Trong lòng Cơ Lạc có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào. Trong lòng Bạch Văn Hãn và Bạch Thư có ngăn cách với Bạch Ân, nhắc tới hắn liền nghĩ tới Vương thị năm đó, Hàn Tư Ân sau khi nói xong câu nói kia cũng không nhắc đến chuyện liên quan đến Bạch Ân nữa.

Bốn người ngồi ở chỗ đó trầm mặc quái dị, thế nhưng không có người dám tự ý tiến lên làm phiền.

May là giờ lành cập kê của Hàn Minh Châu rất nhanh đã đến, Ung quận vương phi làm chính khách cho Hàn Minh Châu, người khen là đích nữ của Triều Hoa công chúa, An Bình quận chúa.

Ở trước mặt mọi người, Hàn Trác nhìn Hàn Minh Châu nghẹn ngào cơ hồ nói không thành lời, cuối cùng hít thở sâu một lúc, mới áp chế lại tâm tình của mình, hoàn hảo biểu đạt phụ thân ngày xưa không làm tròn trách nhiệm, còn mong đợi tương lai của Hàn Minh Châu.

Toàn bộ tình cảnh mười phần cảm động, Hàn Minh Châu dường như là rơi lệ tại đây, khách mời cũng cảm thán tình thương Hàn Trác dành cho nữ nhi.

Khung cảnh này khiến lời đồn ngày xưa về Hàn Quốc công phủ tiêu tán.

Nói chung, lần thịnh yến cập kê này, Hàn Minh Châu xinh đẹp đoan trang, khí chất trầm ổn, khiến cho danh tiếng của nàng từ khi hồi kinh bỗng chốc truyền xa.

Hàn Tư Ân đối với những việc vụn vặt này căn bản không kiên nhẫn, hắn miễn cưỡng nhẫn nại đến khi lễ nghi của Hàn Minh Châu kết thúc, liền tùy ý dùng lí do thân thể mình không khỏe rời đi.

Hàn Tư Ân trở lại viện tử của mình không lâu, Bạch Thư đã từ trên tường nhảy vào. Bạch Thư vốn là khách quý đến đây tham gia tiệc rượu, dựa theo lễ nghi bình thường nên đi bái phỏng cửa chính, thế nhưng Bạch Thư đã quen từ trên tường nhìn thấy Hàn Tư Ân, lần này cũng không ngoại lệ.

Hàn Tư Ân cũng quen hắn đột nhiên xuất hiện như vậy rồi, ngược lại cũng không phản ứng gì nhiều, đám người Bích Hoa lại sợ hết hồn, nhưng nhìn thấy Hàn Tư Ân bình tĩnh như thường, các nàng đành phải đè xuống tâm tình ngạc nhiên, trên mặt nhìn qua cũng tương đối trấn định.

Bạch Thư tự mình ngồi đối diện Hàn Tư Ân, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con, mẫm mẫm hiếm thấy căng thẳng lên, y cực lực muốn biểu hiện bộ dáng nghiêm túc, nhưng gương mặt căng thẳng này lại khiến người cảm thấy càng đáng yêu.

Bạch Thư hiếm khi lại không ồn ào, Hàn Tư Ân cũng không cảm thấy có gì khác thường. Hắn bảo Bích Hoa rót trà cho hai người, sau đó liền để Bích Hoa lui xuống. Sau khi uống hai chén trà, Hàn Tư Ân mới nhìn Bạch Thư nói: "Ngươi tìm ta có việc gì không?"

Hàn Tư Ân hỏi xong, nghe thấy ý nghĩ trong lòng Bạch Thư, Hàn Tư Ân hiếm khi lại sửng sốt một chút.

Bạch Thư lúc đầu cũng không suy nghĩ gì, mười phần bình tĩnh. Hắn vốn tưởng Bạch Thư sẽ hỏi hắn chuyện Bạch Ân, nhưng sau khi chính mình mở miệng hỏi, hắn phát hiện Bạch Thư căn bản không để tâm chuyện của Bạch Ân, trái lại luôn lo lắng cho mình.

Bạch Thư cũng không biết Hàn Tư Ân trong lòng xoắn xuýt, y nghe Hàn Tư Ân hỏi, nhấp nháy miệng nói: "Huynh và muội muội là sinh đôi, vậy sinh thần của huynh đón như nào đây?"

Vừa nãy trong lòng Bạch Thư vẫn luôn nghĩ chính là, y thấy rõ những người kia không ai nhớ tới sinh thần của Hàn Tư Ân, vậy hắn có buồn hay không.

Hàn Tư Ân bình tĩnh nói: "Ta yêu thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, sinh thần với ta mà nói cũng không là gì." Đời trước sinh thần của hắn là viện trưởng viện mồ côi định cho, chính là ngày hắn vào viện mồ côi, hắn không thích. Đời này, sinh thần là của Hàn Tư Ân thực sự, không phải của hắn.

Sau khi Bạch Thư cảm thấy Hàn Tư Ân nói thật, thần sắc trên mặt không căm căm như vậy nữa. Y nở nụ cười với Hàn Tư Ân, sau đó thật vui vẻ uống trà.

Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn hắn, gương mặt tiểu hài tử vẫn chưa trổ mã, hai mắt ngược lại là thật linh động dễ nhìn, chính là dễ dàng tin tưởng người khác, không trách Bạch Văn Hãn quản chặt như vậy.

Giá trị vũ lực cao, thị phi quan không mạnh, người như vậy xác thực cần phải coi chặt dưới mí mắt.

Cuối cùng vẫn là Bạch Văn Hãn tự mình tới thăm Hàn Tư Ân, mới đem Bạch Thư mang về. Bằng không, Bạch Thư có thể ở trong viện của Hàn Tư Ân cả một buổi chiều. Đương nhiên Bạch Thư cũng không thể giống như Hàn Tư Ân, có thể yên tĩnh ngồi trong sân suốt buổi chiều.

Lúc Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân không nói lời nào, cả người rất khó chịu, y liền nhìn chung quanh một lần, nhảy nhót đem cái vại nước cồng kềnh chuyển qua chỗ khác, hoặc là đem cục đá to lớn chuyển tới chỗ bớt chướng mắt hơn.

Lúc đầu động động đồ vật của Phương Lan viện, Bạch Thư còn lo lắng Hàn Tư Ân sẽ không vui. Sau đó, thấy người cũng không hề tức giận, y liền cao hứng giúp người ở trù phòng bổ củi.

Y vừa ra tay, so với dùng rìu còn sắc bén hơn, khiến Bích Hoa ở tiểu trù phòng giật mình.

Bích Hoa tuy không biết Bạch Thư là công tử nhà ai, nhưng từ y phục cũng có thể nhìn ra gia thế Bạch Thư rất tốt. Nàng thấy Bạch Thư bổ củi thật vui vẻ, nhưng vẫn sợ người mệt nhọc, sẽ đắc tội, liền cẩn thận hỏi ý Hàn Tư Ân có cần để khách nghỉ ngơi hay không.

Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, nói: "Tùy hắn đi." Người học võ tai thính mắt tinh, Bạch Thư nghe Hàn Tư Ân nói vậy, tâm thái bổ củi càng nhiệt tình hơn.

Mãi đến khi Bạch Văn Hãn đến đây đem người xách đi, thời điểm Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư cúi đầu đi theo phía sau rời khỏi Phương Lan viện, Bạch Văn Hãn vẫn luôn cảm giác đệ đệ mình bị Hàn Tư Ân "dung nhan" xinh đẹp mê hoặc. Hắn có ý không cho Bạch Thư đến đây tìm Hàn Tư Ân, thế nhưng hắn đi đâu tìm cho Bạch Thư cái người "bề ngoài dễ nhìn" để chơi cùng bây giờ?

Nghĩ tới đây, Bạch Văn Hãn cảm thấy, đầu cũng phình to ra rồi.

Sau khi lễ cập kê của Hàn Minh Châu đi qua, Hàn phủ liền khôi phục bình tĩnh của ngày xưa. Bất quá có rất nhiều gia thế tốt, tới cửa âm thầm hỏi thăm hôn sự của Hàn Minh Châu, đều bị Liễu thị dùng lí do hoàng hậu coi trọng Hàn Minh Châu cự tuyệt.

Dần dần chuyện hôn sự của Hàn Minh Châu không do Hàn phủ làm chủ cũng truyền ra ngoài, các phu nhân đến nhà cũng ít đi.

Mắt thấy chuyện hôn sự bị vướng bận, Hàn Minh Châu cũng không hoang mang, nàng và An Bình quận chúa là bạn tốt, An Bình quận chúa thường gửi thiệp mời cho Hàn Minh Châu, mời nàng qua phủ chơi. Hàn Minh Châu vì có quan hệ với An Bình quận chúa, rất nhanh liền tiến vào nhóm tiểu thư khuê các ở kinh thành.

Bên trong Hàn phủ, Hàn Thanh Vân cùng Hàn Minh Châu bắt đầu lui tới nhiều hơn, rất có ý phát triển thành tỷ muội tốt.

Mà sau đó có lần Hàn Minh Châu ngẫu nhiên gặp phải Hà Ngọc Châu trong rừng đào của Hàn gia, thời điểm Hà Ngọc Châu quát mắng Hàn Tư Ân khiến nàng chịu phạt, bởi vì không có người ngoài ở đây, Hàn Minh Châu trực tiếp phản bác Hà Ngọc Châu, đồng thời từng câu từng chữ thật lòng nói ra tình huống lúc đó.

Đại ý chính là, Hàn Tư Ân không sai, sai chính là người khác, nếu như người đó nguyện ý tự mình nhận tội, nào có nhiều chuyện như vậy. Người đó là ai, Hàn Minh Châu ngược lại không có nói ra. Nhưng lời này của nàng chọc đúng tâm Hà Ngọc Châu một phen, làm cho cái gai bất mãn với Hàn Tú trong lòng nàng lại sâu hai phần.

Cuối cùng Hàn Minh Châu còn khoan hồng độ lượng đưa cho Hà Ngọc Châu một bình thuốc cao mang về từ Thiên môn quan, nói hiệu quả trị liệu da dẻ vô cùng tốt, Hà Ngọc Châu muốn dùng thì dùng, không muốn thì thôi.

Hà Ngọc Châu vốn không muốn nhận, thế nhưng ngửi thấy mùi thuốc, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà nhận lấy. Sau khi trở về, đem thuốc cao bôi lên mặt nha đầu bị đánh sưng lên, qua một đêm hiệu quả hết sức rõ ràng.

Hà Ngọc Châu phiền muộn đem thuốc cao dùng trên mặt chính mình. Hàn Minh Châu vì vậy mà ở trong phủ còn được tiếng là người hiền lành, săn sóc rộng lượng, cùng thanh danh của Hàn Tư Ân khác một trời một vực.

Đương nhiên, cảm thấy Hàn Minh Châu như vậy chỉ có hạ nhân, mà càng nhiều người lại âm thầm thêm dầu vào lửa, muốn cho Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu có ngăn cách.

Lạc Hà đem mấy chuyện linh tinh nói cho Hàn Tư Ân nghe, nàng không biết Hàn Tư Ân có vì chuyện này mà cãi nhau với Hàn Minh Châu hay không, nàng chẳng qua cảm thấy mình không thể coi như không biết chuyện gì.

Chủ nhân của nàng là Hàn Tư Ân, không phải Hàn Minh Châu. Hàn Tư Ân phán đoán một người, không nên do nàng quyết định.

Hàn Tư Ân biết được ý nghĩ trong lòng của Lạc Hà, ngược lại là thật hài lòng mấy nha đầu trong viện của mình, tuy rằng hắn cũng không ôm hi vọng thắm thiết gì với các nàng, thế nhưng người thông minh luôn khiến người ta cao hứng, dù sao mấy người này hắn đã quen, cũng không muốn thay người.

Vì thế Hàn Tư Ân còn thưởng cho mỗi người một hai tháng tiền lương, điều này làm An Thảo sướng đến phát rồ rồi. Hắn là đang để dành tiền bạc, chờ hai năm nữa lấy vợ đây.

Sau đó, ngày tháng bình yên của Hàn Tư Ân tại Hàn gia rất nhanh đã bị chặt đứt.

Sau khi qua lễ cập kê của Hàn Minh Châu một tháng, hoàng đế nhận được tấu chương của huyện lệnh huyện Minh An của Lưỡng Giang, Hình Tuấn Nhiên, bẩm báo đê Phổ Hòa của Giang Nam đã vỡ, châu, thành, thôn xóm bị chìm vô số.

Quan viên của địa phương bị chìm mới đầu còn muốn che giấu, ai biết được nước lũ đột nhiên đến, cư dân tử thương quá nhiều, hiện tại lại xuất hiện dịch bệnh, người dân Giang Nam tuyệt vọng, đường phố không người, sợ hãi khủng hoàng, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ điều tra.

Sau khi tấu chương của Hình Tuấn Nhiên đưa đến, tấu chương của Lưỡng Giang tuần phủ cũng đến, thời gian trước sau chênh nhau một nén nhang.

Lưỡng Giang tuần phủ Chu Mã An trong tấu chương than khóc nói rằng, quan viên địa phương có đê bị vỡ, sợ hãi bị tước quan nên mới che giấu sự tình.

Sau khi hắn biết được, đã phái quản gia trong nhà hắn đem toàn bộ gạo và mì phát đi, lại để hạ nhân trong phủ mình đi phát cháo, cho người đi bắt lại những quan viên che giấu sự tình và những thương nhân tích trữ lương thực, đang chờ đợi hoàng thượng xử lý.

Đồng thời Chu Mã An thỉnh cầu hoàng đế lập tức phái khâm sai đến tra án, cuối cùng còn xin hoàng thượng cấp phát ngân lượng cứu chữa thiên tai.

Sau khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương, suýt chút nữa không thở được, hắn vứt mạnh tấu chương trên cung điện, nói: "Xảy ra chuyện như vậy còn dám khóc lóc với trẫm, còn dám nhắc đến chuyện xin bạc, thật sự coi trẫm là trò đùa của các ngươi đấy à?"

Lễ bộ Thị lang cùng Chu Mã An là bạn tốt nhiều năm, nghe hoàng đế nói lời này, vội nói: "Hoàng thượng, thành tích cai quản của Chu Mã An ở Lưỡng Giang luôn rất tốt, vi thần cho là, nếu như hắn đã dám xin hoàng thượng mệnh khâm sai vào tra án, chắc chắn trong đó có ẩn tình, mong hoàng thượng bớt giận, trước tiên phái người trấn an dân chúng Lưỡng Giang mới quan trọng."

Hoàng đế vừa nghe, hận không thể trực tiếp đi lên đá chết Lễ bộ Thị lang, bất quá hắn sẽ không làm chuyện sai lầm ảnh hưởng đến uy nghiêm hoàng đế, mà tiếp tục cố sức chửi: "Thân ngươi ở kinh thành, biết tình hình ở Giang Nam thực sự như nào sao? Còn dám mở miệng thay Chu Mã An cầu xin?"

Lễ bộ Thị lang lúng túng quỳ trên mặt đất, thần sắc có chút khó coi. Hoàng đế vẫn còn tiếp tục chửi: "Không biết, vậy ai cho ngươi lá gan mở miệng thay Chu Mã An giải thích? Nếu như hắn thật sự có tội, ngươi có phải nên chết cùng hắn không?

Lễ bộ Thị lang không dám lên tiếng nữa, hoàng đế nhân cơ hội này đem văn võ bá quan mắng cho máu chó văng đầy đầu.

Sau khi mắng xong, hoàng đế cảm thấy trong lòng vẫn đau tức không thôi, hắn ở trên long ỷ lui tới vài vòng, cuối cùng chỉ vào Hộ bộ Thượng thư đang quỳ trên mặt đất, nói: "Hộ bộ, mỗi năm gửi bao nhiêu bạc cho Lưỡng Giang tu sửa đê điều?"

Hộ bộ Thượng thư vừa nghe hoàng đế nói đến hai chữ hộ bộ, trong lòng liền căng thẳng. Hắn cảm thấy gần đây mình chính là số con rệp, động một chút là bị hoàng đế sờ gáy.

Nhưng hoàng đế hỏi, hắn không dám không đáp, vội vàng bò đến giữa đại điện, nói: "Bẩm hoàng thượng, toàn bộ đê Phổ Hòa dài mấy chục dặm, là địa điểm thủy lợi chống lũ quan trọng của Lưỡng Giang. Những năm qua nếu như không có thiên tai, mỗi năm ít nhất cũng phải phát năm mươi vạn lạng tiến hành tu sửa đê Phổ Hòa, nếu như có thiên tai, sẽ tăng gấp đôi."

"Có từng phát thiếu không?" Hoàng đế đằng đằng sát khí hỏi.

Hộ bộ Thượng thư nghe hoàng đế nói đến cái cổ cũng nổi lên ớn lạnh, hoàng đế đây là hoài nghi hắn tham ô bạc này, nghĩ đến kết cục của Lý Trung, Hộ bộ Thượng thư vội rập đầu nói: "Hoàng thượng, hộ bộ cấp phát ngân lượng đều ghi số lượng rõ ràng, trước khi phát ra khỏi hộ bộ có người chuyên trách đếm rõ, sau khi ra khỏi hộ bộ lại có người đếm lại một lần, xin Hoàng thượng minh xét."

"Trẫm không tin những bạc này đều dùng cho việc chữa đê, nếu không cũng không có chuyện ngày hôm nay. Hộ bộ ngươi nói chỗ ngươi xảy ra vấn đề, ý của ngươi là ở trên đường hay đã đến nơi mới xảy ra vấn đề. Mỗi năm trẫm phát cho Lưỡng Giang trăm vạn lượng sửa đê, kết quả, Giang Nam lũ mùa xuân đã qua, lũ mùa hạ chưa tới, mà lại ở ải đó vỡ đê? Ngươi nói không phải trách nhiệm của hộ bộ, Chu Mã An nói không phải trách nhiệm của hắn, vậy các ngươi nói xem trách nhiệm của ai? Của trẫm sao? Đây là cái đạo lý gì." Hoàng đế nói đến đây, bàn tay bóp chặt đầu rồng trên long ỷ.

"Vi thần không dám, hoàng thượng thứ tội." Văn võ bá quan đồng thanh nói.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn bộ dáng phục tùng rũ mắt của mọi người đang quỳ trên đại điện, Hộ bộ Thượng thư biết cứ là chuyện liên quan đến tiền nong, trước khi điều tra rõ chân tướng sự thật, cũng không thể tách rời quan hệ với hắn.

Vì vậy Hộ bộ Thượng thư âm thầm nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, nhắm mắt nói: "Hoàng thượng bớt giận, lúc này Giang Nam lũ lụt, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, nếu như không khống chế nhanh, lại thêm thương nhân âm thầm tích trữ lương thực, nâng giá hàng, tất sẽ dẫn đến việc dân chúng lưu chạy tứ phía. Dịch bệnh nếu như lây sang những địa phương khác, sợ là sẽ xảy ra đại sự. Hoàng thượng vẫn nên lập tức phái người đi vào Giang Nam, mau chóng phát ngân lượng, khống chế tình hình bệnh dịch, động viên dân chúng mới là việc cần làm đầu tiên."

Văn võ đại thần đều lên tiếng phụ họa.

Hoàng đế đương nhiên biết Hộ bộ Thượng thư nói có lý, trong lòng hắn giờ khắc này giống như có một cây đuốc, nếu như Lưỡng Giang tuần phủ Chu Mã An hiện tại xuất hiện trước mặt hắn, hắn rất có thể đem người đi lăng trì.

Hoàng đế nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngồi lại vào long ỷ, nói: "Người đến, truyền Hàn Tư Ân."

Hoàng đế vừa nói, Hàn Trác bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Hoàng thượng, việc này sợ là không thích hợp."

Hoàng đế nhẫn nại nhìn Hàn Trác nói: "Hàn khanh ngược lại nói một chút sao lại không thích hợp đi?"

Hàn Trác biết rõ trong lòng hoàng thượng đang tức giận, tâm tư nhanh chóng chuyển động, nói: "Bẩm hoàng thượng, Lưỡng Giang tri châu Hàn Bình là đệ đệ ruột của vi thần, là thúc thúc ruột của khuyển tử, chung quy cần tránh hiềm nghi. Hơn nữa khuyển tử tuy là Thế tử, nhưng từ trước tới giờ luôn yếu bệnh, không thể xa nhà. Bây giờ được hoàng thượng coi trọng, hắn vốn nên vạn chết không từ, chỉ là Giang Nam đường xa, sợ rằng sẽ trì hoãn lộ trình, chưa kể hắn từ trước đến giờ cả gan làm loạn, như vậy sao có thể làm yên lòng bách tính Giang Nam đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng."

"Nguyên lai Hàn khanh là như vậy à." Hoàng đế nghe Hàn Trác nói xong, nói: "Nhưng suy nghĩ của trẫm cùng Hàn khanh hoàn toàn trái ngược, Hàn Tư Ân can đảm lại cẩn trọng, những ngày qua Chu thái y thường bắt mạch cho hắn, nói là thân thể đã tốt. Còn về cả gan làm loạn, Hàn khanh yên tâm, trẫm tin, lần này hắn tuyệt đối không dám."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play