệu quả của việc tu luyện rất nhỏ. Phù Cửu Âm cũng không còn đến phòng cậu vào ban đêm nữa, giống như lời của Giải Trầm đã nói vậy.

Chuyện cậu đồng ý song tu thức hải với Phù Cửu Âm trước đó phảng phất liền biến thành một hồi đáng chê cười. Niềm vui thích nhất thời này cũng không được mấy ngày đã kết thúc.

Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Thân Giác liền có chút bực bội. Ngủ không được nên đành phải bò dậy, cậu phủ thêm áo ngoài rồi đi ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Giải Trầm đang ngồi ở đình viện.

Giải Trầm nghe được tiếng mở cửa thì nhìn thoáng qua phía Thân Giác, ánh mắt nhìn qua có chút lạnh nhạt.

"Ngọc Khuynh, ngươi cũng không ngủ được sao? Thật trùng hợp."

Vô luận là lời nói hay biểu tình thì đều không giống với đêm Giải Trầm uy hiếp cậu.

Thân Giác đoán có lẽ là do viên đan dược khiến Giải Trầm tẩu hỏa nhập ma, cho nên bản mạng của y có chút âm tình bất định, lúc thì lòng dạ thâm sâu, lúc thì tựa như một đứa trẻ. Nhưng dù là người trước hay người sau thì cậu cũng không thể nắm bắt được.

Bởi vì Giải Trầm của hiện tại, khi sắc mặt thay đổi thì một chút dấu hiệu cũng không có.

Thân Giác trầm mặc khiến Giải Trầm có chút bất mãn, y duỗi tay muốn kéo Thân Giác lại thì bị tránh đi, duỗi tay muốn chạm vào mặt Thân Giác thì vẫn tiếp tục bị né tránh.

Đôi mắt đen nhánh của Giải Trầm lập tức nheo lại, "Ngươi còn chưa muốn chịu thua sao? Đã nhiều ngày rồi Phù Cửu Âm không tìm đến ngươi, ngươi không khổ sở sao?"

Y nói xong, thấy người trước mắt không nói một lời nào thì khóe môi mím lại, bước về phía trước một bước. Lúc này y cuối cùng cũng có thể chạm vào đối phương, tuy chỉ là chạm vào ống tay áo. Y vuốt ve hoa văn trên tay áo đối phương, rũ mắt thả nhẹ thanh âm, "Ta đã nói, chỉ cần những thứ hắn nhận được thì ta đều phải có. Ngươi chấp nhận, thì hắn sẽ một lần nữa quay trở về với ngươi."

Vừa nói, bàn tay vừa sờ lên ống tay áo một cách chậm rãi.

Y nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Thân Giác, lạnh băng, lúc chạm vào còn cảm nhận được hơi nước thoát ra.

Giải Trầm cầm lấy bàn tay kia áp lên má mình, trong nháy mắt, đôi mắt y cong lên thấy rõ, tựa hồ cực kỳ sung sướng.

"Lúc nào Giải Trầm tỉnh lại?" Thân Giác bất chợt hỏi một câu.

"Hửm?" Giải Trầm vừa muốn cầm tay đối phương dán lên môi chính mình thì nghe được câu nói kia, y thoáng khựng lại, "Ngươi hy vọng người tỉnh lại chính là y chứ không phải là ta à?"

Bản mạng tựa hồ có chút không hiểu nổi Thân Giác, hoặc nói đúng hơn thì trong mắt y nổi lên một mạt tức giận.

"Giải Trầm tỉnh lại thì y cũng không đối xử với ngươi tốt như ta đâu."

Thân Giác chậm rãi thu tay về, "Lúc nói chuyện ở thức hải, ngươi nói ngươi sẽ nghe theo lời của ta, nhưng sau khi ngươi ra ngoài thì ngươi lại bắt đầu uy hiếp ta. Vậy thì không bằng Giải Trầm sớm tỉnh lại một chút, người chỉ là bản mạng của y, hẳn là nên trở về thức hải."

"Bản mạng?" Giải Trầm trực tiếp cười thành tiếng, trong thanh âm lộ ra vài phần lạnh lẽo, "Y chỉ là một tên lông mọc chưa xong, ta là bản mạng của y? Ngươi cũng coi trọng y quá rồi, ngươi cho rằng tại sao y lại là kỳ tài tu luyện? Đó còn không phải vì ta sao, ta là..."

Nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt.

Tựa hồ bản mạng ý thức được bản thân đã nói ra điều không nên nói nên đột ngột dừng lại không nói nữa.

Nhưng Thân Giác đã nghe ra được có điều không đúng, ban đầu cậu cho rằng bên trong thức hải chính là bản mạng của Giải Trầm, bởi vì trong thức hải của mỗi tu sĩ đều có bản mạng, không lẽ Giải Trầm không giống như vậy?

Hoặc nói là người trước mắt trời xui đất khiến tiến vào cơ thể Giải Trầm trở thành bản mạng của Giải Trầm. Hiện tại bản thể Giải Trầm tẩu hỏa nhập ma cho nên bản mạng mới nhân cơ hội này mà khống chế thân thể.

Tuy gương mặt giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.

Tuy Giải Trầm nguyên bản là một người lãnh đạm, nhưng cư xử lại có nguyên tắc của chính mình, có thể nhìn ra là một đệ tử của một danh môn đại tông.

Còn người trước mắt này lại có tính tình quái đản, chuyển biến thất thường, thậm chí trong một số chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra được sự khác biệt.

Giải Trầm thường mặc y phục màu trắng, Thân Giác chưa từng thấy Giải Trầm mặc y phục màu khác. Còn bản mạng thì ngay từ ban đầu đã mặc xiêm y màu màu đen, sau khi có thể khống chế được cơ thể thì càng gấp không đợi được mà đổi quần áo lại thành màu đen.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thân Giác nhịn không được dò hỏi.

Biểu tình Giải Trầm trước mặt thay đổi, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại như lúc nó vừa nhìn thấy Thân Giác, "Ngọc Khuynh, ta muốn ngủ cùng ngươi."

Y cố ý đổi đề tài, hiển nhiên là không có ý trả lời.

Thân Giác vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm y, Giải Trầm muốn bắt lấy tay Thân Giác nhưng lúc này lại bị né đi.

Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại, còn bị hạ một lớp kết giới.

.....

Hôm sau, Thân Giác đã tu luyện ngoài hồ xong, cậu ngồi trong phòng mân mê chiếc hộp màu vàng kia, cố gắng nghĩ cách mở hộp ra mà không làm hỏng.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ.

Thân Giác lập tức thu lại chiếc hộp trên bàn vào rồi mới đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Phù Cửu Âm, hắn nhìn thấy Thân Giác thì lập tức nói: "Đã có cách phá được đám sương này rồi, bọn ta chuẩn bị thử xem có thể rời khỏi cốc được không vào sáng mai."

"Vào lúc nào?" Thời điểm Thân Giác đang hỏi thì thấy Giải Trầm đứng sau Phù Cửu Âm.

Giải Trầm đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào phía bên này.

Phù Cửu Âm nói: "Buổi trưa, vào buổi trưa sương mù ít nhất, có thể thứ một lần xem sao." Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn về sừng rồng trên đầu Thân Giác.

Sừng rồng màu xanh nhạt, có chút ánh sáng phản chiếu màu trắng. Xinh đẹp đó, nhưng có chút ngắn, không thể nhìn ra đó chính là sừng rồng.

Thân Giác để ý thấy được Phù Cửu Âm đang nhìn chăm chú vào sừng cậu, cho rằng đối phương đang cười nhạo thành quả tu luyện mấy ngày nay của cậu thì có chút bực bội, nâng tay che lại rồi đóng cửa phòng.

Phù Cửu Âm sửng sốt, không nhịn được mà cười một tiếng.

.....

Ngày mai đã phải rời cốc rồi, tuy rằng không chắc chắn thành công nhưng lúc trước Phù Cửu Âm chỉ đáp ứng sẽ đem cậu rời khỏi đây, còn chuyện sau đó cậu có thể tiếp tục đi theo Phù Cửu Âm hay không thì không rõ, dù sao hai chuyện này cũng khác nhau.

Nhưng cũng đến nước này rồi, phiền muộn cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Hôm sau, Thân Giác dậy có chút trễ, thời điểm cậu ra khỏi phòng thì Phù Cửu Âm và Giải Trầm đều đã có mặt. Hai người ngồi chỗ hóng gió ở đình viện gần đó, thấy cậu dậy thì lập tức đứng lên.

"Đi thôi, nên xuất phát rồi." Phù Cửu Âm nói.

Thu hồi tòa nhà xong thì Phù Cửu Âm nhìn lên sương mù đang bao phủ bên trên, một lúc sau mới bay lên. Thời điểm chạm đến sương mù, đôi tay hắn đồng thời cũng thi pháp. Đồng bằng nổi gió, thổi tan một chút sương mù phía trên, ngay lúc đó trên không trung xuất hiện một chiếc lồng vô hình giam lại đám sương mù.

"Đi!" Phù Cửu Âm trầm giọng kêu một tiếng.

Giải Trầm không có kiếm, linh lực lại không hồi phục, không thể phi không lên được nên chỉ có thể nhờ Thân Giác kéo theo y. Thân Giác nhìn thoáng qua Giải Trầm một cái rồi mới vươn tay, thời điểm vừa bay lên thì vẫn còn tốt. Nhưng bay được một nửa thì tay Giải Trầm lại ôm lấy eo cậu.

Giữa mày Thân Giác nhíu lại, biểu tình trở nên không vui thấy rõ nhưng lúc này cũng không thể quăng đối phương xuống được.

Sắc mặt Phù Cửu Âm ngày càng trắng, hắn dùng pháp thuật mạnh mẽ giam cầm đám sương mù trong cốc nên tiêu hao rất lớn, Thân Giác không thể không tăng tốc độ phi hành, đợi đến khi đã bay qua khỏi tầng khói độc thì cậu mới thở ra được một hơi.

Người bên cạnh đột nhiên tiến sát lại gần.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt, bàn tay dưới áo yên lặng nắm chặt lại.

Giải Trầm nếm được ngon ngọt thì lập tức buông Thân Giác ra, khi nó buông tay lại liếm lên cánh môi của bản thân, tiếng nói trầm thấp vang lên, "Thật ngọt, con hồ ly kia có thích hôn ngươi không?"

Vừa nói xong, khuôn mặt liền ăn một cái tát.

Một tát này là dùng pháp thuật để đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn lãng của Giải Trầm lập tức bị tát sưng hết lên.

"Chỉ hôn thôi thì tính làm gì, Phù Cửu Âm lại thích liếm ta hơn." Thân Giác cố ý kích thích Giải Trầm, nói không lựa lời, còn Phù Cửu Âm bay lên sau thì không nghe được nửa câu đầu, nhưng lại nghe được nửa câu sau cùng.

- ----

D: 5 chương tặng quà lễ nhé:3 lễ vui vẻ nè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play