Chung Viễn Thanh dựa vào sơ đồ phân bố đấu trường, đi dọc theo hành lang, lúc đang chuẩn bị quẹo qua, kết quả bèn đụng phải “Thương Mãng Chi Lang”.

“Xong rồi?”

“Thắng không?”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời trầm mặc, sau đó trên hành lang lập tức vang lên tiếng cười trầm thấp của cả hai.

“Thấy ngày đầu tiên thi đấu thế nào?” Mang theo ý cười, Tần Phi Tương không nhịn được hỏi.

“Khá là thoải mái.” Chung Viễn Thanh trầm tư một chút: “Nếu không nghiên cứu triệt để kĩ xảo đánh nhau của từng người, thì trận đấu ngày mai vẫn cần ít sức.”

“Có người khiến cậu phải thận trọng?” Chung Viễn Thanh luôn hơi tự phụ, đó là dựa trên cơ sở bản thân hắn vốn đã mạnh rồi, cho nên chút tự phụ ấy không đáng là gì, dù sao đến cả Tần Phi Tương hắn còn không hoàn toàn bỏ vào mắt, nhưng hiện giờ Chung Viễn Thanh lại thận trọng với một đối thủ vô danh, điều này thực sự làm Tần Phi Tương có chút kinh ngạc.

“Có hứng muốn xem không?” Chung Viễn Thanh bỗng đề nghị.

“Đương nhiên.”

Chung Viễn Thanh gửi video cho “Thương Mãng Chi Lang”, hai người lập tức sóng vai ra ngoài, tuy “Thương Mãng Chi Lang” vẫn nện bước đều đều nhưng y cũng trầm mặt, nghĩ muốn tìm tòi đoạn video kia.

Một lúc lâu sau, y rốt cục có phản ứng.

“Anh cảm thấy thế nào?” Chung Viễn Thanh vội vã hỏi, hắn rất muốn nghe người khác đánh giá thế nào về cách thức chiến đấu này.

Ngữ khí Tần Phi Tương mang theo kinh ngạc khó kiềm nén: “Cậu ta rất nhanh, một số động tác có độ nhanh nhẹn rất phù hợp với cơ thể, còn lại thì đã vượt qua giới hạn thân thể của nhân loại bình thường.”

“Có điều, cậu ta mạnh hơn nhân loại bình thường, và còn là một Beta.”

“Cậu quen cậu ta sao?” Tần Phi Tương sắc bén rà soát từng người đã tiếp xúc với Chung Viễn Thanh trong thời gian này, Beta thực lực siêu quần? Chẳng lẽ là Lance?

Không thể nào, Tần Phi Tương lập tức phủ định, nếu là Lance thì Chung Viễn Thanh không cần phải nghiên cứu kĩ xảo đánh nhau như thế.

“Nếu tôi đoán không lầm thì tôi hẳn có quen người này.” Không biết vì gì, trước mặt “Thương Mãng Chi Lang” một khi Chung Viễn Thanh đã mở máy hát thì chắc chắn sẽ chẳng còn hình tượng gì nữa: “Nếu đúng là người kia thì trước đó tôi có xem qua video kiểm tra thể chất của cậu ta, động tác, thần kinh và độ nhanh nhẹn của cậu hệt như dã thú, không phải nói là một con dã thú chưa được thuần hóa”

“Nếu cậu ta là một con dã thú chưa được thuần hóa, muốn đả bại cậu ta chẳng phải nên là thuần thú sư sao?”

“Không, tôi không thích đem một con dã thú dã tính mười phần thuần hóa thành mèo con hiền lành, tôi muốn làm thợ săn.”

Tần Phi Tương nghe thấy lời nói của Chung Viễn Thanh, y hơi sửng sốt một chút sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên: “Một khi đã vậy, chúng ta nên cân nhắc xem nên thiết kế giăng bẫy con mồi này thế nào.”

Chung Viễn Thanh cảm thấy một khi đã cùng “Thương Mãng Chi Lang: trao đổi thì thời gian bao giờ cũng thiếu, hắn thật không ngờ ngoại trừ Tần Phi Tương, trên thế giới này vẫn còn người có lối suy nghĩ giống hắn, trên hết là “Thương Mãng Chi Lang” khác với Tần Phi Tương, “Thương Mãng Chi Lang” có thái độ hiền lành sẽ có lúc bất ngờ thốt ra vài câu dí dỏm làm người khác không nhịn được muốn thân thiết với y.

“May là anh không phải anh ta.” Chung Viễn Thanh bỗng nhiên nói ra một câu.

“Anh ta?”

Có lẽ do ban ngày phải nhận quá nhiều thông tin nên trong lòng Chung Viễn Thanh rất khó chịu, mà giờ trước mặt hắn lại là người có thể giãi bày, hắn rốt cục không nhịn được bèn trút hết ra: “Thật ra, hôm nay có người tỏ tình với tôi, khiến tôi khó tin nhất chính là người kia là kẻ thù của tôi.”

Tần Phi Tương ngây ngẩn một lát, rồi ướm hỏi: “Rồi sao? Cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi không biết.” Chung Viễn Thanh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra: “Tôi không ghét anh ta, cũng chẳng muốn nhận lời.”

Nghe được câu đầu, tim Tần Phi Tương còn đập thình thịch, nào ngờ câu kế tiếp đã đánh y xuống địa ngục, giọng điệu tức khắc trầm xuống: “Nên, cậu định cự tuyệt sao?”

Chung Viễn Thanh không có lập tức đáp trả, một lát sau hắn mới nói: “Tôi không biết, nên tôi bảo với anh ta cho tôi ba tháng ngẫm nghĩ, bởi vì tôi rất sợ.”

Từng trải qua một lần sai lầm trong tình yêu, Chung Viễn Thanh càng tỏ ra cẩn trọng đối với chuyện tình cảm, hắn mẫn cảm, hắn vốn khó mở lòng, bây giờ lại càng không muốn nhớ đến nỗi đau khổ được mất này, nó thật sự làm hắn quá khó để chấp nhận.

Tiểu Bạch thấy hai người im lặng, nó chạy nhanh đến đến bên Tần Phi Tương thì thào: “Chủ nhân, thời cơ tốt nhất chính là đây, anh nghĩ đi, Chung thiếu gia không có ngay lập tức cự tuyệt anh đó là chứng minh anh còn cơ hội nha, nên nhân lúc Chung thiếu gia tin tưởng “Thương Mãng Chi Lang” nhanh nhanh khuyên anh ấy đồng ý đi nha nha nha.”

Tần Phi Tương phảng phất như không nghe thấy lời đề nghị của Tiểu Bạch, y chỉ cúi thấp đầu, rầu rĩ nói: “Nhiều thời gian như vậy, cậu hẳn phải suy nghĩ kĩ vào.”

“Đương nhiên rồi” Chung Viễn Thanh cao giọng: “Chuyện này, tôi phải suy ngẫm cho thật kĩ.”

Tần Phi Tương khẽ ừ một tiếng, thở dài, sau đó cưỡng ép cười một tiếng với Chung Viễn Thanh: “Đã muộn rồi, cậu nên nghỉ sớm đi.”

Giờ này mà coi là muộn á? Nhớ năm đó hành quân gấp gáp, hắn từng thức trắng mấy đêm liền, Chung Viễn Thanh khó lắm mới gặp được người ăn ý, trong lòng vẫn không muốn buông tha, rồi chợt nghĩ đến thân thể còn đang phát triển của hắn, nhỡ may nghỉ ngơi không đủ ảnh hưởng đến phát dục thì…được nhiều hơn mất rồi, hắn đành bất đắc dĩ hậm hực gật đầu, giao hẹn đêm mai lại gặp nhau rồi mới thoát khỏi hệ thống.

Chung Viễn Thanh nằm trên giường nghĩ, cảm giác nói hết ra quả đúng là thoải mái, hơn nữa ngẫm lại cái bẫy do hắn cùng “Thương Mãng Chi Lang”, hai người song nghĩ hợp bích thật khiến lòng hắn phấn khích, hận tối mai sao không tới ngay, cho nên, chỉ chốc lát sau, Chung Viễn Thanh đã ngủ thiếp đi.

Một đêm ngon giấc.



Vì buổi tối ngủ nghỉ rất tốt, nên sớm sớm thức dậy, Chung Viễn Thanh cũng không hề phát cáu, dưới tình trạng thần thanh khí sảng với những người sử dụng tinh thần lực như Chung Viễn Thanh thì càng cảm nhận sâu sắc cảnh vật chung quanh.

Nhưng mà hiện tại, Chung Viễn Thanh đứng ở trước cửa, lần đầu tiên biết cảm giác sốt ruột là như thế nào.

Bởi vì hắn không hề cảm giác được chút động tĩnh nào ở ngoài cửa cả.

Trong phòng ngoại trừ hắn thì không còn ai khác.

Tần Phi Tương đâu rồi?

Y cả đêm không về, hay là thừa dịp mình còn đang ngủ đã sớm đi rồi?

Chung Viễn Thanh mở cửa ra, trên bàn vẫn đặt một phần ăn sáng, hắn không khỏi nhíu mày, liếc qua một chút, bữa sáng ngon mắt khiến người khác không nhịn được phải giơ ngón trỏ lên nếm thử, vậy mà chẳng biết vì sao hắn có chút không yên lòng, thậm chỉ còn chút bất an sốt ruột.

Cái cảm giác không yên này kéo dài suốt cả ngày, thẳng cho đến lúc kết thúc tiết học cuối, Lance cực kì kích động chạy tới, vỗ lên vai hắn, chỉ chỉ Thạch Lan và Tần Phi Tương đang nói gì đó cách đó không xa: “Này, không phải hai cậu cãi nhau chớ? Tôi có thể xin đổi phòng với Tần Phi Tương được chưa?”

Đến tận lúc Lance hỏi, Chung Viễn Thanh mới nhận ra rốt cục hắn vì sao mà buồn bực.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra, Tần Phi Tương đang cố ý tránh mặt hắn.

Vì sao y phải tránh mặt hắn? Chung Viễn Thanh không lí giải được, hắn không phải người am hiểu phân tích kiểu vấn đề này, ừm, có lẽ là do thời tiết nhỉ? Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp mưa bên ngoài cửa sổ, hắn đoán bậy đoán bạ.

So với việc Tần Phi Tương đột nhiên trốn tránh hắn, Chung Viễn Thanh càng quan tâm đến việc thi đấu tối nay hơn, nghĩ đến đối thủ đêm nay, hắn hơi xoa tay.

“Thôi, ước chừng tôi không thẻ đổi được phòng rồi, mà Tần Phi Tương chắc chắn sẽ không đồng ý, tôi thấy Thạch Lan nào có kém quá, chúng ta về sau cùng một đội ngũ là chắc rồi, cậu không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề đâu.”

Đây là lần đầu tiên Chung Viễn Thanh nói chắc với Lance, lúc nghe đến đoạn hắn mời vào đội ngũ, Lance nghe đến sáng mắt, tuy dựa vào mức độ quen biết với Chung Viễn Thanh, cậu đủ tự tin Chung Viễn Thanh sẽ mời cậu, nhưng dù sao Lance chỉ là một Beta, Ares là một trường học, đừng nói là Beta, ngay cả Alpha đã có rất nhiều, tương quan mà nói, chính cậu cũng chẳng có mấy ưu thế.

Có điều, giờ đã được Chung Viễn Thanh đồng ý, Lance rốt cục đã yên tâm.

Chẳng qua….

“Vì sao phải cùng một đội với Thạch Lan? Không thể không có người này gia nhập sao?” Lance nhỏ giọng nén giận.

Chung Viễn Thanh nhìn thấy Lance thở phì phì, lại nghĩ đến kiếp trước, đây là hai thuộc hạ có quan hệ tốt nhất của Tần Phi Tương, nhưng bởi vì mình chen vào nên giờ thở thành kẻ sống người chết thế này, hắn không khỏi buồn cười: “Dù sao thì dựa vào thực lực của tôi và Tần Phi Tương, mười người, loại trừ tôi ra thì Tần Phi Tương chắc chắn sẽ chọn thêm người, thế mới công bằng.”

Lance cái hiểu cái không gật đầu, bỗng mắt cậu lóe lên, ra vẻ thần bí nói: “Tôi hiểu rồi, tôi cam đoan sẽ hòa thuận với tên Thạch Lan kia, giúp cậu giám thị Tần Phi Tương, cậu yên tâm, chuyện này tôi hiểu mà, hí hí.”

Thiếu niên à, rốt cục cậu đã hiểu cái gì hả? Cậu không cần nghĩ quá nhiều đâu!

“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa tròng mắt rớt ra đó, cậu không lo bị nghẹo cổ à?” Thạch Lan mặt không còn gì để nói nhìn thằng bạn mình, sau đó cũng chú ý nhìn theo hướng y nhìn: “Này, chả phải cậu tỏ tình rồi sao? Sao giờ như rùa rụt đầu thế?”

Tần Phi Tương nhìn Lance cùng Chung Viễn Thanh nói chuyện, thản nhiên đáp lại một câu: “Em ấy không có trả lời tôi.”

“Thế thì sao? Tốt xấu gì cậu ta cũng không từ chối mà.” Thạch Lan đau đầu nhìn y.

“Nhưng em ấy cũng không đồng ý.” Tần Phi Tương biểu lộ vẻ thông suốt: “Tôi biết em ấy đang mâu thuẫn, nên tôi mới để cho em ấy thời gian suy nghĩ, những lúc thế này tôi không thể lắc lư quấy nhiễu trước mặt em ấy được.”

Thạch Lan :…. Những lúc thế này mới nên lắc lư mỗi ngày ấy chứ! Tần suất tồn tại của cậu đã thấp lè tè rồi, giờ nếu không lắc lư, không chừng người ta sẽ cự tuyệt thật cậu đó! Ngu quá đi à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play