Lời này vừa nói ra, Thân Giác khựng lại một chút, ánh mắt sau đó hơi hơi đảo xuống dưới.
Vào thời điểm biến thành hình dáng con người, phần lớn yêu thú sẽ không biến ra được quần áo, nhưng đại yêu giống như Phù Cửu Âm thì đã có thể tùy tiện biến ra quần áo từ lâu. Nhưng hắn xưa nay không thích biến ra quần áo để mặc, chỉ thích đoạt quần áo của người khác.
Còn yêu thú bị đốt cháy giai đoạn trưởng thành như Thân Giác, muốn biến ra quần áo là một việc không hề ổn định, có đôi khi có thể biến ra được, có đôi khi lại không thể.
Lúc này Phù Cửu Âm không có biến quần áo ra, trên giường đá đều là những cái đuôi của hắn, một trong đó đang bị cậu nắm trong tay.
Thân Giác chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức bước xuống giường, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cậu đã bị Phù Cửu Âm biến thành nguyên hình rồi bắt vào trong tay.
"Đi đâu? Lông còn chưa có chải xong đâu?" Phù Cửu Âm sinh ra là Cửu Vĩ Hồ, chủng tộc trời sinh có ưu thế, trên người không có chỗ nào không đẹp, chỉ bằng một đôi tay của hắn, sợ là cũng có thể danh chấn thiên hạ.
Ngón tay thon dài của hắn kéo kéo râu sóc, rồi lại chuyển qua kéo kéo đuôi sóc, không chút để ý hỏi: "Kỳ động dục của sóc là khi nào? Ngươi hẳn là có chứ?"
Yêu thú nếu là từ thú biến thành, tự nhiên sẽ không thể thiếu những bản năng của động vật. Tựa như Phù Cửu Âm, cho dù tu vi có cao đến dọa người, nhưng thức ăn mà hắn thích nhất vẫn là gà.
Phù Cửu Âm không phải là người nuôi dưỡng đủ tư cách, hắn nuôi Thân Giác cũng được hơn sáu mươi năm, cũng chưa thấy qua lúc Thân Giác mặt đỏ tai hồng, chỉ nhìn thấy Thân Giác mỗi ngày vội vàng chạy đến chỗ hạt của cậu.
Thân Giác bị Phù Cửu Âm nắm trong tay, tránh cũng tránh không được, chỉ có thể trả lời: "Không biết."
"Ngươi chưa từng có kỳ động dục?" Phù Cửu Âm quét mắt đi xuống, theo sau đó là cười nhạo một tiếng, "Đúng thật, chỗ đó của sóc có một chút như vậy, nếu có cũng vô dụng."
Nói xong hắn còn tự nhìn xuống chính mình.
Thân Giác: "...."
Một bên chủng tộc nghiền áp hoàn toàn.
Phù Cửu Âm lại cười một tiếng, vung tay lên đem Thân Giác bỏ qua một bên.
Thân Giác bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Phù Cửu Âm lại trở về bộ dáng hồ ly, chỉ có thể nhịn xuống tức giận, "Còn muốn chải lông không?"
Thân Giác đem lông hồ ly trên mặt đất bỏ vào trong túi, kéo ra ngoài.
Chờ xử lý xong lông hồ ly, Thân Giác nghĩ thầm chắc Phù Cửu Âm hẳn là đã ngủ rồi, cho nên quyết định trực tiếp đi tìm Giải Trầm. Lúc này cậu tốn không ít thời gian mới tìm được Giải Trầm đang ngồi bên một hồ nước.
Giải Trầm tựa hồ vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, y không sử dụng pháp thuật để làm khô, mà để phần tóc ướt dầm dề đằng sau lưng. Y phục của đệ tử Thiên Thủy Tông đều là màu trắng, tối nay Giải Trầm tắm xong vẫn đổi lại một kiện y phục đệ tử màu trắng khác, chỉ bất đồng ở chỗ hoa văn ở vạt áo mà thôi.
Thiếu niên tuấn tú trên mặt không có một chút biểu tình nào, môi hồng răng trắng, tóc đen như thác, ngồi nghiêm chỉnh, trường kiếm để ngang đùi.
Thân Giác tìm đến Giải Trầm vào tối nay là có nguyên nhân.
Bởi vì gia hỏa Song Mặt Xà Nam đại bộ phận thời gian đều là dùng cái đuôi cùng với đầu rắn để công kích người, cho nên có rất ít người biết máu của nó có độc, thậm chí còn có thể trực tiếp ngấm vào trong da thịt.
Điều này là do Song Mặt Xà Nam chính miệng nói cho Thân Giác, bởi vì nó thấy móng vuốt Thân Giác sắc bén, sợ Thân Giác cào nó nên cố ý nhấn mạnh nói qua.
Hôm nay Giải Trầm làm cho máu Song Mặt Xà Nam văng đến tận trên mặt, khẳng định sẽ phát độc, cho nên Thân Giác định tối nay chờ sau khi Giải Trầm phát độc thì liền lấy Khốn Tiên Thằng đem đối phương trói lại.
Thân Giác ở nơi tối tăm chờ một hồi lâu, cuối cùng chờ được đến lúc có dị biến.
Giải Trầm đột nhiên mở bừng mắt, theo sau đó là giơ tay che kín ngực, mày nhíu chặt. Một lát sau, y ngửa đầu ngã xuống, kiếm trên đùi đều rơi xuống trên mặt đất.
Tuy rằng Giải Trầm đã ngã xuống, nhưng Thân Giác vẫn chưa yên tâm lắm, cậu trước tiên lấy vài hạt thông ném lên người đối phương, sau khi thấy y không có phản ứng thì mới tiến đến gần, đem Khốn Tiên Thằng màu đỏ trên cổ cầm xuống, ném lên không trung.
Không Tiên Thằng sẽ điều động theo tâm tư của chủ nhân chứ không cần phải hạ mệnh lệnh, cho nên rất nhanh Thân Giác liền thấy Khốn Tiên Thằng nhanh chóng trói gô Giải Trầm lại.
Đem người trói lại xong thì Thân Giác mới đến bên cạnh Giải Trầm, hai mắt Giải Trầm nhắm nghiền, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Thân Giác nhìn xuống thân sóc của chính mình rồi nhìn xung quanh, nơi này quá mức trống trải, không biết lát nữa có xuất hiện những yêu thú hay con người khác hay không, vẫn nên đem Giải Trầm dời đi trước thì tốt hơn.
Cho nên Thân Giác liền biến thành hình người.
Lần này tốt hơn một chút, cậu biến ra được quần áo, bất quá bởi vì trong đầu không có chút khái niệm nào về quần áo cho nên biến ra được quần áo giống trên người Giải Trầm như đúc.
Sau khi Thân Giác biến thành hình người liền nhấc Giải Trầm từ dưới đất lên, còn không quên mang theo kiếm của Giải Trầm, kéo người đi đến một cái sơn động không có chủ. Sơn động này là cái Thân Giác ngày thường dùng để chất lông hồ ly của Phù Cửu Âm, cho nên không có yêu thú nào dám tới bá chiếm cái sơn động này, hiện tại mang Giải Trầm qua đây là an toàn nhất.
Cậu đem Giải Trầm kéo vào sơn động rồi tùy tay ném y trên mặt đất, động thủ cấp cho sơn động một cái kết giới, xong hết mới xem xét tình huống của Giải Trầm.
Lông mày của Giải Trầm vẫn luôn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, Thân Giác chạm vào y như nào cũng không tỉnh lại. Thân Giác sợ y chết, cố ý dò xét mạch tượng, phát hiện mạch tượng của y mạnh mẽ hữu lực, không giống như người đang trúng độc suy nhược, ánh mắt khẽ biến, lập tức liền buộc chặt Khốn Tiên Thằng.
Nhưng lúc này đã chậm, Giải Trầm không biết khi nào đã nắm kiếm trong tay, mắt y mở bừng, ánh mắt âm u như hàn băng, trở tay trực tiếp chém ngang cổ Thân Giác.
Vừa rồi lúc đem Giải Trầm kéo lại đây, cậu sợ đem đối phương trói hư nên mới để Khốn Tiên Thằng chùng lại, không nghĩ vì vậy mà bị Giải Trầm chui vào lỗ hổng, lợi dụng khe hở, bắt được kiếm vào tay.
"Thả ta ra, không thì ta hiện tại liền giết ngươi." Thanh âm Giải Trầm lạnh nhạt như hàn kiếm trong tay. Kiếm sát theo lời chủ nhân nói, dịch tới phía trước một tác, cổ Thân Giác liền chảy máu.
Thân Giác sau khi tự hỏi kiếm Giải Trầm nhanh hay Khốn Tiên Thằng của cậu nhanh hơn, quyết đoán thả Giải Trầm ra.
Giải Trầm được tự do, thanh kiếm liền dịch trở về một tấc, y nhìn chằm chằm Thân Giác, "Ngươi đi theo ta lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
"Ta muốn cùng ngươi định khế ước." Thân Giác nói, "Là khế ước linh hồn."
Ánh mắt Giải Trầm bất biến, kiếm lại dịch về phía trước một tấc, một lần nữa chống lên cổ Thân Giác, "Vì cái gì?"
"Bởi vì ngươi cũng cần một con yêu thú, ta cũng vừa lúc..."
Câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, kiếm của Giải Trầm liền dịch lên phía trước thêm một chút, Thân Giác không khỏi nhíu mi, máu cậu hiện tại đang chảy dọc theo lưỡi kiếm.
"Nói thật." Giải Trầm tựa hồ không có kiên nhẫn, ngữ khí ngày càng lạnh lẽo.
Thân Giác không thể không sắp xếp lại từ ngữ thêm một lần nữa rồi nói: "Được, ta nói thật, ta ở chỗ này ngốc đã lâu, ta muốn đi ra ngoài, nhưng một con yêu thú muốn sinh tồn ở bên ngoài lại rất khó, đặc biệt là khi chưa định khế ước, ngươi lại rất mạnh, ta cần một cường giả."
Lời này nói xong thì kiếm Giải Trầm cuối cùng mới lui về sau.
"Nhưng ta vì sao lại phải mang ngươi ra ngoài? Nếu là khế ước linh hồn, thì nếu ngươi chết, ta sẽ chết theo."
"Ta biết Khế Yêu có quy củ, tuy rằng mỗi người chỉ có thể cùng một con yêu thú định ra khế ước, nhưng cái đó là khế ước yêu thú bình thường, còn khế ước linh hồn thì không như vậy. Chỉ cần người cùng ta định ra khế ước linh hồn, ta có thể mang ngươi đi gặp một con yêu thú rất mạnh, ở chỗ này không có một ai có thể mạnh hơn hắn." Thân Giác khẽ cười một chút, "Ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, ngươi bảo vệ ta, ta đương nhiên cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Tung ra một cái mồi lớn như vậy, nhưng biểu tình Giải Trầm vẫn lạnh nhạt, "Ngươi muốn nói chính là Cửu Vĩ Hồ?"
"Đúng."
"Không có hứng thú, ngươi tìm người khác đi." Giải Trầm cự tuyệt.
Thân Giác sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt của Giải Trầm cho thấy y không hề nói giỡn. Cho nên Thân Giác chỉ có thể bị thanh kiếm cưỡng bách chậm rãi đi ra khỏi sơn động.
Kỳ thật hắn có thể cùng Giải Trầm đánh một trận, nhưng một trận này không nhất định sẽ thắng, nếu thua, nhẹ thì bị thương, nặng thì liền chết trong tay đối phương.
Thân Giác nhìn thoáng qua sơn động, giơ tay che lại vết thương chảy máu trên cổ, chậm rãi đi về phía trước. Vết thương do thanh kiếm kia làm ra không dùng pháp thuật cầm máu được.
Đi được một đoạn đường thì Thân Giác đột nhiên nhớ đến Khốn Tiên Thằng vẫn còn ở trong sơn động, cậu nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định quay lại.
Thân Giác một lần nữa trở lại bên ngoài sơn động, nhưng cậu không tiến vào, chỉ đứng trước sơn động hô, "Khốn Tiên Thằng của ta còn ở bên trong, ngươi đem đó quăng ra cho ta đi."
Bên trong im ắng, một chút thanh âm cũng không có.
Thân Giác lặp lại thêm một lần nữa, phát hiện vẫn không có thanh âm, ánh mắt có chút biến hóa, sau đó cậu liền trực tiếp phá giải kết giới của Giải Trầm, bước vào sơn động.
Theo đạo lý thì kết giới của Giải Trầm không dễ phá như vậy, nhưng khi chủ nhân suy nhược, thì kết giới tự nhiên sẽ chịu đựng không nổi.
Thân Giác đi vào, liền nhìn thấy Giải Trầm ngã trên mặt đất.
Giải Trầm gắt gao cắn môi, mặt vừa rồi vẫn còn đang trắng bệch thì lúc này lại phiếm hồng một cách không bình thường. Y tựa hồ nghe được động tĩnh có người tiến vào, "ba" một tiếng mở bừng mắt, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Thân Giác.
"Đi ra ngoài! Bằng không ta giết ngươi!" Ngữ khí càng thêm rét lạnh.
Thân Giác không đi, ngược lại còn tiến lên phía trước hai bước, trong giọng nói có chút khẳng định, "Ngươi đã phát độc rồi, cho nên vừa rồi mới vội vã đuổi ta đi. Song Mặt Xà Nam đánh lén ngươi, ngươi liền chém đứt đuôi nó, ta đều đã đem ngươi trói lại rồi, ngươi lại chỉ lấy kiếm dọa ta. Ta đoán, ngươi hiện tại hẳn là ngay cả sức để ngồi dậy cũng không có phải không?"
Dứt lời, Khốn Tiên Thằng bị Giải Trầm ném trên mặt đất liền ở trong tay Thân Giác.
Thân Giác một lần nữa trói lại Giải Trầm, còn ném thanh kiếm y đến một góc khác.
Giải Trầm một lần nữa bị trói chặt, biểu tình rõ ràng kém đi rất nhiều, y nhắm mắt nói: "Ngươi giết ta đi."
Lời này nói ra, Thân Giác cũng tự hỏi một lúc.
Nếu cậu giết Giải Trầm, Phù Cửu Âm liền không theo Giải Trầm ra ngoài được. Không đúng, không có Giải Trầm, vậy thì vẫn sẽ còn những người khác cùng Phù Cửu Âm đi ra ngoài, cậu ở chỗ này bồi Phù Cửu Âm vài thập niên cũng chưa thể làm cho Phù Cửu Âm thay đổi, chỉ sợ sau này cũng rất khó, nhưng Giải Trầm lại không giống, là Phù Cửu Âm cam tâm tình nguyện ký khế ước với y.
Còn Thân Giác, một khi Phù Cửu Âm cảm thấy cậu không còn giá trị lợi dụng, hắn liền ăn cậu.
Cứ như vậy thì không bằng cùng với Giải Trầm ký khế ước, sau đó sẽ có rất nhiều thời gian với Phù Cửu Âm, Phù Cửu Âm sẽ không giết cậu được, trừ phi Phù Cửu Âm không để bụng đến Giải Trầm.
Thân Giác tính toán xong thì mặt Giải Trầm đã càng thêm đỏ, vệt đỏ bắt đầu từ cổ vẫn đang lan tràn đến đỉnh đầu, thậm chí cả lỗ tai y đều đỏ thấu. Y nói xong câu kia đã không cón nói nữa, ánh mắt chỉ nhìn vào một góc sơn động, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thân Giác nghĩ kỹ, liền đi đến trước mặt Giải Trầm, ngồi xổm xuống.
"Ta không giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi ký khế ước với ta, độc ở trên người ngươi rất lợi hại đúng không, nếu như ngươi muốn giải, vậy thì ký khế ước với ta."
Giải Trầm thong thả quay đầu, trong đôi mắt không hề có bình tĩnh, thậm chí còn có chút điên cuồng.
"Ngươi muốn giúp ta giải như thế nào?"
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Tra tác giả: Vị bằng hữu này, ngươi vì sao lại không đáp ứng ký khế ước?
Giải Trầm: Đây là một loại mỹ nhân kế cùng với tiên nhân nhảy thường gặp, ta có đầy đủ lý do để hoài nghi đây là cùng nhau kết đội để gây án, Mã Hữu mất tích cũng chính là như vậy.
Hồ ly: Không phải là kết đội, là phu thê gây án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT