Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, trong đôi mắt lần đầu tiên toát ra cảm giác có chút không nói gì, không biết làm sao.

Ngày đó Hàn Tư Ân quang minh chính đại dẫn dắt cấm vệ quân bao vây Bạch phủ, mang Bạch Ân về Hàn Quốc công phủ, trong lòng Bạch Thư kinh ngạc một lúc liền chuẩn bị tới tìm Hàn Tư Ân, hỏi xem đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ca ca y Bạch Văn Hãn ngăn lại, hơn nữa nghiêm cấm y và Hàn Tư Ân lại liên lạc với nhau.

Lúc đó biểu tình của Bạch Văn Hãn thật sự nghiêm túc chưa từng có, hắn nhìn Bạch Thư, ngữ khí nói nặng trịch nói: "Bạch gia bị cấm vệ quân canh chừng, tuy rằng phủ tướng quân hiện tại không có chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng không có. Kể cả chúng ta đã thoát ly Bạch gia, nhưng ở trong mắt người ngoài, chúng ta vẫn là hậu thế Bạch gia, nếu như việc này can hệ trọng đại, hai chúng ta cũng không chạy thoát."

Nói đến đây, Bạch Văn Hãn liền cười khổ, hắn xoa xoa cái trán của mình, vết sẹo trên mặt theo bắp thịt của hắn di động qua lại, nhìn qua có chút đáng sợ.

Bạch Văn Hãn một mặt u sầu: "Tuy rằng không muốn làm dự tính xấu nhất, nhưng ta nghĩ nếu như Hàn Tư Ân đã đường đường chính chính bao vây Bạch gia như vậy, lại mang Bạch Ân đi, vậy nói rõ trên tay hắn có nhược điểm cực lớn của Bạch gia. Cái nhược điểm này nói không chừng sẽ lấy đi tính mạng của tất cả mọi người trong Bạch gia, bao gồm cả đệ và ta. Đệ là người duy nhất tiếp xúc tương đối nhiều với Hàn Tư Ân, khi chưa biết rõ Bạch gia đến cùng phạm vào chuyện gì, đệ tốt nhất đừng lại muốn đi tìm hắn nữa. Bị người phát hiện, Hàn Tư Ân chưa biết chừng còn phải cõng thêm tội danh gặp riêng nghi phạm, đệ cũng sẽ bị những người khác nói thành muốn đút lót Hàn Tư Ân. Tạm thời đừng gặp mặt, đối với đệ, đối với hắn đều tốt."

Trong lòng Bạch Thư hiểu rõ những chuyện mà Bạch Văn Hãn nói, nhưng khi nghe tới việc này, y vẫn theo bản năng muốn đi tìm Hàn Tư Ân.

Sau đó y kiềm chế lại ý nghĩ đến đây tìm Hàn Tư Ân, chỉ là thời gian trôi đi, động thái của Hàn Tư Ân càng lúc càng lớn, cho tới hôm nay hắn còn dẫn người bao vây Thạch gia luôn rồi.

Sau khi Bạch Văn Hãn nghe được, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, tâm tình của Bạch Thư cũng cùng trở nên nặng nề.

Bạch Thư biết Bạch Văn Hãn không giống như y, y rời đi triều đình, rời đi kinh thành, cả đời ở chốn rừng sâu núi thẳm săn thú cũng có thể sống rất tốt.

Mà Bạch Văn Hãn có lòng vì dân, hắn từ tầng lớp thấp nhất từng bước từng bước trèo lên vị trí hiện tại, hắn đã gặp qua chiến sự máu tanh nhất ở biên quan, biết rõ cuộc sống bần cùng nhất ở biên quan.

Hắn có quân công trên người, được hoàng đế coi trọng, duy nhất không thuận chỉ có thể là hôn sự, mà điểm này Bạch Văn Hãn căn bản không quan tâm. Hắn bây giờ có thể che chở đệ đệ của mình, Bạch gia cũng hết cách bắt bẻ bọn họ, bên ngoài người khác tôn trọng hắn, như vậy cũng rất tốt.

Chỉ là nếu như hắn bị chuyện xấu của Bạch gia liên lụy, vậy đối với Bạch Văn Hãn mà nói tuyệt đối là một chuyện khó có thể chấp nhận được.

Đây cũng không phải là Bạch Thư nghĩ bậy nghĩ bạ, gần đây hoàng đế đối với Bạch Văn Hãn cơ hồ là lạnh nhạt, không triệu kiến cũng không ý chỉ khác. Kinh thành sớm cũng đã vì chuyện của Bạch, mà nói bóng nói gió Bạch Văn Hãn.

Ngày hôm nay, sau khi Bạch Văn Hãn biết được Thạch gia bị Hàn Tư Ân bao vây, biểu tình của hắn trong lúc nói chuyện với thuộc hạ của mình nghiêm nghị đến cực hạn, khiến Bạch Thư có chút hoảng loạn.

Hắn lần thứ hai lén lút chạy ra khỏi phủ tướng quân, đến trước mặt Hàn Tư Ân.

Kỳ thực dùng võ công của hắn, hắn ẩn núp trong bóng tối, lén lút tìm hiểu tin tức bên Hàn Tư Ân là sáng suốt nhất. Nhưng Bạch Thư không muốn làm như thế, đối diện với bằng hữu duy nhất trong lòng, Bạch Thư cảm thấy chính mình chung quy phải thẳng thắn mới được.

Cho nên, hắn cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân nhìn thấy Bạch Thư xuất hiện, mí mắt giật giật, sau đó hắn co lấy áo của mình, che chắn cỗ hàn khí kia, ngoài miệng thì lại hờ hững hỏi: "Sao lại đến vào lúc này?"

Hắn nói vậy khiến Bạch Thư nghe vào thật giống có chút ý tứ trách cứ, nếu là người khác chắc chắn sẽ để trong lòng, nhưng Bạch Thư không giống, y ở trước mặt Hàn Tư Ân từ trước đến giờ không bao giờ nhịn cả, vì vậy liền rầu rĩ nói: "Huynh cũng không muốn ta xuất hiện vào lúc này sao?"

Bạch Thư nghe Hàn Tư Ân nói như vậy, cái đầu trong nháy mắt tiu nghỉu như bông lúa chín, y có chút buồn bực cẩn thận quan sát Hàn Tư Ân một cái, thầm nghĩ, ca ca y Bạch Văn Hãn không cho y đến, Hàn Tư Ân không muốn y xuất hiện, vậy có phải là y không nên xuất hiện ở đây không?

Thần sắc Hàn Tư Ân hơi ngừng lại, e rằng ngay cả chính Bạch Thư cũng không cảm thấy, thời điểm trong lòng y xuất hiện ý niệm này, còn có một tia oan ức không nói ra được.

Hàn Tư Ân vốn là người có tâm địa sắt đá, nếu là người khác, không quản trong lòng có oan ức cùng khó chịu nhiều hơn nữa, hắn mí mắt cũng thèm không động, trực tiếp đuổi đi.

Thế nhưng khi hắn lơ đãng nhìn thấy hai tay Bạch Thư, nghĩ đến bàn tay kia từng vì chính mình chặn kiếm chảy máu, máu theo nước mưa từng giọt từng giọt rơi vào trước mắt mình, tí tách rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ cả mặt đất. Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Hàn Tư Ân một trận phiền muộn,

Hắn xoa xoa não bộ đau nhức, ngữ khí nhẹ nhàng đi hai phần, nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là hiện tại ta đang phụ trách vụ án có liên quan đến Bạch gia cùng hai vị hoàng tử, nếu người bị người khác thấy được, đối với ngươi cùng ca ca ngươi sẽ có ảnh hưởng."

Bạch Thư ngược lại cũng lanh lợi, lập tức nắm lấy lỗ thủng trong lời nói của Hàn Tư Ân, y bản năng muốn hỏi một câu chôn sâu dưới đáy lòng: "Hai vị hoàng tử bị nhốt ở quốc công phủ, thật sự có liên quan tới Bạch gia sao?" Thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, y nghĩ tới lập trường của Hàn Tư Ân, sợ làm khó hắn, lại nuốt xuống vậy.

Hàn Tư Ân vốn là đang chờ câu hỏi của y, thế nhưng thời điểm Bạch Thư còn đang trầm mặc, hắn hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Ân, sau một hồi, Hàn Tư Ân nở nụ cười.

Trong mắt Bạch Thư, gương mặt Hàn Tư Ân vốn dĩ rất lạnh lẽo, lúc này khóe miệng mỉm cười, ý cười từ khóe miệng chậm rãi tràn vào trong con ngươi, làm tan chảy lạnh lẽo bên trong, quả thực là dung mạo điệt lệ, phong thái quý khí.

Bạch Thư cứ trố mắt như vậy nhìn Hàn Tư Ân cười, đây là lần đầu tiên, Hàn Tư Ân ở trước mắt y cười giống như một người còn sống. Bạch Thư bất thình lình nghĩ, nếu như người này vẫn luôn có thể như thế cười, thật là tốt biết bao.

Hàn Tư Ân thu hồi ý cười, ngữ khí nhạt nhòa nói: "Chuyện hai vị hoàng tử phạm vào, xác thực có liên quan đến Bạch gia, tuy rằng sự tình còn chưa công khai, nhưng có thể dự kiến tương lai nhất định sẽ liên lụy đến Bạch gia, người của Bạch gia cũng bao gồm ngươi và Bạch Văn Hãn."

Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân dừng lại, hắn không tự chủ nhấp nhấp miệng, giống như than thở nói: "Chỉ là ngươi yên tâm, nếu thật sự đến ngày đó, Bạch gia ta không gánh nổi, thế nhưng ngươi và Bạch Văn Hãn, ở trước mặt hoàng thượng, ta nhất định sẽ bảo vệ. Ơn cứu mạng của ngươi, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, trả lại ân tình cũng tốt."

Lời này nếu là người khác nói ra, e rằng chỉ là thuận miệng một câu như vậy, nhưng Bạch Thư biết khi Hàn Tư Ân nói ra, vậy trong lòng nhất định là chân tâm.

Mà Bạch Thư cảm thấy lời này của Hàn Tư Ân cực kỳ vô tình, tựa hồ căn bản không muốn cùng có quan hệ gì với y vậy, y tiến lên một bước, gắt gao cau mày nói: "Ta không phải là bởi vì chuyện này mà đến đây."

Hàn Tư Ân nhướng mày nhìn về phía hắn, biểu tình tựa hồ muốn nói ngươi không phải muốn tìm hiểu tin tức, vậy ngươi tới đây làm gì?

Trong lòng Bạch Thư có chút lúng túng cùng oan ức, y là muốn thăm dò tin tức, thế nhưng, thế nhưng y cũng chưa hề nghĩ tới lấy ơn cứu mạng trước đây để làm khó dễ Hàn Tư Ân. Hàn Tư Ân có thể nói, y liền hỏi liền nghe, không thể nói nói, y thậm chí còn chưa hề nghĩ tới phải dựa vào võ công của mình để đi nghe.

Bằng không, y lén lút nghe trộm, ai có thể biết? Cần gì phải xuất hiện như thế. Hàn Tư Ân nghĩ y như vậy, thật sự là khiến Bạch Thư rất tức giận, đầu óc y trống rỗng.

Chỉ thấy Bạch Thư vẫn hay tươi cười trước mặt Hàn Tư Ân, đột nhiên nghiêm mặt, đôi mắt y tựa như cầm một thanh lãnh kiếm, thẳng tắp đâm vào đáy lòng Hàn Tư Ân, sau đó y giơ tay lên, vỗ về phía Hàn Tư Ân.

Trầm Hương cùng Vân Chi đang làm việc trong sân, đột nhiên nghe được bên trong phòng của Hàn Tư Ân truyền đến một tiếng vang thật lớn, theo sau là âm thanh đồ vật rơi xuống loảng xoảng.

Hai người hai mặt nhìn nhau, thả xuống đồ vật trong tay, vội vàng đứng dậy đi về gian phòng của Hàn Tư Ân.

Đứng ở cửa, Trầm Hương hít một hơi thật sâu, nàng gõ cửa một cái, nhỏ giọng kêu: "Thế tử?"

Bên trong không có tiếng vang, thậm chí Trầm Hương không cảm nhận được người tiếng hít thở, nàng nhịn một chút, thời điểm thực sự không nhịn được định trực tiếp đẩy cửa mà vào, bên trong phòng rốt cục truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Hàn Tư Ân: "Tiến vào thu dọn một chút."

Trầm Hương cùng Vân Chi đẩy cửa ra, xốc lên màn trướng, chỉ thấy bên trong phòng cửa sổ mở rộng, gió lạnh tạt thẳng vào bên trong, khiến bên trong phòng có cảm giác mát mẻ.

Hàn Tư Ân dựa nghiêng vào bên giường, mặt mày lạnh lẽo, mà rơi bên chân hắn là vô số miếng bàn đã nát, còn có đồ vật ngổn ngang trên bàn.

Vân Chi cùng Trầm Hương nhanh nhẹn thu dọn những thứ đồ này, không ai dám hỏi Hàn Tư Ân xem bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì, những thứ trên mặt đất là ra sao.

Cao Phong cảm thấy tâm tình của Hàn Tư Ân có chút không tốt, nếu không sao lại đột nhiên chạy đến đông sương phòng, mỉa mai hai vị hoàng tử cùng Bạch Ân trên mặt đều mang vết thương một trận thế được.

Trên mặt Cơ Lạc ngoại trừ có vết mong tay be bé, còn có hai vết tím bầm, nhìn ra được người ra tay thật rất dùng sức. Cằm của Bạch Ân sưng một khối, tóc trên trán còn bị kéo một tia, dung nhan lập tức giảm đi ba phần, mà thương tích trên mặt Cơ Dung là ít nhất, chỉ là trên lỗ mũi cùng khóe mắt đỏ một chút, nhưng biểu tình của hắn là khó chịu nhất, dù sao có người đánh nhau cũng sẽ chuyên tìm chỗ người khác không nhìn thấy được.

Cơ mà dù sao Cơ Lạc cũng sống thêm một đời, lại là cộng sự với Hàn Tư Ân một đoạn thời gian, đối với châm chọc khiêu khích của hắn xem như là có chút miễn dịch. Còn Cơ Dung cùng Bạch Ân là lần đầu tiên bị người nói trước mặt mọi người như vậy, lại bị đau cả người, trên mặt rất là không nhịn được.

Hàn Tư Ân nhìn dáng vẻ nộ khí đằng đằng của hai người bọn họ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây là quốc công phủ, không phải là hậu viện của nhà các ngươi. Thân phận của các ngươi bây giờ đều là nghi phạm, đừng tưởng rằng chính mình vẫn là hoàng tử cùng quý công tử cao cao tại thượng. Nói cho cùng không phải là vì một cái màn thầu mà đánh nhau sao? Đêm nay có đủ màn thầu."

Cao Phong đứng ở một bên hết sức khó xử, hắn cảm thấy nhìn dáng vẻ của Hàn Tư Ân, nếu không phải thân phận của ba người bất đồng, nói không chừng ngay cả màn thầu cũng không có.

Hơn nữa trong lòng mọi người đều rõ ràng, ba người đánh nhau cũng không phải thật sự bởi vì bánh màn thầu, mà là oan ức vì bị giam ở đây, không tìm được đồ vật phát tiết, cho nên mới dựa vào cái màn thầu xuất hiện nhiều kia mà tranh đoạt.

Tranh đoạt tranh đoạt một lúc, tức giận ở đáy lòng cũng bốc lên, liền đánh nhau. Hiện tại bị Hàn Tư Ân nói như thế, cứ làm như bọn họ chưa từng ăn màn thầu ấy.

Cơ Dung cùng Bạch Ân lập tức quyết định, tiệc màn thầu tối nay, bản thân sẽ không ăn.

Hàn Tư Ân không cần nghe, từ trên mặt bọn họ cũng có thể thấy được tính toán của bọn họ, hắn cười lạnh nói: "Không ăn cơm tối cũng được, vì không để hoàng thượng cảm thấy ta là đang ngược đãi ba vị, vậy ta cần phải mời đại phu đến, cho các ngươi chút nước thuốc dinh dưỡng mới được."

Không ai yêu thích cái thứ đen ngòm lại đắng chát kia, Cơ Dung lạnh mặt nói: "Hàn Tư Ân, ngươi đừng có quá đáng. Phụ hoàng bảo ngươi đi điều tra rõ chân tướng sự thật, không phải để ngươi ở nơi này đùa giỡn uy phong. Còn nữa, ngươi chung quy phải nhớ tới cõi đời này còn có một câu nói: Quân tử báo thù mười năm không muộn."

Cơ Dung nói đủ lạnh lẽo, mà Hàn Tư Ân không có chút nào sợ, hắn trào phúng cười nhạt nói: "Muốn báo thù, cũng phải có thể đợi đến ngày đó mới được."

Hàn Tư Ân biết ba người nhốt ở chỗ này, tin tức không quá linh thông, vì vậy hắn cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Cơ Dung, nhẹ thổi ngón tay một cái, chậm rãi nói: "Nhị hoàng tử đại khái còn không biết, ngày hôm nay hoàng thượng hạ chỉ bao vây Thạch phủ, tội danh là Thạch phủ lén lút khai thác mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc ở Giang Nam. Ngươi nói xem, Thạch phủ lén lút khai thác mỏ vàng, thiên hạ này ai được lợi nhất? Hoàng thượng hiện tại cáu giận ai nhất?"

"Ngươi nói cái gì cơ?" Cơ Dung bỗng nhiên đứng dậy, một mặt kinh sợ nói: "Thạch phủ lén lút khai thác mỏ vàng?"

Bạch Ân nghe được tin tức này kinh ngạc nhìn về phía Cơ Dung, mà Cơ Lạc suy tư bên cạnh nhìn thần sắc Cơ Dung thay đổi, đáy lòng cũng hơi kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play