Có điều, do trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nên sau phút khiếp sợ ngắn ngủi, Chung Viễn Thanh liền nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, khó khăn kêu “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi phòng khách.

“Cùng nhau đi đi, dù sao hai chúng ta cũng là một đội.” Tần Phi Tương tăng thêm giọng điệu, cường điệu nói.

“Hừ!” Chung Viễn Thanh không tỏ thái độ cũng chẳng cự tuyệt.

“Chủ nhân vừa rồi nói không tồi nha, dựa vào trong sách thì giờ là lúc chủ nhân cần phải mặt dày theo đuổi đó, liệt nam không sợ lang triền!” Đương lúc Tần Phi Tương đang do dự phải làm gì tiếp thì quả cầu lông Tiểu Bạch đang ngủ ngon trong nút không gian đột nhiên nhảy vào quang não của y, nhỏ giọng nói.

Nhìn ra do dự của Tần Phi Tương, Tiểu Bạch ra vẻ ông cụ non, thở dài một tiếng: “Chủ nhân khẩn trương gì nữa? Vì thành tích nên hai người mới được ở chung một chỗ, lúc này phải chấp nhận quan hệ đồng bạn đó chủ nhân à, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội tuyệt vời này, tranh thủ từ đồng bạn biến thành đồng ăn đồng ở đi.”

“Ta biết.” Tần Phi Tương phụng phịu, nửa bước theo sau Chung Viễn Thanh, hai mắt y chăm chú nhìn phía sau hắn, cùng đi đến sân huấn luyện.

Dựa theo lời của Tiểu Bạch, lấy phòng ngủ làm đơn vị nhỏ nhất thì quan hệ của cả hai bây giờ tương đương là đồng bạn, hơn nữa chương trình học của hai người cũng được sắp xếp giống nhau.

Mà môn học đầu tên của Ares chính là khóa điều khiển cơ giáp.

Từ khi bắt đầu khơi thông hàng hải vào đại tinh tế, cơ giáp đã hoàn toàn du nhập vào mọi mặt của đời sống nhân loại, mà trong chiến tranh, cơ giáp cũng trở thành vũ khí, trang bị phòng ngự tốt nhất, thậm chí có lúc là đồng bạn của chiến sĩ.

Thế nên, điều khiển cơ giáp là một trong những môn học của tân sinh trong tam đại phe phái phải học đầu tiên, đồng thời phải nhất định nắm chắc.

Những bài điều khiển cơ giáp của Ares không hề được luyện trong khoang luyện tròn. Vì Ares muốn học sinh có cảm thụ khắc sâu đối với cơ giáp, cho nên cơ giáp sử dụng đều là cơ giáp thật, hơn nữa vì cam đoan tính an toàn của cả trường, Ares đã sắp xếp địa điểm luyện tập là một sân huấn luyện trong một tòa nhà cũ hẻo lánh trong khuôn viên trường.

Ares qui định học sinh không được phép sử dụng cơ giáp cá nhân thay cho việc đi bộ trong khuôn viên, nói cách khác trong cả quãng đường từ phòng ngủ đến sân huấn luyện, tất cả tân sinh đều phải dùng đến hai chân, dựa vào bản đồ đã được cung cấp trên màn hình thì tân sinh sẽ phải đi bộ hơn một tiếng mới tới nơi.

Quang não đã cung cấp số liệu lộ trình, chính điều này mà nhiều người đã chọn cách dậy sớm để đi, đương nhiên phải loại bỏ hai người Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương! Cuộc sống mười năm ở Ares ở kiếp trước đã khiến hai người bọn họ quá quen thuộc dù cho có là một cái cây ngọn cỏ trong khuôn viên, việc tìm đường nào ngắn nhất để đi không phải là chuyện khó.

“Lúc chỉ có hai người trời cho thế này, chủ nhân à, không phải anh nên chủ động một chút sao? Nhanh nhanh tìm đề tài đi. Anh đừng có chậm chạp nữa, tui làm sao có thể hi vọng chủ nhân có thể tìm được bạn đời trước khi hết lớn chứ.” Giữa lúc hai người đang im lặng vội vã trên đường, Tiểu Bạch có chút sốt ruột nhắc nhở Tần Phi Tương.

“Câm miệng!” Tần Phi Tương hổn hển ra lệnh.

Tiểu Bạch thở dài một hơi, có một chủ nhân thế này thật làm nó tan nát cõi lòng.

Chưa đầy nửa giờ sau, hai người đã đến nơi, trước cửa mái vòm khổng lồ của tòa nhà có bóng hai người mặc đồng phục xanh đen đang chờ ở đó, trong đó có một người còn ẽo ợt dựa người lên khung cửa.

Thời điểm trông thấy hai người đến đầu tiên là Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, ánh mắt người đang dựa vào cửa kia sáng lên, lập tức đứng thẳng người, vẫy tay cười hì hì với Chung Viễn Thanh: “Mỹ nhân à, chúng ta lại gặp nhau rồi nha.”

Chung Viễn Thanh nhìn vẻ mặt cười đến nhộn nhạo của Norman, bỗng có xúc động muốn quay người rời đi.

“Sao lại là mấy người?” Tần Phi Tương thực tự nhiên đứng trước Chung Viễn Thanh, ý đồ ngăn chặn đường nhìn si mê của Norman, lạnh giọng hỏi.

“Bởi vì chúng tôi là trợ lý huấn luyện viên cho khóa đào tạo điều khiển cơ giáp của các cậu chứ sao, sao nào, có thấy sung sướng bất ngờ không? Đây chính là duyên phận đó nha!”Norman chẳng hề gì với việc Tần Phi Tương cản trở, hắn tiếp tục cợt nhả bày trò với Chung Viễn Thanh.

“Sao anh có thể làm bạn với anh ta?” Chung Viễn Thanh căn bản không thèm nhìn Norman, hắn nhìn về phía Lâm Dược đang khoanh tay ở một bên: “Thả anh ta đúng là làm mất mặt Ares, ở cùng anh ta sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của anh đó.”

“Anh chỉ là đùa giỡn em chút thôi, em có cần nói độc thế không?” Norman có chút ai oán nói.

Lâm Dược nghe thấy lời của Chung Viễn Thanh, lần đầu tiên anh có suy nghĩ phải chăng lúc trước đầu óc hỏng rồi nên mới làm bạn với Norman, tiếp đó anh lộ ra một nụ cười khổ: “Hiện tại tôi hối cũng không kịp rồi.”

“Tôi sớm đã là người của cậu, cậu còn ghét bỏ tôi sao?” Norman càng thêm ai oán.

Lâm Dược: “….”

Tần Phi Tương: “….”

Chung Viễn Thanh: “Tôi có thể tự huyễn hoặc rằng chưa nghe thấy gì hết.”

“Bỏ đi.” Lâm Dược hơi đau đầu khoát tay, đến lúc này trước cửa sân huấn luyện đã có lục tục vài tân sinh, bốn người họ cũng ngừng tán gẫu, Lâm Dược nhìn lướt qua trong đám tân sinh, có người đang thở hồng hộc, tóc tai hỗn loạn, lại nhìn về phía vẻ mặt chẳng có tia mệt mỏi của Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, anh trầm giọng nói: “Chào tất cả mọi người, tôi là Lâm Dược, đây là người hợp tác Norman của tôi, ba tháng kế tiếp, chúng tôi sẽ là trợ lý huấn luyện viên của khóa điều khiển cơ giáp của mọi người, hy vọng mọi người có thể hoàn thành được nhiệm vụ chúng tôi giao phó.”

“Vì sao môn này lại là trợ lý huấn luyện viên? Tốt xấu gì cũng là môn đầu tiên của Ares, có phải là quá không để chúng tôi vào mắt phải không?” Chú ý đến quần áo của hai trợ lý huấn viên chỉ là đồng phục xanh đen, ngay lập tức có người lên tiếng bất mãn.

Người nói là một nam sinh cao lớn, sở hữu một mái tóc trắng bạc chói mắt, tựa như đang khoe ra xuất thân cao quý của gã với mọi người, tiếc là đối với bất mãn này của nam sinh kia, Lâm Dược chẳng thèm quan tâm, mà Norman còn he he cười hai tiếng, sau đó thân thể khẽ động, nháy mắt chạy đến trước mặt nam sinh, gã ta bèn lập tức sợ hãi lui về vài bước, Norman đơn giản bắt một cái, hoàn toàn tóm chặt được người kia.

“Nếu tất cả đều có thực lực giống cậu, tôi cảm thấy quá nhọc công cho chúng tôi, đến dạy chỉ tổ lãng phí thời gian.” Norman một chân dẫm lên lưng của nam sinh, khoe khoang về phía Chung Viễn Thanh, nét cười trên mặt không đổi: “Có điều rất may là, dạng vô tích sự như cậy chỉ là số ít.”

“Khốn kiếp, anh biết tôi là ai không? Anh dám đạp tôi?” Bị sỉ nhục trước mặt nhiều người vậy, khuôn mặt nam sinh kia nhất thời đỏ bừng.

“Nếu trong thực chiến thì cậu chắc chắn đã sớm chết.” Lâm Dược biểu tình lạnh lùng mở miệng: “Trong chiến tranh, số người vô danh tử vong rất nhiều, không cần nhiều thêm một người như cậu. Bất luận cậu từng cao quý thế nào, tử vong chính là dấu chấm hết!”

Thực lực của Norman cùng bị Lâm Dược đe dọa thực sự đã ảnh hưởng sâu sắc đếnđám tân sinh vừa không hiểu biết vừa chẳng có tí nhiệt huyết, cho nên trong lúc phân tổ cùng việc sắp xếp bài học, không một ai dám lên tiếng phản đối.

“Tôi biết mọi người đều nắm được động tác và thao tác chỉ lệnh cơ bản của cơ giáp, thậm chí trong mọi người còn có người có thực lực trên dưới chúng tôi, nhưng nó không đại biểu tất cả đều nắm chắc toàn bộ thao tác cơ bản. Ý của tôi là đại đa số mọi người đều có trăm ngàn kẽ hở trong lúc thao tác, làm người khác không muốn bỏ qua cơ hội xử lí các cậu.” Norman nói chuyện vừa đơn giản vừa thô bạo, một chút cũng không để lại mặt mũi cho tân sinh.

Lâm Dược tiếp tục trầm mặc đứng bên cạnh Norman, quan sát vẻ mặt của tân sinh, sau đó chậm rãi mở miệng: “ Cho nên hôm nay, bài học đầu tiên của chúng ta chính làm làm thế nào để tiến vào cơ giáp.”

Lâm Dược vừa dứt lời, tiếng ồn ào lập tức vang lên, tuy mọi người đều chuẩn bị tâm lý có thể phải lặp đi lặp lại các thao tác cơ bản, nhưng bọn họ không nghĩ rằng bài học cơ bản đầu tiên lại là tiến vào trong khoang thuyền.

“Ai có ý kiến?”Norman lười biếng mở miệng.

Tân sinh lập tức ngậm miệng.

Thật không ngờ hai người kia cũng có năng lực khiến đám tân sinh này phục tùng. Chung Viễn Thanh âm thầm đánh giá, tiếp đó nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng chuyển ánh nhìn lên người Tần Phi Tương, hai người đồng thời nhận ra được ý tứ trong mắt đối phương, khóe miệng Tần Phi Tương đột nhiên nhếch lên, bày ra nụ cười y đúc buổi sáng, Chung Viễn Thanh có chút ghét bỏ nhìn đi chỗ khác.

“Không bằng mọi người cử ra năm người tỉ thí thời gian đi vào khoang thuyền cùng tôi đi, chỉ cần có một người nhanh hơn tôi, tôi liền cho phép tiết hôm nay tất cả đều thông qua.” Lâm Dược bỗng mở miệng.

Lời này của Lâm Dược lại tiếp tục gây thêm một trận ồn ào, mặc dù hai người đều là trợ lý huấn luyện nhưng dẫu sao cả hai cũng là người học trưởng, không đại biểu được khoảng cách xa gần với tân sinh, nói không chừng trong tân sinh cũng có người siêu việt hơn hai người cũng nên. Tân sinh không thiếu nhất chính là tâm lí bốc đồng nghé con không sợ hổ. Cả đám quên khuấy mất có người mới rồi còn bị Norman đánh thành đầu heo, mà bắt đầu thảo luận nên cử người nào lên tỉ thí với trợ lý huấn luyện một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play