“Mọi người thấy trận vừa rồi thế nào?” Chung Viễn Thanh trước tiên mỉm cười nhìn tám người đang ủ rũ trước mắt: “Tôi thấy biểu hiện lúc cuối của mọi người khá lắm, ừm, hôm nay chơi vui thật.”

Mọi người: Một chút cũng không khá, chúng tôi không muốn bị người hành đến thảm thế nữa đâu…

“Thôi, đừng chọc bọn họ nữa.” Tần Phi Tương vỗ vai Chung Viễn Thanh, tiếp đó tiến lên phía trước, trên mặt không còn vẻ ấm áp khi nhìn Chung Viễn Thanh, cả khuôn mặt nhanh chóng đổi sang vẻ nghiêm túc, tuy vẫn rất khôi ngô song lại quá oai nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng y, ánh mắt lạnh băng không bao hàm cảm xúc của Tần Phi Tương quét qua tất cả, quan sát cho đến khi tất cả đổ mồ hôi lạnh, lúc này y mới chậm rãi mở miệng: “Tôi nghĩ với kết quả của trận đấu này, mọi người hẳn đã có thu hoạch và cũng hiểu rõ nguyên nhân mà tôi và Chung Viễn Thanh lựa chọn các bạn phải không? Chúng tôi chỉ lựa chọn các bạn ở một nơi có nhiều tân sinh tài năng như ở Ares, thứ nhất đó là vì chúng tôi tin vào thực lực của các cậu, thứ hai là tiềm lực khi tất cả hợp lực với nhau.”

Y hơi ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên nếu chúng ta đã là một đội, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi mong mọi người tin tưởng lựa chọn của chúng tôi sẽ giúp chúng ta trở thành một đội ngũ đoàn kết và phù hợp nhất. Cho nên tôi hy vọng các bạn có thể nhanh chóng gắn kết vào đoàn đội này.Tôi không mong có người châm ngòi li gián hoặc làm điều mờ ám. Một khi người đó bị phát hiện, ngoài trừ chuyện bị khai trừ khỏi đội ngũ, người đó từ nay về sau sẽ trở thành kẻ thù của chúng tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Tần Phi Tương tuyệt không mang theo tia cảm tình, mặc dù bọn Thạch Lan đã quen thế nhưng lãnh khốc vô tình thế này quả thực khiến lòng người trĩu nặng.

“Đương nhiên, mục tiêu mà chúng ta thành lập đoàn đội không phải chỉ là để vượt qua kì khảo hạch, mà là vì lời mời thi đấu cơ giáp, nếu đã muốn làm thì phải làm đến tốt nhất. Không phải chúng tôi nói các bạn không làm được, chúng tôi lựa chọn các bạn là vì tin tưởng tất cả khi hợp lại sẽ có khả năng.” Trên mặt Tần Phi Tương rốt cục cũng lộ ra một nụ cười: “Từ giờ trở đi, tốt nhất mọi người phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, mọi người có lòng tin hay không?”

Nếu Tần Phi Tương đã biểu đạt bản thân y tin tưởng vào năng lực của bọn họ, tám người cũng không thể tự xem thường mình được, bọn họ lập tức bị Tần Phi Tương nói đến nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức sắn tay áo đập nát toàn bộ đối thủ.

Chung Viễn Thanh rất ư là quen thuộc với phương pháp “mớm thêm kẹo ngọt” của Tần Phi Tương, đây là cách thức rất được ưa chuộng trong quân đội, thế nên tất cả mọi người sau khi đã được Tần Phi Tương làm cho phấn chấn tinh thần, hắn nhanh chóng gửi một bảng huấn luyện lên kênh đội ngũ: “Tôi cũng tin tưởng vào năng lực của các bạn, vì để mọi người khai phá được toàn bộ tiềm lực, thời gian tới mong các bạn cần phải dựa vào kế hoạch của từng người để tiến hành huấn luyện. Không cần lo lắng có người lười biếng, bởi vì mỗi cuối tuần chúng tôi sẽ tiến hành tổ chức một trận đấu, hy vọng thời gian mọi người trụ vững sẽ được nâng cao.”

Tất cả nhìn nhìn Tần Phi Tương, tiếp đó quay qua nhìn Chung Viễn Thanh, hai người này đều là loại ý cười đầy mặt, chỉ là đằng sau nụ cười ấy là huấn luyện ác ma…nghĩ đến trận thất bại thảm hại vừa rồi, tất cả không khỏi rùng mình, tự nhiên cảm giác đã lên thuyền giặc mà không xuống được nữa, cảm giác ấy nó đau đớn đến nhường nào…

===

Laura đứng bên ngoài cửa, cô cố gắng tập trung, phát hiện vẫn không nghe được gì, lúc này mới nhớ ra, internet dù được mô phỏng tốt thế nào thì chỉ cần người dùng thiết kế che đậy thì cho dù có sử dụng kĩ thuật nghe trộm cũng vẫn không thể nghe được bên trong đang thảo luận những gì.

Nhưng là, Laura có thể đoán được, dù sao từ sau khi hệ thống chiến đấu của Ares được phục hồi, Ưng Vương đấu trận vẫn chưa được khai chiến, chuyện này đương nhiên dẫn đến bất mãn của bao người, Laura cũng từng nghe ngóng ý kiến của không ít khách hàng, tuy nhiên câu trả lời nhận được đều thống nhất là, mấy trận cuối của Ưng Vương đấu trận đều được thay đổi toàn diện, vừa tạo thêm phấn khích mà phần thưởng cũng khả quan hơn.

Laura từ đầu đã cảm thấy kiểu giải thích này nọ là chỉ có lệ, thế nhưng từ lúc nhận được lệnh dẫn khách nhân đến thẳng gian phòng của ông chủ, Laura bèn cảm thấy câu trả lời này có lẽ là thật.

Bởi vì Laura cảm nhận được sát khí trên người của mấy người này, dù đây chỉ là hình ảnh ảo, dù bọn họ không muốn che dấu, hoặc là diện mạo của họ cực kì bình thường đến nỗi vứt vào đám đông cũng không ấn tượng đi chăng nữa thì Laura vẫn nhận ra hàn ý từ bọn họ, cô hiểu những người này đều là những người đã từng chân chính tắm qua máu tươi.

Mà dọc đường đi, bọn họ chỉ hỏi mấy vấn đề xung quanh Ưng Vương đấu trận, đặc biệt muốn biết một số người trong từng tiểu tổ.

“Phá Quân?” Mặc dù trong lòng còn sợ hãi, nhưng Laura vẫn không nhịn được quay qua nhìn mấy người kia, trong đầu nghi hoặc, vì sao mấy người này biết Phá Quân. Mặc dù tiếp xúc không lâu với Phá Quân song Laura có cảm giác, người này không chừng là học viên của Ares, tuy cô kinh ngạc Ares từ bao giờ có được một học trò vĩ đại thế này, thế nhưng thực tế là, mấy người này hoàn toàn không thuộc Ares.

Một khi đã thế, vậy vì sao bọn họ cứ tò mò về Phá Quân như thế nhỉ?

Đối với vấn đề này, Laura không có can đảm chất vấn, cô chỉ có thể lén quan sát, nghe ngóng thông tin gì đó.

Bỗng nhiên, ngay lúc Laura còn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa liền bật mở, mấy người đi ra, thấy Laura đang chờ ở cạnh cửa, gật đầu với cô, tiếp đó đưa thẻ thân phận cho cô.

Laura lập tức dùng quang não quét qua, màn hình lập tức hiển thị tư liệu, làm cô ứ đọng: “Đây, đây không phải là thí sinh dự thi Ưng Vương đấu trận sao?”

Giọng của Laura càng ngày càng nhỏ, cô sợ bản thân nói lời chọc giận đám người này.

“Đúng vậy.” Một người gật đầu: “Có điều, kể từ lúc này chúng tôi là bọn họ, bọn họ là chúng tôi, và còn trận đấu đêm nay nữa, cô dẫn chúng tôi đến xem sàn đấu quan sát một chút đi.”

Laura lập tức cứng ngắc gật đầu, phải biết rằng, trên Skynet thẻ thân phận của mỗi người chỉ có một, nếu mấy người này đã thay thế mấy người trước kia, vậy thì mấy người kia đã bị làm sao, Laura thật sự không dám nghĩ sâu.

Tại lúc dẫn bọn họ đến xem qua đấu trường, Laura cuối cùng được giải thoát.

Thời điểm vội vàng đẩy cửa ra, Laura mơ hồ nghe thấy một người nói: “….Giờ tôi cực kì chờ mong được đọ sức với Phá Quân, tôi rất muốn biết thằng ranh kia có khả năng thế nào, làm đến cả người kia cũng đặc biệt chú ý đến vậy…”

Chẳng lẽ mấy người này muốn gây rắc rối với Phá Quân? Laura âm thầm nhớ kĩ câu kia, tuy Phá Quân có tính cách lạnh nhạt không khác mấy so với Thương Mãng Chi Lang, cũng không muốn hợp tác với cô, nhưng Laura có ấn tượng khá tốt về hắn, nếu những người này không có ý tốt với Phá Quân, thế thì cô sẽ nhắc nhở hắn một chút, coi như là để chuẩn bị tinh thần.

“Chú mày đấy, toàn nói tùy thiện thôi, chú mày không thấy mấy lời của chú mày đều bị người phụ nữ kia nghe thấy hết rồi à.” Sau khi Laura rời khỏi, có người lập tức đi đến trước mặt người to mồm kia, cốc đầu gã một cái.

Người bị cóc đầu kia vì có tính cách cẩu thả nên đã quen bị mọi người đánh, gã căn bản là da dày thịt thô, cào cào tóc: “Bị cô ta nghe thấy thì sao, vì cô ta quen Phá Quân nên em mới cố ý nói cho cô ta nghe đó chứ, Phá Quân kia mà thức thời thì tốt nhất nên ngoan ngoãn khai thân phận của mình cho chúng ta biết, bằng không á, hí hí hí ~~”

Toàn bộ người trong phòng đều im lặng lắc đầu, loại nhị hóa này, bọn họ quyết định sẽ coi như không quen biết gã.

Vì thế, khi Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương nhận được thông báo Ưng Vương đấu trận được tiếp tục, tiếp đó sau khi đăng nhập cũng nhận được thư mời gặp của Laura.

“Phá Quân, cậu từng suy nghĩ chuyện muốn bỏ trận đấu này chưa?” Laura vừa gặp liền không suy nghĩ thốt ra câu này.

Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương nhìn nhau, sau đó hắn hỏi Laura: “Lý do?”

Laura lúc này mới nhận ra bản thân luống cuống, cô nhanh chóng kể tường tận mọi chuyện.

“Phá Quân, mặc dù tôi không có tham gia kiểu trận đấu tàn khốc này, song ở đây thì chị coi như cũng biết nhiều, loại khách nào mà chị chưa gặp qua cơ chứ? Thế nhưng chỉ có mình bọn họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi, bọn họ không phải người bình thường, nếu bọn họ thật muốn gây phiền phức cho cậu, vậy thì không chừng sẽ ra tay tàn độc với cậu.Dù sao phần thưởng lần này thực sự không hề phong phú, sau này cậu vẫn còn cơ hội, còn lần này hay là bỏ đi.”

Chung Viễn Thanh nghe Laura nói xong, tiếp đó nhìn Tần Phi Tương: “Ý anh thế nào?”

“Nếu bọn họ thật muốn gây phiền toái với em, thì có tránh cũng chẳng được, không bằng chúng ta cứ tùy cơ ứng biến đi. Dù sao thì sau em vẫn còn có tôi.” Tần Phi Tương vừa thấy vẻ mặt của Chung Viễn Thanh liền biết hắn đang tính toán điều gì, y lập tức tỏ vẻ tán thành.

“Thương Mãng Chi Lãng, anh, anh thằng nhãi này, anh thì biết cái gì, anh có biết anh nói vậy trái lại là làm hại cậu ta hay không?” Laura tức giận hận không thể đấm một phát vào mặt y.

“Chị Laura, cảm ơn chị đã quan tâm.” Chung Viễn Thanh mở miệng nói, giọng nói trong trẻo như có tác dụng trấn an lòng người, khiến Laura dần bình tĩnh lại: “Tôi từng nghe qua một câu, đó là tục ngữ của một dân tộc phương đông của trái đất cổ đại, nó là “là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được,”, có những chuyện đột nhiên tìm đến, vậy thì không bằng hoan nghênh nó đến, xử lí cho dứt khoát, tránh cho đêm dài lắm mộng. Hơn nữa, chị có nghĩ đến nhỡ đâu vì bọn họ biết chị quen chúng tôi, nên mới cố ý để chị nghe thấy, sau đó là khuyên tôi buông tay hay chưa?”

Giả thiết của Chung Viễn Thanh lập tức khiến Laura ngây ngẩn, cô quả thật chưa nghĩ đến chuyện này.

“Thế nên, trận đấu này tôi xác định sẽ không bỏ quyền, nếu bọn họ quả thật muốn đối phó tôi, vậy cứ việc thả ngựa đến đây đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play