Vì vậy... trong lời giải thích ngày càng yếu ớt của trùng biến dị cấp bảy, Chu Bách Triết cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn.
Trước khi chết, trùng vương trợn to mắt, cơ hồ là gằn từng chữ một.
- ---mi vì sao lại... phản bội trùng tộc.
Chu Bách Triết cực kỳ tàn ác nói: "Bởi vì ta không phải trùng, ta là nhân loại a."
Con ngươi đục ngầu của trùng vương cấp bảy lóe lên một tia kinh hãi, đầu óc nó không đủ để suy nghĩ một chuyện đáng sợ như vậy.
- ---sao có thể không phải trùng.
Chu Bách Triết vung vung lá cây nói với Áo Cổ Đinh: "Giết nó đi."
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt gật đầu, cầm kiếm kích quang chém một phát, con trùng cấp bảy kia hoàn toàn không còn chút khí tức.
Thấy trùng vương đã chết, Chu Bách Triết nôn nóng nói: "Có thể cho tôi tinh hạch cấp bảy này không, tôi có thể dùng tình báo để trao đổi với anh."
Bỏ qua tinh hạch cấp bảy này thì không biết Chu Bách Triết phải giết bao nhiêu trùng biến dị mới có được tích phân tương tự.
Mặc dù nếu không có bom ớt của cậu thì Áo Cổ Đinh cũng không thể giết con trùng biến dị cấp bảy kia, thế nhưng không quản thế nào, người xuất lực nhiều nhất vẫn là Áo Cổ Đinh.
Anh mới là công thần chủ chốt nhất.
Áo Cổ Đinh nghe vậy thì nhàn nhạt nói: "Được."
Dù sao thì tinh hạch đối với anh căn bản là vô dụng.
Chu Bách Triết gấp gáp thúc giục Áo Cổ Đinh moi tinh hạch ra, với cánh tay bắp chân nhỏ nhắn của cậu bây giờ, chỉ sợ muốn rạch một dấu trên thân trùng vương cũng khó chứ đừng nói tới chuyện có độ khó cao như moi sọ nó.
Rất nhanh tinh hạch của trùng vương đã bị Áo Cổ Đinh moi ra, lóe sáng ánh sáng màu tím.
Thế nhưng ngay sau đó, mày Áo Cổ Đinh nhịn không được nhíu lại, Chu Bách Triết cũng nhịn không được kinh hô: "Trên viên tinh hạch này cư nhiên có hoa văn."
Nghĩ tới lời trùng vương vừa nói, Chu Bách Triết nhất thời có chút suy đoán.
Áo Cổ Định cẩn thận nhớ lại, hoa văn này là lần đầu tiên anh nhìn thấy, hơn nữa còn là trên tinh hạch của trùng biến dị, thật sự chưa nghe nói bao giờ.
Trên tinh hạch của con trùng vương anh giết lần trước cũng không có hoa văn.
Áo Cổ Đinh càng nghĩ lại càng không hiểu, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Chu Bách Triết nhịn không được co rúm, vội vàng từ trong tay Áo Cổ Đinh giành lấy tinh hạch: "Anh đã đáp ứng cho tôi rồi."
Thấy tinh hạch có hoa văn thì muốn đổi ý sao? Không có cửa đâu!
Hiển nhiên Áo Cổ Đinh không vô sỉ như Chu Bách Triết nghĩ, anh chỉ liếc nhìn viên tinh hạch kia, trầm giọng nói: "Đi thôi, ra ngoài trước đã."
Chu Bách Triết nghe vậy lập tức nhảy lên bả vai Áo Cổ Đinh, sau đó nhét tinh hạch vào trong túi áo anh, vỗ vỗ: "Để tạm ở đây."
Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, quyết định không để tâm tới cây ớt nhỏ làm người ta không biết làm sao này.
Ra khỏi sơn động liền nhìn thấy chiến trường thảm thiết bên ngoài, khắp nơi đều là trùng biến dị đã chết, cũng có không ít dị năng giả.
Dĩ nhiên bởi vì trùng vương đã chết, đám trùng biến dị nhanh chóng trốn chạy tứ tán nên bị nhóm dị năng giả nhanh chóng chém chết.
Thấy Áo Cổ Đinh đi ra, nhóm dị năng giả đang anh dũng chiến đấu kích động không thôi, nếu Áo Cổ Đinh đại nhân an toàn đi ra thì có phải con trùng vương kia đã chết rồi không?
Nghĩ tới khả năng này, hết thảy nhân loại đều giống như được uống nước tăng lực, tốc độ giết trùng tăng cao hơn hẳn.
Chu Bách Triết nhanh chóng sinh trưởng bom ớt, cung cấp cho Áo Cổ Đinh khôi phục dị năng.
Ăn bom ớt xong Áo Cổ Đinh giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, nhanh chóng hồi đầy máu xách kiếm kích quang bắt đầu chém giết, cơ hồ có thể nói là lệch hẳn về một bên, đám trùng biến dị kia hệt như bia ngắm sống bị Áo Cổ Đinh chém một phát mất mạng.
Rốt cuộc sau hai mươi phút gian khổ chiến đấu, con trùng biến dị cuối cùng cũng chết, trùng triều đáng sợ vào giờ phút này rốt cuộc cũng chấm dứt.
Tất cả dị năng giả đều không nhịn được nữa mềm chân ngồi bệch xuống đất, mới vừa nãy có thể kiên trì chiến đấu hoàn toàn dựa vào nghị lực.
Chu Bách Triết tranh thủ thời gian bảo nhóm dị năng giả bị thương vẫn còn sống tụ tập lại một chỗ, sau đó hấp thu tinh hạch tán loạn ở xung quanh gom góp điểm tích phân giúp mọi người trị thương.
Cũng may có được kinh nghiệm ca ngợi những lần trước, nhóm dị năng giả bị thương nhanh chóng nói ra được mấy lời ca ngợi.
Chu Bách Triết bấm sử dụng kỹ năng, sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng tinh, bạch quang lóe sáng...
Đợi đến khi ánh sáng rút đi, vết thương của mọi người đã hoàn toàn khôi phục, sắc mặc vẫn còn tái nhợt, thân thể suy yếu nhưng đã không còn nguy hiểm tính mạng, chỉ cần về nhà ăn ngon bồi bổ một chút là được.
Nhóm thôn dân thiên ân vạn tạ cảm kích Chu Bách Triết, tâm tình vừa phức tạp lại chua xót, nếu những người anh em kia có thể chịu đựng thêm một chút thì có lẽ đã không chết.
Chỉ là chiến tranh thì luôn có người chết.
Tất cả dị năng giả đều đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Khi thời điểm đó tới, mọi người ngược lại cũng không sợ hãi như tưởng tượng, chỉ là khi trùng triều kết thúc, nhóm dị năng giả sống sót vẫn khó tránh có chút bi thương.
Chỉ là người thì luôn nhìn về phía trước, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh ưu tư, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, vừa vặn có thể hỏi Áo Cổ Đinh về chuyện trùng vương.
"Áo Cổ Đinh đại nhân, con trùng biến dị cấp bảy kia thật sự đã chết rồi sao?" Đội trưởng đội săn nhịn không được dò hỏi.
Mặc dù đã sớm đoán được, đội quân trùng triều đột nhiên tan rã bỏ chạy tứ tán đã chứng minh điều này.
Thế nhưng mọi người vẫn muốn nghe thấy đáp án từ miệng Áo Cổ Đinh, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm bọn họ an lòng.
Áo Cổ Đinh cũng hiểu được tâm tình của bọn họ, nhàn nhạt nói: "Không sai, trùng biến dị cấp bảy đã chết."
Có dị năng giả hưng phấn vui sướng kêu thành tiếng, con trùng biến dị cấp bảy đáng sợ kia rốt cuộc cũng chết rồi, thôn làng không bao giờ... gặp nguy cơ trùng triều nữa!
Rốt cuộc cũng giải thoát!
Có dị năng giả nhịn không được đỏ mắt, thế nhưng nụ cười trên mặt cũng càng lộ rõ hơn.
Thật quá tốt!
Không ai hiểu được cảm giác mỗi ngày bị trùng triều vây khốn, nó giống như mỗi ngày đều là ngày cuối cùng của sinh mệnh, bởi vì không ai biết được mình có chết trong trùng triều hay không.
Thế nhưng bây giờ, hết thảy nguy cơ đã biến mất.
"Con trùng cấp bảy kia chết thế nào?" Hoàng Mao nhịn không được chà chà tay, hiếu kỳ nói.
Áo Cổ Đinh nhấc Ớt đại vương chỉ cao có mười cm lên, nhàn nhạt nói: "Toàn bộ dựa vào nó." Bom ớt của nó.
Đội trưởng đội săn nhịn không được quơ quơ quyền trên không khí, hưng phấn nói: "Tôi biết Ớt đại vương lợi hại nhất mà!"
Áo Cổ Đinh nhướng mày, không có chút biểu hiện tức giận nào, chỉ hiển nhiên gật đầu: "Nó quả thật rất lợi hại."
Mỗi lần đều có thể mang tới kinh hỉ cho anh, chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Hoàng Mao thán phục nhìn chằm chằm Chu Bách Triết hỏi: "Kia Ớt đại vương, ngài làm sao giết chết trùng biến dị cấp bảy vậy?"
Nghe thấy câu hỏi này, thôn dân cũng nhịn không được vểnh tai lắng nghe.
Chu Bách Triết suýt chút nữa trợn trắng mắt, mặc dù cậu quả thực có ra sức, thế nhưng nào có lợi hại như Áo Cổ Đinh nói a.
Chỉ là là một cây ớt sĩ diện, Chu Bách Triết không thể nào làm ra chuyện mất mặt, cậu chỉ có thể ấp úng nói: "Cái đó, có một số việc không thể nói rõ."
Hoàng Mao nghe vậy lập tức gật đầu: "Tôi hiểu, chiêu số công kích của ngài cần phải giữ bí mật."
Chu Bách Triết thấy Hoàng Mao đã tìm ra lý do cho mình cũng lập tức hùa theo: "Không sai, cậu thật thông minh."
Hoàng Mao cười đắc ý, chỉ là cặp mắt khẽ đảo một vòng, lộ ra một tia trêu ghẹo ngầm hiểu.
Áo Cổ Đinh thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoàng Mao đã sớm nhìn thấu lời nói dối vụng về của Ớt đại vương nhưng không vạch trần, ngược lại còn cấp một bậc thang cho đối phương, đó là vì Hoàng Hao biểu, cái chết của con trùng biến dị cấp bảy kia khẳng định có một phần công lao của vị Ớt đại vương này.
Chẳng qua vấn đề là ít hay nhiều mà thôi.
Nghỉ ngơi mười phút, mọi người bắt đầu lu bù, đầu tiên là chuyển nhóm dị năng giả đã chết ra ngoài, đặt tạm trên một chiếc xe gỗ mới làm xong kéo về thôn tiến hành truy điệu.
Người đã chết nhưng cũng phải mang về, để người thân nhìn lần cuối, để bọn họ không lưu lại tiếc nuối.
Chỉ là nhìn những người quen thuộc hiện giờ trở thành thi thể lạnh như băng, tâm tình mọi người một lần nữa hạ thấp, cũng tràn đầy đau buồn.
Bọn họ không thể tưởng tượng lần này trở về sẽ đối diện với bao nhiêu nỗi đau sinh ly tử biệt, lại phải thấy bao nhiêu gương mặt bi thương đẫm nước mắt.
Tiếng khóc đau thương giống như lưỡi dao cùn cứa trái tim họ, thoạt nhìn không đau nhưng cực kỳ hành hạ người.
Thu xếp ổn thỏa những dị năng giả đã chết, mọi người bắt đầu xử lý xác trùng biến dị, đầu tiên là moi tinh hạch chất đống ở bên ngoài, sau đó thiêu rụi, dù sao cũng không ai biết những nơi khác trên tinh cầu này có tồn tại trùng triều hay không.
Vì tránh để trùng triều mượn cơ hội trả thù, cần phải thiêu rụi toàn bộ số xác trùng này.
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt từng nhóm trùng biến dị, nói ra cũng kỳ quái, huyết dịch trong cơ thể trùng chính là nhiên liệu thiên nhiên tốt nhất, chỉ cần một ngọn đuốc là có thể đốt sạch bóng, chút xương cũng không còn.
Chỉ là thi thể trùng quá nhiều, đốt chừng một giờ mới xong, trong hang động cũng chất đầy tro cốt, mùi vị tỏa ra làm người ta nhịn không được nhíu mày tránh ra xa.
Còn thi thể trùng vương, dị năng giả tiến vào sơn động liền nhịn không được phát ra tiếng thán phục, hóa ra trùng vương cấp bảy có dáng dấp như vậy.
Thân thể lớn như vậy, dáng vẻ cũng thực dữ tợn, mặc dù đã chết nhưng lúc tới gần vẫn có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ từ trên người nó tỏa ra.
Này thật sự là trùng vương biến dị cao cấp, cho dù đã chết vẫn có thể mang tới sợ hãi cho nhân loại.
Chỉ là vừa nghĩ tới chính là sinh vật này đã hại chết đồng bào mình, thôn dân không thể nào nuốt trôi cơn hận, cầm kiếm kích quang chém vào xác trùng, chỉ có như vậy mới phát tiết được ưu tư kiềm chế đã lâu trong lòng.
Trùng biến dị đáng chết!
Thôn dân phát tiết chừng mười phút, đến khi xác con trùng biến dị trở nên cực kỳ khó coi mới dừng lại, Chu Bách Triết nhìn mà nhịn không được túa mồ hôi trán.
Xác con trùng biến dị này cứng cỡ nào Chu Bách Triết đã sớm lĩnh giáo, thế nhưng nhóm dị năng giả chỉ mới cấp năm này cư nhiên phẫn hận tới mức chém thành vết thương trên xác trùng vương.
Quả nhiên tiềm lực của nhân loại là vô hạn.
Kéo xác trùng vương ra ngoài, thế nhưng lần này mọi người không chọn thiêu hủy mà chuẩn bị mang về, để tất cả thôn dân cùng ngược nó, nhân cơ hội này phát tiết căm hận trong lòng.
Chỉ là xác con trùng biến dị cấp bảy này thật sự quá khổng lồ, từ nơi này trở về cũng hơn một tiếng, nếu mang theo con trùng này....
Nhất thời mọi người có chút xoắn xuýt, con trùng vương biến dị này thật sự làm người ta căm hận, không muốn dễ dàng bỏ qua cho nó, nhưng mang về thì lại quá phiền.
Cũng không biết là ai đột nhiên nói: "Chính là con trùng biến dị cấp bảy làm nhiều thôn dân chết đi như vậy, mang nó về đi, cũng coi như giao phó cho các thôn dân đã mất thân nhân."
Nhóm thôn dân khác nháy mắt trầm mặc, yên lặng chặt cây ráp thành một chiếc xe đơn sơ chầm chậm kéo xác trùng vương về!
Ngay lúc này....
"Báo cáo----" Tiếng bước chân dồn dập tiến tới gần, có thôn dân hổn hển nói: "Báo cáo, bọn tôi phát hiện khoáng thể không biết tên trong hang động của trùng vương."
Đội trưởng đội săn lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn qua Áo Cổ Đinh: "Đại nhân, người xem?"
Mặc dù trong lòng đội trưởng đội săn, thực lực của Ớt đại vương mới là mạnh nhất, Ớt đại vương ở trong lòng ông là quan trọng nhất, thế nhưng khía cạnh quyết sách thì Ớt đại vương vẫn kém hơn một chút.
"Đi, qua xem một chút." Áo Cổ Đinh trầm giọng nói.
Lúc này Chu Bách Triết vẫn còn treo trên cổ Áo Cổ Đinh, mọi người kéo nhau đi theo nhìn chằm chằm nơi thôn dân kia nói: "Chính là chỗ này à?"
Sâu trong hang động to lớn của trùng vương, căn cứ theo vách núi có thể đoán được cái hang này không phải hang động tự nhiên mà do đám trùng đào ra.
Thế nhưng bên trong vách hang mơ hồ truyền ra mùi vị không biết tên làm người ta có cảm giác quen thuộc.
Vốn hang động như vậy căn bản không làm bất kỳ ai chú ý.
Chỉ là cố tình có một thôn dân có cái mũi đặc biệt nhạy bén vừa vặn đi ngang qua ngửi thấy, sau đó dùng dị năng hệ hỏa của mình chiếu sáng toàn bộ không gian hang động mới phát hiện bên trong có một hang động khác, tựa hồ là khoáng động thiên nhiên.
Vì thế thôn dân này nhanh chóng bảo tiểu đội trưởng tới báo tin.
"Người đầu tiên phát hiện sơn động này là ai?" Áo Cổ Đinh trầm giọng hỏi.
Mọi người theo bản năng liếc nhìn về phía một người nam có sẹo trên mặt, người nọ bước ra, cung kính nói: "Áo Cổ Đinh đại nhân."
Áo Cổ Đinh khẽ gật đầu: "Mũi của ông rất nhạy bén, ông theo tôi đi trước dẫn đường."
Người nam nhân kia không chút suy nghĩ nói: "Vâng, đại nhân."
Rất nhanh, vách tường kia bị dị năng giả bạo lực đánh vỡ, rốt cuộc lộ ra diện mạo thật bên trong.
Chỉ là bên trong sơn động không có chút ánh sáng nào, tối thui, cũng là nam nhân kia linh động dùng dị năng hệ hỏa chiếu sáng mới có thể thấy rõ.
Chỉ là dị năng không thể sử dụng thời gian dài, vì vậy Áo Cổ Đinh an bài ba người thay phiên sử dụng dị năng hỏa làm công cụ chiếu sáng.
Sau khi vào sơn động, mùi vị đặc biệt nhanh chóng lan tràn, không tính là khó ngửi nhưng cũng không dễ ngửi, mọi người tò mò đánh giá xung quanh, mọi người tò mò đánh giá xung quanh nhưng không hề nói câu nào.
Lúc này, tinh thần lực của bọn họ sớm đã bị sơn động này hấp dẫn, sao có tinh thần nói chuyện phiếm.
Vách sơn động quả thực có chút màu sắc không đúng lắm, tạo thành tương phản mãnh liệt với vách hang, mà mùi vị kia cũng từ đây tỏa ra.
Tất cả mọi người chưa từng thấy qua khoáng vật nên nhất thời không nhận ra đó rốt cuộc là gì.
Duy chỉ có Áo Cổ Đinh nhìn chằm chằm chúng, càng nhìn càng quen mắt, mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc, hô hấp của người xung quanh vô thức thả nhẹ, tâm tình cũng khẩn trương.
Chu Bách Triết nhỏ giọng hỏi: "Áo Cổ Đinh, anh có nhìn ra đây là thứ gì không?"
Áo Cổ Đinh vẫn còn đang hồi tưởng, cuối cùng khẳng định nói: "Là khoáng thạch hiếm."
Mọi người kinh hô không dứt.
Chu Bách Triết nghe vậy liền vội hỏi: "Mọi người cũng biết à?"
Mọi người nghe vậy thì lúng túng gãi đầu: "Bọn tôi không biết, chỉ là nghe Áo Cổ Đinh đại nhân nói là khoáng thạch hiếm nên bọn tôi cảm thấy có lẽ rất đáng tiền."
Chu Bách Triết nhất thời hắc tuyến, chỉ có thể lần nữa đưa mắt tập trung tới khóe miệt giật giật của Áo Cổ Đinh, không ngại học hỏi hỏi: "Khoáng thạch hiếm có thể làm gì?"
Quan trọng nhất chính là có thể bán được nhiều tiền không?
Dĩ nhiên câu sau Chu Bách Triết không nói ra, dù sao thì một cây ớt cấp bậc cao như cậu sao có thể hỏi vấn đề thấp kém như vậy được.
Áo Cổ Đinh giải thích: "Khoáng thạch hiếm có thể chế ra kiếm kích quang có lực sát thương cực mạnh, toàn bộ tinh tế chỉ có một khối, hiện giờ đang được cất giữ trong bảo tàng hoàng thất an toàn hàng đầu."
Dù sao cũng là hoàng thất, có bảo bối gì chưa thấy qua chứ?
Như vậy có thể thấy mấy viên đá xấu xí này có thể bán được giá rất cao!
Này thật sự.... quá tốt.
Trừ bỏ Chu Bách Triết, nhóm thôn dân cũng rất hưng phấn, hai mắt giống như phát sáng, kiếm kích quang mà bọn họ sử dụng có phẩm chất cực kỳ kém, căn bản không thể phát ra lực công kích vốn có.
Nếu có kiếm kích quang hiếm thì nói không chừng sức chiến đấu có thể tăng lên không ít.
Chu Bách Triết hưng phấn chà chà lá cây: "Chúng ta tiếp tục tiến vào trong xem thử đi, xem xem có bao nhiêu khoáng thạch hiếm."
Áo Cổ Đinh gật đầu, nhóm người một lần nữa thăm dò tiến sâu vào trong, khoáng thạch hiếm không phải có khắp nơi, đại khái đi khoảng hai mươi mét mới một lần nữa phát hiện khối thứ hai, nó cao cỡ nửa người, rộng tầm ba cm, so với khối khi nãy còn lớn hơn.
Ngay cả Áo Cổ Đinh cũng khó tránh có chút giật mình.
Bởi vì khối được cất giữ trong cung thậm chí còn nhỏ hơn khối này một chút.
Mọi người xoa xoa tay, đối với chặn đường sau đó lại càng nhiệt tình hơn, háo hức hơn, sau khi ghi chú ký hiệu, mọi người tiếp tục đi tới trước, tầm hai mươi mét lại có một khối khoáng thạch hiếm xuất hiện.
Mặc dù khối này chỉ nhỏ cỡ cái chậu rửa mặt nhưng vẫn làm nhóm thôn dân cảm thấy hưng phấn không thôi.
Đã đi hơn một trăm năm mươi mét nhưng sơn động vẫn không thấy điểm cuối, mọi người bắt đầu bàn luận đường hầm này rốt cuộc dài bao nhiêu.
Tiếp tục đi tới trước, rất nhanh phía trước đường hầm rộng mở, một hang động lớn không kém hang động của trùng vương xuất hiện, làm hô hấp của mọi người nghẹn lại chính là... vách hang động này hoàn toàn do khoáng thạch hiếm tạo thành, căn bản không nhìn thấy chút tung tích đất đá bình thường nào.
"Trời ạ, này có thể làm ra bao nhiêu kiếm kích quang a?"
Trong đầu mọi người hiện lên ý niệm này, tim đập ngày càng nhanh hơn, đầu óc cơ hồ trống rỗng.
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm sơn động, lá cây hưng phấn tới cuộn lại.
Áo Cổ Đinh ngược lại vẫn trầm ổn như cũ, đối mặt với cám dỗ lớn như vậy vẫn không khơi gợi nổi chút dao động: "Được rồi, quay về thôi."
Mọi người nghe vậy thì có chút lưu luyến không thôi, có người yếu ớt giơ tay hỏi: "Có thể gõ một khối mang về làm kỷ niệm không?"
Áo Cổ Đinh không phản đối nói: "Muốn cầm thì cầm đi."
Mọi người lập tức hoan hô, bắt đầu nghĩ cách nhặt đá dưới đất thử xem có thể gõ ra một khối hay không, cũng có người trực tiếp dùng kiếm kích quang kích phát dị năng chém một khối.
Chỉ là rất nhanh mọi người kinh ngạc phát hiện những biện pháp này hoàn toàn vô ích, thậm chí không thể lưu lại chút dấu vết nào trên bề mặt khoáng thạch.
Sao lại cứng vậy chứ?
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu mọi người.
Cũng có người không tin, một lần nữa dùng kiếm kích quang công kích, thế nhưng lần này vẫn thất vọng không thôi, bởi vì căn bản không thể lưu lại chút dấu vết gì, càng miễn bàn tới chuyện chém ra một khối.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, phương pháp mạnh nhất cũng dùng rồi, thế nhưng vẫn không có cách nào.
Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu thứ khoáng thạch hiếm này rốt cuộc trân quý ở chỗ nào, cứng đến mức này, lúc chiến đấu với trùng biến dị thì khả năng kiếm bị gãy cũng rất nhỏ.
Thế nhưng hiện giờ bọn họ căn bản không thể nào lấy được.
Tình huống khá lúng túng.
Chẳng lẽ thật sự phải về tay không sao?
Nghĩ tới đây, thôn dân nhịn không được ủ rũ.
Áo Cổ Đinh thấy vậy thì nhướng mày: "Thú vị."
Vừa nói anh vừa tiến tới, kích phát kiếm kích quang trong tay, khí lạnh từ thân kiếm tỏa ra, nhiệt độ không khí xung quanh nháy mắt hạ thấp, hơi thở của mọi người cũng phả ra thành sương mờ.
Thấy vậy, mọi người theo bản năng lui lại, thân thể vì giá rét mà nhịn không được rùng mình.
Áo Cổ Đinh bày ra tư thế công kích, mọi người ngừng thở mong đợi.
Rốt cuộc---- một đạo bạch quang lóe lên, nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang đinh tai nhức óc, ánh sáng trắng lòa lóe sáng rồi biến mất, mọi người định thần nhìn lại thì nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Vách hang bọn họ dùng hết cách cũng không thể lưu lại chút vết tích bất ngờ có thêm.... một vết chém dài một mét.
Lúc này mọi người mới chân thật ý thức được dị năng của Áo Cổ Đinh mạnh mẽ cỡ nào, có thể lưu lại dấu vết đáng sợ như vậy trên khoáng thạch cứng rắn này.
Chỉ là ngay lúc mọi người kinh dợ thì....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT