“Em rất
có lòng tin vào cậu ta.” Norman giọng khẳng định khiến Chung Viễn Thanh
có chút kinh ngạc, tiếp đó hắn hơi chua giọng nói.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Trên đài lúc này, Lâm Dược đang cẩn thận quan sát thiếu niên đứng đối diện,
tình cảnh đọ sức trên tàu vũ trụ ngày trước vẫn rất rõ trong mắt anh.
Thật lòng mà nói, mười hai sĩ quan cấp úy thảm bại dưới tay hai tân sinh,
chuyện này ngoại trừ cảm giác thất bại còn kèm theo cả tham vọng chinh
phục, thế nên sau chuyến lữ trình, ai ai cũng đều thả lòng tâm tư, chủ
động đi khổ luyện. Các phương diện năng lực của Lâm Dược đều được tăng
cao trong chính khoảng thời gian này, tất nhiên trong đó bao gồm cả tốc
độ.
Có câu cần cù bù thông minh, Lâm Dược tin chắc, dù Tần Phi
Tương có là thiên tài cỡ nào thì anh cũng sẽ không bị bại lần hai dưới
tay y.
Thế nhưng, khi Lâm Dược trông thấy Tần Phi Tương phóng
xuất Súng Binh III ra, anh không khỏi ngây ngẩn cả người. Nguyên nhân
bởi vì mặc dù không có quy định rõ ràng nhưng mọi người đều ngầm định
phóng xuất cơ giáp ở hình thức đứng thẳng hoặc nửa quỳ, đồng thời vì
muốn giữ gìn tính uy nghiêm trang trọng của quân đội, tứ chi cơ giáp bao giờ cũng được buông thẳng, song song mạn sườn, vũ khí thu ở một bên,
đầu ngẩng cao, tạo dáng nhìn thẳng về trước.
Chỉ có điều, cơ giáp của Tần Phi Tương lại bất đồng, “Súng Binh III” của y một chân quỳ
xuống đất, chân còn lại hơi gập về phía sau, một tay chống trên đất, tay kia cầm chắc vũ khí, dáng vẻ chuẩn bị tùy thời khai triển tư thế chiến
đấu.
“Dáng gì kì thế nhỉ?” Lance nói ra nghi hoặc của rất nhiều người.
“Cái này cậu không biết đâu.” Thạch Lan lắc đầu, làm một đứa bạn xứng chức,
hắn luôn nhớ rõ phải cố gắng bày ra các ưu điểm của Tần Phi Tương trước
mặt Chung Viễn Thanh, cho nên cố ý nói to: “Đây là tư thế do Tần Phi
Tương tự nghĩ ra đó, nghe nói có thể đẩy nhanh tốc độ tiến nhập khoang
thuyền.”
Với việc Thạch Lan nói chen vào, Lance chỉ biểu đạt một
tiếng “hừ”. Thạch Lan không cam lòng nhìn nhìn Chung Viễn Thanh, phát
hiện hắn đang chăm chăm nhìn vào tư thế kì quái của cơ giáp, không biết
đang nghĩ gì.
Cái đống máy móc lạnh tanh đó có gì đẹp đâu, đáng
lẽ lúc này không phải nên nhìn tiểu ca đẹp trai lai láng Tần gia bên
cạnh cơ giáp sao? Thạch Lan yên lặng lầm bầm trong lòng.
“Bắt đầu.” Lâm Dược cực kì tự tin, dù rất tò mò về cái dáng kì quái của cơ giáp Tần Phi Tương, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Vừa dứt lời, hai người dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, chờ lúc mọi
người nghe thấy tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, mới nhận ra cả
hai đều đã vào bên trong khoang điều khiển, khởi động cơ giáp thành
công, vung trường mâu chém đối phương một kích.
“Mới xảy ra chuyện gì? Rốt cục là ai thắng?” Thạch Lan nhìn về phía Lance.
Lance lắc đầu, vừa rồi tốc độ của hai người quá nhanh, dường như đều cùng lúc tiến vào nên căn bản không thể phán đoán được.
“Nếu là đồng thời, vậy không thể coi là anh thua, nếu anh không thua thì đó
là mỹ nhân thua rồi.” Norman phát biểu logic quái gở.
“Tần Phi
Tương thắng, cậu ta dùng cách kia.” Giọng Chung Viễn Thanh rất trầm
thấp, thấp đến nỗi không một ai chú ý đến nửa câu sau.
“Cậu thắng.” Quả nhiên, Chung Viễn Thanh vừa dứt lời, Lâm Dược trên đài cũng mở miệng.
Liền ngay sau đó, cả sân huấn luyện vang lên tiếng òa, tuy bảo Tần Phi Tương là hy vọng của cả đội nhưng trước bốn trận thất bại liên tiếp, mọi
người dần mất hẳn lòng tin, nên không một ai nghĩ tới phút cuối có niềm
vui bất ngờ như thế.
“Lâm Dược đã thua, cho nên chúng tôi sẽ tuân thủ lời hứa thừa nhận buổi học hôm nay mọi người đều thông qua, nhưng
mà, mọi người hẳn đã biết thực lực của từng người đến đâu rồi nhỉ.”
Norman đặc biệt nói một câu không phù hợp: “Bây giờ muốn đi hay ở, tùy
thuộc vào lựa chọn của mỗi người.”
Những người có thể thông qua
kiểm tra tiến vào Ares đều là những thiên chi kiêu tử chứ không phải kẻ
ngốc, tất cả mọi người đều hiểu rõ, việc thắng thua không liên quan đến
thực lực của bản thân, mỗi người phải có trách nhiệm với tương lai của
chính mình, vì vậy đa số mọi người đều ngoan ngoãn ở lại, chấp nhận
những bài học căn bản nhất này.
“Không nghĩ ra thằng nhóc đó
thắng được, cậu ta đúng là không cô phụ lòng tin của em nha.” Norman vốn muốn trêu ghẹo Chung Viễn Thanh, cơ mà kết quả là lại bị Chung Viễn
Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, hắn âm trầm đi đến trước mặt Tần Phi Tương, im lặng nhìn y.
“Sao thế kia? Chả lẽ là đi thổ lộ? Quả nhiên bị tư thế oai hùng của Tần Phi Tương mê hoặc rồi.” Thạch Lan cực kì lắm mồm nói.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đoán chắc là đi hạ chiến thư, thực lực của Chung
Viễn Thanh đâu kém so với Tần Phi Tương đâu, chẳng qua mọi người cứ đề
cao quá.” Lance lập tức phản bác.
Mà ở bên này, Tần Phi Tương
nhìn thấy đôi mắt đen tuyền của Chung Viễn Thanh, tuy trên mặt không có
biểu cảm, nhưng trái tim thì không khống chế được cứ đập bang bang, gần
kề thế này, thật sự khiến y có chút không chịu được, hô hấp cũng bất
giác nhanh hơn.
Chung Viễn Thanh nhìn Tần Phi Tương đứng đối diện mình, lúc này hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn chậm rãi nở một nụ
cười lạnh: “Ngài quả là một kẻ gạt người đó, Tần thượng tướng ạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT