“Học viên 4681, bây giờ hãy làm theo những sửa đổi tùy chỉnh vào tài khoản.”

Chung Viễn Thanh nhìn chằm chằm vào cái tên, suy ngẫm nửa ngày, hắn không muốn dùng lại cái tên kiếp trước, vì đó là cái tên do Khang Hồng nghĩ ra cho hắn, nó đại biểu cho một đoạn quá khứ mà hắn muốn vứt bỏ, cho nên sau khi trải qua tử vong, rồi được tái sinh, hắn như giống với tinh thần lực lúc tiến giai của hắn, có thể hiểu là “Không phá thì không xây được”, mà một khi đã như vậy, Chung Viễn Thanh mỉm cười, sau đó dùng tiếng trung , ngôn ngữ được nhiều người dùng nhất của trái đất cổ đại, viết ra hai chữ “Phá Quân”.

“Xin hỏi cách phát âm của hai chữ này?”

Tuy Skynet có thu thập tài liệu ghi lại lịch sử của nhân loại cùng cả tinh hệ, nhưng theo năm dài tháng tận ngôn ngữ truyền thừa dần mất đi, sau khi tìm khắp trong Skynet, hệ thống đành bất đắc dĩ tham khảo ý kiến của Chung Viễn Thanh.

“Phá Quân, tên ta là Phá Quân.” Chung Viễn Thanh phát âm cực kì tiêu chuẩn.

“Phá – Quân -“. Hệ thống cực kì hiếu học, bắt chước phát âm của Chung Viễn Thanh, đồng thời cũng ghi chép lại cách phát âm hai chữ này vào trong tư liệu phong phú của Skynet.

—-

Mà có một chuyện Chung Viễn Thanh không biết là đúng vào thời điểm hắn vô ý nói ra hai từ “Phá Quân”, một chương trình được thiết lập bên trong dữ liệu của Skynet bỗng nhiên khởi động.

Một chương trình không hoạt động dài hơn cả thập kỷ, sau tiếng phát âm của Chung Viễn Thanh lại được đột phá khởi động lại, chương trình xuyên vận tốc ánh sáng truyền đến một trạm trung chuyển sớm bị vứt bỏ ở sát lề biên giới Harper đế quốc. Tại nơi này, một chương trình không hoạt động khác cũng đồng thời khởi động, trạm trung chuyển bị vứt bỏ lơ lửng giữa trời đêm bỗng nhiên tự động khởi động, sau đó quay về hướng đông nam truyền ra một thông tin, không lâu sau đó, giữa một vùng trời sao thăm thẳm, một ngôi sao đột nhiên lóe sáng, chốc lát sau lại trở về bình thường.

Ở trong một nơi, một người đàn ông to cao ngồi trước màn hình lớn, nở một nụ cười hiếm thấy suốt mười mấy năm qua: “Cuối cùng, cũng tìm được rồi.”

—-

Đối với những chuyện xảy ra trong vũ trụ, Chung Viễn Thanh đương nhiên không biết, sau khi đã xác định danh tự, tiếp đến hắn lại sửa đổi vài chỗ, sau cùng xác định tân hình tượng cùng thân phận, lúc này hắn mới mĩ mãn nhấn “Phải.”

“Học viên 4681 thân mến, tài khoản của cậu đã hoàn tất sửa đổi, xin hỏi có tiến hành buộc định hình tượng cùng tài khoản hay không?”

Chung Viễn Thanh nhấn “Có.”

Tất nhiên là có rồi, không thì tôi mày mò lâu thế làm gì.

Chung Viễn Thanh vừa mới nhấn xong chữ “Có”, trước mắt bỗng đột ngột sáng ngời, đợi đến lúc đã thích ứng được thì trước mắt hắn đã hiện lên hình ảnh một thành phố ảo.

Chương 64: Đấu trường đánh nhau. Ký Phi đế quốc.

Phồn hoa trong thành thị của Ký Phi đế quốc chỉ thuộc loại trung bình, không thuộc kiểu nghiêm túc như thành phố quân sự hóa của Ares.

Công trình kiến trúc ở đây đều cao ngất như tổ ong, xe cộ lợi dụng trọng lực cùng nhiên liệu động lực có tốc độ rùa bò trên mặt đất, ngoài ra còn có người đi bộ đang mặc trang phục phòng độc phóng xạ rất nặng đi lại trên các tuyến đường.

Sắc vàng pha đen trên nền phong cảnh như khiến cả thành phố ngập tràn trong lịch sử tang thương.

Đối với những người đã từng đọc qua hoặc có hiểu biết về lịch sử hàng hải tinh tế của nhân loại, thì thành phố này thực sự có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Lucifer- thành phố bậc nhất, mang theo niềm hy vọng duy nhất của cả nhân loại. Thành phố được lập nên sau khi nhân loại du nhập vào vũ trụ, Lucifer- thành trì điểm tựa của nhân loại về nỗi sợ hãi với vũ trụ bao lao cùng mênh mang không biết các giống loài.

Dùng tường thành làm ranh giới, lấy bang giao (*) làm ràng buộc. Nhân loại từ bốn phương tám hướng đổ về đây, dần dần hình thành đế quốc Harper sau này.

Lucifer không chỉ có ý nghĩa vượt thời đại, nơi này còn là thành phố có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc với đế quốc Harper.Tuy nhiên, Lucifer sau cùng lại tuyệt không trở thành thủ đô của đế quốc.

Nguyên nhân bởi vì vào trăm năm trước, nội bộ hoàng tộc xảy ra xung đột lớn, Lucifer trở thành thành phố phản loạn đầu tiên gia nhập vào Liên Minh Tự Do. Về sau, vì thời gian giằng co quá dài, hao phí quá nhiều lực lượng tiền của, nên Harper bắt buộc phải kí hiệp ước lâm thời thừa nhập hợp pháp hóa Liên Minh Tự Do, mà nơi kí kết hiệp ước cũng tại thành phố này.

Sau chiến tranh, thành Lucifer được đổi thành thủ đô Lucifer của Liên Minh Tự Do.

Mặc dù hệ thống chiến đấu đã tạo ra một thành phố ảo được ghép nối một cách ngẫu nhiên, nhưng vì suy nghĩ đến độ tương thích, đại đa số những nơi được chọn đều là thành phố mà mọi người đều biết, còn trường hợp như Chung Viễn Thanh có thể tiến nhập đến thành phố này, hắn không khỏi hoài nghi dạo này mình có phải quá “May mắn” hay không.

“Xin chào Phá Quân, hoan nghênh đã tiến vào thành Lucifer, xin hỏi tiếp theo cậu muốn làm là?”

Nếu đã là hệ thống chiến đấu thì chắc chắn không có kiểu lựa chọn cuộc sống hưu nhàn, ở đây có ba lựa chọn: Chiến đấu, huấn luyện và nhiệm vụ.

Bởi vì lúc rời giường Chung Viễn Thanh có tức giận, hắn đơn thuần chỉ muốn đăng nhập vào đây xem một chút, cho nên cũng không có chuẩn bị làm mấy hoạt động giãn gân cốt.

Nghĩ nghĩ, Chung Viễn Thanh lựa chọn thân phận du khách, tiến vào đấu trường.

“Xin chào Phá Quân tiên sinh.” Người phụ trách dẫn đường là một mỹ nhân dáng người nóng bỏng tên là Laura, Chung Viễn Thanh là một trong năm vị khách cô phụ trách tiếp đãi, sau khi quan sát mọi người một chút, cô lạnh lùng đến bên cạnh Chung Viễn Thanh ít huyết tinh nhất, bắt đầu lôi kéo đề tài: “Xin hỏi, đây là lần đầu ngài đến phải không? Vậy là đêm nay ngài muốn…”

Đột nhiên Laura nhìn thấy huy hiệu du khách trên áo Chung Viễn Thanh, nhất thời biết điều thay đổi một câu: “Ngài đến thật đúng lúc, rất nhiều tuyển thủ có thực lực đã báo danh tới Ưng Vương đấu trận ngày hôm nay, ít phút nữa thôi trận đấu sẽ được bắt đầu.”

“Ưng Vương đấu trận?” Bình thường Chung Viễn Thanh tham gia các cuộc hẹn trước trong trường đều là kiểu đấu trường có tính chất riêng tư chứ không phải liểu nghênh ngang trước công chúng thế này, đây là lần đầu hắn tới nên đương nhiên không biết việc này.

“Ưng Vương chưa hề nghe qua?” Không đợi Laura giải thích với Chung Viễn Thanh, hai người phía sau đã phát ra một trận cười nhạo.

Chung Viễn Thanh quay đầu lại, người nói chuyện là một nam nhân khôi ngô cường tráng, bên mắt trái có một vết sẹo, gã thấy Chung Viễn Thanh phát hiện ra cũng không chột dạ, gã vốn ghét Chung Viễn Thanh được Laura cọ cọ bên người, cho nên gã cười hèn mọn với hắn: “Ưng Vương đấu trận, chính là trận đấu giữa những người lái cơ giáp ưng hình. Đến cả điều này mà chú em cũng không biết, với dáng nõn nà của chú em thế kia, anh khuyên chú em vẫn nhanh cút đi thì hơn, nếu không đến lúc đó không chừng sẽ sợ tiểu ra quần đấy.”

Nam nhân kia nói xong, ba người bên cạnh gã không cùng mà hẹn đồng thanh cười to. Laura tuy rất không vừa mắt bốn người to gan làm càn kia nhưng dù sao bọn họ coi như cũng là khách, cô không thể đắc tội được, nên cô chỉ có thể vì Chung Viễn Thanh âm thầm toát mồ hôi.

“Anh nói cái gì?” Chung Viễn Thanh bình tĩnh nhã nhặn hỏi.

“Nhóc con không hiểu chuyện, anh đây cảnh cáo chú em, cách xa anh một chút, nếu gây trở ngại hứng trí thi đâu tối nay của anh thì đừng trách anh đây dạy dỗ chú em nhé.” Nhìn vẻ bình tĩnh nhã nhặn của Chung Viễn Thanh, gã càng kiêu ngạo nói.

“Anh muốn thi đấu? Không phải là cái Ưng Vương đấu trận kia chứ?” Chung Viễn Thanh cười như không cười nhìn gã.

“Nhóc con, mày có ý gì? Muốn ăn đòn hả?” Gã bị Chung Viễn Thanh chọc giận, không nói hai lời liền giơ nắm đấm lên đánh.

“Cậu, cậu mau chạy đi!” Nhìn Chung Viễn Thanh đứng im chờ đánh, Laura không nhịn được hô lên một tiếng với hắn.

“Thật sự! Không thể tha thứ.” Chung Viễn Thanh đột nhiên nói một câu.

“Cái gì?” Laura không hiểu được ý tứ của Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh đột nhiên ra tay chớp nhoáng, sau đó Laura ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt đau đớn túm lấy của quí đang lặn lộn trên đất của gã đàn ông kiêu ngạo muốn đánh người kia.

Sau khi học lỏm chiêu thức kia của Norman, Chung Viễn Thanh coi như đã đạt tới cảnh giới dày công tôi luyện.

Ông mày chỉnh đủ 30% ngoại hình rồi nhé, dám nói ông mày trắng trẻo nõn nà à! Quả thật không thể tha thứ được mà!

(*): Tình hữu nghị giữa hai quốc gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play