“Á này,
tối hôm đó là làm sao? Đến giờ tôi vẫn không biết cậu bắt được tôi như
thế nào đó?” Khó lắm mới chung một lớp với Chung Viễn Thanh, Jean lủi
qua bên hắn, nhỏ giọng hỏi.
Chung Viễn Thanh nhìn thoáng qua Jean, sau đó yên lặng viết lên giấy ba chữ “Tinh thần lực”
Tinh thần lực? Jea nghiêng đầu, ngẩn ngơ nhìn ba chữ này, tiếp đó mới giật
mình hiểu ra, không có cách khác, Chung Viễn Thanh có thể thuật rất kinh người, thậm chí hắn còn vượt xa những tu luyện giả thể thuật bình
thường, cho nên mọi người đã quên mất lĩnh vực mà Chung Viễn Thanh hiểu
nhất chính là tinh thần lực.
Cái gọi là tinh thần lực nghe qua
thì mơ hồ nhưng khi được dùng lại khiến người khác cảm thấy thực diệu
kỳ, ít nhất đối người chưa tiếp xúc như Jean thì tinh thần lực là một
dạng thần bí, mà khi Chung Viễn Thanh chỉ đơn giản viết ba chữ “ Tinh
thần lực”, cố ý không giải thích gì thêm càng khiến Jean ảo tưởng ra
nhiều thứ thần kỳ, cộng thêm càng kính phục Chung Viễn Thanh hơn.
“Á, hóa ra là như vậy.” Jean vỗ vỗ đầu nhịn không được lớn tiếng nói.
Tiết học hôm nay là tiết lý luận cấu tạo cơ giáp, lý thuyết buồn tẻ quả
thực khiến những người không thuộc phái thuần máy móc nghe như vịt nghe
sấm, thêm cả tiếng giảng bài như tung kinh của trợ lý huấn viên, nhất
thời tạo nên bầu không khí buồn ngủ cho cả lớp.
Cho nên lúc này, giọng của Jean vang lên cực kì rõ ràng trong lớp.
Buông sách giáo khoa xuống, Chung Tri ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng là một nam hài tóc đỏ, từ lúc nam hài lén lút ngồi xuống cạnh em họ mình,
Chung Tri đã bắt đầu chú ý rồi.
Chung Tri lại nhìn sang em họ
Chung Viễn Thanh giờ đang cúi đầu ghi chép, đang tỏ vẻ không liên qua
đến mình. Tiếp đó Chung Tri rời mắt, nhìn vào danh sách: “Học viên 4804, xem ra cậu hiểu rất sâu về lý luận kết cấu cơ giáp nhỉ? Nếu đã vậy cậu
có nên giới thiệu cho mọi người biết chút ít về lịch sử phát triển và ưu khuyết điểm của cải tạo biến đổi của động cơ cơ giáp không?”
Vấn đề nghe thì đơn giản thế nhưng mỗi phần kiến thức lại nằm rải rác trong cả quyển lý luận cấu tạo cơ giáp, trừ phi đã đọc xong cả quyển còn nếu
không thì không một ai có thể trả lời đầy đủ câu hỏi này.
Ai cũng hiểu được vị huấn luyện viên này đang cố ý làm khó học trò tóc đỏ kia,
cả lớp vốn buồn ngủ, nhất thời đều râm ran tiếng nói chuyện.
“Tôi chỉ muốn cậu ta trả lời, chứ có đồng ý để các cậu thì thầm với nhau hay không? Làm một học sinh trong trường quân đội, chẳng lẽ đến cả một câu
“Báo cáo Sir” mà các cậu cũng không biết đấy chứ?” Tuy tiết lý luận
luôn là môn thất sủng trong trường quân đội, mà Chung Tri chỉ là bị tạm
thời điều qua đây dạy, song nó không đại diện cho việc hắn có thể dễ tha thứ cho người đã phá hoại lớp hắn, Chung Tri tia mắt, nói ra mấy câu:
“Học viên 6287, 5249, và 5433, cùng một câu hỏi, bốn người hãy trả lời
đi. Ai có thể trả lời đầy đủ tôi sẽ không truy cứu người đó! Còn những
người khác, tôi nghĩ tổng điểm đánh giá ba tháng sau ở môn lý luận kiến
thức cơ giáp có lẽ sẽ ít điểm hơn người khác đấy nhé!”
Chung Tri
ngoan độc nói một câu, cả lớp lạp tức im lặng, ánh mắt mọi người nhìn về bốn người kia, có thương hại, có tiếc nuối và có cả vui sướng khi có
người gặp họa, duy chỉ mình Chung Viễn Thanh chú ý thấy Loomis ngồi bên
cạnh Jean đang truyền thứ gì đó cho Jean.
“Báo cáo Sir Lịch sử
phát triển cấu tạo biến đổi động cơ cơ giáp gồm có ba giai đoạn, từ thời nguyên thủy….” Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Jean liền mở miệng chậm rãi
nói.
Chẳng lẽ Loomis này có nghiên cứu qua cấu tạo cơ giáp sao?
Chung Viễn Thanh cẩn thận liếc vài lần, một đội ngũ hoàn mĩ cần phải có sự
cân bằng giữa ba phái khác nhau, trong lúc chưa biết Tần Phi Tương sẽ
chọn người như thế nào nhưng trong những người Chung Viễn Thanh đã chọn, thứ thiếu khiến nhất đó chính là không có người thuộc phái thuần máy
móc.
Sau khi Chung Viễn Thanh làm rõ quan hệ và hung hăng giáo
huấn Khanh Hồng một phen, thì hắn đã mất sạch hy vọng đối với việc tìm
được người có năng lực trong phái thuần máy móc rồi, bởi vì Khang gia
rất có tiếng nói trong phái thuần máy móc, nên nếu bây giờ Khang Hồng
muốn gây khó dễ thì chắc chắn không một ai dám nhập đội ngũ của hắn.
Nhưng là, nếu Loomis có kiến thức về lĩnh vực này của cơ giáp, chắc chắn sẽ
càng nâng cao thực lực của cả đội, còn về người tuyển chọn cuối cùng,
nhìn dòng tên cuối cùng của đội ngũ trên giấy, Chung Viễn Thanh hạ một
dấu chấm hỏi to đùng.
Đúng vậy, đây chính là chân tướng của cả buổi học của Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh thực không nghĩ ra được ai sẽ đủ phù hợp tiêu chuẩn, cho dù
kiếp trước hắn tuyển mộ không ít thuộc ha, thế nhưng nếu so sánh với bọn Jean thì thực là một trời một vực. Chung Viễn Thanh bất đắc dĩ thở dài
một hơi, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống ba chữ Tần Phi Tương.
Tần Phi Tương đã trốn hắn được ba ngày, sáng nay lúc mở cửa ra, chỉ thấy bữa
sáng trên bàn như mọi khi, Chung Viễn Thanh mới loáng thoáng hiểu ra, y
thật sự đang trốn tránh hắn. Liên tiếp nhiều ngày chỉ cần Chung Viễn
Thanh trở về phòng thì sẽ không phát hiện được sự tồn tại của Tần Phi
Tương, tuy nhiên trên bàn vẫn cố ý có vài món đồ ăn vặt này nọ.
Chung Viễn Thanh nghĩ đến hương vị bữa sáng chết tiệt kia, ánh mắt càng lạnh
hơn, đã quyết định trốn hắn rồi thì còn chuẩn bị mấy đồ ăn này làm gì?
Càng nghĩ càng thấy phiền, tâm tình Chung Viễn Thanh càng trở nên tồi tệ hơn.
—
Vẫn không để ý sao? Tần Phi Tương thu lại ánh mắt lưu luyến. Thầm nghĩ cái
hệ thống chiến đấu khốn kia kia, sớm không hỏng, muộn không hỏng, gặp sự cố ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, nếu không y dùng “Thương Mãng Chi Lang” tiếp cận Chung Viễn Thanh, có khi còn dò ra suy nghĩ của hắn cũng nên.
—
Ngay sau hôm vòng thi đấu theo tổ kết thúc, hệ
thống chiến đấu Ares đột nhiên thông báo phải bảo trì hệ thống. Vì máy
chủ phát hiện trong hệ thống chiến đấu xuất hiện lỗ hổng, cho nên lần
bảo trì này đại khái phải mất gần mười ngày mới bảo trì sửa chữa xong.
Ưng Vương đấu trận vì cam đoan có đầy đủ tuyển thủ tham gia nên cũng
tuyên bố tạm ngừng thi đấu nửa tháng, đồng thời giữa nguyên thành tích
của từng tuyển thủ.
Mặc dù “Thương Mãng Chi Lang” và “Phá Quân”
đã là hảo hữu trên hệ thống chiến đấu, song nếu lúc này cả hai có đăng
nhập Skynet để tìm kiếm đối phương giữa trăm triệu người dùng thì đúng
là nan giải.
Tuy nhiên, kể cả bây giờ Chung Viễn Thanh có oán
giận Tần Phi Tương thì y cũng không biết, y không dám hỏi càng không dám tới gần, y cứ thấp tha thấp thỏm trông ngóng.
Tiếp đó, Tần Phi Tương bèn cúi đầu, nắm chặt cây bút trong tay.
—
Hai người đều không biết, trong một góc sáng sủa của lớp học, Chung Kiệt
nhìn vào quan hệ xa cách giữa Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương mà nở nụ cười.
“A Thanh.” Sau khi hết giờ, Chung Tri không hề lập tức rời đi mà chờ Chung Viễn Thanh chuẩn bị rời đi mới đi qua vỗ vai hắn: “Anh
có chuyện cần nói với một mình em.”
Tuy Chung Tri là cháu nội của Chung Dương Bình, thế nhưng hắn chỉ một lòng với cơ giáp mà không màng
đến chuyện cả tộc. Cho nên Chung Viễn Thanh cũng không ghét người anh họ này, thấy hắn thực sự có việc tìm mình, Chung Viễn Thanh bèn gật đầu
đồng ý.
Tần Phi Tương duy trì khoảng cách với Chung Viễn Thanh,
nhìn hắn bị trợ lý huấn luyện viên mang đi, trong lòng liền lo lắng
Chung Viễn Thanh sẽ gặp phải rắc rối, y định bụng xông nhanh ra trước,
nào ngờ còn chưa được vài bước, một người đột nhiên chạy ra cản y lại.
“Xin chào Tần Phi Tương, tôi là Chung Kiệt, anh trai của Chung Viễn Thanh.”
Chung Kiệt mỉm cười vươn tay, thấy y không phản ứng, ánh mẳt hãy còn dõi theo bóng dáng đã khuất của Chung Viễn Thanh, nụ cười trên mặt Chung
Kiệt cứng lại một chút, tiếp đó gã cố điều chỉnh lại : “Chắc anh không
biết huấn luyện viên Chung Tri là anh họ của tôi và Chung Viễn Thanh
đúng không? Anh không cần phải lo lắng về Chung Viễn Thanh đâu.”
Nghe gã nói vậy, Tàn Phi Tương mới thả lỏng tâm trạng, y mơ hồ nhớ đến Chung gia đích xác có một người làm huấn luyện viên ở Ares, người đó hóa ra
là Chung Tri.
Ngay sau đó, y hạ mắt, lạnh lùng nhìn Chung Kiệt
tươi cười đầy mặt, nếu chỉ đơn giản nhìn qua bề ngoài gầy yếu của Chung
Kiệt, chắc chắc ai cũng có cảm giác gã là dạng yếu đuối cần bảo vệ, hỡn
nữa người nhà Chung gia trời sinh đều có bề ngoài đẹp đẽ, cho nên khó
tránh người khác sinh ra tình cảm thương tiếc.
Tuy nhiên, Tần Phi Tương rất rõ ràng, dưới bề ngoài thánh khiết lương thiện, Chung Kiệt
chôn dấu rất nhiều dã tâm, nếu nói Chung Viễn Thanh bị người hạ độc thủ
thì Chung Kiệt chính là trợ thủ đắc lực giúp người đó. Có thể nói, những chuyện quá khứ liên tiếp đả kích Chung Viễn Thanh, không thể không có
Chung Kiệt góp mặt vào.
Thậm chí có thể nói, Chung Kiệt là hung thủ trực tiếp hại chết Chung Viễn Thanh!
Chung Kiệt chưa bao giờ biết, một người bằng tuổi với gã không chỉ có khí thế cường đại mà còn vượt qua hiểu biết của người dùng tinh thần lực, nên
cho dù bây giờ là ban ngày người đến người đi trong hành lang, sát ý
mãnh liệt tỏa ra từ Tần Phi Tương không khỏi khiến Chung Kiệt run rẩy
hai chân.
Chỉ có điều, nghĩ đến mục đích tìm Tần Phi Tương, Chung Kiệt hít sâu một hơi, đè nén ý muốn chạy trốn, gã miễn cưỡng cười cười
với Tần Phi Tương, lắp bắp nói: “Chẳng lẽ anh không muốn, muốn biết, về
những, chuyện, liên qua đến em tôi, ư ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT