Thánh chỉ của hoàng thượng là Khoái Mã Gia Tiên đưa đến tay Hàn Tư Ân ở Giang Nam.

Thời điểm thánh chỉ của hoàng thượng đến, Hàn Tư Ân đã tại phủ tổng đốc đào ba thước đất rồi. Đây mới đúng nghĩa đào ba thước đất, dựa theo tình hình lúc đó hẳn là như vậy.

Sau khi Chu Mã An bị bắt, Cơ Lạc liền thu thập các chứng cứ khác, mặc dù đời trước hắn không tham gia vào chuyện này, nhưng vẫn biết được trong số những người bị Nhị ca Cơ Dung bắt kia, có mấy người thực sự là bại hoại.

Hắn đem những người cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân tra qua một chút, chuẩn bị đem chứng cứ phạm tội kết nối lên Chu Mã An.

Người được phái về quê cũ của Chu Mã An đã lên đường, Cơ Lạc cũng không lo lắng không tìm được chứng cứ của Tổng đốc Lưỡng Giang. Chỉ là Tổng đốc Lưỡng Giang cứ như vậy bị bọn họ giam giữ, các quan còn lại của Lưỡng Giang đều có chút sợ hãi, cơ hồ không có trụ vững cương vị, cai quản đều có chút hỗn loạn. Những quan viên này đã liên kết với nhau, muốn liên hợp cáo trạng khâm sai Hàn Tư Ân này, yêu cầu hắn đưa ra câu trả lời hợp lý.

Trong lúc nhất thời, vô số tấu chương từ Giang Nam được đưa đến kinh thành, toàn bộ trình lên ngự án của hoàng thượng.

Hàn Tư Ân nhìn thấy tình huống như thế, trực tiếp quy cho những quan chức kêu gào thay Chu Mã An tội tham ô, khi bị yêu cầu lấy ra chứng cứ phạm tội, hắn bất chợt nảy sinh ý nghĩ để cấm vệ quân chạy đến phủ tổng đốc này gõ gõ gãi gãi, nói là nhìn xem Phủ tổng đốc có cơ quan hay không.

Thời điểm còn chưa tìm thấy cái gì, thủ lĩnh cấm vệ quân Cao Phong đang cùng Hàn Tư Ân nói chuyện, đại khái là quá mức kích động, mạnh mẽ đá một lên cái cây bên cạnh mình, không nghĩ tới một cước này lại đá thủng một lỗ lên cây.

Điều này làm cho Hàn Tư Ân hưng phấn, hắn vẫn than thở, chính mình cảm thấy đồ vật mà Chu Mã An tham ô nhất định sẽ để ở quê cũ của hắn, không nghĩ tới Phủ tổng đốc cũng có. Sau khi cảm thán, hắn lập tức cho cấm vệ quân đào cây đại thụ kia lên.

Một lần đào này, còn thực sự đào ra bảo bối. Trong lòng đại thụ đều là vàng được lén khai thác ra, không nói đến màu sắc, mà gộp lại cũng thật không ít.

Hàn Tư Ân cầm vàng trong bụng cây nhìn một chút, hứng thú cao hơn, từ màu sắc vàng có thể nhìn ra được thời điểm khai thác, cùng mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc trùng khớp. Vì vậy hắn liền cho người đến càn quét hậu viện Phủ tổng đốc, xem có thể thấy được nhiều thứ hơn hay không.

Chỉ là vận may của bọn hắn cũng chỉ tới đó, cũng không đào ra được cái gì khác nữa.

Mà Cơ Lạc cùng Cơ Việt đi theo đối với việc này hoàn toàn chết lặng, còn Bạch Thư lại tràn đầy phấn khởi dùng chưởng phong giúp những cấm vệ quân này đào đất đây.

Hàn Tư Ân sai người đem vàng sửa sang xong, thì thánh chỉ của hoàng đế đã đến. Hàn Tư Ân nhìn thấy tức giận của hoàng đế dưới bốn chữ kia, bút lực quá sâu đậm, tựa hồ còn muốn xuyên thủng trang giấy.

Sau đó hắn nhìn Cơ Lạc, chỉ vào số vàng, nói: "Chúng ta lần này thật có thể bàn giao rồi."

Cơ Lạc nhìn hắn, có chút cạn lời. Nhưng hắn hiểu phụ hoàng hắn, bằng này đó vàng, Chu Mã An nhất định là tử tội.

Hàn Tư Ân nói xong lời kia, liền không để ý Cơ Lạc. Hắn từ đầu cũng chưa từng nói qua trong phủ Chu Mã An có chứng cứ tham ô, những chứng cứ phạm tội này là công lao của Cao Phong, hắn không biết gì hết.

Hàn Tư Ân không phải người lưu luyến quyền lực, thời điểm hắn đến rất sảng khoái, thời điểm tiếp đến thánh chỉ rời đi càng dứt khoát. Lúc hắn hồi kinh, căn bản đã để lại một Lưỡng Giang đổ nát.

Tổng đốc Lưỡng Giang bị bắt, Lưỡng Giang tri châu bị bắt, còn bắt được bốn huyện lệnh. Có thể nói là chỉ thị của hoàng thượng còn chưa tới, hắn lại bắt người rồi.

Thời điểm Hàn Tư Ân hồi kinh, Cơ Lạc, Cơ Việt cùng đại phu và một ngàn hộ vệ đều ở lại, chờ hoàng đế hạ chỉ sau rồi mới hồi kinh.

Hàn Tư Ân ngược lại là mang số bạc được hoàng thượng ban cho mang trở về kinh. Dựa theo lời của hắn chính là, bạc xét nhà được dùng mãi cũng không hết, những bạc này căn bản không dùng tới, lại không có người xử lý, vẫn nên mang trở về kinh thành thì hơn.

Nội giám đến đây tuyên chỉ hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa vị đại gia này về kinh, hắn nói cái gì cũng dung túng hắn. Nội giám cũng đã nói như vậy, tuy rằng không phù hợp tình lý, mà Cơ Lạc cùng Cơ Việt càng không có lý do gì giữ lại đống bạc này.

Vì vậy khi rời kinh Hàn Tư Ân mang theo bao nhiêu bạc, lúc trở về lại mang về bấy nhiêu.

Thời điểm Hàn Tư Ân hồi kinh tâm tình là cực kỳ thoải mái, hắn chỉ cần lo gây sự, còn hỗn loạn ở Giang Nam đã có Cơ Lạc xử lý rồi. Dưới cái nhìn của hắn, đây là cơ hội chính mình cho Cơ Lạc rèn luyện cũng như bắt đầu an bài thế lực của hắn, mà cũng không phải như Cơ Việt nghĩ, chính mình chơi bọn họ một vố ở đây đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play