Sau khi Phù Cửu Âm nói xong thì liền bật cười trước, cười đến nỗi mắt hồ ly đều híp hết lại.

Cười xong thì hắn đột nhiên biến thành hình người, vươn tay bắt lấy đuôi của Thân Giác rồi xách lên. Nhìn bốn cái móng vuốt của con sóc tuyết địa trong tay vô lực mà vùng vẫy, hừ một tiếng, "Hiện tại ngươi đã quên nguyên nhân ta lưu lại tính mạng của ngươi sao? Ngươi còn muốn đi ra ngoài tìm tức phụ, ta thấy phỏng chừng là rất khó, không bằng hiện tại liền đem ngươi ăn luôn."

Dứt lời, hắn cầm đuôi Thân Giác, hướng đến miệng mình lắc.

Thấy sắp bị ăn, Thân Giác không thể không biến thành hình người, nhưng lúc này lại không tốt lắm, cậu không biến được ra quần áo, lỗ tai cùng đuôi vẫn còn.

Thân Giác rụt người về phía sau, muốn đem cái đuôi từ trong tay Phù Cửu Âm rút ra, cậu đánh không lại Phù Cửu Âm, chạy cũng không chạy được. Phù Cửu Âm thấy Thân Giác biến thành hình người thì càng túm lấy cái đuôi cậu càng chặt, "Làm cái gì đó?"

"Không, không có làm cái gì hết." Thân Giác chỉ có thể từ bỏ, bởi vì không thể biến ra được quần áo, lại không phải là động vật chân chính, cậu nhịn không được đem chân cuộn lại. Nhưng động tác này dừng trong mắt Phù Cửu Âm lại tựa hồ khiến đối phương lại nổi lên hứng thú.

Liền giống như lúc ở nguyên hình, bị bắt mở ra cái bụng. Thân Giác nhịn không được quay mặt đi, cố xem nhẹ móng vuốt hồ ly đang dừng trên bụng.

Cửu Vĩ Hồ sau khi sờ xong, còn chép miệng nói, "Quá ốm."

Lại dưỡng dưỡng đi, chỗ nào cũng nhỏ cả.

Sau khi Thân Giác được buông ra, cậu lập tức rúc vào trong một góc, thấy Phù Cửu Âm một lần nữa lại biến thành hồ ly rồi nằm xuống, cậu cũng biến trở về nguyên hình, nhưng vừa mới trộm rời khỏi giường đá thì lại bị bắt trở về.

Phù Cửu Âm lại một lần nữa hạ cho Thân Giác một cái lệnh cấm, sau đó mới ném cậu xuống giường.

Thân Giác như thường ngày lăn trên mặt đất một vòng xong mới bò lên được, cậu lấy móng vuốt phủi phủi trên người rồi mới ra khỏi sơn động, bò lên trên cây, nằm vào trong ổ của chính mình.

Thất bại trong việc ký kết khế ước với Giải Trầm, còn làm Phù Cửu Âm phát hiện ra Giải Trầm. Chờ đến khi Giải Trầm tỉnh, phỏng chừng Phù Cửu Âm sẽ liền cùng y kết khế ước.

Thân Giác nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi trở nên buồn bực.

Quả nhiên chẳng có việc gì thuận buồm xuôi gió cả.

Kỳ thật ở trong kiếp trước cậu không muốn phá cảnh nữa, nhưng sau khi được sư phụ nhắc nhở lúc bị mất trí nhớ, cậu mới biết được sư phụ vẫn đang âm thầm giúp cậu. Cho nên cậu nghĩ rằng, ít nhất cũng vì sư phụ, cậu cũng nên tiếp tục phá cảnh.

Kiếp này, cậu ít nhất còn có được một cái thân thể khỏe mạnh. Nếu thật sự không được, nếu con đường Giải Trầm này đi không thông thì cậu liền đem Tiết Vấn Xuân giết chết.

Thân Giác mơ mơ màng màng ngủ một giấc, tỉnh lại vào ngày hôm sau là do Song Mặt Xà Nam đánh thức, cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy một cái đầu rắn ghé vào phía trước hốc cây của cậu.

Song Mặt Xà Nam thấy sóc tuyết địa tỉnh, vui sướng phun ra lưỡi rắn, nói: "Ngươi dậy đi, tu sĩ kia đã tỉnh rồi, ta muốn nói cho Cửu Vĩ Hồ đại nhân nhưng lại không dám đánh thức ngài ấy."

Đuôi rắn của nó chiếm cứ cả nhánh cây, đầu lại hướng vào trong hốc cây, thấy không thể đi vào được liền híp mắt hướng vào trong nhìn nhìn, "Cái kia là trái cây gì? Nhìn kiểu dáng có vẻ ăn rất ngon."

Thân Giác đem trái cây ném cho Song Mặt Xà Nam, lại dùng móng vuốt đẩy nhẹ đầu đối phương, "Ngươi đừng xáp lại đây, ta muốn đi ra ngoài."

Song Mặt Xà Nam ăn được trái cây liền vui vẻ thối lui, Thân Giác chui ra khỏi hốc cây, thấy mặt trời vẫn còn chưa mọc đến đỉnh, liền biết còn một lúc nữa mới đến thời điểm Phù Cửu Âm tỉnh dậy.

Cậu bò xuống cây, đi đến bên cái hồ nước gần đó rửa mặt một phen, hảo hảo sửa lông mao trên người, rồi mới cùng Song Mặt Xà Nam đi đến sơn động nơi Giải Trầm đang ở.

Giải Trầm quả nhiên đã tỉnh, y đả tọa bên trong sơn động, ở cửa sơn động đang có một đống rắn đang chiếm cứ, chúng nó đều là tiểu đệ của Song Mặt Xà Nam, dùng để trông coi Giải Trầm. Chúng nó thấy đại ca đã tới thì sôi nổi rời đi.

Thân Giác tiến vào sơn động, sau khi thấy sắc mặt Giải Trầm đã bình thường trở lại thì nghĩ một chút, hướng đến đối phương mà bò, cuối cùng bò đến trên đùi Giải Trầm, ngồi xuống.

Giải Trầm mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn sóc tuyết địa trên đùi.

Song Mặt Xà Nam nhìn thấy Thân Giác vậy mà bò lên trên đùi Giải Trầm, có chút ngẩn người, nháy mắt tiếp theo nó cũng nhanh chóng trườn qua đó, cũng muốn đem đầu rắn của mình đặt trên đùi Giải Trầm. Một bên nó bò qua, một bên trộm nhìn sắc mặt của Giải Trầm.

Bất quá còn chưa đến nơi thì trước mắt nhiều hơn một thanh kiếm.

Song Mặt Xà Nam ủy khuất mà thu đầu rắn về, hâm mộ nhìn sóc tuyết địa còn đang ngốc trên đùi y.

Quả nhiên lông xù xù chính là chiếm tiện nghi hơn.

"Ngươi nên cảm tạ bọn ta, nếu không phải có bọn ta thì người liền độc phát thân vong vào ngày hôm qua rồi." Thân Giác ngay từ đầu đã nói chính mình thành ân nhân cứu mạng của Giải Trầm, còn vươn móng vuốt chỉ chỉ Song Mặt Xà Nam còn đang ủy khuất ở bên cạnh, "Tuy rằng ngươi trúng độc của nó, nhưng nó vẫn cho người giải dược sau khi ngươi làm cái đuôi nó bị thương, cho nên ngươi phải bồi thường cho chúng ta."

Cậu muốn trước khi Phù Cửu Âm tỉnh lại trao đổi xong lợi ích với Giải Trầm ở bên này.

Giải Trầm nghe xong lời này, biểu tình không chút biến hóa, "Các ngươi muốn cái gì?"

Thân Giác suy nghĩ một chút, "Ngày hôm qua, cái kia..."

Cậu cảm thấy Giải Trầm hẳn là không có khả năng sẽ đồng ý, nhưng chung quy vẫn muốn thử xem.

"Cái gì?" Giải Trầm hỏi lại.

"Chính là khế ước linh hồn." Thân Giác phát hiện Giải Trầm vậy mà lại giả ngu, đành phải nói thẳng ra, Song Mặt Xà Nam ở bên cạnh nghe được khế ước linh hồn, quả nhiên liền ngây ngẩn cả người, lập tức tiến đến bên cạnh Thân Giác, "Ngươi muốn ký khế ước linh hồn với y? Ngươi điên rồi sao? Chúng ta vốn có thể sống thật lâu, phàm nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể sống mấy trăm năm, cơ hồ không vượt quá ngàn năm, không ai có thể vượt qua đợt thiên kiếp cuối cùng."

Đối với yêu thú, ký kết khế ước cùng với phàm nhân chính là không muốn sống nữa, mà tu sĩ cũng không yên lòng cột mạng sống của chính mình vào chung với một con yêu thú.

Thân Giác không giải thích với Song Mặt Xà Nam ở bên cạnh, chỉ nâng cằm nhìn đến người phía trên, "Ngươi có nguyện ý không?"

Giải Trầm trầm mặc một chốc, vẫn nói: "Xin lỗi."

Thân Giác vừa nghe đến những lời này liền nhảy xuống từ trên đùi Giải Trầm, đi ra ngoài. Song Mặt Xà Nam thấy Thân Giác đột nhiên bỏ đi, vội vàng đi theo, "Sao ngươi lại bỏ đi."

"Y không đáp ứng ta, ta đây liền trở về trước, ngươi tiếp tục canh chừng y đi, đợi lát nữa Phù Cửu Âm tỉnh dậy ta sẽ nói cho hắn."

Thân Giác biết con đường Giải Trầm này đi không thông, liền không thèm để ý đến Giải Trầm nữa, hơn nữa cậu kỳ thật cũng không nghĩ lại tiến vào thức hải Giải Trầm thêm một lần nào nữa.

Giải Trầm nhìn Thân Giác bỏ đi không hề quay đầu lại, không khỏi hạ mi một chút, lại nhìn đến con rắn xấu xí có hai mặt người kia quay trở về, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Song Mặt Xà Nam thở dài, vì để tiện trông coi nên nó cuộn vòng ở trước cửa động, đem đầu đè trên đuôi rắn của chính mình. Sau đó vì nhàm chán mà nhịn không được nói chuyện cùng Giải Trầm, "Yêu thú bọn ta đều không muốn cùng con người ký kết khế ước linh hồn, Thân Giác cũng thật thích ngươi."

Giải Trầm nghe được câu nói đó, chậm rãi mở mắt.

Cặp mắt tựa như hàn tinh hiện lên vài phần cảm xúc không rõ, "Cậu ấy tên là Thân Giác?"

"Ừm, bất quá còn may là ngươi không đáp ứng cậu ấy, vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi là tướng đoản mệnh rồi." Song Mặt Xà Nam trước sau vẫn còn ghi hận thù làm đuôi mình bị tổn thương, nhịn không được cay nghiệt vài câu.

Giải Trầm không có phản ứng gì, chỉ là lại nhắm mắt, sau đó dù cho Song Mặt Xà Nam nói cái gì thì y đều không có mở mắt ra.

.......

Thời điểm Thân Giác trở lại nơi ở của Phù Cửu Âm, Phù Cửu Âm vẫn chưa có tỉnh, cậu suy nghĩ một chút thì chui vào trong hang động.

Mấy năm nay Phù Cửu Âm đoạt được không ít đồ vật từ các tu sĩ đến cấm địa, tất cả đều ném trong sơn động. Thân Giác ngẫu nhiên sẽ giúp Phù Cửu Âm sắp xếp chỉnh lý lại những thứ đó.

Bởi vì dưới hình thái của sóc dọn dẹp không dễ dàng chút nào nên cậu liền biến thành con người, lần này cậu biến ra được quần áo, nhưng lại không thu vào được lỗ tai cùng đuôi. Thân Giác có chút bực bội quay đầu nhìn cái đuôi phía sau, thấy không thu lại được nên chỉ đành để như vậy.

Cậu nhớ rõ cậu từng nhìn thấy một cái ngọc giản lúc đến đây dọn dẹp.

Ngọc giản chính là đồ vật giúp tu sĩ ghi lại những pháp thuật, dùng ngọc giản có thể giúp tu sĩ học được những pháp thuật được ghi lại ở bên trong, bất quá, có thể học được nhiều hay ít thì chỉ có thể xem ở bản thân mỗi người.

Thân Giác lục tung trong góc, tuy rằng động tác đã cố gắng nhẹ nhất có thể, nhưng vẫn đem Phù Cửu Âm đánh thức.

Lỗ tai hồ ly tuyết trắng của Cửu Vĩ Hồ đang nằm trên giường đá chỉ hơi hơi giật, Thân Giác liền biến thành nguyên hình, nháy mắt liền xuất hiện trên giường đá.

Đôi mắt Phù Cửu Âm chưa mở, chỉ dùng một cái đuôi ngăn Thân Giác lại, thấy sóc tuyết địa nằm dưới cái đuôi còn muốn chạy trốn, phía trên lại có nhiều thêm một cái đuôi.

Thân Giác thiếu chút nữa là bị ép đến nỗi nôn ra ngoài, chỉ có thể nói: "Ta sai rồi, ta không nên làm phiền đến ngươi đang ngủ, ta hiện tại liền ra ngoài."

Một cái đuôi nâng lên.

Phù Cửu Âm mở mắt ra, đem sóc kéo tới trước mắt, "Ngươi đang tìm cái gì?"

"Tìm ngọc giản." Thân Giác ăn ngay nói thật.

Phù Cửu Âm nói: "Tìm cái đó làm gì?"

"Ta muốn xem thử pháp thuật của nhân loại là như thế nào."

Mấy kiếp trước, cậu đánh với thủ hạ của Tiết Xuân Giác còn không cầm cự được bao lâu, bây giờ nếu muốn giết Tiết Vấn Xuân, cậu buộc phải tăng đạo hạnh của chính mình lên, nhưng cậu chỉ mới sáu mươi hai tuổi, ở giữa còn bị ép tiến giai, cho nên cậu nghĩ hay là tìm ngọc giản của ma tu, từ đó tìm ra một ít lỗ hổng.

Kỳ thật cậu còn muốn lén lấy đi một ít pháp khí Thiên giai, nhưng những thứ đó có rất ít, trong sơn động không có những cái đó.

Phù Cửu Âm nghe Thân Giác nói thì khịt mũi khinh thường, "Pháp thuật của phàm nhân tu luyện có cái gì lợi hại đâu? Không vẽ bùa thì cũng dùng kiếm, ta dạy cho ngươi những cái đó thì ngươi học được sao?"

Thành thật mà nói, Phù Cửu Âm dạy đồ đệ cứ như là nhồi vịt vậy, Thân Giác chỉ học được những cái da lông bên ngoài. Tuy rằng nơi này cùng với địa phương nguyên bản mà Thân Giác sống có chút tương tự, nhưng hiện tại cái mà cậu học chính là yêu pháp, cùng những cái cậu đã học lúc trước không giống nhau.

Huống hồ, vô luận là pháp thuật nào đều yêu cầu có tu vi chống đỡ, cho dù học pháp thuật có tốt đến nhường nào, tu vi mà không đủ, thì cũng không thể sử dụng được.

Phàm nhân có thiên tư, yêu thú thì có huyết thống, mấy thứ này không thể dùng nỗ lực để bỏ qua được.

Thân Giác có thể ở tuổi năm mươi liền huyễn hình được là vì có Phù Cửu Âm đem không ít thứ tốt cho cậu ăn. Đương nhiên, có vài lần Thân Giác thiếu chút nữa đã nổ banh xác mà chết. Mấy tháng trước cậu khôi phục được ký ức cũng là do ăn phải một dị quả nào đó.

Cậu thiếu chút nữa là chết rồi, Phù Cửu Âm mém tí nữa đã đem cậu đi lột da.

"Tu vi của ta quá thấp." Thân Giác chỉ có thể nói, "Hiện tại ta còn không có biện pháp để huyễn hình một cách trọn vẹn nữa."

Phù Cửu Âm lại nhắm mắt, "Bây giờ nếu ngươi lại ăn một đống đồ bổ cũng không có biện pháp tiêu hóa được, muốn tăng trưởng tu vi thì có hai biện pháp. Một là sống lâu, hai là song tu, Nga, còn có loại thứ ba, có một loại công pháp có thể hấp thụ tu vi của người khác, song tu phải là ngươi tình ta nguyện, nhưng kiểu này có thể bất tri bất giác đem đối phương hút khô. Biện pháp này chính là loại tăng tu vi nhanh nhất, nhưng đến thời điểm độ kiếp thì cũng sẽ hung hiểm hơn những người khác gấp trăm lần."

Hắn nói xong thì buông lỏng Thân Giác ra, lười biếng trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Còn chưa kịp ngủ thì một con sóc liền bò đến trên người hắn.

"Là công pháp gì?"

Phù Cửu Âm mở mắt, xoay đầu nhìn về sóc tuyết địa trên người, ngữ khí có chút kì quái, "Ngươi muốn học?"

Thân Giác trầm mặc một chút mới nói: "Ta xem thử."

- ------

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ~ Hôm nay chỉ có một chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play