Một Chung Viễn Thanh mê mẩn với Khang Hồng, nay lại có thái độ thật khác thường với gã.

Trước đây vì duyên cớ xuất thân thế gia, Chung Viễn Thanh có hơi kiêu ngạo tự phụ, không biết biểu đạt tình cảm, bởi vậy nên hắn có rất ít bạn bè, nhưng đối với vị thanh mai trúc mã như Khang Hồng này thì hắn luôn thật tâm đối đãi, về sau tuy không thể hiện trực tiếp nhưng cũng vẫn bộ lộ ái mộ thật lòng đối với Khang Hồng.

Mà Khang Hồng thì khác, Khang gia không giống với một Chung gia kiêu ngạo, người nhà Khang gia thông thạo nhất chính là xã giao.

Hơn nữa, Chung gia đã sắp lụn bại, chẳng qua huyết thống thuần khuyết của bọn họ đích xác vẫn khiến người khác thèm nhỏ dãi, vì suy cho cùng kết hợp với huyết thống thuần khuyết sẽ làm hậu đại càng thêm cường đại hơn, điều này đối với một gia tộc nóng lòng mong muốn hậu đại mạnh mẽ, muốn được bay lên làm thế gia số một như Khang gia mà nói thì đó chính là một món đồ ăn thơm ngào ngạt, hấp dẫn bọn họ mong muốn được làm thông gia với Chung gia, để hậu đại sau này có năng lực mạnh mẽ.

Nếu nói Khang Hồng là gì với Chung Viễn Thanh, thì đó là vị thanh mai trúc mã duy nhất, chỉ là Chung Viễn Thanh lại không phải duy nhất đối với Khang Hồng.

Sở dĩ Khang Hồng có thể chịu được tính tình của Chung Viễn Thanh, ngoại trừ là nhiệm vụ mà Khang gia giao phó thì còn bởi bề ngoại đẹp đẽ của Chung Viễn Thanh, bởi vì dẫu chỉ là bạn bè thì cũng thật là cảnh đẹp ý vui.

Đương nhiên, khi gã phát hiện ra Chung Viễn Thanh có ý với gã, Khang Hồng rất mừng rỡ, dầu sao Chung Viễn Thanh là chi chính của Chung gia, hơn nữa còn gì kiêu ngạo, đáng tự hào hơn khi một Alpha có thể chinh phục một Alpha khác.

Đồng thời, khi gã khoe khoang tin này với Khang gia, được phụ thân- gia chủ Khang gia khen ngợi, để khiến tương lai bản thân gã rộng mở hơn, gã lập tức thề thót cam đoan với phụ thân rằng nội trong năm nay nhất định sẽ mang được Chung Viễn Thanh về nhà.

Nhưng mà, điều khiến Khang Hồng bất ngờ đó là khi gã kích động chạy tới Centaur xum xoe cùng Chung Viễn Thanh đến Ares tạo cơ hội để hai người càng thân thiết hơn, thì lần đầu gặp đã bị lạnh nhạt.

Có lẽ bởi vì đây là tổ trạch Chung gia, trước mặt Chung Minh, Chung Viễn Thanh không muốn biểu lộ quá rõ ư? Đây là suy đoán đầu tiên của Khang Hồng.

Nhưng đến thái độ cố ý tránh né trên tàu vũ trụ, sau đó là cự tuyệt đổi phòng ngủ, rồi đến cả chuyện hắn được chọn làm đại diện tân sinh, Khang Hồng trở thành người biết sau cùng. Thái độ lạnh nhạt quá rõ ràng này của Chung Viễn Thanh, khiến Khang Hồng bắt đầu hoang mang.

Mặc dù Khang Hồng coi như chi chính của Khang gia, nhưng với dã tâm bừng bừng của mẹ gã cùng vài tình nhân của phụ thân Khang Hồng, tuy giờ mẹ gã được chiều chuộng nhất, còn gã vì là một Alpha nên mới được phụ thân chấp nhận, thế nhưng sự thực là trên Khang Hồng còn có một người anh trai thiên tài cùng cha khác mẹ tên Khang Phùng, tuy sinh phụ Omega của anh trai đã qua đời, nhưng đó lại là người duy nhất được phụ thân Khang Hồng thừa nhận quan hệ vợ chồng hợp pháp.

Từ nhỏ Khang Hồng đã được mẹ dặn dò, gã nhất định phải trở thành đứa con đắc lực nhất của phụ thân, gã phải trở thành gia chủ Khang gia, nhưng bất luận gã có cố gắng thế nào, ở phương diện thuần máy móc gã mãi mãi đều thua kém anh trai gã.

Cho nên, Chung gia, Chung Viễn Thanh trở thành lợi thế lớn nhất để gã vượt mặt anh trai mình, chính bởi vì nguyên nhân này mà cho dù khó khăn đến mấy gã cũng sẽ không buông tha dễ dàng cho Chung Viễn Thanh.

Nhưng Chung Viễn Thanh xa cách gã khiến gã rất phiền muội, tuy gã đã nghĩ đến một khả năng, có lẽ Chung Viễn Thanh thế này là cố ý lạnh nhạt để thu hút gã, không phải Khang Hồng tự phụ mà vì gã hiểu được dáng vẻ cùng thế gia nhà gã chắc chắn có hấp dẫn rất lớn, Chung Viễn Thanh chắc chắn không yên tâm nên mới giả bộ.

Đúng vậy, gã chưa bao giờ nghĩ Chung Viễn Thanh sẽ không yêu gã, hoặc thậm chí là hận gã.

Vì thế khi đã kết luận xong điều này, Khang Hồng lập tức hưng phấn, gã tin chắc chỉ cần gã bày ra dáng vẻ ân cần, chăm sóc trước mặt Chung Viễn Thanh thì Chung Viễn Thanh nhất định sẽ tiến vào vòng tay gã.

Chỉ là, lần này Khang Hồng hiển nhiên đã động não nhiều, gã không vướng víu Chung Viễn Thanh trước mặt người ngoài nữa, nhưng cái tên Tần Phi Tương kia thực sự như cao da chó, khến gã vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Thẳng đến ngày hôm nay, khi thấy Chung Viễn Thanh đột nhiên xin phép rời sân huấn luyện, Khang Hồng biết thời cơ của mình đã đến.



Chung Viễn Thanh rời đi không lâu đã phát hiện hắn bị người khác theo dõi, là Tần Phi Tương chăng ?

Nghĩ vậy, hắn mới bình tĩnh lách đến phía sau của một tòa nhà, sau đó giơ tay phòng bị, mạnh mẽ quay người lại.

“Sao lại là anh? Chung Viễn Thanh có chút ghét bỏ buông tay xuống, giọng điệu lạnh nhạt hỏi : “Có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi trước đây.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh xoay người muốn bỏ đi, Khang Hồng lúc này lập tức dùng tay giữ chặt lấy tay hắn. Mà Tần Phi Tương vội vàng chạy đến cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này, y không khỏi dừng lại, trốn ở một đại thụ không xa.

“Không có việc thì không được quan tâm em sao?” Khang Hồng bị hành động của Chung Viễn Thanh gây hoảng sợ, gã tùy theo vẻ mặt của Chung Viễn Thanh, đổi sang dáng vẻ thâm tình:”Em có biết trong khoảng thời gian này, anh nhớ em biết bao nhiêu không? Được rồi, là anh không phải, ngoan, đừng giận nữa.”

Chung Viễn Thanh làm bộ nhìn Khang Hồng như một tên thần kinh: “Anh đang nói cái gì?”

Khang Hồng tỏ vẻ ‘đừng giả bộ nữa, anh hiểu cả mà’, lắc đầu: “Anh hiểu mà, em yên tâm, dù cho là ai, cũng không thay thế được địa vị của em trong tim anh, hay là bây giờ anh thề trước mặt em, anh cam đoan, cả đời này chỉ vĩnh viễn yêu một mình em.”

Tuy không biết Khang Hồng vì sao lại nói một đống lời tâm tình khiến người ghê tởm thế này, nhưng vì trước đó bị Tần Phi Tương lừa gạt, giờ đến lượt Khang Hồng thề thốt, thật sự đã kích thích hắn.

Mà ở bên này, Khang Hồng hãy còn thao thao bất tuyệt: “Anh biết em lạnh nhạt anh như vậy là bởi em lo anh sẽ bị người khác cướp mất, anh không thể không nói, cách này của em thật sự có hiệu quả với anh rồi đó. Anh nhận ra thế giới không có em, thật sự không còn tốt đẹp nữa, anh thật sự không bỏ được em, anh rất cần em, em thành công rồi đó, em đã bắt được trái tim anh. Cho nên, bây giờ chúng ta không cần ầm ĩ nữa được không? Ở bên anh đi, chúng ta là thích hợp nhất, chúng ta vốn nên ở bên nhau phải không nào.”

“Ha ha.” Chung Viễn Thanh cúi thấp đầu, đột nhiên cười hai tiếng nhàn nhạt, giọng điệu mang theo phẫn hận: “Chúng ta là thích hợp nhất? Chúng ta vốn nên ở bên nhau? Thật không?”

“Đương nhiên rồi.” Khang Hồng không nghe ra ngữ điệu thay đổi của Chung Viễn Thanh, gã tự cho mình đã nói đúng, rồi nhìn Chung Viễn Thanh vì cúi thấp xuống mà lộ ra cần cổ trắng nõn, gã hô hấp có chút dồn dập, không cầm nổi lòng vươn tay ôm chặt Chung Viễn Thanh.

Từ góc nhìn của Tần Phi Tương, y chỉ có thể thấy Khang Hồng đang ôm lấy Chung Viễn Thanh, còn Chung Viễn Thanh thì không hề phản kháng.

Hai người, là lại sẽ bên nhau sao? Vậy là y đã chậm một bước rồi sao? Tần Phi Tương nắm chặt tay, không tiếng động đấm lên thân cây.

Ngay tại thời điểm Tần Phi Tương thiếu chút nữa nản lòng thoái chí, đột nhiên nghe thấy Khang Hồng kêu thảm thiết một tiếng, mặt mày trắng bệch ôm bụng té xuống đất.

“Tôi cho phép anh động tay động chân với tôi sao?” Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, cao giọng mang theo vẻ bất khả xâm phạm.

Khang Hồng ôm bụng ngã trên mặt đất, ngoại trừ một tiếng lúc đầu thì sau đó không còn sức mà kêu nữa, không có cách khác, Chung Viễn Thanh ra tay quá ác, cái loại đau thắt này khiến gã thiếu chút nữa trực tiếp bất tỉnh.

Mà rõ ràng, đánh bất tỉnh gã không phải là ý ban đầu của Chung Viễn Thanh.

“Tôi lo anh bị người khác cướp mất?”

“Tôi bắt được trái tim anh?”

“Chúng ta là thích hợp nhất?”

Chung Viễn Thanh từ từ tiến gần đến Khang Hồng, mỗi bước đi đều lặp lại một câu của Khang Hồng, giọng điệu của hắn rất dịu dàng, càng giống tiếng nỉ non của người yêu hơn so với Khang Hồng, thế nhưng mấy lời này rơi vào tai Khang Hồng thì tựa như chú ngữ đáng sợ, khiến gã hoảng sợ không ngừng lắc đầu lùi về phía sau, cho đến khi đụng vào một thân cây.

Sau cùng, Chung Viễn Thanh rốt cục cũng đứng ở trước mặt Khang Hồng, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Khang Hồng như một con kiến đang co quắp ở đó, tóc tai dính đầy cỏ dại, trên đôi giày đắt tiền đều là bụi đất, tiếp đó hắn thấy ánh mắt đang hướng về mình, trong đó chưa đầy vẻ cầu xin đau khổ cùng ham sống sợ chết.

Năm đó, hắn đúng là mắt mù, vì sao lại đi coi trọng loại đàn ông bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối nát này ?

Chung Viễn Thanh không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cười nhạo chính mỉnh, sau cúi đầu nhìn Khang Hồng như nhìn một đống rác rưởi, nheo mắt nói: “Anh vĩnh viễn đều nói những lời dễ nghe như thế, rồi khi anh phản bội tôi, anh có bao giờ nhớ đến lời thề này hay chưa? Ha ha, tôi thật quá khờ, vì sao lại muốn hỏi anh điều này, loại người như anh, căn bản không đáng để tôi coi trọng.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh đột nhiên phóng xuất tinh thần lực của mình ra, tinh thần lực của hắn trải qua huấn luyện đã có thể thoải mái mài giũa thành vũ khí sắc bén, hắn lạnh lùng nhìn Khang Hồng, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười khát máu, bây giờ bốn về vắng lặng, chỉ cần hắn điều khiển tinh thần lực, nhẹ nhàng cứa một nhát lên cổ gã, thì người này sẽ hoàn toàn biến mất, và bản thân hắn sẽ không còn bị phiền não nữa.

“Đủ rồi.” Tần Phi Tương đột nhiên đi ra từ phía sau, khe khẽ chạm lên bả vai hắn, ngay lúc y đụng tới bả vai Chung Viễn Thanh, tinh thần lực như bị kinh hách, lập tức phản xạ có điều kiện cuốn lấy Tần Phi Tương.

Chung Viễn Thanh phát hiện người đi ra là Tần Phi Tương, không khỏi hừ lạnh một tiếng :”Sao? Đến anh cũng muốn chết sao?”

Tần Phi Tương lắc đầu: “Không, tôi không muốn chết.” Tuy tôi bằng lòng vì em mà chết, nhưng tôi không muốn chết mà không chút giá trị ở lúc này.

Chung Viễn Thanh bảy vẻ khinh thường nhìn y.

“Em cũng không nên giết cậu ta.” Tần Phi Tương nói tiếp.

Trên người Chung Viễn Thanh ngay tức khắc tản mát vẻ nguy hiểm, tinh thần lực cuốn Tần Phi Tương chặt hơn vài phần, nếu không phải Tần Phi Tương da dày thịt thô thì có lẽ đã bị trói đến không thể hít thở rồi.

“Cậu ta không đáng để em động thủ, nếu giờ em giết cậu ta, là chứng minh trong lòng em vẫn còn cậu ta.”

Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy lời nói của Tần Phi Tương có đạo lý, hắn không khỏi nhìn y, lộ ra vẻ tươi cười hứng thú: “À, thế thì anh cảm thấy nên làm gì bây giờ?”

“Nếu em thật sự muốn cậu ta chết, tôi có thể giúp em.” Tần Phi Tương gằn từng tiếng: “Không được để cậu ta làm bẩn tay em.”

Chung Viễn Thanh :….Chẳng lẽ anh không cảm thấy bẩn tay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play