“….Thực ra tôi cũng rất ghen tị với kẻ thù của tôi đó, bởi vì cậu ta đích xác lợi hại hơn tôi…”
Chung Viễn Thanh y như chiếc hộp bị mở khóa, hắn nói ra không ngừng, có lẽ
bởi vì người nói chuyện là một người xa lạ nên hắn hoàn toàn không phải
cố kị nữa, thế nên Chung Viễn Thanh cũng bình luận về Tần Phi Tương
khách quan hơn: “Nói thật, có lúc tôi thật nghi ngờ cậu ta có phải người hay không nữa, vì sao việc nào cậu ta cũng làm hoàn mỹ đến vậy, đương
nhiên chỉ có về mặt tinh thần lực thì cậu ta trời sinh đã kém tôi, hừ
hừ, có điều trên phương diện thể thuật thì, chậc chậc, tôi nói với anh
nha….”
Chung Viễn Thanh cứ nhiệt tình tự nhìn tự nói, người ngồi
bên cạnh hắn cũng rất phối hợp im lặng nghe hắn nói, thái độ rất phối
hợp khiến ấn tượng “Thương Mãng Chi Lang” trong Chung Viễn Thanh càng
tăng thêm vài trăm điểm.
“Đáng tiếc, cậu ta là loại người trời
sinh cao ngạo, ừ, mắt cao hơn đầu ấy, cả ngày đều bày ra khuôn mặt rất
thối, mà nhất là lúc nói chuyện cậu ta chẳng thèm nhìn vào mắt đối
phương nữa, tôi ghét nhất là người không biết lễ phép kiểu này. Nếu
không vì thái độ này của cậu ta thì nói không chừng tôi sẽ không coi cậu ta là kẻ thù rồi.” Đương nhiên, khi nói đến khuyết điểm của Tần Phi
Tương, Chung Viễn Thanh càng thêm hăng hái: “Nên lúc tôi thấy dáng vẻ
xấu hổ của cậu ta đến tinh cầu Thương Mãng bị một con sói con ôm đùi ấy, không biết đã cười bao nhiêu đâu, hóa ra cậu ta cũng có ngày hôm nay.”
Đắm chìm trong kí ức năm đó, Chung Viễn Thanh không nhận ra người tên
“Thương Mãng Chi Lang” khi nghe hắn nhắc đến câu nói kia thì vẻ mặt bắt
đầu thay đổi, cả người cứng ngắc rất lâu, sau đó người kia mới chậm rãi
quay đầu, nhìn chằm chằm Chung Viễn Thanh đang thao thao bất tuyệt.
“Này, anh nghe tôi nói không đó?” Chung Viễn Thanh tùy tiện đụng vào vai y, làm bộ bất mãn hỏi.
“Thương Mãng Chi Lang” cả người cứng ngắc bị đụng vào, y tựa như rối gỗ, gật
gật đầu rất nề nếp, sau đó y hỏi với một giọng khàn khàn: “Cậu, thực sự
ghét cậu ta lắm sao?”
“Đương nhiên rồi!” Chung Viễn Thanh lập tức trả lời, nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Thực ra không thể nói là
ghét. Chỉ vì dường như có người từng nói với rằng, cậu coi kìa, người
kia cũng đứng nhất với cậu đó, hai người đều mạnh ngang nhau, sinh ra là kẻ địch của nhau đúng không nào. Tiếp đó, dù là chuyện gì thì cũng có
người so sánh hai chúng tôi, rồi dần dần tôi liền đem cậu ta làm kẻ thù
lớn nhất đời mình. Nhưng mà, tôi cũng chưa từng tự hỏi có thật sự coi
cậu ta là kẻ địch của mình hay không, và cũng chưa hỏi qua cậu ta có đem tôi trở thành kẻ địch không nữa”
“Tôi cảm thấy, cậu ta chắc chắn không có.” “Thương Mãng Chi Lang” bỗng mở miệng nói, giọng nói tràn đầy vẻ khẳng định.
Chung Viễn Thanh cười nhạo: “Anh không phải cậu ta, làm sao biết được. Kỳ
thực tôi cũng tuyệt không nghĩ đem cậu ta làm kẻ thù, nhưng qua năm này
tháng nọ dần hình thành thói quen không sửa được. Mà cũng buồn cười, vì
tôi coi cậu ta là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này mà tôi rất hiểu và chú ý
đến cậu ta, thậm chí có lúc còn vượt qua cả Khang ừm. Thực ra với tầm
hiểu biết của tôi với cậu ta như thế, nếu được đổi lại nói không chừng
chúng tôi sẽ trở thành bạn bè thật sự của nhau cũng nên, nhưng đáng
tiếc.”
Đáng tiếc, tôi đã bỏ lỡ cơ hội được một lần trở thành bạn bè với cậu ta rồi.
“Không có gì phải đáng tiếc.” “Thương Mãng Chi Lang” đột nhiên kích động:
“Không chừng cậu ta cũng ôm tâm tư như vậy thì sao, vì sao hai người
không thể thử xem?”
Chung Viễn Thanh nhìn y: “Sao anh kích động
thế? Nhưng mà, có lẽ thật sự nên thử xem, ừm, nếu sáng mai cậu ta mà
chào hỏi với tôi thì tôi quyết định sẽ thử làm bạn với cậu ta. Hey,
chúng ta nên cược một lần không?”
“Cậu ấy chắc chắc sẽ làm được.” “Thương Mãng Chi Lang” ngập tràn tự tin nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT