Chung
Viễn Thanh cùng Tần Phi Tương một trước một sau về lại phòng, Tần Phi
Tương hãy còn đang hưng phấn vì lời nói của Chung Viễn Thanh, bỗng tiếng cửa đóng “ầm” một cái, làm y lập tức giật mình tỉnh lại.
“Tuy
anh phối hợp rất tốt với tôi, rất có thiên phú diễn trò, nhưng nó không
đại biểu tôi tha thứ chuyện anh đã gạt tôi, thôi, dù sao lần này đã dạy
cho Khang Hồng một bài học rồi, đố Khang Hồng dám xông vào trong phòng,
anh có thể đi được rồi đó, hoặc là đi làm chuyện của mình đi.” Chung
Viễn Thanh hời hợt phất tay, hoàn toàn là một vẻ dùng xong thì bỏ.
“Tôi không hề diễn trò.” Tần Phi Tương chăm chú nhìn Chung Viễn Thanh, cực kì thành khẩn nói.
Chung Viễn Thanh không kiên nhẫn liếc y, Tần Phi Tương rõ ràng không để ý vẻ
mặt ghét bỏ của hắn, y hít sâu một hơi, gắt gao nhìn Chung Viễn Thanh,
gằn từng tiếng.
“Những lời vừa rồi đều là thật lòng, tình cảm tôi dành cho em…Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã bị em hấp dẫn, có lẽ vì tôi quá non nớt không hiểu loại hấp dẫn này có nghĩa là gì, cho nên tôi mới lựa chọn luôn yên lặng nhìn em.”
“Khi biết ra em thích người
khác, tôi mới hiểu rằng thứ tình cảm này hóa ra tên là yêu thích. Nhưng
mà, do tôi tỉnh ngộ quá chậm, tôi thừa nhận lúc ấy tôi đã lui bước. Tôi
nghĩ chỉ cần có thể thường xuyên trông thấy em, bảo vệ em, khiến em hạnh phúc thì tôi cảm thấy đã mãn nguyện.”
“Sau đó, tôi không nghĩ
rằng em sẽ bị người khác hãm hại, bị phản bội. Trơ mắt bất lực nhìn em
bị nhốt trong nhà giam màu trắng. Tôi biết, tôi không có tư cách đứng
trước mặt em nói những lời này, nhưng tôi chỉ muốn nói một sự thật cho
em nghe, tôi là thật lòng với em.”
Tần Phi Tương cuối cùng cũng
đã nói ra toàn bộ lời đã nghẹn suốt bấy lâu, tiếp đó y lập tức cúi đầu,
không dám đối diện với Chung Viễn Thanh, y không dám ôm hy vọng quá lớn, còn Chung Viễn Thanh cũng không trả lời y, căn phòng rộng lớn tựa hồ
trở thành một mảnh yên lặng.
Một lúc lâu sau, Chung Viễn Thanh
mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ thoải mái nói: “Hôm nay hẳn là ngày
tháng tư gì đó đúng không, anh nói mấy lời này, thật sự là…”
“Tôi tin em hẳn có thể đoán được lời tôi nói là thật hay giả.” Tần Phi Tương không muốn Chung Viễn Thanh cứ mơ hồ không biết như thế, y trực tiếp
ngắt lời Chung Viễn Thanh, dù sao đi nữa cùng là một đao, y chỉ muốn một câu trả lời mà thôi.
“Anh hẳn là hiểu, vì sao cứ phải vội vàng
muốn tôi trả lời?” Chung Viễn Thanh bỗng tức giận: “Nếu anh muốn nghe
câu từ chối từ tôi, vậy được, tôi từ chối.”
Tần Phi Tương gật gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
“Anh…”
Chung Viễn Thanh cảm thấy hắn sắp bị Tần Phi Tương chọc giận đến sắp hộc máu
rồi, hắn tránh né vấn đề này vì chính hắn rất hoang mang, không biết vì
sao sau khi nghe lời thổ lộ của Tần Phi Tương, cảm giác đầu tiên của hắn chính là khiếp sợ, sau đó là hoang mang.
Hắn cảm giác không nên
đồng ý, dù sao hai người cũng là kẻ thù rất nhiều năm, giờ đột nhiên từ
kẻ thù biến thành người yêu, chuyển biến này thật sự khiến hắn không
theo kịp.
Nhưng nói cự tuyệt thì hắn không làm được, hắn như đang chìm trong một nơi mơ hồ nào đó, nơi đó đang cố ngăn cản hắn nói, hắn
thật sự không biết vì sao lại thế.
Chung Viễn Thanh chỉ hiểu, Tần Phi Tương rất khác với Khang Hồng, lúc yêu Khang Hồng đều rất tự nhiên, lúc bị gã làm tổn thương sâu sắc, sau khi tỉnh ngộ hắn đã cắt đứt hoàn
toàn, không mang theo tia lưu luyến nào cả.
Nhưng mà, Tần Phi Tương lại không giống vậy.
Đối với người này, gút mắc giữa hai người, tình cảm giữa hai người đều thật quá phức tạp.
Đầu tiên, hai người là đối thủ cạnh tranh, là kẻ thù trời sinh của nhau.
Chỉ là, cái thứ đối địch này nó không chỉ đơn giản là đối chọi gay gắt, hận thù lẫn nhau, mà trong đó còn kèm theo cả thứ tình cảm luyến tiếc.
Không biết vì sao, cho dù là cải cách của quân bộ, hay là bố trí quân lực
trong chiến tranh, giữa bao con người mà duy nhất chỉ có đối phương lí
giải được hắn. Cho nên dù giữa Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương có quan hệ đối lập, nhưng khi hai người họ liên thủ đã sáng tạo ra rất nhiều kì tích trong chiến tranh.
Thứ cảm giác này hẳn phải là hà chí hữu
hạnh (*), ở trên đời này còn có một người có thể sóng vai, có thể lí
giải đối phương, tuy rằng người này chẳng phải bạn bè của ta.
Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ tới những ngày ở bên Khang Hồng, Khang Hồng
từng ghen tuông nó, hiểu biết của hắn với Tần Phi Tương thậm chí còn
vượt qua người yêu danh chính ngôn thuận như gã, nếu hai người không
phải kẻ thù thì không chừng có quan hệ rất tốt.
Lúc ấy Chung Viễn Thanh chỉ cười thản nhiên, mà không nghĩ rằng những lời đã thành sự thật.
Đúng là miệng quạ đen !
Vậy nên, dưới tình huống tình cảm phức tạp như này, Chung Viễn Thanh căn
bản không thể trả lời trong thời gian ngắn được. Mà Tần Phi Tương lại
hỏi cấp bách như thế khiến hắn cố ý, há mồm nói từ chối.
Kỳ thật
khi vừa nói xong, Chung Viễn Thanh đã hối hận, đặc biệt khi nhìn thấy
đôi mắt chớp cái đã ảm đạm của Tần Phi Tương, hắn đột nhiên thấy chột dạ : “Kỳ thật…”
“Dù như vậy, nhưng mà em có thể cho tôi …một cơ hội nữa không?’ Tần Phi Tương ngắt lời Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh :….Không thể cho tôi nói hết sao? Anh không biết có chuyện
muốn nói, không nói ra hậu quả bị nghẹn chết rất khó chịu lắm đó biết
không hả?
Có điều, Tần Phi Tương hồi phục nhanh như thế khiến
Chung Viễn Thanh tự cảm thấy an ủi không ít, trong lòng rối rắm, hắn
định dày vò Tần Phi Tương một chút, khiến y cũng phải nếm trải cảm giác
cực kì rối rắm này.
“Được ah.” Chung Viễn Thanh lập tức gật đầu
đồng ý: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội, ba tháng khảo hạch kết thúc, tôi sẽ
cho anh một đáp án.”
Tần Phi Tương rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, y kìm lòng không đậu lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười thoải mái này khiến
mặt mày của y đều giãn ra, phối cùng khuôn mặt tuấn lãng, mang lại cảm
giác của thiếu niên lạc quan yêu đời, đây là một mặt của Tần Phi Tương
mà Chung Viễn Thanh chưa bao giờ tiếp xúc, thật khiến cho người khác cảm thấy mới lạ, cũng đặc biệt làm tim hắn đập nhanh.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác, vậy bye.” Chung Viễn Thanh ném mấy lời này xong, bèn chui tọt vào phòng mình.
Cửa phòng đóng sầm một cái, Tần Phi Tương nguyên bản đang cứng ngắc trong phòng, lập tức sụp người xuống.
“Không ngờ mi còn có chút tác dụng.” Tần Phi Tương mở quang não, gật đầu hài lòng với Tiểu Bạch ở trong đó.
Tiểu Bạch được Tần Phi Tương đặc biệt khích lệ một lần, nó lập tức đắc ý
vênh váo: “Đương nhiên rồi á, chủ nhân, anh không biết vì để anh nhanh
chóng chấm dứt kiếp độc thân, trong khoảng thời gian này tui đã lật tìm
tất cả sách dạy thổ lộ kinh điển cùng cách tấn công nha, tuy không xác
định được trăm phần trăm, nhưng xác xuất thành công là rất cao nhaaa,
anh chờ mang Chung thiếu gia về nhà kết hôn đi nha nha nha. "
Lúc đầu sau khi Tần Phi Tương không nhẫn được mà thổ lộ, y đã đoán được
Chung Viễn Thanh sẽ cự tuyệt, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong
lòng Tần Phi Tương rất mất mác
Nhưng may mắn thay, lúc ấy Tiểu
Bạch cứ loi nhoi trong quang não, bí mật truyền thụ kinh nghiệm cho y,
cho nên về sau y mới có dũng khí để nói tiếp.
Tần Phi Tương lắc
đầu, mặc kệ Tiểu Bạch tung tẩy trong quang não, y im lặng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia, lần đầu tiên y cảm thấy ngập tràn hy vọng và
chờ đợi vào tương lai của hai người.
—
Chung Viễn Thanh
cực kì thất lễ đóng cửa lại, hắn tựa người lên cửa, chỉ trong không gian thuộc về chính hắn, hắn mới dần dần tự cho phép vệt đỏ từ cổ lan dần
đến sau tai.
“Chắc chắn không phải do nụ cười của tên ngốc kia!”
Chung Viễn Thanh vừa lầm bầm an ủi vừa bất giác để tay lên ngực, ngay
vừa rồi, trong này đập rất nhanh.
“À đúng rồi, lúc phát hiện
thích Khang Hồng cũng không có cảm giác này, nên chắc không phải rồi. Ha ha ha, chắc chắn mình quá hưng phấn đây mà, dầu sao hôm nay đã giáo
huấn được cái tên muốn giáo huấn, ừ, hưng phấn quá nên tim mới đập
nhanh, trăm phần trăm vậy rồi.” Chung Viễn Thanh tự cho mình một lý do
đúng đắn, tiếp theo hắn bèn quyết định vứt chuyện phiền não qua một bên, dù sao còn một tháng nữa cơ mà.
Mặc dù Chung Viễn Thanh đã cúp tiết học đầu tiên, nhưng nó tuyệt không ý chỉ hắn là người luôn dựa vào thành tích cũ.
Hơn nữa tuy rằng tinh thần lực của hắn tăng cao đến đáng sợ, nhưng thân thể hắn vẫn chỉ có mười sáu tuổi, nếu thể chất không theo kịp thì việc tinh thần lực rất cao không những không phải chuyện tốt mà sẽ còn khiến thân thể bị tổn thương đến không thể hồi phục.
Cho nên, nâng cao yếu tố thể chất là chuyện lửa sém lông mày mà Chung Viễn Thanh phải làm.
Trong Ares có rất nhiều phòng huấn luyện cho học sinh luyện tập, chỉ cần là ngoài giờ học thì đều có thể sử dụng.
Sau khi Chung Viễn Thanh bình ổn lại cảm xúc, hắn mới mở cửa ra, phát hiện
trong phòng rất im ắng, có lẽ Tần Phi Tương cũng có chuyện riêng của
mình, Chung Viễn Thanh không có nghĩ nhiều đã lập tức rời đi.
===
(*) hà chi hữu hạnh: May mắn cỡ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT